Đừng nhận lời đưa tiễn kỳ quái của đàn ông lạ,
Nhưng hãy nhớ rõ, tất cả đàn ông đều là những người lạ kỳ quái.
-Robin Morgan-
Hãy cho tôi một đôi giầy cao gót, tôi sẽ chinh phục cả thế giới.
-Madona-
Quay về Thượng Hải. Mọi thứ lại tiếp tục diễn ra theo guồng máy đã định.
Tôi thấy mình gầy đi rất nhiều. Chất lỏng trong cơ thể như biến thành các giọt mực tuôn chảy ra đầu bút, ào ạt thành từng câu từng chữ của tiểu thuyết.
Đồ ăn Tứ Xuyên vẫn đúng giờ được mang tới, do một cậu tên Tiểu Đinh đảm nhận vận chuyển. Lúc tâm trạng vui vẻ, tôi có cho cậu ta mượn một số sách. Một lần cậu khoe một truyện ngắn trên mục “Tiếng lòng” đăng trên tờ “Báo buổi tối Tân Dân”, tôi đọc và giật mình khi thấy văn phong của cậu rất hay, giàu ý tưởng. Cậu ta ngượng ngùng kể đang ấp ủ viết một cuốn sách. Kundera đã từng tiên đoán, bước sang thế kỷ 21, người nào cũng có thể trở thành nhà văn, chỉ cần cầm bút viết ra những lời lẽ của riêng mình. Khát vọng được thổ lộ là nhu cầu tinh thần của mỗi con người.
Tôi xõa tóc, mặc đồ ngủ, viết thâu đêm, rồi tới sáng sớm tỉnh giấc trên bàn làm việc, trán dính đầy mực đen. Ngó bốn phía, trống trải, Thiên Thiên không có, điện thoại cũng không réo (tôi luôn quên cắm lại đường dây điện thoại sau khi rút ra). Tôi đến bên giường, lăn xuống ngủ tiếp.
Một hôm chừng hơn mười giờ tối, tôi đột ngột giật mình khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi đập tay lên ngực, may mà tiếng gõ cửa kịp thời đã cứu tôi thoát ra khỏi cơn ác mộng. Tôi mơ thấy Thiên Thiên lên một chiếc xe lửa kiểu cổ lỗ sĩ đang nhả khói, người lạ ngồi chật cứng trên băng ghế dài hai bên trong toa xe. Mắt tôi mở to, nhìn chiếc xe xình xịch khởi động. Một người đàn ông mặc quân phục, đội mũ sắt nhảy lên tàu. Tôi đang ngần ngừ, chiếc xe đã lướt qua. Tôi khóc nức nở vì tuyệt vọng, hận mình vì xem nhầm giờ, hoặc lẫn giờ tàu này thành giờ tàu khác. Phút cuối cùng cũng không dám nhảy lên tàu. Giấc mơ này như ám chỉ tôi và Thiên Thiên là hai chuyến tàu lướt qua nhau.
Tôi mệt mỏi mở cửa. Bên ngoài là Madona trong bộ đồ đen, đang phì phèo thuốc lá. Màu đen khiến cô cực kỳ thanh tú.
Đầu óc tôi vẫn còn vương vấn trong giấc mơ ban nãy, không chú ý tới vẻ bất thường trên mặt cô. Hình như cô ta đã uống rượu, lại dùng cả thứ nước hoa Nha phiến đậm nồng, đầu bới cao như phụ nữ thời cổ đại, ánh mắt lấp lánh như thủy tinh vỡ. Có một vẻ gì đó khiến người ta thấy là lạ.
“Trời ơi, cậu cứ ở lỳ trong phòng thế này sao? Viết liên miên hả?”, cô ta đi vài bước vào phòng.
“Mình vừa tỉnh giấc, gặp phải ác mộng. À, cậu ăn tối chưa?”, tôi chợt nhớ ra cả ngày nay chưa ăn bữa nào.
“Ừ, ra ngoài ăn đi. Để mình đãi cậu”, cô dụi thuốc, vứt áo khoác cho tôi, rồi ngồi trên ghế bành đợi tôi thu dọn.
Chiếc xe Santana 2000 màu trắng của cô đã đợi dưới lầu. Cô mở cửa xe, khởi động máy, tôi ngồi bên, thắt dây an toàn. Chiếc xe lao vụt đi. Cửa sổ xe mở hết cỡ, hút thuốc trong gió lồng lộng thật sung sướng. Mọi muộn phiền đều theo gió cuốn đi.
Mandona lái xe lên cầu vượt. Từ sau thành phố xuất hiện ngày càng nhiều đường cao tốc cầu vượt, rất nhiều xe hơi đã tức tốc xuất hiện trên tàu. Đĩa nhạc trong xe đang mở một bài tình ca của Trương Tín Triết. “Phải chăng em đã có người khác, hãy nói đi, đừng sợ anh đau lòng”. Lúc này tôi mới nhận thấy Madona rất khác lạ, chợt nhớ lại lần gặp Dick và Chu Sa tại quán Goya, tôi đã hiểu ra vấn đề.
Người đàn bà như Madona luôn có đặc điểm khiến không ai có thể nắm vững được. Cuộc sống của cô có quá nhiều niềm hưng phấn bất ngờ, đầy phức tạp. Đối với quá khứ, hiện tại và tương lai của cô, tôi luôn thiếu năng lực phán đoán rõ ràng. Tôi cũng không biết cô ta và Dick có thật tình hay không. Vì theo kiểu nói của cô, Madona có không ít các anh bạn trai ít tuổi như Dick. Theo lý lẽ đó, Dick ắt không phải là miếng điểm tâm dịu dàng cuối cùng trong chuyến du hành của cuộc đời cô.
“Muốn ăn gì? Đồ Trung Quốc, đồ Tây hay đồ Nhật?”.
“Thế nào cũng được”.
“Ăn nói không chịu trách nhiệm gì cả. Mình ghét người khác luôn nói, tùy, thế nào cũng được. Cậu hãy nghĩ đi mà chọn lấy một cái”.
“Vậy đồ Nhật đi”, tôi đáp. Văn hóa của thành phố này đang có khuynh hướng thân Nhật rất nghiêm trọng. Những ca khúc của Anmuro, Namie, tiểu thuyết của Murakami Haruki, show truyền hình của Kimura Takuya, ngoài ra còn vô số các loại truyện tranh Nhật. Các sản phẩm đồ điện do Nhật sản xuất cũng đều được dân chúng cực kỳ yêu thích. Còn tôi cũng không ghét những món ăn Nhật tinh tế và đồ mỹ phẩm của Nhật. Xe dừng bên đường Đông Hồ, tiệm ăn Nhật Bản Edo.
Ánh đèn như dòng dịch thể màu hổ phách đổ xuống sàn nhà. Đám nhân viên ăn bận như con rối xếp hàng ngay ngắn đón khách. Bánh trứng, sushi cuộn cá, dưa chuột bóp lạnh, canh tảo biển… lần lượt được bê lên.
“Cậu biết chưa, mình và Dick đã chia tay”, cô nói.
“Vậy sao?”, tôi nhìn cô. Sắc mặt cô ta u ám. “Tại sao lại thế?”. Quả thực tôi không tài nào đoán được nguyên nhân chính xác. Nhưng tôi cũng không muốn kể rằng đã từng bắt gặp Chu Sa và Dick ở Goya. Chu Sa là chị họ tôi, Madona là bạn tôi. Tôi chỉ cố gắng nhìn nhận sự việc này thật khách quan.
“Cậu còn mơ ngủ hay sao? Là do bà chị họ chị. Bà Chu Sa nhà cậu đã cướp người đàn ông của mình”, cô ta hừ một tiếng, uống cạn ly rượu.
“Nhỡ Dich chủ động tán chị mình thì sao?”, tôi lạnh lùng nói. Vì trong ấn tượng tôi, Chu Sa là một phụ nữ rất đúng mực, sáng sáng trang điểm nhẹ nhàng ngồi xe bus có điều hòa hoặc tắc xi đến văn phòng. Buổi trưa ngồi ăn “bữa trưa của giới trí thức” tại tiệm ăn nhỏ nhắn hoặc trong tiệm cà phê mang không khí phương Tây. Buổi tối khi đèn đường vừa bật, chị thong thả rảo bước qua dãy phố Hoài Hải nơi có vô số các hàng hiệu lớn nhỏ trên thế giới. Khi đứng ở đầu đường quen thuộc, lúc xuống thang máy hoặc ngồi tàu điện ngầm, chị sẽ tranh thủ trang điểm lại gương mặt đã hơi mệt mỏi. Bởi có rất nhiều phụ nữ như Chu Sa, thành phố này mới trở nên rực rỡ sắc màu, mê ly dưới ngòi bút viết văn của Trương Ái Linh, đau buồn dưới bút lông họa sĩ của Trần Đan Yến. Có người gọi Thượng Hải là “thành phố của phụ nữ”. Điều đó có lẽ khá đúng so với các thành phố phía Bắc mạnh mẽ.
“Mình cứ cho rằng nắm chắc Dick, có thể đoán được hết mọi suy nghĩ, ước mong của anh ta. Nhưng không ngờ anh ta làm mình mất hết hứng thú nhanh như vậy. Tiền mình tuy nhiều, nhưng mặt mình cũng không đến nỗi tệ chứ?”, cô cười chụp lấy tay tôi, ngửa mặt lên dưới ánh đèn.
Tôi nhìn thấy một gương mặt không thể nói là đẹp nhưng khiến người ta đã từng gặp rất khó quên. Gương mặt nhỏ, đôi lông mày như sắp bay, làn da trắng và lỗ chân lông rất to, son môi đắt tiền và đắp dày như thể sắp rơi xuống. Gương mặt đó từng rất đẹp, nhưng nay đã như nhành liễu úa tàn, hoa rụng lả tả, bị tác động bởi hoan lạc vô độ và mộng mị. Chúng đã để lại vết sẹo trên gương mặt mềm mại, khiến các đường nét trở nên sắc nhọn, mệt mỏi, có thể làm người khác đau đớn và cũng dễ đau lòng vì người khác.
Cô ta cười, mắt sưng đỏ, ướt loang loáng. Cả con người cô như một bộ sử thi về cuộc đời người phụ nữ, thể hiện rõ lập trường, giá trị và bản năng vốn có của phụ nữ. “Cậu thực sự quan tâm tới Dick vậy sao?”, tôi hỏi.
“Không biết nữa… nhưng không cam tâm, anh ta dám đá mình….Mình thấy kiệt sức, không muốn tìm đàn ông nữa. Thực ra cũng chưa có cậu trẻ nào thực sự yêu thích mình”, cô uống rượu như nước lã, mặt dần đỏ như một bông hướng dướng dưới nắng trong tranh của Van Gogh. Và đúng lúc tôi không ngờ, cô đột ngột giơ tay lên, ném choang cái ly rượu xuống sàn, mọi thứ vỡ vụn như ngọc trắng.
Nhân viên vội chạy tới. “Xin lỗi, chúng tôi lỡ tay”, tôi vội vã thanh minh.
“Nói thật nhé, cậu thật hạnh phúc. Cậu có Thiên Thiên, có cả Mark. Đúng không? Quá hoàn hảo. Sinh ra làm phụ nữ được như vậy đã hạnh phúc rồi”. Cô ta cười há lên. “Yên tâm đi, mình không kể cho Thiên Thiên đâu. Nói thế chả khác nào giết chết cậu ta. Cậu ấy trong sáng quá, yếu ớt quá… Nhưng cậu cũng chả có gì sai trái. Mình có thể hiểu cậu”. Hai tay tôi ôm đầu, thứ rượu Nhật Bản nhẹ nhàng này đã có tác dụng, đầu tôi bắt đầu quay lơ mơ như sắp bay. “Mình say rồi”, tôi nói.
“Đi làm mặt nhé, ngay bên cạnh thôi”, cô ta trả tiền, kéo tay tôi ra khỏi tiệm ăn, đẩy cửa bước vào tiệm thẩm mỹ bên cạnh.
Tiệm thẩm mỹ không lớn lắm, quanh tường treo hàng loạt bức tranh thật giả lẫn lộn. Nghe nói chủ tiệm xuất thân từ nghệ sĩ. Không ngớt có đàn ông đẩy cửa bước vào, không phải để ngắm phụ nữ trên giường mà là tới mua một bức tranh thật của Lâm Phong Miện treo trên tường.
Nhạc se sẽ, hương trái cây thoang thoảng, gương mặt các cô gái mờ mờ.
Tôi và Madona nằm trên hai chiếc giường kề nhau. Hai lát dưa leo lành lạnh được đặt lên mắt, không còn nhìn thấy gì nữa. Ngón tay phụ nữ mềm mại lướt trên mặt tôi như chú cá nhỏ bơi qua bơi lại. Âm nhạc giúp người ngủ lơ mơ. Madona nói cô thường tới đây ngủ khi làm mặt. Bầu không khí ở đây thật gần gụi. Được bàn tay phụ nữ ngọc ngà vuốt ve gương mặt có cảm giác được chăm sóc yêu quý gấp mấy lần so với tay đàn ông. Không biết giường nào có người xăm lông mày, tiếng máy xăm lên da thịt kêu sè sè, nghe hơi rợn người. Nhưng rồi tôi cũng cố thả lỏng, ôm ấp cảm giác khi tỉnh giấc sẽ đẹp như Elizabeth Taylor.
Chiếc Santana trắng lao vun vút trong màn đêm tịnh mịch. Chúng tôi nghe radio và hút thuốc, cảm giác thật yên tĩnh. “Mình không muốn về nhà, quá yên ắng, không có đàn ông bên cạnh, nó như một nấm mồ vậy. Cho mình về nhà cậu nhé!”, cô nói.
Tôi gật đầu, nói Được thôi.
Madona nằm trong phòng tắm rất lâu. Tôi gọi điện tới khách sạn nơi Thiên Thiên ở. Giọng anh nghe vẫn rất buồn ngủ (qua điện thoại, giọng anh nghe luôn buồn ngủ). Một luồng khí quen thuộc truyền đến tai tôi qua đường dây điện thoại dài dằng dặc. “Anh ngủ chưa? Hay để em gọi cho anh sau nhé”, tôi nói.
“Không, không sao…. Anh thấy rất dễ chịu, hình như vừa nằm mơ. Mơ đến em, có cả tiếng chim kêu. Chà, anh muốn ăn món canh em làm quá. Thượng Hải có lạnh không?”. Anh hơi sụt sịt mũi, hình như cảm lạnh.
“Cũng không đến nỗi. Tối nay Madona ở cùng em. Tâm trạng cô ấy không vui. Dick và Chu Sa đã cặp với nhau. Anh và con mèo thế nào?”.
“Con mèo bị đau bụng đi ngoài, anh phải đưa nó đến bệnh viện tiêm và uống thuốc. Anh bị cảm nhẹ, cứ bơi ở biển về là vậy, nhưng không sao đâu. Anh đã xem xong bộ phim “Thời gian đếm ngược” của Hitchcock, thấy phong cách khá giống một số sách kiếm hiệp của Cổ Long. À quên, anh phải kể cho em một chuyện đã tận mắt chứng kiến. Chiều qua khi đi xe buýt, gặp phải một tên lưu manh chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Nó giật dây chuyền vàng đang đeo trên cổ của một phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh anh. Không có ai ngăn cả, nó nhẩy xuống xe rồi chạy biến.
“Thật khiếp quá, anh cẩn thận nhé. Em rất nhớ anh”.
“Anh cũng vậy. Cảm giác nhung nhớ một người cũng rất tuyệt”.
“Khi nào anh về?”.
“Sau khi đọc xong số sách này và vẽ thêm một số tranh. Người ở đây rất khác với người Thượng Hải, cảm giác như một nơi nào đó ở Đông Nam Á”.
“Vâng, thơm anh một cái nhé”. Trong máy vang lên tiếng chút một cái, rồi cả hai cùng đếm 1,2,3 và cùng gác máy.
Mandona trong phòng tắm réo tôi, “Cho mình mượn cái áo tắm”. Tôi mở tủ quần áo, lấy ra chiếc áo choàng vải bông của Thiên Thiên. Cô ta đã mở toang cửa phòng tắm, đang lau khô người trong hơi nước mịt mùng.
Tôi vứt chiếc áo tắm vào trong. Cô ta làm một động tác khêu gợi, “Cậu thấy thân hình mình ra sao? Có khêu gợi không?”. Tôi khoanh tay, nhìn hết từ trên xuống dưới, rồi bắt cô ta xoay người lại. Cô ta ngoan ngoãn làm theo, lại xoay thêm một vòng nữa.
“Thế nào?”, cô ta hồ hởi nhìn tôi.
“Muốn nói thật à?”, tôi hỏi.
“Tất nhiên”.
“Có rất nhiều dấu ấn đàn ông, chí ít, cũng đến một trăm thằng”.
“Có ý gì?”, cô ta vẫn chưa mặc áo vào.
“Bộ ngực không tệ. Tuy không lớn lắm, nhưng đủ vừa bàn tay. Cặp đùi rất đẹp, cái cổ là phần đẹp nhất trên cơ thể. Phụ nữ quý tộc trong xã hội thượng lưu ở phương Tây mới có được cái cổ đẹp như vậy. Nhưng cơ thể lại quá mệt mỏi, lưu giữ quá nhiều kí ức đàn ông”.
Cô ta cứ liên tục xoa bầu ngực, mặt đầy vẻ tiếc nuối, trân trọng như ngọc quý. Vừa nghe tôi nói, cô vừa vuốt ve đùi, rồi lại lên cái cổ thanh mảnh. “Mình yêu bản thân mình, càng mệt càng già càng phải yêu… Cậu không thích sao?”.
Tôi đi ra ngoài. Cái kiểu tự vuốt ve đó thật không chịu nổi, bất kể đàn ông hoặc đàn bà đều phản ứng. “Ở đây thích hơn ở nhà mình”, cô ta kêu toáng lên sau lưng tôi.
Cô muốn nói chuyện với tôi. Chúng tôi ngủ cùng giường, đắp chiếc chăn lông vịt, chân đụng chân. Đèn ngủ mờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy được tủ quần áo và cửa sổ. Hồi học ở Phúc Đán, bạn cùng phòng luôn có thói quen nằm tâm sự, chia sẻ mọi bí mật, sung sướng, khát vọng, tủi nhục, mộng tượng… Địa điểm chia sẻ tốt nhất chính là cùng ngủ chung giường. Điều này bao hàm cả tình bạn kì lạ, lòng tín nhiệm và sự mệt mỏi trong ý thức tiềm ẩn mà đám con trai không tài nào lý giải nổi. Cô kể chuyện quá khứ của cô, đổi lại, tôi cũng kể chuyện cũ của tôi, mặc dù không đen đúa u ám như cô ta.
Cuộc sống của cô giống như một bức thư pháp điên loạn sau cơn say, còn tôi giống như một hàng chữ tròn trịa. Đau khổ, bất an, vui sướng, áp lực vẫn không thể biến tôi thành kẻ khác thường hơn. Tôi vẫn là một đứa con gái đáng yêu tròn trịa, chí ít ra là vậy trong con mắt của đám con trai.
Madona sinh ở khu dân nghèo Sạp Bắc, từ nhỏ đã ước mơ trở thành một nghệ sĩ (kết quả sau này cô đã kiếm được khá nhiều bạn tình là nghệ sĩ), nhưng bỏ học từ năm mười sáu tuổi. Bố và anh trai cô đều là những kẻ uống rượu như hũ chìm, uống say toàn lôi cô ra đánh. Rồi dần dần bạo lực có khuynh hướng xâm phạm cả tình dục, họ đá mông cô, dí đầu mẩu thuốc lá vào ngực cô. Bà mẹ yếu ớt của cô không thể bảo vệ nổi con gái.
Một ngày, cô một mình lên tàu đi Quảng Châu. Cô không còn lựa chọn nào khác, làm gái tiếp rượu tại một nhà hàng. Lúc đó, các thành phố miền Nam đang trong trào lưu phát triển. Người có tiền rất nhiều, thậm chí nhiều không thể tả nổi. Cô có trí thông minh vốn có của gái Thượng Hải, mọi hành vi cử chỉ đều hơn đứt các cô gái tỉnh khác. Khách hàng rất yêu quý cô, cưng chiều cô, sẵn sàng làm mọi việc cho cô. Địa vị của cô trong giới lập tức được thăng vọt, dưới trướng bắt đầu chiêu tập vài cô gái, tự làm riêng.
Biệt hiệu của cô lúc đó là “Búp bê ngoại”-một cách xưng hô của người Thượng Hải đối với những cô gái vừa đẹp vừa trắng trẻo. Cô mặc váy đầm đen hở vai, tay đeo dây lắc của khách hâm mộ, tóc đen xõa trên gương mặt trắng ngần, giống như một nữ vương trong thâm cung sau khi buông rèm nhiếp chính. Tay cô thao túng thứ quyền lực vô hạn được đan kết bởi mạng lưới quan hệ phức tạp.
“Nhớ lại cuộc sống thời đó như cách xa một thế kỷ, có thể dùng một câu đơn giản để khái quát là “người đẹp và dã thú”. Nhưng mình đã nắm được nguyên tắc thuần phục đàn ông. Có lẽ sau này khi về già, mình sẽ viết một cuốn sách dành riêng cho phụ nữ, dạy học cách nắm vững tâm lý đàn ông, những yếu điểm của đàn ông, giống như khi đánh rắn cần đánh đúng điểm vậy. Đàn ông cũng có chỗ yếu đuối nhất. Các thiếu nữ giờ đây trưởng thành rất sớm, so với tụi mình trước đây, họ lợi hại hơn, dũng cảm hơn rất nhiều. Nhưng phụ nữ ở nhiều nơi vẫn phải chịu thiệt thòi”. Cô chỉnh lại chiếc gối cho thoải mái hơn, nhìn tôi, hỏi, “Đúng vậy không?”.
Tôi đáp, “Xét cho cùng, hệ thống văn hóa hiện có trong xã hội đã coi nhẹ tính tất yếu của phụ nữ khi nhận thức giá trị bản thân. Phụ nữ lanh lẹ hơn một chút thì bị châm chọc là “thô lỗ”, phụ nữ xinh đẹp dịu dàng thì bị coi là “lọ hoa rỗng không đầu óc”.
“Tóm lại, phụ nữ nhất thiết phải hoàn thiện cái đầu của mình. Thông minh một tí cũng chẳng chết ai”. Cô ngừng lại, hỏi tôi có nhất trí không. Tôi đáp đồng ý, tuy không muốn rêu rao mình là chiến sĩ của chủ nghĩa nữ quyền. Nhưng lời của cô quả thực không sai chút nào, khiến tôi nhận thấy trong đầu cô ẩn chứa những suy nghĩ rất chín chắn.
“Còn cậu thế nào mà lại lấy chồng cậu?”.
“Đã xảy ra một chuyện và nó đã dạy mình, giúp mình hiểu ra rằng dù sống trong giới đó có hô mưa gọi gió thế nào chăng nữa, mình cũng chỉ là một hồng nhan bạc phận mà thôi. Hồi đó, mình rất thích một cô gái Thành Đô vừa tới. Cô ta là sinh viên của Đại học Xuyên Đại, từng đọc rất nhiều sách, có thể nói chuyện với mình về nghệ thuật. (Xin lỗi, tuy mình rất thô lỗ nhưng luôn có cảm giác háo hức như con trẻ đối với nghệ thuật. Trong đám bạn trai của mình hồi đó có một họa sĩ tốt nghiệp Học viện mỹ thuật Quảng Châu, cũng vẽ tranh sơn dầu về chủ nghĩa siêu hiện thực như Dick). Cô gái đó lúc đó chưa có chỗ ở. Mình liền mời về ở chung. Một tối, đột nhiên có ba gã đàn ông hung dữ tới tìm cô ta. Thì ra, cô ta là đồng hương với chúng. Chúng góp tiền giao cho cô ta tới Quảng Châu gom hàng, kết quả là 10 vạn tệ mất tong trong một đêm, lại bị cướp hết hàng. Cô gái không một đồng xu dính túi, đành phải làm gái bar. Nhưng cô ta vẫn trốn bọn chúng, không dám thông tin liên lạc, thế nên giờ đây chúng mới vác dao tới cửa. Lúc đó mình đang tắm. Chúng phát hiện ra mình, cũng bắt đi luôn. Cảnh tượng lúc đó thật khiếp sợ, phòng bị lật tung. Đồ trang sức và ba vạn tiền mặt đều bị tịch thu. Mình kêu chuyện này không liên quan tới mình, xin tha mạng, chúng dùng vải tống vào miệng mình. Mình rất sợ bị chúng bán cho bọn buôn người sang Thái Lan hoặc Malaysia”.
“Tụi mình bị nhốt trong căn phòng tối om. Đầu mình nặng trịch, tuyệt vọng vô cùng. Bốn bề đều có vẻ không lành, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ xảy ra điều gì đó. Nhớ lại vài tiếng trước, mình còn đang sống trong nhung lụa, giờ đây lại biến thành đống thịt chờ chém. Tính mạng của mình là cái gì đây. Chúng tới, đánh cô gái đó rất dã man, nói rằng cô ta đáng để làm điếm, rồi lôi miếng giẻ trong miệng mình ra. Mình tranh thủ cơ hội, không nề hà điều gì để cứu sống mình. Mình kể ra hết danh sách các nhân vật trong cả hai giới, từ Cục trưởng Cục cảnh sát tới đại ca xã hội đen trên từng con đường. Chúng ngần ngừ một lúc, cùng ra bên ngoài thương lượng khá lâu. Dường như vẫn tranh cãi nhau, rồi một gã cao lớn đi vào nói, “Thì ra cô là Búp bê ngoại nổi tiếng, hiểu lầm thôi, chúng tôi sẽ đưa cô về”.
Tay cô ta nắm tay tôi lạnh ngắt. Cùng với câu chuyện cô kể, các ngón tay cô run rẩy. “Vì thế cậu quyết định lấy chồng sao?”
“Đúng vậy, rời bỏ giang hồ”, cô đáp, “Lúc đó có một lão già triệu phú rất muốn lấy mình. Cuối cùng mình khắc phục được cảm giác ghê tởm khi phải ngủ chung với một đống bị thịt đầy vết nhăn đó. Mình chấp nhận lấy gã và cũng đoán gã chả sống được bao lâu. Kết quả chứng minh trực giác mình rất đúng… Giờ đây mình giàu có và tự do, hạnh phúc hơn phần lớn phụ nữ khác. Tuy nhàn rỗi tới phán chán nhưng vẫn còn hơn làm công nhân trong xưởng dệt”.
“Mấy bà nội trợ hàng xóm nhà mình đều thất nghiệp cả, nhưng không thấy có vẻ khổ sở lắm. Họ vẫn vui vẻ nấu nướng đợi chồng và con về, cả nhà ba người quay quần bên bàn ăn tối. Thượng đế thật công bằng, ông ta đã cho cậu thứ này, ắt sẽ lấy đi của cậu những thứ khác. Vì thế có lúc mình cũng hiểu được hàm nghĩa hạnh phúc trong cuộc sống của hàng xóm”.
“Được rồi, cứ coi như cậu có lý, thôi ngủ đi”, cô ôm vai tôi, hơi thở nặng nề rồi thiếp đi.
Tôi ngủ không được. Madona và câu chuyện của cô ta như một nguồn sáng không ngừng rọi thứ ánh sáng kích thích trong đầu tôi. Những tia chớp mười hai màu đan xen cứ loé lên. Nhất là thân hình cứ tì sát bên tôi. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm, hơi thở, những đau thương và giấc mơ của cô. Cô tồn tại ở ranh giới giữa tin và không đáng tin, giữa lò lửa và băng tuyết. Trên thân hình cô có nét gợi cảm của người mẫu (là phụ nữ, tôi càng cảm nhận rõ điều này), cũng có mùi tử khí (cô có những kinh nghiệm và tính thần kinh hiếm có ở người thường, có thể mất thăng bằng mọi lúc mọi chỗ, như một con dao có thể gây sát thương).
Tôi thử gỡ tay cô ra, chỉ có nằm cách xa con người này mới có thể ngủ được. Nhưng cô ta cứ ôm ghì lấy tôi, cùng với tiếng rên rỉ trong mơ, cô bắt đầu hôn mặt tôi nồng nàn. Đôi môi cô như chết đói, nồng nàn và đầy nguy hiểm. Nhưng tôi không phải là Dick hoặc người đàn ông nào trong cuộc đời cô. Tôi ra sức đẩy ra, nhưng cô vẫn không tỉnh. Trong màn đêm mơ màng, cô như nhành trường xuân cứ quấn chặt lấy cơ thể tôi. Người tôi nóng bừng, hoảng hốt.
Rồi đột nhiên cô ta tỉnh giấc, mở to mắt, đôi mắt loang loáng nước, “Sao cậu lại ôm mình?”, cô khẽ trách tôi, nhưng xem ra cô đang vui mừng.
“Tại cậu ôm mình trước”, tôi thanh minh. “Hừ”, cô ta thở dài, “Mình nằm mơ, mơ gặp Dick… Có thể mình đã thực sự mê cậu ta rồi. Mình cô đơn quá”. Cô nói, rồi nhỏm dậy xuống giường, sửa sang lại đầu tóc và áo ngủ. “Hay là ngủ tách nhau ra vậy”, khi ra khỏi cửa, cô đột nhiên cười phá lên, trông thật quái dị, rồi quay lại hỏi tôi, “Cậu có thích mình ôm cậu như lúc nãy không?”.
“Trời ơi”, tôi nhăn nhó. “Mình rất thích, thật đấy. Chúng mình có thể làm than thiết hơn nữa. Đó có thể là do chòm sao của chúng mình tương hợp”. Cô làm một cử chỉ ngăn tôi mở miệng, “Mình định nói là, có lẽ mình có thể làm người quản lý cho cuốn tiểu thuyết tuyệt vời của cậu”.