Baba Thay Thế

Chương 37: Chương 37




CHƯƠNG 37

Buổi chiều lúc Lộc Hàm cúp điện thoại của Ngô Thế Huân thì quyết định không tăng ca ở tòa soạn mà mang việc về nhà làm, trước khi đi còn sang phòng của Biện Bạch Hiền dặn dò vài câu, còn có chào hỏi Kim Mân Thạc.

Lộc Hàm từ tòa soạn đi ra thì bắt xe trực tiếp đến nhà trẻ, cậu sợ Ben Ben phải ngồi chờ lâu nên thi thoảng lại giục tài xế nhanh lên.

Tài xế một bên vừa cười vừa nói: “Tôi biết là cậu gấp, nhưng gấp cũng phải từ từ mà bảo toàn tính mạng ah!”

Lộc Hàm nói thật là trong lòng cực kì gấp, cậu bây giờ là lần đầu tiên một mình đón con tan học, cậu không muốn Ben Ben phải chờ, còn hận không thể tự mình đi sớm một chút đứng trước cửa trường chờ con.

Sau khi tới Lộc Hàm nhanh chóng gửi tiền rồi bước xuống, trước cửa nhà trẻ bây giờ đã có không ít xe của phụ huynh, cửa chính đã mở, có mấy người cũng đã vào bên trong rồi.

Lộc Hàm cho là mình đã tới muộn, vội vàng chạy vào trong, sau lưng đột nhiên có người nghi hoặc gọi cậu một tiếng: “Tiểu Lộc?”

Lộc Hàm dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy là Độ Khánh Tú đang đuổi theo, gương mặt hiếu kỳ còn mang vẻ dò xét: “Cậu tới đây làm gì vậy? !”

Lộc Hàm không biết giải thích làm sao, cậu biết Độ Khánh Tú là đang đến đón con bèn lôi kéo một cánh tay của Độ Khánh Tú mà thì thầm: “Đi vào trước rồi nói sau!”

“Ai… Ai…” Độ Khánh Tú bị Lộc Hàm kéo vào trong, hai người người trước người sau nhanh chóng bước lên thang lầu.

Lên lầu hai Độ Khánh Tú còn định mở miệng nói sẵn tiện chờ đón con luôn vậy nhưng chỉ thấy Lộc hướng về phía lớp lá năm mà bước tới, bước chân đều không ngừng lại.

Độ Khánh Tú buồn bực đuổi theo, hai người đi tới lớp lá năm cùng dừng bước.

Độ Khánh Tú nhìn Lộc Hàm, nhỏ giọng nói: “Sao lại là ở đây? Chẳng lẽ cậu có con học cùng lớp với con tớ? ! Ha ha…”

Độ Khánh Tú ý là muốn nói đùa với Lộc Hàm, nào biết được Lộc Hàm không thèm quay đầu lại, ánh mắt hướng vào bên trong không ngừng đảo khắp phòng học, thành thật nói: “Đúng vậy.”

Độ Khánh Tú xanh mặt nhìn Lộc Hàm, cả kinh nói: “Cậu nói cái gì? Tiểu Lộc à cậu hôm nay không có sao chứ? Uống nhầm thuốc hả?”

Lộc Hàm nhìn vào trong phòng học, thấy thầy giáo đang dặn dò bọn nhóc những việc phải làm ở nhà…, Ben Ben ngồi nghe mà nhàm chán ngáp một cái, Lộc Hàm nhìn thấy con trai đột nhiên trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cậu quay sang Độ Khánh Tú nở nụ cười: “Con của tớ học lớp này đấy”

“Cậu…cậu, nói cái gì? Con của cậu? !” Độ Khánh Tú trừng mắt, quay đầu tưởng tượng không đúng, Lộc Hàm không phải người thích đùa, chắc chắn sẽ không tùy tiện nói ra những lời như thế.: “Tớ đang nghiêm túc đấy!”

Lộc Hàm cười, trong ánh mắt đều là vui vẻ tràn ngập, Lộc Hàm hiền lành dịu dàng, nhưng bình thường rất ít cười, giờ phút này lại ôn hòa cười cười như vậy, Độ Khánh Tú nhất thời muốn té xỉu.

Nhất định là trúng tà rồi!

“Cậu đừng có đùa nữa được không?” Độ Khánh Tú rốt cục cảm thấy rất khó tin, Lộc Hàm làm cái gì mà cười như vậy chứ? Bình thường thì trầm mặc lạnh lùng, giờ phút này trong mắt ôn hòa còn chất chứa thương yêu? Chẳng lẽ là vì con trai cậu ta thật?

Thầy giáo nói đến câu cuối cùng, có bạn nhỏ đã đứng dậy chuẩn bị đi ra, thầy giáo phủi phủi tay hướng Ben Ben, nói: “Ngô Phàm ở lại gặp thầy một chút.”

Ben Ben vốn đang cúi đầu ngủ gật, chợt nghe đến tên mình thì lập tức ngẩng đầu đứng dậy nhìn thầy giáo.

Thầy giáo ngồi xổm xuống diện với Ben Ben: “Ba ba của con vừa mới gọi điện thoại tới, nói rằng hôm nay có việc không tới đón con được nhưng sẽ nhờ một người bạn đến đón con.”

Ben Ben nhướng mày, phản ứng đầu tiên là không thể nào, nhóc bình thường đều là do baba đón về, nếu như là đi công tác bất ngờ tới không được cũng sẽ cử thư kí qua đón về, Ben Ben cũng có quen thư kí kia, nhưng mà đó là thư kí không phải là bạn của baba.

Ben Ben vừa định mở miệng nói với thầy giáo rằng đó là lừa đảo đó. Ánh mắt vô tình lại nhìn thấy Lộc Hàm đang đứng chờ ngoài cửa.

Ben Ben tròng mắt lập tức sáng ngời, lông mày cũng giãn ra, quay đầu nói với thầy giáo: “Đó không phải là bạn của baba… Đó là… đó là…” Ben Ben cũng không biết nói sao nữa, Lộc Hàm thật sự tới đón nhóc rồi, đang đứng bên ngoài nhìn nhóc, gương mặt lại còn cười tươi nữa, nhóc nhìn nhìn thầy giáo, con ngươi trong sáng lấp lánh, cuối cùng là không quan tâm đến đồ đạc của mình nữa, trực tiếp chạy ào ra cửa luôn.

Bên ngoài các phụ huynh đều đã đón con về hết, chỉ còn lại có Lộc Hàm và Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú đứng tại cửa phòng học ngốc một hồi, lại nhìn Lộc Hàm mà ngốc tiếp, tới tận khi con trai mình đã đến đứng bên cạnh mình vẫn còn chưa hết ngốc.

Độ Khánh Tú cố lấy lại tâm tình nhìn sang A Xán rồi xoa đầu con : “Đi về thôi!”

Ben Ben theo hướng có Độ Khánh Tú mà chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn hớn hở không che giấu, Độ Khánh Tú nhìn bé con ánh mắt ngưng tụ, thiếu chút nữa lại để cho chính mình nghẹn nước miếng mà chết!

Ben Ben chạy đến Lộc Hàm trước mặt, đôi mắt lóe sáng nhìn cậu, hai bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy ống quần Lộc Hàm, xung quanh như thể có vô số bong bóng màu hồng bay lên: “Sao ba lại tới đón con vậy? ! Ba ba của con đâu?”

Lộc Hàm ngồi xổm xuống, “Ba ba buổi tối có chuyện, nên ba tới đón con, balo của con đâu rồi?”

Ben Ben vẫn không rời mắt khỏi Lộc Hàm, một bàn tay buông Lộc Hàm ra chỉ vào lớp: “Còn ở bên trong.”

Lộc Hàm sờ đầu Ben Ben, đem con trai ôm vào lòng rồi vào trong lấy đồ đạc…, tại cửa phòng học Độ Khánh Tú trong nội tâm cảm thấy như có chó mèo chạy nhộn nhạo, đưa mắt nhìn Lộc Hàm ôm Ben Ben, sau đó chuyển sang nhìn một mình Lộc Hàm, rồi nhìn một mình Ben Ben, nhìn đi nhìn lại, đột nhiên cảm thấy thế giới quay mòng mòng, cả người hình như đang phát sốt.

Đậu xanh rau má… Đại thần ở đâu lượm được con trai vậy ah ! ! ! ! Lại còn lớn đến như vậy! ! ?

Khoan…khoan, đợi một tý, đứa bé này…chẳng phải lần trước là đứa đã đánh thằng nhóc mập chảy máu đầu sao?… Lần trước Kim Chung Nhân sau khi về nhà còn nói đứa nhỏ này chính là con trai của Ngô Thế Huân còn là bạn thân của A Xán, tên là Ngô Phàm! ?

… … …

Thật là bị điên rồi… Ngô Thế Huân, Lộc Hàm, còn có Ngô Phàm, ba người đó rốt cục là quan hệ gì đây?

Lộc Hàm biết rõ Độ Khánh bây giờ vừa sợ hãi vừa khó tin, dù gì lần trước gặp được Ngô Thế Huân cũng là nhờ Độ Khánh Tú giới thiệu, tính qua tính lại mình có thể gặp Ben Ben ở nhà trẻ này cũng là do đi nhờ xe của Độ Khánh Tú.

Lộc Hàm ôm Ben Ben né người tránh Độ Khánh Tú đang ngây ngốc ở cửa, đi vào phòng học, còn có chào hỏi thầy giáo một cái, thầy giáo nhìn thấy Lộc Hàm cũng không khỏi sững sờ một cái, lập tức nhớ lại lúc nãy cô hiệu trưởng có nói người đến đón Ngô Phàm tướng mạo cùng nhóc con rất giống nhau, nhưng không ngờ lại tới mức này…

A Xán đứng cạnh nhìn ba mình nửa ngày vẫn cứ thấy ba mình một biểu cảm OO, nhóc con cảm thấy thật bất lực bèn chạy theo Ben Ben và Lộc Hàm vào trong, còn giúp bạn mình thu dọn đồ đạc, lúc đi đến trước mặt Lộc Hàm, nhóc ngẩng mặt lên nhìn, vẻ mặt OO không khác Độ Khánh Tú là bao, tay nhỏ cầm balo của Ben Ben run run đưa cho Lộc Hàm.

Lộc Hàm cúi đầu cười nhận lấy balo nhẹ giọng cảm ơn A Xán, Lộc Hàm chào hỏi thầy giáo xong thì xin phép đón Ben Ben đi về, còn không quên dắt thêm A Xán cùng ra cửa

Hai người lớn cùng hai đứa nhỏ chậm rãi bước ra ngoài, Độ Khánh Tú cảm thấy hôm nay mình thật không ổn chút nào, bàn tay nắm tay A Xán đổ đầy mồ hôi lại, ánh mắt lại vô số lần nhìn Lộc Hàm và Ben Ben không chớp mắt.

Lộc Hàm dắt tay Ben Ben, quay đầu qua nhìn Độ Khánh Tú: “Tớ có việc bận phải đi trước, hẹn gặp lại cậu sau.”

Độ Khánh Tú gật đầu, dừng một chút, đột nhiên nói: “Khoan đã!”

Lộc Hàm dừng bước chân, quay đầu lại nhìn, Độ Khánh Tú nhìn nhìn Ben Ben nói: “Đây là con trai của Ngô Thế Huân? Ngô tổng của tập đoàn EXO?”

Lộc Hàm gật đầu.

Độ Khánh Tú trân trân mà nhìn Lộc Hàm, dùng ánh mắt như biểu lộ các người mau đi đi…thế giới xung quanh ta đều bị các người chọc cho nghiêng rồi… Đi mau! !

Lộc Hàm cầm tay Ben Ben dắt đi, Độ Khánh Tú cùng A Xán cũng lên xe đi về, A Xán từ ghế sau bò lên ghế phụ ngồi nhìn Độ Khánh Tú, hai cha con nhất thời không nói tiếng nào.

Lâu rất lâu sau A Xán mới khều khều ba mình nhướng mày lên cất giọng nho nhỏ, nói: “Người đó với Ben Ben giống nhau như vậy, còn con không giống ba cũng không giống ba ba nữa, vậy là lúc trước ba ba con nói đều là sự thật sao? Con là do ba ba nhặt được từ trong thùng rác ạ? !”

Độ Khánh Tú phanh gấp một cái, xém chút nữa là lật luôn xe ngoài đường!

Lộc Hàm đưa Ben Ben về chỗ của mình ở, nhà này là do tòa soạn cấp cho, nếu so với nhà của Ngô Thế Huân thì không tiện nghi bằng, Lộc Hàm thoáng có chút lo lắng, đem Ben Ben về chỗ này lại sợ nhóc con không thích hợp được.

Lộc Hàm mở cửa nhà rồi nói với Ben Ben: “Chỗ ba ở rất nhỏ, không rộng rãi, thoải mái bằng nhà của con.”

Ben Ben cảm thấy không thể tin được, mình cũng sẽ có một ngày được đến nhà của ma ma rồi, trong lòng nhóc rất vui sướng còn có hưng phấn và kích động, hai con ngươi sáng rực của Ben Ben ngước lên nhìn Lộc Hàm, nói: “Không có sao hết, nhà nhỏ của ba cũng là nhà nhỏ của con, sau này nhà lớn của con cũng là nhà lớn của ba!”

Lộc Hàm bị lời nói của Ben Ben khiến trong lòng vui vẻ không thôi, trên miệng liền nở nụ cười.

Ben Ben vào cửa, cởi giày ra, nhìn quanh phòng một cái, đúng là phòng rất nhỏ, trong phòng khách chỉ có một bàn trà và một bộ sô pha, phòng ăn thì chỉ có một cái bàn và hai cái ghế, nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ tinh tươm.

Lộc Hàm không có dép đi trong nhà cỡ nhỏ nên lấy luôn dép mình cho Ben Ben mang, còn mình thì đi chân trần vào nhà.

Ben Ben mang dép của Lộc Hàm, bàn chân cố gắng đưa về phía trước cho dép đừng rơi ra, lạch cà lạch cạch đi không được tự nhiên, Lộc Hàm nhìn thấy liền sợ con trai ngã bèn bảo Ben Ben cứ mang giày vào nhà luôn đi.

Lộc Hàm giúp con trai mang xong giày, hai cha con cùng ngồi trên ghế sô pha, Ben Ben nhìn nhìn một hồi cắn cắn môi, có chút xoắn xuýt nói: “Con buổi tối sẽ ngủ ở đâu ạ?” Dừng một chút: “Con không thích ngủ một mình nha, con thích ngủ với ba! !” Ben Ben kiên định biểu đạt ý nghĩ của mình.

Lộc Hàm sờ đầu con: “Được, ba ngủ chung với con! Nhưng mà buổi tối ba có chút công việc phải làm cho xong, con ngủ trước một mình được không?”

Ben Ben nhìn Lộc Hàm, dùng hết sức gật đầu, lại nghĩ nghĩ rồi chần chờ nói: “Con có thể chờ ba được mà, con thức được đến tận 9 giờ đó!”

Lộc Hàm chọt chọt lên trán Ben Ben, chân thành nói: “Tốt nhất là con vẫn nên ngủ trước!”

Lộc Hàm làm đồ ăn, cùng Ben Ben ăn tối, lại gọi điện thoại nói chuyện một lát với Ngô Thế Huân rồi tắm rửa luôn cho nhóc, cả người hai cha con thơm ngào ngạt mùi cam.

Lộc Hàm bảo con trai lên giường nằm ngủ, còn đắp chăn cho con cẩn thận, hôn một cái lên trán Ben Ben, nói: “Ngủ ngon!”

Ben Ben ôm Lộc Hàm cổ, cũng hôn lại một cái, hiện tại cả người đều thom mùi cam, nhóc nằm trên giường nhìn nhìn Lộc Hàm, mũi nhỏ hít hà mấy cái, thật là thơm quá, mùi sữa tắm nhà ba Lộc rất thơm. Quan trọng nhất là bây giờ hai cha con đều có mùi thật giống nhau.

Giống mùi cam, giống mùi cam ! Thơm quá!

Ben Ben nằm ở trên giường lăn lộn một hồi thì ngủ mất, Lộc Hàm nhìn Ben Ben, chờ cho con ngủ say rồi mới ra khỏi phòng ngủ bắt đầu làm việc.

Lộc Hàm đem bản thảo phỏng vấn Ngô Thế Huân xem qua một lượt, lại cùng Biện Bạch Hiền trao đổi vấn đề trình bày trên QQ, lúc làm xong cũng đã gần 9 giờ.

Cậu vươn vai một cái chuẩn bị về phòng ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Lộc Hàm cầm lên xem, màn hình hiển thị một số điện thoại lạ, không biết là ai gọi tới , “Alo?”

“Anh đang chờ em ở dưới lầu.” Đầu bên kia điện thoại Hoàng Tử Thao giọng nói đều đều vang lên, “Anh biết đứa bé đó đang ở chỗ em tốt nhất là em nên xuống nhanh đi.”

Lộc Hàm cầm di động lạnh lùng nói: “Được.” Nói xong cũng trực tiếp cúp điện thoại, cầm điện thoại cùng chìa ra khỏi nha, đi ngang phòng ngủ nhìn nhìn trên giường thấy Ben Ben đang ngủ say, Lộc Hàm mới an tâm đóng cửa xuống nhà.

Lộc Hàm không biết Hoàng Tử Thao hiện tại như vậy là muốn dây dưa cái gì, trong lòng Lộc Hàm bây giờ đối với Hoàng Tử Thao đã suy nghĩ rất rõ ràng, bây giờ con người đó với cậu chắc chắn là không phải định nói về vấn đề yêu thương gì đâu. Lúc còn yêu nhau, Hoàng Tử Thao vì tiền đồ mà xuất ngoại, chuyện cứ chồng chuyện liên tiếp xảy ra, hiện tại mà nói vẫn còn yêu có lẽ thật đáng buồn cười.

Lộc Hàm đi đến dưới lầu, quả nhiên trông thấy Hoàng Tử Thao tựa người vào xe hút thuốc, Lộc Hàm đi qua, dưới ành sáng của đèn đường nhìn Hoàng Tử Thao: “Có chuyện gì?” Cậu thậm chí cũng không màng hỏi Hoàng Tử Thao vì sao biết cậu ở đây.

Hoàng Tử Thao nhìn Lộc Hàm rồi vứt thuốc lá xuống đấy, nói: “Chúng ta nói chuyện được không?”

Lộc Hàm gật đầu: “Được.”

Hoàng Tử Thao biết rõ Ben Ben đang ở trên nhà, Lộc Hàm thì đang lo lắng, nhưng hắn có nghĩ như thế nào đi nữa đều cảm thấy không thể tin được, năm đó Lộc Hàm rõ ràng là bị ép buộc, hiện tại tại sao lại chuyển sang yêu thương đứa nhỏ như vậy? Theo như con người của Lộc Hàm mà Hoàng Tử Thao từng biết, nếu như năm đó Chu Điền là ép buộc cậu mang thai thuê thì hiện tại Lộc Hàm tuyệt đối sẽ không để tâm đến đứa nhỏ kia, tuyệt đối không!

Nhưng hiện tại thì sao? Đứa bé kia chẳng những xuất hiện, Lộc Hàm lại còn xem nó như bảo bối vậy, rõ ràng sáu năm đều chưa từng gặp qua một lần, rõ ràng sự xuất hiện của đứa bé kia với sự nghiệp của Lộc Hàm là một sự sỉ nhục!

Hoàng Tử Thao lại nhìn Lộc Hàm, trong nội tâm đều cảm thấy phức tạp đến khó chịu, hắn nói: “Anh biết là Chu Điền lúc trước ép buộc em mang thai thuê, có thể kể cho anh nghe chuyện năm đó không?”

Lộc Hàm nhìn xem Hoàng Tử Thao: “Anh chỉ muốn hỏi chuyện này thôi sao?”

Hoàng Tử Thao: “Phải, chính là chuyện này.”

Cùng lúc đó, tại club tư nhân, Lý Hồng Bình ung dung ngồi xem Rose cùng Ngô Thế Huân hai bên đàm phán. Ngô Thế Huân nói đã gặp được người năm đó mang thai thuê rồi, hiện tại người kia và con trai lại rất thân thiết, Lý Hồng Bình nhìn qua không biết Rose sẽ đáp lại như thế nào, trong lòng vừa hiếu kỳ vừa nghi hoặc, chống cằm xem chăm chú như xem kịch vui.

Ngô Thế Huân nói: “Lộc Hàm đã kể cho tôi nghe hết chuyện mang thai thuê rồi. Nhưng tôi còn có một thắc mắc, tôi nghĩ chỉ có cô mới giải đáp được cho tôi.”

Rose gật đầu: “Anh cứ nói.”

Ngô Thế Huân: “Lộc Hàm là bị ép buộc mang thai thuê, như vậy cô đã làm cách nào mà bắt ép cậu ấy đồng ý được chuyện như vậy? Một người bị ép buộc phải sinh con, dựa theo tính cách của Lộc Hàm mà nói hẳn là sẽ cự tuyệt, nhưng bây giờ tôi lại thấy cậu ấy rất thương con, ở cùng con trai vừa vui vẻ lại vừa thân thiết.”

Rose im lặng nhìn Ngô Thế Huân, không biết suy nghĩ cái gì, rốt cục, cô mở miệng nói: “Tôi hiểu rồi, vậy là Lộc Hàm chỉ kể cho anh nghe một nửa sự tình thôi, còn có một nửa nữa đang che giấu, cho nên anh mới cảm thấy còn vướng mắc.”

Ngô Thế Huân gật đầu, “Vậy cô sẽ nói hết cho tôi biết đúng không?”

Rose: “Anh đã nói như vậy, liệu tôi còn có thể từ chối sao? Nếu như hôm nay tôi không nói sau này anh cũng sẽ có cách tìm ra thôi, hoặc là đi hỏi thẳng Lộc Hàm chẳng hạn, cho nên tôi bây giờ nói ra vẫn là tốt nhất.”

Lý Hồng Bình ho một tiếng: “Rồi, rồi, cô nói đi!”

Rose, nói: “Lúc tôi gặp Lộc Hàm, tinh thần của cậu ấy thật sự là rất xấu, cậu ấy bị Chu Điền nhốt lại ba tháng, cũng khó trách đã chịu đững lâu như vậy rồi, có lúc cậu ấy còn muốn nhảy từ trên lầu xuống giết chết luôn đứa bé, làm cho Chu Điền mất hết tất cả hi vọng đi. Tôi đã làm nghề này lâu lắm rồi, Lộc Hàm chính là người máu lạnh vô tình nhất mà tôi từng thấy!”

Từ khi Rose xuất hiện, cuộc sống của Lộc Hàm cũng chẳng có mấy thay đổi, trước đây người trông chừng cậu là Chu Điền, còn hiện tại người trông chừng lại là một nữ nhân.

Lộc Hàm đối với Rose cũng có chút suy nghĩ khác với Chu Điền, định nhờ Rose giúp mình hủy đi hài tử trong bụng, nhưng nghĩ lại Rose là người của tổ chức, chắc chắn không bao giờ đồng ý giúp mình việc như vậy.

Rose khác với Chu Điền, hoàn toàn không bắt ép hay đánh đập gì Lộc Hàm, luôn quan tâm chăm sóc cho cậu, còn nói rằng mong cho Lộc Hàm sinh đứa bé ra thật khỏe mạnh.

Lộc Hàm không quan tâm đến Rose, cũng chẳng thèm mở miệng nói gì, mỗi ngày đều là ngồi xem TV, nói là xem nhưng thật ra là cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, cũng vì vậy mà điều khiển phải thay liên tục mấy cái.

Trước khi Rose đến thay Chu Điền, cô đã đi gặp mặt hắn, cô thẳng thắn rằng 300 vạn là số tiền lớn nếu như hắn dám ra vẻ hoặc tổn hại Lộc Hàm cô tuyệt đối sẽ không cho dù chỉ một xu.

Chu Điền lúc đó đã bị dồn vào đường cùng, chỉ còn cách nghe lời Rose mà chuyển giao quyền giám sát.

Lộc Hàm cùng Rose ở chung năm tháng nhưng nhìn mặt nhau không tới mấy lần, một người trong phòng, một người ngoài phòng. Rose cũng không thuê người giúp việc, tất cả đều chính tay mình làm.

Lộc Hàm cũng nhiều lần thử bỏ trốn, nhưng cửa ngoài là được khóa bằng vân tay, không phải vân tay của Rose thì không ai mở được, cậu cũng có nghĩ nhiều cách khác, nhưng suy đi tính lại đêu không nên dùng, Rose làm việc rất chuyên nghiệp, không dây dưa dài dòng, nói chuyện dứt khoát, một là một hai là hai.

Cô nói: “Lộc Hàm cậu đúng là khí chất không tầm thường, dù là nam nhưng mà việc mang thai đã thực sự thành công rồi, đứa bé tính đến bây giờ cũng đã năm tháng, nếu bây giờ cậu làm gì dại dột, không những tiền không được nhận còn chọc giận đến hết thảy người trong tổ chức, quan trọng hơn còn có tương lai sẽ có nhiều phiền toái. Còn nếu cậu sinh nó ra, có thể nhận được một số tiền lớn! Kinh tế cũng cải thiện. Tôi biết những lời này của tôi cậu sẽ xem như một đòn công tác tư tưởng, làm cho cậu an tâm mà sinh đứa bé. Được rồi, Lộc Hàm cậu nghĩ kĩ đi, chuyện của cậu tôi cũng không có quyền gì. Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi cũng chẳng thừa hơi đi trò chuyện với một người vốn không quen biết. Nói với cậu mấy lời này tôi cũng chẳng nhận thêm được đồng lương nào mỗi tháng đâu”

Lộc Hàm quay đầu đi nơi khác, Rose cảm thấy có hi vọng, tiếp tục nói: “Lộc Hàm, đứa bé cũng đã được năm tháng rồi, cậu có biết năm tháng thì nó như thế nào không? Năm tháng chính là sự trưởng thành của bào thai, đứa bé ngoài việc có ngoại hình như người thường còn biết cả cảm thụ mọi thứ xung quanh nữa! Nếu bây giờ cậu làm gì dại dột, chẳng khác nào là giết đi một con người! Cậu gần đây có phải là nghe nó động đậy không?” Rose chỉ vào bụng Lộc Hàm: “Đứa bé lại động đúng không? Cậu cũng có thể cảm nhận được nó rõ ràng rồi, cậu nhẫn tâm giết chết nó sao? Lúc trước cậu nhảy từ lầu hai xuống liệu có nghĩ rằng nó cũng rất đau hay không? Rất sợ hãi hay không?”

Lộc Hàm rủ mắt xuống nhìn bụng mình, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, đúng vậy, đứa bé đang động, gần đây đúng là nó rất hay cử động, tuy không rõ ràng lắm, nhưng cậu cũng có thể rõ ràng cảm nhận được bản thân mình đang mang một sinh mệnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.