Những tòa nhà chọc trời trước mắt, ánh nắng hắt xuống qua những khe hẹp,
Nhìn cả thành phố New York hiển hiện trước mắt, từ Harlem tới công viên Battery,
Nhìn những dãy phố người ùn tắc đông như kiến,
Nhìn xe cộ huyên náo trên đường cao tốc,
Nhìn dòng người ùn ùn đổ vào nhà hát, tôi ngẩn ngơ nghĩ,
Không biết vợ mình ra sao.
-Henry Miller, trích trong “Bắc Chí Tuyến”
Ba rưỡi chiều, tiệm cà phê Lục Đế vắng tanh vắng ngắt. Một chùm ánh nắng xuyên qua lớp lá ngô đồng trên đường, chạy tọt vào tiệm. Không gian xung quanh đầy bụi xám di chuyển. Trên các tạp chí thời trang trên giá sách và nhạc Jazz trong máy nghe đĩa đều có những bóng hình kỳ bí, như thể còn sót lại từ thập niên 30 tới giờ. Một đống vết tàn tích âm thanh.
Tôi đứng sau quầy bar, nhàn tản. Khi không có việc luôn khiến người ta dễ buồn phiền.
Lão Dương trưởng ca đang ngáy khò khò trong căn phòng nhỏ bên trong. Là bà con kiêm tay chân tâm phúc của ông chủ, lão luôn trực ở tiệm cả ngày lẫn đêm, kiểm tiền và quản lý cả mấy đứa phục vụ chúng tôi.
Tri Thù-bạn cùng làm với tôi-tranh thủ lúc rảnh rỗi lượn ra khu mua bán máy tính góc phố tìm kiếm mấy phụ kiện rẻ tiền. Cậu ta là một thiếu niên có vấn đề, suốt ngày chỉ mong trở thành một hacker siêu hạng. Vốn học được nửa chừng, chỉ số thông minh đạt 150, song không thể tốt nghiệp được đại học chuyên ngành máy tính của trường Phúc Đán do quá nhiều lần tấn công vào đường dây nóng Thượng Hải, lạm dụng trí tuệ điên rồ để lấy tài khoản của người khác chơi trên mạng Hộ Liên.
Tôi và cậu ta, một phóng viên từng có tiền đồ sán lạn và một sát thủ máy tính danh tiếng lẫy lừng, cuối cùng lại làm phục vụ ở tiệm cà phê này. Thực chả khác nào là một trong số tấn hài kịch trên đời. Địa điểm sai lầm, vai diễn sai lầm cùng tạo nên một giấc mơ thanh xuân đầy bi thương. Văn minh trong thời đại công nghiệp đã phủ lên thân xác tươi trẻ chúng tôi những vết lốm đốm. Thân xác suy kiệt, tinh thần cũng hết thuốc chữa.
Tôi bắt đầu nghịch đóa ly trắng đang cắm trong bình. Ngón tay mơn trớn những cánh hoa kiều diễm trắng muốt, dịu dàng vô cùng. Bản tính yêu hoa khiến tôi trở thành một phụ nữ lạc vào tầm thường. Nhưng tôi tin rằng ắt có một ngày sẽ so sánh gương mặt mình trong gương với một bông hoa có độc. Và trong cuốn tiểu thuyết kinh thiên động địa của tôi sẽ cố hết sức tiết lộ những thứ liên quan tới bạo lực, tình dục, cuồng vui, mê muội, máy móc, quyền lực, chết chóc, bộ mặt thật của loài người.
Chiếc máy điện thoại quay số cổ lỗ réo lên thật chói tai. Là điện thoại của Thiên Thiên. Hầu như ngày nào tôi cũng nhận được điện của anh vào giờ này. Cũng may đúng vào lúc mỗi chúng tôi đều thấy chán ngán nơi này. Anh khẩn khoản nói: “Thời gian như cũ, địa điểm cũ, anh đợi em cùng ăn tối nhé!”.
Lúc hoàng hôn vừa buông, tôi cởi luôn bộ đồng phục đi làm là cái áo tơ tằm ngắn ngủi và chiếc váy mini zuýp, mặc lại cái quần bó chật, xách túi lững thững ra khỏi tiệm.
Lúc này, đèn đường vừa bật, đèn nê-ông ở các cửa tiệm cũng lấp lánh sáng như vụn vàng. Tôi bước trên con đường rộng rãi và chắc chắn, cùng hòa vào dòng xe cộ và người qua đường như một dải ngân hà tỏa sáng bừng trong nhân gian. Thời khắc của thành phố khiến người ta cảm động nhất sắp tới.
Tiệm ăn Miên Hoa nằm ở đường Hoài Hải, giáp đầu đường Phục Hưng. Đây là dãy phố phồn hoa tương đương với Đại lộ số 5 của New York hoặc Champs Elysées của Paris. Nhìn từ xa, khu kiến trúc hai tầng kiểu Pháp này tỏa ra một cảm giác ưu việt không khoa trương. Ra vào nơi đây đều là lũ nước ngoài mắt dâm dục cùng các kiều nữ châu Á mảnh dẻ và lấp lánh sáng. Bảng hiệu đèn màu xanh càng lộ rõ cái gọi là “căn bệnh hoa liễu” mà Hery Miller đã miêu tả. Cũng chính vì thích lối so sánh đơn giản mà sâu sắc đó, tôi và Thiên Thiên luôn lui tới đây. (Henry Miller viết “Bắc Chí Tuyến”, rất nghèo nhưng phóng túng, tổng cộng có tới năm bà vợ, luôn được tôi coi là người cha tinh thần).
Đẩy cửa vào, nhìn tứ phía, thấy Thiên Thiên đã ngồi sẵn ở một góc khá dễ chịu, đang giơ tay ra hiệu với tôi. Tôi ngạc nhiên khi thấy bên anh là một cô gái trông rất ăn chơi, đội một mớ tóc giả mà chỉ cần liếc qua đã nhận ra ngay, song vẫn rất khêu gợi, mặc chiếc áo hai dây màu đen sáng lấp lánh. Trên gương mặt nhỏ nhắn là một đống phấn vàng, phấn bạc, cứ như vừa du hành từ sao hỏa trở về, mang theo cả sức công phá của nơi đó.
“Đây là Madona, bạn tiểu học của anh”, Thiên Thiên chỉ vào cô gái quái dị này, giới thiệu như vậy. Chừng sợ không đủ sức chú ý đối với tôi, anh bổ sung: “Cô ấy còn là người bạn duy nhất của anh ở Thượng Hải suốt mấy năm qua”. Rồi giới thiệu với cô gái kia: “Đây là Nghê Khả, bạn gái mình”. Nói xong, anh rất tự nhiên, kéo tay tôi lại, đặt lên đùi anh.
Chúng tôi cùng gật đầu mỉm cười chào nhau. Vì đều là bạn của Thiên Thiên-con người thuần khiết như con bướm nhỏ-, chúng tôi cũng có niềm tin và quý mến nhau. Cô vừa cất tiếng đã khiến tôi giật mình, “Thiên Thiên có kể về cô qua điện thoại mấy lần. Mỗi lần tâm sự tới hàng tiếng đồng hồ. Yêu quá đi thôi, khiến tôi phải phát ghen lên được”. Cô cười nói, giọng khàn trĩu nặng, như tiếng của một thiếu phụ luống tuổi trong một bộ phim rùng rợn của Hollywood.
Tôi lườm Thiên Thiên, anh giả bộ như không có chuyện gì. “Anh ấy rất thích tám điện thoại. Tiền điện thoại một tháng đủ mua một chiếc ti vi màu 31 inch”. Tôi tiện miệng nói luôn. Nói xong lại thấy mình cũng không ra sao, việc gì cũng gắn liền với tiền bạc.
“Nghe nói cô là nhà văn?”, Madona hỏi.
“Ừ, nhưng lâu rồi có viết lách gì đâu, thực ra…tôi vẫn chưa được coi là nhà văn”. Tôi thấy ngại ngùng, chỉ nhiệt tình không đâu có đủ. Nom tôi cũng không có mã giống nhà văn nữa. Thiên Thiên chợt chen vào: “Coco từng xuất bản tuyển tập truyện ngắn. Rất tuyệt, có óc quan sát khiến người đọc phải tin phục. Cô ấy sau này sẽ rất thành công”. Anh bình thản nói, nét mặt không hề có ý xun xoe.
“Hiện tôi đang làm bồi bàn trong một tiệm cà phê”, tôi thành thật kể, “Còn cô thì sao? Nhìn rất giống diễn viên.”
“Thiên Thiên chưa kể sao?”, mặt cô thoáng chút dò hỏi, như thử đoán xem tôi sẽ có phản ứng gì sau khi cô dứt lời. “Tôi làm má mì ở Quảng Châu, sau đó lấy chồng. Rồi chồng chết, để lại một mớ tiền. Giờ đây tôi đang sống rất sung sướng”.
Tôi gật đầu, nét mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng không khỏi trào lên một dấu cảm thán. Té ra người ngồi trước mặt mình là một mụ góa giàu có hàng thật giá thật! Tôi đã hiểu rõ cái vẻ phong trần trên người cô ta từ đâu mà tới, còn cả ánh mắt sắc nhọn của cô khiến người ta tự khắc phải liên tưởng tới những nữ quái trên chốn giang hồ.
Trong phút chốc chúng tôi ngừng nói chuyện. Thiên Thiên đã gọi đồ ăn, lần lượt được bưng lên, đều là những món tôi yêu thích. “Cậu thích ăn gì cứ gọi thêm nhé”, Thiên Thiên nói với Madona.
Cô gật đầu, “Thật ra dạ dày mình bé tí”, rồi khum hai bàn tay tạo thành hình một quả đấm, “Mình thường bắt đầu một ngày vào bữa tối. Bữa tối của mọi người là bữa sáng của mình. Thế nên ăn không nhiều. Cuộc sống bôn ba mấy năm qua khiến người mình biến thành cái bãi rác rồi”.
Thiên Thiên xoa dịu, “Mình lại thích cậu là cái bãi rác đấy”. Tôi vừa ăn vừa quan sát cô. Cô có một gương mặt chỉ có của người phụ nữ từng trải.
“Rảnh tới nhà mình chơi nhé. Hát hò, nhảy múa, đánh bài, uống rượu, và có đủ những dạng người quái dị có thể khiến cả nhân gian này phát điên lên được. Căn hộ mình ở vừa sửa xong, riêng tiền đèn đóm và âm thanh đã tốn mất 50 vạn tệ Hồng Kông, còn xịn hơn cả mấy khu ăn chơi ở Thượng Hải đấy”. Cô khoe, nhưng nét mặt không hề đắc ý.
Điện thoại trong ví đầm cô chợt réo vang. Cô nhấc lên, đổi thành giọng õng ẹo đưa đẩy: “Đang ở đâu? Lại ở nhà Ngũ gia phải không? Thế nào cũng có ngày anh chết bên bàn mạt chược đấy. Em đang ăn cơm với bạn, mười hai giờ đêm gọi lại nhé”. Cô cười rúc rích, mặt mũi tươi tỉnh như tỏa sáng.
“Bồ nhí mới của mình gọi đấy”, vừa đặt điện thoại xuống cô khoe ngay với chúng tôi, “Đó là một họa sĩ điên rồ, lần sau sẽ giới thiệu cho các cậu. Bây giờ bồ nhí mình rất biết ăn nói nhé. Vừa nãy, anh ta cứ lảm nhảm muốn chết trên giường mình”. Cô lại cười phá lên, “Kệ cha nó thật hay giả, cứ làm cho mẹ già này vui là được”.
Thiên Thiên không nghe, cũng chả hỏi, chỉ chăm chú đọc tờ “Tân Dân buổi tối”. Đây là thứ duy nhất khiến anh có vẻ gần giống một thị dân thành phố, từ đó cũng tự nhắc nhở anh rằng vẫn đang sống trong thành phố này. Trước vẻ thẳng thắn của Madona, tôi có phần cẩn trọng hơn.
“Cô đáng yêu thật”, Madona nhìn chằm chằm vào mặt tôi, nói, “Không chỉ đẹp dịu dàng, mà còn có vẻ cứng đầu kiêu ngạo mà lũ đàn ông rất mê. Thật đáng tiếc tôi đã bỏ nghề lâu rồi, nếu không cũng giúp cô trở thành cô gái nổi nhất”.
Không đợi tôi kịp phản ứng, cô đã cười ngặt nghẽo không kịp thở, “Xin lỗi, xin lỗi nhé, chỉ đùa thôi”. Mắt cô chuyển động nhanh như chớp dưới ánh đèn, lộ rõ vẻ hưng phấn bất thường. Cô khiến tôi nhớ lại những tay chơi xưa, cả trong và ngoài nước. Họ đều có vẻ đáng yêu lẫn những cơn dở chứng khiến người khác phải phát điên.
“Không được nói lung tung. Mình rất ghen đấy”, Thiên Thiên ngó đầu lên khỏi tờ báo, nhìn tôi âu yếm, một tay vẫn choàng qua eo tôi. Chúng tôi luôn ngồi cùng phía với nhau, như một cặp sinh đôi dính liền thân thể. Kể cả trong những bữa tiệc cao cấp, chúng tôi vẫn ngồi thất lễ như vậy.
Tôi khẽ cười, nói với Madona, “Cô cũng rất đẹp, rất đặc biệt, loại hàng xịn, không giả chút nào”.
Chúng tôi chia tay ngoài cửa tiệm. Lúc ôm tôi, cô nói, “Cưng ơi, mình có một số chuyện muốn kể cho cậu nếu cậu thực sự muốn viết tiểu thuyết bán chạy”.
Cô lại ôm chặt Thiên Thiên, “Con vật yêu của mình ơi”, cô gọi anh như vậy, “Hãy chăm sóc tình yêu của cậu nhé. Trong cái thế giới này, tình yêu là thứ có sức mạnh nhất. Nó có thể khiến cậu bay bổng, quên đi tất thảy. Không có tình yêu, một đứa trẻ con như cậu sẽ tiêu rất nhanh. Vì cậu không có sức miễn dịch với cuộc sống. Sẽ gọi điện cho cậu sau nhé!”.
Cô hôn gió với chúng tôi, chui tọt vào chiếc xe VW Santana 2000 màu trắng đậu bên đường, lái xe vèo một cái như một làn khói.
Tôi ngẫm ngợi lại những câu cô nói. Chúng chứa đầy những mảnh vỡ triết lý, còn lấp lánh hơn cả màn đêm và chân thực hơn cả chân lý. Những nụ hôn gió của cô như vẫn lơ lửng trong không gian, vương mãi hương thơm.
“Đúng là một người phụ nữ điên rồ”, Thiên Thiên vui vẻ nói, “Nhưng cô ấy rất tuyệt, phải không? Trước đây, để ngăn anh không được ở một mình trong nhà quá lâu, sợ làm điều gì dại dột, cô ấy thường lôi anh nửa đêm ra đường cao tốc đua xe. Tụi anh uống rất nhiều, hút bồ đà. Cứ như vậy, tụi anh lang thang mãi tới khi trời sáng. Mãi sau, anh gặp được em. Như thứ như được định sẵn. Em khác với tụi anh, như hai dạng người khác nhau. Em có chí tiến thủ rất mạnh, đầy hy vọng vào tương lai. Em và chí tiến thủ của em là lý do cho anh tiếp tục sống. Có tin anh không? Anh chưa bao giờ nói dối”.
“Đồ ngốc”, tôi véo một cái vào mông anh. Anh kêu ầm lên vì đau, “Em cũng là một phụ nữ điên rồ”. Trong con mắt của Thiên Thiên, những nhân vật không thuộc phạm trù bình thường, nhất là những người trong trại điên, đều là những đối tượng đáng được ca ngợi. Kẻ điên chẳng qua là do quá thông minh nhưng người khác lại không hiểu nên mới bị xã hội đổ tội là điên. Những thứ đẹp đẽ chỉ có liên quan tới cái chết, tuyệt vọng, thậm chí cả cái ác mới là cái đẹp đáng tin. Chẳng hạn như Dostoievsky động kinh, Van Gogh cắt tai, Dali mắc bệnh liệt dương, Allen Ginsberg bị đồng tính; còn có cả ngôi sao điện ảnh Mỹ McCarthy bị nghi ngờ là gián điệp Đảng cộng sản trong thập niên 50 thời kỳ chiến tranh lạnh nên bị tống vào nhà thương điên và bị mổ não; nam ca sĩ Ireland Gavin Friday suốt đời trang điểm loè loẹt, hoặc Henry Miller khi lâm vào cảnh đói nghèo nhất luôn quanh quẩn ngoài các tiệm ăn chỉ để xin một mẩu bít tết, hoặc loay hoay dưới các cột điện chỉ để xin một xu ở tàu điện ngầm. Biết bao thực vật hoang dại cứ tự sinh tự diệt, sinh sôi và nảy nở như vậy.
Đêm dịu dàng.
Tôi và Thiên Thiên quấn quýt nhau đi trên con đường Hoài Hải sạch sẽ. Những ánh đèn, những bóng cây, mái nhà kiểu gô-tích của Bách hóa Mùa xuân Paris, còn cả những người bộ hành mặc áo mùa thu đi bộ thư thả… tất cả đều an nhàn trong sắc đêm. Một bầu không khí nhẹ nhõm nhưng không hề mất đi vẻ thanh nhã đặc trưng của Thương Hải như lan tỏa.
Tôi luôn mê đắm bầu không khí đó, như thể được uống một thứ thần dược. Nó khiến tôi mất đi những bực bội ngông cuồng đặc trưng của tuổi trẻ, khiến tôi thực sự chui vào ruột gan của thành phố, như một con sâu nhỏ chui vào quả táo lớn.
Cách nghĩ đó khiến tâm tư thật vui vẻ. Tôi kéo Thiên Thiên-người yêu của tôi- cùng nhảy múa trên đường. “Cơn lãng mạn của em như bệnh đau ruột thừa cấp tính vậy”, Thiên Thiên nói nhỏ. Vài người qua đườg quay lại ngó chúng tôi. “Cứ thế này kéo nhau tới Paris, đây là vũ điệu em thích nhất đấy”, tôi thành thật nói.
Chúng tôi lại chậm rãi tản mạn tới bến ngoại. Đêm nào ở đây cũng như một thiên đường yên tĩnh. Chúng tôi trèo lên sân thượng khách sạn Hòa Bình. Chúng tôi biết có một cửa sổ thấp băng qua khu toilet nữ, rồi từ cầu thang đi lên con đường bí mật. Chúng tôi đã lên đây rất nhiều lần, nhưng chưa hề bị phát hiện.
Đứng trên sân thượng ngắm bóng dáng các tòa lầu rực ánh đèn hai bên bờ sông Hoàng Phố, đặc biệt là ngọn tháp Đông Phương Minh Châu, được mệnh danh là tòa tháp số một châu Á. Cột trụ thép dài ngoằng của nó như chiếc dương vật chọc vào đám mây. Đó là một minh chứng của sự sùng bái sinh sản ở thành phố này. Xà lan, sóng hồ, mảng cỏ tối, đèn nê-ông nhức mắt, kiến trúc kinh ngạc. Những thứ phồn hoa bắt nguồn trên cơ sở văn minh vật chất này chỉ là liều thuốc kích dục mà thành phố dùng để tự ru ngủ mình. Trong cuộc sống cá thể đó, chúng không chút liên quan tới chúng tôi. Một tai nạn xe hơi, một cơn ốm cũng có thể lấy mạng chúng tôi. Nhưng sự phồn hoa của thành phố và cái bóng không tài nào kháng cự nổi vẫn không ngừng xoay như hành tinh, mãi không mệt mỏi.
Nghĩ tới điều này, tôi lại thấy mình nhỏ bé như loài kiến.
Nhưng suy nghĩ đó vẫn không tác động tới tâm trạng của chúng tôi khi đứng trên sân thượng nhuốm đẫm bụi chứng lịch sử. Tiếng nhạc của ban nhạc Jazz lâu năm chơi trong khách sạn đôi khi lại vẳng tới. Ngoài việc ngắm nghía thành phố, hiện thân trong thành phố, chúng tôi tâm tình, trao cho nhau những lời tình yêu. Tôi rất thích được cởi chỉ còn bộ đồ lót trong những đêm có gió mát ẩm ướt từ sông thổi về. Chắc hẳn tôi có những loại bệnh kiểu như mê đồ lót, tự mê mình, thích trần truồng trước đám đông. Tôi hy vọng trước cảnh đó sẽ kích thích được tính dục của Thiên Thiên.
“Đừng làm vậy”, Thiên Thiên đau khổ nói và quay đi.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục cởi, giống như gái thoát y vũ. Những bông hoa nhỏ màu xanh trên da thịt như rực cháy. Cảm giác tinh tế khiến tôi không thấy rõ cái đẹp của chính mình. Cá tính của mình, thân phận của mình, phảng phất chỉ vì dốc hết sức tạo nên một thần thoại xa lạ, như thần thoại giữa tôi và chàng trai tôi yêu.
Người con trai mơ màng ngồi dưới cái lan can, nửa đau thương, nửa cảm kích, ngắm người con gái nhảy múa dưới ánh trăng. Thân hình cô gái trơn bóng như lông thiên nga, nhưng cũng có sức mạnh ghê hồn của loài báo. Mỗi bước nhảy, bước nhún đều mô phỏng loài động vật họ mèo. Động tác xoay tròn vừa duyên dáng vừa hấp dẫn đến phát điên lên được.
“Thử xem nào, hãy vào cơ thể em. Người bạn đời đích thực của em. Kẹo ngọt của em, thử đi”.
“Không được. Anh không làm được đâu”, anh co rúm lại thành một đống.
“Thôi được, em nhảy xuống vậy”, cô gái bật cười, túm lấy lan can làm động tác định trèo lên. Anh ôm chặt lấy cô, hôn đắm đuối. Nguồn hứng khởi tình dục vỡ lả tả, tìm không ra nổi một lối chảy. Tình yêu tạo thành ảo giác, thể xác không thể tạo nên kỳ tích. Thất bại u uất, các u hồn reo vui hoan hỉ. Tất cả bụi trần lao tới chúng tôi, nút kín cổ họng của tôi và tình yêu của tôi.
Ba giờ sáng, tôi co ro trên chiếc giường lớn dễ chịu, chăm chú quan sát Thiên Thiên nằm bên. Anh đã ngủ hoặc giả vờ ngủ. Trong phòng đặc biệt yên tĩnh. Bức chân dung tự họa của anh treo phía trên cây đàn piano. Đó là một gương mặt không chết hằn tích, ai nỡ khước từ yêu một gương mặt như thế? Tình yêu của linh hồn luôn xé rách thể xác chúng ta.
Bên cạnh người yêu, tôi nhét ngón tay khô gầy tự thủ dâm hết lần này tới lần khác. Tôi giúp tôi tự bay, bay vào vũng bùn có cao trào tình dục. Trong tưởng tượng mãi mãi có một ngọn đèn minh chứng cho tội ác và trừng phạt.