CHƯƠNG 64: ĐỒ NGỐC
Trường học được nghỉ hè, công ty Ngô Thế Huân may mắn gặp được vận may, thắng liên tiếp mấy hợp đồng, anh bèn rộng rãi cho nhân viên nghĩ phép dài hạn, bản thân mình cũng nghiễm nhiên nghỉ làm ở nhà lười biếng.
Độ Khánh Tú tại nhà hàng treo biển tạm nghỉ, nhân dịp A Xán được nghỉ hè liền chuẩn bị hành lý cùng Kim Chung Nhân đi M thành phố chơi cho biết.
Kim Chung Đại đã nhiều năm bận tối tăm mặt mũi, Kim Mân Thạc cảm thấy thực xin lỗi, nên nghỉ hè này cũng muốn đi du lịch, vốn đang sắp xếp chuẩn bị choNghệ Hưng, bé con liền khóc chết sống bảo không muốn. Hỏi đi hỏi lại liền nói bé chỉ muốn đi theo Ben Ben! Kim Mân Thạc cũng hết cách bèn hỏi Lộc Hàm được hay không trông Nghệ Hưng hai mươi ngày.
Lộc Hàm đã xin nghỉ ở tòa soạn báo, đương nhiên đồng ý, dù sao trông Ben Ben cũng vậy, giờ thêm một đứa nữa cũng vậy thôi, Nghệ Hưng lại đặc biệt ngoan ngoãn, rất được lòng người khác. Cả Ngô Thế Huân mặt lạnh ngồi ở trên ghế sa lon xem báo chí cũng bỏ tạp chí xuống ngoắc ngoác Nghệ Hưng, Nghệ Hưng liền chạy tới ôm Ngô Thế Huân gọi ngọt ngào một tiếng: “Chú.”
Nghệ Hưng so với Ben Ben thì thấp người hơn, thân hình nhỏ nhỏ cả ngày đi theo Ben Ben làm cái đuôi, Ben Ben đi phòng khách Nghệ Hưng cũng đi phòng khách, Ben Ben đi làm bài tập Nghệ Hưng cũng ngồi ở bên cạnh, vóc dáng do quá thấp nên ngồi trên ghế sẽ không thấy gì, Nghệ Hưng nghĩ ra cách quỳ gối trên mặt ghế, một mực yên lặng nhìn Ben Ben làm bài.
Buổi tối Lộc Hàm đem Nghệ Hưng cho ngủ cùng Ben Ben trên một giường lớn. lúc ngủ Ben Ben cầm cái gối đế chính giữa giường: “Em ngủ bên kia, anh ngủ bên này, không cho phép vượt qua ranh giới!” Kết quả sáng hôm sau Ben Ben tỉnh lại thì phát hiện, Tay nhỏ của Nghệ Hưng duỗi ra ôm lấy ***g ngực của mình, đầu gối lên trên vai của, còn chân lại gác lên đùi mình.
Ben Ben tức giận nhíu mày đẩy ra, kết quả càng đẩy Nghệ Hưng ôm càng chặt, Ben Ben cũng mất hứng mà bỏ xuống nhà.
Hai đứa con nít ở chung, nhất định sẽ xảy ra chuyện, Ben Ben có một lần bởi vì tranh bộ điều khiển từ xa mà đẩy Nghệ Hưng một cái, bé con bị đẩy rơi từ ghế sô pha xuống, đầu đập xuống sàn nhà. Nghệ Hưng khóc đến đặc biệt thương tâm, Ben Ben phồng má, nhướng mày lên đi xin lỗi, Nghệ Hưng như thế nào đều không thèm nhìn Ben Ben một cái.
Buổi tối, Nghệ Hưng nằm trên giường, quay mặt vào tường, Ben Ben nhích tới nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi. Còn đau không?”
Nghệ Hưng mở to mắt nhìn Ben Ben, ủy khuất nói: “Anh về sau đừng đẩy em nữa.”
Ben Ben bên cạnh xoa xao cái đầu nhỏ của Nghệ Hưng âm thanh lạnh lùng nói: “Là do em đứng không vững thôi, cái đồ ngốc! !”
Nghệ Hưng không lên tiếng, mắt đỏ chực khóc nhìn Ben Ben.
Ben Ben hừ lạnh một tiếng, nói: “Rồi, rồi. Sau này không đẩy em, không tranh đồ với em! !”
Nghệ Hưng mỉm cười ngọt ngào.
Kim Mân Thạc sau khi trở về liền tới nhà đón Nghệ Hưng về, ngày đầu tiên buổi tối Ben Ben một người nằm ở trên giường lớn lật qua lật lại ngủ không được, nhóc nghĩ cái đồ ngốc đó không biết về nhà có đứng không vững mà ngả không nữa! ? có ai xoa đầu cho đồ ngốc không a?! Thật là… cái đồ ngốc ấy aaaaa! !
—Hết PN Đồ Ngốc—