CHƯƠNG 32
Sau khi Hoàng Tử Thao hỏi thăm địa chỉ tòa soạn báo Lộc Hàm, lại gọi điện thoại nhờ một đồng nghiệp dạy thay một buổi mới lái xe đi, hắn đậu xe ở bên ngoài tòa soạn báo của Lộc Hàm đợi từ giữa trưa đến ba giờ chiều, mới nhìn thấy Lộc Hàm đi ra, đứng ở ven đường đón xe.
Trong lòng Hoàng Tử Thao rất bất an, hắn không biết mình vì sao lại đợi ở dưới lầu suốt mấy tiếng sau đó lén lút đi theo Lộc Hàm, kỳ thật nếu thực sự muốn biết, hắn có thể hẹn Ngô Thế Huân ra nói chuyện, tuy rằng hai người chia tay, nhưng hắn nghĩ Ngô Thế Huân cũng không có lý do gì hoàn toàn không muốn gặp mình. Thậm chí hắn có thể mượn cớ muốn nhìn thấy đứa bé kia cũng là một ý không tồi.
Nhưng Hoàng Tử Thao lại không làm vậy, hôm nay hắn giống như bị ma xui quỷ khiến đậu xe đợi, sau đó lái theo sau chiếc xe taxi kia, cuối cùng phát hiện nơi Lộc Hàm xuống xe lại là cao ốc EXO, công ty của Ngô Thế Huân.
Biết là một chuyện, mà tiếp cận chân tướng lại là chuyện khác.
Hoàng Tử Thao đỗ xe ở ven đường, nhìn Lộc Hàm xuống xe lên lầu, dáng điệu thoải mái tự nhiên, căn bản giống như không có để ý đến chuyện gặp hắn hồi sáng.
Không thèm để ý sao? Hoàng Tử Thao nắm vô lăng thật chặt, không thèm để ý, hay căn bản là cố ý trả thù! ?
Cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu Hoàng Tử Thao một cách bất ngờ, làm cho hắn không có cách nào giữ được bình tĩnh, hắn mở cửa xe ra hút thuốc, một mực yên lặng ngồi chờ, hắn nghĩ mình cứ đi theo như vậy, rốt cuộc có thể thấy được bao nhiêu bí mật?
Chẳng lẽ Lộc Hàm thật sự là đang trả thù mình? Em ấy nói buông tay chẳng qua chỉ là lừa mình sao?
Hoàng Tử Thao chờ rất lâu ở dưới lầu cao ốc EXO, hắn là một người rất cẩn thận đa nghi, sợ vạn nhất Ngô Thế Huân hoặc Lộc Hàm đi ra sẽ phát hiện ra mình, nên cố ý đậu xe khuất tầm nhìn.
Đợi không bao lâu, Ngô Thế Huân lái xe ra, quẹo phải đi về khu Đông. Hoàng Tử Thao tiếp tục đi theo, không dám theo sát phía sau, mà cách vài chiếc xe.
Lúc Ngô Thế Huân dừng xe trước cổng nhà trẻ Hoàng Tử Thao cũng không quá ngạc nhiên, hắn đoán được bọn họ có thể sẽ đến đón Ben Ben, lúc này nhà trẻ cũng sắp tan học. Trước cổng trường có không ít xe, Hoàng Tử Thao tìm chỗ đậu xe, ngồi ở trong im lìm nhìn Ngô Thế Huân và Lộc Hàm cùng đi vào nhà trẻ.
Chẳng biết có phải là hắn đa tâm hay không, nhiều lần Hoàng Tử Thao đều cảm thấy ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm không đồng nhất.
Hắn đợi không bao lâu, thì nhìn thấy Lộc Hàm ôm một đứa bé đi ra, Ngô Thế Huân xách ba lô đi phía sau, mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt lại chuyên chú. Khi ba người lên xe rời đi, mắt Hoàng Tử Thao đã nhuốm đỏ, trong lòng giống như có một con dao đang không ngừng cắt vào.
Hắn hít sâu một hơi lái theo xe Ngô Thế Huân mấy trăm thước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó bèn phanh lại, đánh tay lái quẹo vào đường cao tốc.
Hắn không thể đi theo Ngô Thế Huân, tính tình của Ngô Thế Huân hắn biết, nếu hắn vượt quá giới hạn hoặc bí mật dò xét cuộc sống của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân sẽ rất tức giận.
Hoàng Tử Thao lái xe trở về ký túc xá trường, một mình nằm trên giường ở ký túc xá nhắm mắt suy nghĩ cả nửa ngày, bắt đầu từ lúc hắn mới về nước.
Từ sau khi Ngô Thế Huân nhìn qua kính chiếu hậu trông thấy Hoàng Tử Thao quẹo xe vào đường cao tốc thì thở phào một hơi, anh không rõ Hoàng Tử Thao muốn làm gì, nhưng biết Hoàng Tử Thao luôn là một người thức thời.
Có lẽ là hắn không cam lòng khi chia tay như vậy? Hoặc là còn vướng mắc gì đó? Cả hai đều có khả năng, nếu là như vậy, Ngô Thế Huân còn có thể chấp nhận sự đi quá giới hạn này của Hoàng Tử Thao.
Ben Ben nãy giờ vẫn luôn ngồi trong lòng Lộc Hàm, nói chuyện với ma ma bằng giọng nói mềm nhũn non nớt, rằng thì vài ngày nay ở trên lớp học cái gì có các loại đồ nào, buổi trưa ăn cái gì, món nào ăn ngon còn món nào khó ăn, và bởi vì vậy lại đổ trách nhiệm cho đầu bếp ở canteen, tóm lại là một đống chuyện dong dài ruồi bu mà trước kia mình lười nói tới, từng chuyện một toàn bộ nhảy ra khỏi cửa miệng.
Ngô Thế Huân im lặng lái xe, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ben Ben một cái, Ben Ben vừa vặn chuyển ánh mắt đối diện với anh, hai cha con vô tình chạm mắt nhau, mỗi người lại quay phắt đi.
Ngô Thế Huân nhếch khóe môi, nghĩ đến trước kia có một lần anh vì nhàm chán nên hỏi Ben Ben hôm nay ở trường học làm những gì, Ben Ben đầu cũng không thèm nâng lên, thản nhiên thốt ra bốn chữ — Con không để ý.
Không để ý. . . Không để ý. . . = =
Ben Ben ngồi trên đùi Lộc Hàm đưa lưng về phía cửa xe mặt hướng về phía Ngô Thế Huân, sau khi cùng lão tử của mình liếc nhau liền quyết đoán xoay xoay mông nhỏ, ngước cổ nhìn Lộc Hàm : “Mông con đau.”
“Vậy à, thế chúng ta đổi hướng ngồi nhé.” Lộc Hàm ôm con thay đổi phương hướng, lưng hướng về phía Ngô Thế Huân mặt nhìn ra cửa xe.
Ngô Thế Huân cảm thấy mình nên cúp tiền tiêu vặt của nhóc con trong một tuần.
Ngô Thế Huân lái xe chở hai cha con đưa đến tận cửa, chính mình thì không xuống xe, đưa chìa khóa cho Lộc Hàm.
Vừa định mở miệng nói mình còn có chuyện ở công ty, có thể đến khuya mới về, Ben Ben ôm cổ Lộc Hàm, trừng đôi mắt màu hổ phách, vẻ mặt hưng phấn nhìn anh, rất vui vẻ cất cao giọng nói : “Ba ba hẹn gặp lại!”
Sau đó quay đầu, hoàn toàn không nhìn Ngô Thế Huân nữa, nghiêng đầu nói với Lộc Hàm : “Ba ba phải tăng ca! Đến khuya mới về ! Tối nay chỉ có con với ba!” (^o^)/
Ngô Thế Huân đột nhiên có niềm thôi thúc phải cúp tiền tiêu vặt của nhóc con luôn một tháng.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, gật gật đầu, Ngô Thế Huân nói : “Tối nay cậu ngủ ở đây đi, tôi chắc khuya mới về.”
Lộc Hàm hơi do dự, nhưng vì đang ôm Ben Ben nên không thể nói thêm điều gì, chỉ gật đầu, kỳ thật cậu không muốn ngủ trong nhà Ngô Thế Huân, mặc dù là vì Ben Ben, nhưng cảm giác vẫn là lạ, giống như mình không những có mối quan hệ với Ben Ben, còn xông vào cuộc sống của Ngô Thế Huân.
Nếu có thể, cậu muốn thương lượng với Ngô Thế Huân, vào những lúc anh tăng ca về trễ có thể đưa con về nơi mình sống hay không. Trước kia cậu không sống ở H thị, cho nên nhà là đi thuê, nhưng hiện tại cậu đang dự tính mua nhà và xe, tiền thì đủ rồi, chỉ có điều trước đây cậu vẫn luôn không có tâm tư sống ổn định ở một thành phố nhất định mà thôi.
Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, thấy cậu gật gật đầu, nghĩ rằng cậu còn có điều muốn nói, cho nên vẫn nhìn cậu. Lộc Hàm thấy Ngô Thế Huân cứ luôn nhìn mình, lại cho rằng Ngô Thế Huân muốn nói gì đó, vì thế cũng nhìn Ngô Thế Huân. Hai người nhìn nhau, đều chờ đối phương nói ra suy nghĩ của mình, kết quả chẳng có ai mở miệng.
Ben Ben được Lộc Hàm ôm ở trong lòng ngực, mở to mắt nhìn Ngô Thế Huân rồi quay qua ngó Lộc Hàm, rồi lại nhìn Ngô Thế Huân, tiếp đó lại ngó Lộc Hàm.
Ngô Thế Huân : “. . .”
Lộc Hàm : “. . .”
Ben Ben : “. . .”
Ngô Thế Huân đằng hắng một tiếng, đưa ba lô nhỏ cho Lộc Hàm, cậu chỉ rủ mắt nhìn xuống, Ngô Thế Huân nói : “Cứ như vậy đi.” Nói xong lên xe, lái xe chạy mất.
Vừa rồi Ben Ben thực không hiểu gì cả, nhóc không hiểu Ngô Thế Huân và Lộc Hàm vì sao nhìn nhau hồi lâu lại chẳng nói gì, có chuyện không phải là để nói sao? Đột nhiên, đầu nhỏ của nhóc như có tia chớp thoáng qua, giống như hiểu được gì đó, nhưng mà nó quá nhanh, nhóc chưa kịp nắm bắt.
Kỳ thật lực chú ý của trẻ con không mấy tập trung, rất dễ bị thứ khác phân tán, Ngô Thế Huân vừa đi chỉ còn lại nhóc và Lộc Hàm, nhóc vô cùng cao hứng, còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện khác.
Lộc Hàm mở cửa, buông Ben Ben xuống, nhóc con ngồi trên băng ghế nhỏ ở huyền quan đổi giày. Lộc Hàm đặt ba lô lên giá, cũng cởi giày đi vào.
Trong phòng sạch sẽ, dì giúp việc theo giờ giữa trưa đã đến quét tước làm vệ sinh, còn mua thức ăn cùng đồ ăn vặt.
Ben Ben đổi xong giày cũng không về phòng mình, mà đi theo sau Lộc Hàm như một cái đuôi nhỏ, Lộc Hàm vào bếp rót nước Ben Ben đi theo, Lộc Hàm từ bếp đi ra Ben Ben tò tò theo sau, Lộc Hàm ngồi xuống ghế sa lông, đưa ly nước cho Ben Ben, nhóc con đứng bên cạnh cái đuôi phe phẩy ừng ực uống sạch trơn.
Hai cha con nghỉ ngơi trên ghế sa lông trong chốc lát, Lộc Hàm đứng lên đi vào bếp, muốn xem coi có đồ ăn gì. Ben Ben tuột từ trên ghế sa lông xuống, đi theo sau Lộc Hàm vào bếp, Lộc Hàm mặc áo sơmi, một góc áo liền bị Ben Ben vươn tay túm lấy, đi theo vào phòng bếp.
Lộc Hàm cảm thấy áo của mình bị kéo, cúi đầu thì nhìn thấy ánh mắt Ben Ben ngập nước, trong lòng cậu mềm nhũn, nhìn bé con dáng vẻ nhu thuận bèn nắm trọn bàn tay nhóc trong lòng bàn tay mình, dắt Ben Ben cùng đi vào bếp.
Dì giúp việc mua không ít đồ ăn, rau xanh chất đống trong ngăn mát, còn ở ngăn đông không ít thực phẩm tươi sống.
Lộc Hàm nhớ mấy ngày trước mình có vào một trang web giáo dục trẻ em, trên đó nói rằng tốt nhất nên cho trẻ con ăn “Những món ăn nhiều màu sắc”, không riêng đồ ăn ngon, mà bầu không khí còn phải thân thiện, như vậy các bé mới không kén ăn.
Trang web trên còn nói, mặt khác khi trẻ đang cơn đói cũng không thể để trẻ ăn tạm quà vặt, không tốt cho sự phát triển của trẻ, chỉ nhịn đói một chốc kỳ thật không thành vấn đề.
Kêu Lộc Hàm để con đói là chuyện không bao giờ có, bữa tối làm đơn giản một chút nói nghe còn được.
Giờ này Lộc Hàm suy nghĩ rất lung, cậu cảm thấy có thể được gặp lại Ben Ben, con lại còn dính mình như vậy quả thực chính là đời trước đã tu mấy kiếp, cậu hận không thể ôm con vào trong lòng mà nâng niu, mỗi ngày muốn ăn cái gì thì có cái đó, học không giỏi cũng chẳng sao, cậu sẽ nuôi, mỗi ngày ôm ấp vỗ về.
Nhưng làm cha mẹ cho dù có cưng chiều con, vẫn phải có lí trí, có thể cưng chiều cũng chỉ ở lứa tuổi này, mai mốt con cái khôn lớn không còn bám người, lúc đó mình muốn cưng chiều không chừng chúng còn chê phiền phức.
Lộc Hàm nhìn trong tủ lạnh, lấy ra đậu hà lan, hạt ngô và trứng gà, định làm cơm chiên, lại lấy thêm ít rau xanh, nghĩ nghĩ hình như không có thịt, nên lại đem gà rã đông làm món gà xắt hột lựu xào hạt ngô, ngẫm ngẫm, không có canh a, lấy thêm rau và cá ra hầm canh, vẫn còn nghĩ tiếp, nhiêu đó đủ chưa nhỉ? Nếu không nấu thêm vài món. . .
Ben Ben đứng kế bên, cổ hết quay trái lại qua phải nhìn Lộc Hàm lấy đồ ăn này nọ,: “Nhiều quá.”
Lúc này Lộc Hàm mới ngừng tay, nhìn trên kệ bếp để một đống đồ vật, chính cậu cũng thấy bất đắc dĩ mà nở nụ cười.
Lộc Hàm đứng trong bếp nấu cơm, cảm thấy toàn mùi dầu mỡ, không muốn Ben Ben ở trong này, nhưng Ben Ben đứng bên cạnh chẳng chịu đi, còn nghiêm trang chững chạc nói : “Không sao đâu, ba ba đã cho con vào chùa lạy Phật rồi, ông sư đầu trọc trong chùa nói con có kinh Kim cang gì gì đó bảo vệ, không bệnh cũng chẳng gặp xui xẻo, hơn nữa còn rất lì lợm, một chút khói dầu không ảnh hưởng gì tới con.”
Vâng…Lì lợm. . . (= . =). . .
Lộc Hàm trong lòng cười ngất, bé con một tay chắp sau lưng, đứng thẳng tắp vẻ mặt nghiêm túc thật sự rất đáng yêu.
Lộc Hàm nấu cơm xong rồi ngồi ăn cùng Ben Ben.
Ngô Thế Huân và Ben Ben ăn cơm mỗi người ngồi một bên, đối diện nhau, ở giữa cách nhau cả thước Còn Lộc Hàm và Ben Ben ngồi sát bên nhau, “Hai mẹ con” còn hận không thể ăn chung một chén.
Lộc Hàm ăn cũng không yên, chỉ lo nhìn Ben Ben một hơi ăn hết chén cơm với gà, thỉnh thoảng uống vài ngụm canh, cậu còn để ý thấy nhóc không hề ăn rau, cá cũng không ăn miếng nào. Ăn cơm rang đặc biệt thích ăn trứng, cũng không quá thích ăn hạt ngô nhưng lại ăn rất nhiều thịt gà.
Lộc Hàm chỉ chỉ vào mi tâm của Ben Ben : “Con không ăn rau sau này lớn sẽ bị béo phì!”
Ben Ben ngước mắt, lại ăn một muỗng thịt gà, nhưng hơi do dự nói : “Chắc là không đâu mà?”
Lộc Hàm gật đầu : “Con không ăn rau khẳng định sẽ như vậy!” Nghiêm trang đường hoàng mà lừa gạt con nít.
Ben Ben cắn môi nghĩ nghĩ, rồi gật đầu : “Vậy được rồi, sau này con sẽ chú ý.” Nói xong lại hướng thìa về đĩa gà.
Lộc Hàm không có cách gì ép con, cậu thật sự rất thích Ben Ben, cưng chiều còn không kịp chỉ dạy hai câu sau đó đã mềm lòng.
Lúc Ngô Thế Huân đang ăn trưa thì nhận được điện thoại của Lý Hồng Bình, nói mình vừa xuống máy bay, việc mà anh nhờ vả đã làm xong .
Ngô Thế Huân buồn bực : “Nhanh vậy sao? Không phải cậu đang ở nước ngoài hả?”
“Cái rắm á! Lão tử bị anh chơi còn gì, phải về nước sớm, chắng phải anh nói tư liệu kia bị làm giả sao? Chỉ cần một cuốc điện thoại là thu phục! Điều tra được rồi, đúng là giả.”
Ngô Thế Huân cảm thấy tốc độ của Lý Hồng Bình lần này nhanh đến bất ngờ, nhưng trong điện thoại cũng nói không rõ ràng lắm, vì thế hẹn gặp vào buổi tối.
Hai người gặp nhau tại một hội sở tư nhân, Ngô Thế Huân ngồi đợi gần nửa giờ Lý Hồng Bình mới tới.
Lý Hồng Bình từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, tương đối phóng khoáng, ăn mặc lòe loẹt, quần trắng, áo sơmi màu mè hoa lá cành, đi ngang còn thoang thoảng mùi nước hoa, mắt nhấp nháy như đang phóng điện.
Ngô Thế Huân đã sớm quen với kiểu đến trễ lại còn hay điệu bộ của người này, cho nên đơn giản đem luôn công việc đến đây xử lý, anh ngước mắt mặt không đổi sắc nhìn Lý Hồng Bình, thấy hắn móc túi lấy khăn tay ra lau trán và cổ, hít hít mũi vặn vẹo hai chân bắt chéo, thảy bao hồ sơ lên bàn.
“Nhìn cái gì? Có phải lâu ngày không gặp, giờ thấy tôi ngọc thụ lâm phong đẹp trai tuấn tú quá hay không?” Lý Hồng Bình liếc nhìn Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhếch môi cười lạnh : “Đến hội sở tư nhân tìm “Vịt” Người nào trông cũng nam tính hơn cậu.”
“Cắt!” Lý Hồng Bình xem thường : “Nam tính thì có gì hay? Ăn được sao? Anh không thích, đương nhiên thấy không vừa mắt .”
Ngô Thế Huân : “Nói chuyện chính đi!”
Lý Hồng Bình rút đồ trong bao ra, đưa laptop đến trước mặt Ngô Thế Huân : “Anh nhìn xem, đúng như tôi nói.”
Ngô Thế Huân nhướng mày : “Không có tài liệu giấy?”
“Ai u! tôi nói này đại ca, người ta làm giả tư liệu, sao mà có tài liệu giấy được chứ? Hồ sơ điện tử mới dễ a! !”
Ngô Thế Huân không nói gì, mở văn kiện ra, quả nhiên giống như anh nghĩ vậy, cơ bản ảnh chụp bên trong tư liệu không phải là khuôn mặt xa lạ anh nhìn thấy trước kia, mà đúng là khuôn mặt Lộc Hàm, vào thời điểm đó Lộc Hàm còn rất trẻ, gương mặt tương đối non nớt, hơn nữa vẻ mặt càng xa cách lạnh nhạt.
“So với tư liệu trước đúng hơn một chút, giống như anh nói, thật thật giả giả, người đổi tư liệu hẳn không phải là chính chủ, chắc là bạn bè bên cạnh làm, phòng ngừa sau này tư liệu truyền ra ngoài bị người ta nắm thóp.”
Ngô Thế Huân gật đầu, nhìn màn hình, rê chuột máy tính kéo xuống.
Lý Hồng Bình tiếp tục nói : “Thân phận bối cảnh đều là thật, tên trường bối cảnh gia đình chỉ số thông minh, chỉ số cảm xúc cũng vậy, duy nhất có vấn đề chính là nguyên nhân mang thai thuê. Tôi đã xem qua, tư liệu trước làm giả không thể giải thích, nên đơn giản lựa chọn miêu tả bối cảnh gia đình của người kia có bao nhiêu bi thảm, trên thực tế căn bản không phải như vậy.”
Ngô Thế Huân cũng mới đọc đến khúc này, chưa kịp đọc tiếp, nghe Lý Hồng Bình nói vậy, thì ngước mắt nhìn hắn.
“Trả nợ! Món tiền vay nặng lãi mấy trăm vạn, nhưng lại không phải là tự nguyện giúp người ta, mà là bị bức. Đàn ông trước khi mang thai, về kỹ thuật phải uống rất nhiều loại thuốc kích thích, khống chế hormone nam trong cơ thể, làm hết mọi khả năng để thể chất có thể tương đương như phụ nữ thì mới đủ điều kiện tiến vào giai đoạn sau. Người mang thai thuê cho cậu thật nực cười, hồi đó căn bản là hắn không biết đồ ăn đồ uống của mình bị người ta động tay.”
Ngô Thế Huân nhìn Lý Hồng Bình, mặt không đổi sắc, buông bàn tay phải đang nhấp chuột máy xuống, trong lòng run lên.
Vậy là không phải tự nguyện .
“Giai đoạn đầu người kia không tự nguyện, cho nên giai đoạn sau không biết xử lý như thế nào. Lúc ấy trong tổ chức có một phụ nữ rất lợi hại, làm việc thủ đoạn sấm rền gió cuốn, trong tổ chức có người cấu kết với bên ngoài bức người ta mang thai thuê làm cho cô ta nhìn không được, bèn tự mình nhận case kia, thuyết phục người đàn ông mang thai, lúc đó người đàm phán giá cả với tôi là cô gái kia, tôi còn nhớ rõ người trong tổ chức gọi cô ta là Rose.”
“Thuyết phục?” Theo tính cách của Lộc Hàm, nếu không muốn sinh, thật sự người ta có thể thuyết phục được sao?
“Đúng, tôi cũng mới nghe một nhân vật lão làng trong tổ chức nói, người mang thai thuê năm đó do Rose nhậm có giá tiền cao nhất, năm năm sau cũng chưa có ai vượt qua cái giá kia cả. Người mang thai thuê kia bởi vì bị bức không chịu hợp tác, còn bị giam giữ để bảo vệ thai, Lúc Rose tiếp nhận ghe nói đã ầm ĩ rất nhiều lần, tuyệt thực còn nhảy xuống từ cửa sổ. Ai, tôi nói Ben Ben nhà anh mạng cũng lớn thật đấy, như vậy mà cũng không sao.”
“Nhảy cửa sổ?” Ngô Thế Huân cả kinh, đồng tử co rụt lại, nháy mắt liền lớn giọng.
“Ai u, anh đừng kích động, Ben Ben nhà anh không phải hiện tại rất vui vẻ khỏe mạnh sao? Nghe nói là nhảy một lần, bất quá phòng ở lầu hai thôi, thật sự là mạng lớn nha lúc ấy. . . Cụ thể thì tôi không rõ lắm, trên tư liệu tất cả đều sơ lược, nếu anh muốn biết cụ thể, hoặc là hỏi chính bản thân người mang thai thuê kia, hoặc là hỏi Rose ấy.”
“Cậu tiếp tục đi.” Ngô Thế Huân hồi phục lại tâm trạng, trước anh vẫn nghi hoặc lấy tính cách của Lộc Hàm như vậy sao lại có thể vì tiền mà mang thai thuê đây? Hiện giờ biết là bị bức, không hiểu mình nên có tâm trạng gì. Vừa đắng chát, lại còn thêm một cái gì đó. . .
“Phù!” Lý Hồng Bình thở ra một hơi, uống hớp nước hắng giọng, đưa khăn lau miệng, vẻ mặt đột nhiên thảng thốt, hỏi : “Anh và bạn trai có tốt không? Còn qua lại chứ? Lại nói thêm, đã cùng nhau bốn năm rồi phải không?”
Ngô Thế Huân không biết tại sao Lý Hồng Bình đột nhiên chuyển đề tài, nói : “Chia tay rồi.”
“A! !” Lý Hồng Bình miệng há thành chữ O, biểu cảm khoa trương quái dị, vừa như có vẻ may quá lại như là hiểu rồi, “May mắn a may mắn a, may mà anh chia tay!”
Ngô Thế Huân bình tĩnh nhìn hắn, cũng không trách cứ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Lý Hồng Bình sau khi nghe được bạn bè thất tình, dù sao hắn vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ chưa bao giờ thay đổi.
Lý Hồng Bình thu lại biểu tình trên mặt, mắt xếch thật dài tinh tế nhìn Ngô Thế Huân, nheo nheo : “May mắn là hai người chia tay, bằng không tôi thật khó tưởng tượng, nếu anh biết bạn trai đương nhiệm chính là bạn trai trước kia của người mang thai thuê, có thể đi giết người hay không. A, giờ phải nói là, bạn trai cũ của anh chính là bạn trai trước đây của người mang thai thuê kia mới đúng.”
Lý Hồng Bình không biết Ngô Thế Huân đã gặp Lộc Hàm, lúc hắn biết họ Hoàng kia chính là bạn trai cũ của người mang thai thuê cũng đã sợ đến nhảy dựng lên, cảm thấy thế giới này quá nhỏ, như vậy mà cũng có thể xảy ra được. Nếu sự thật là như vậy, lúc ấy hắn liền đoán không chừng Ngô Thế Huân sẽ không tiếp tục với họ Hoàng kia nữa, cho nên hắn mới hỏi trước một câu, may mà hai người đã chia tay.
Hắn nghĩ, thật là may.
Lý Hồng Bình làm bạn thân của Ngô Thế Huân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc điều tra rõ ràng lập tức liền chạy về đây, hắn vẫn cảm thấy trên phương diện tình cảm kỳ thật Ngô Thế Huân vẫn còn là một xử nam, không có kinh nghiệm gì, sợ anh sau khi biết chuyện này không biết nên xử lý như thế nào, cho nên gấp gáp chạy tới. Hiện tại vừa nghe nói hai người đã chia tay, hẳn là không còn vấn đề gì.
Lý Hồng Bình cảm thấy không có chuyện gì lớn, thoải mái dựa vào lưng ghế sa lông, uống trà, đôi mắt đẹp híp lại, phát hiện cả người Ngô Thế Huân ngồi cứng đờ.
Không thể nào? ! Trong lòng Lý Hồng Bình cả kinh, phản ứng dữ dội như vậy sao?
Lý Hồng Bình nào biết sự tồn tại của Lộc Hàm, nếu biết, phỏng chừng hôm nay cho dù thế nào hắn cũng không dám đích thân đến H thị để đưa tư liệu cho Ngô Thế Huân.
“Huân, anh không sao chứ?” Lý Hồng Bình hỏi.
“Không sao.” Ngô Thế Huân dùng laptop gởi phần tài liệu kia đến hộp thư của mình, rồi khép máy tính lại : “Buổi tối có chỗ ở chưa?”
Lý Hồng Bình cười đến nhộn nhạo : “Tất nhiên là ở club tư nhân rồi, còn có thể đi nơi nào khác nữa đâu? Nếu không cho tôi ngủ chung với Ben Ben nhé? !”
“Không.” Ngô Thế Huân bình tĩnh đáp.
“Ais, đừng tuyệt tình như vậy chứ.”
Ngô Thế Huân đi một mình từ trong club ra, bên ngoài thời tiết có chút thay đổi, gió rất lớn, dường như trời sắp mưa.
Anh đậu xe bên ngoài, thật lâu cũng không khởi động, yên lặng ngồi bên trong xe.
. : .
【Vở kịch nhỏ giữa Hồng Bình và Ben Ben
Có một lần Lý Hồng Bình từ nước ngoài trở về gặp Ben Ben, khi đó Ben Ben nói chưa rõ chữ tròn lời, còn là một Ben Ben ấm áp thưa dạ lễ phép.
Lý Hồng Bình đùa nhóc : “Đến đây nào, mau gọi ‘ Chú Hồng Bình, ‘Chú’ ‘Hồng’ ‘Bình’!”
Ben Ben bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, gọi : “Chú Mông Bin.”
Vừa lúc Ngô Thế Huân nghe được chữ Bin (Bean) thì cười ngất.
Vì thế, Lý Hồng Bình mang mỹ danh “Đậu Mông”, lan truyền khắp Ngô gia 】