Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 57: Chương 57: BÁN NHẬP GIANG PHONG, BÁN TRONG MÂY (NỬA VÀO GIÓ SÔNG, NỬA VÀO MÂY)




Khi hắn một phen bắt lấy tôi định tiếp tục trêu đùa, tôi giống như con thỏ đột nhiên dính vào bẫy săn mồi, nhảy dựng lên, cười giãy dụa: “Chàng thắng là được chứ gì? Mau buông ta ra.”

Hắn nghe lời buông ra, động tác tiếp theo là đem tôi ôm chặt vào trong lòng hắn, tôi thét lên một tiếng kinh hãi. Hắn đem bàn tay vốn đang cầm lấy cổ tay tôi đặt lên lưng tôi, vỗ nhè nhẹ đều đặn, cực kì giống động tác lúc tôi dỗ hắn ngủ.

Con cá nhiều màu sắc sặc sỡ lay động đuôi hôn mắt cá chân chúng tôi, hơi hơi ngứa, nước suối mát lạnh chậm rãi chảy qua, lặng yên không một tiếng động. Con sâu nhỏ ẩn núp bên trên nhành cỏ mỏng manh, khe khẽ thở, vầng trăng sáng cong cong như nheo mắt lại, giống như một đứa trẻ đáng yêu đang đi vào giấc ngủ ở ngay trước mắt…

Đột nhiên, thể xác và tinh thần đều dần dần thả lỏng, tôi ở trong lòng hắn, nghe thấy nhịp tim của cả hai đập đều đều lặp đi lặp lại , cảm nhận được hô hấp của hắn phập phồng, như lông chim nhẹ lướt qua sau gáy của tôi. Nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn bao phủ lấy tôi, nhẹ nhàng và dễ chịu. Theo bản năng tìm kiếm sự ấm áp, tôi đem mặt dán lên trên ngực hắn, hưởng thụ sự yên tĩnh của bóng đêm mông lung.

Hắn gác cằm lên vai tôi, thành thạo mà tự nhiên, sau đó tôi nghe thấy một thanh âm tự nhiên, hắn nói: “Vân…”

Tôi giật mình ngẩng đầu, đã thấy hắn mê man nhìn ánh trăng yếu ớt giấu sau đám mây, có phần thất thần. Tim tôi trùng xuống, trống rỗng, vừa mới tưởng hắn đã nhớ ra rồi, nhưng hóa ra… hắn nhớ tới từ mà tôi đã dạy hắn.

“Bao giờ thì chàng mới có thể nhớ lại được tất cả đây?”. Tôi ngửa đầu chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn, vô cùng đau đớn, “Chàng vốn rất tài giỏi, không gì không làm được, nay bảo ta phải dạy chàng như thế nào đây? Quốc gia của chàng không thể không có chàng, con dân của chàng đang đợi chàng, nhanh lên một chút, nhanh khôi phục trí nhớ đi được không ?”

Hắn giơ tay xoa xoa trán tôi, chăm chú nhìn từng đường vân, hắn gọi tôi: “An… An… An An..” Thấy tôi không đáp lại, hắn bất mãn rút trâm gỗ dùng để cố định tóc của tôi ra, mái tóc dài xõa gia trong gió đêm, hắn dùng ngón tay ướt sũng, hứng thú đuổi theo từng cọng tóc tung bay, trong chớp mắt đầu tôi đã bị hắn làm rối tung, tán loạn lên.

Tôi thở dài một hơi, bắt lấy bàn tay đang quấy rối của hắn: “Chúng ta trở về nhé? Chắc là chàng đói bụng rồi.”

Hắn lại rút tay ra, trước ánh mắt kinh ngạc của tôi, dắt tay tôi, đi trước tôi. Tôi rất bất ngờ, tôi nghĩ có lẽ là do tính cách độc đoán của một vị đế vương vẫn tiềm tàng trong hắn, làm cho hắn không thích ở thế bị động. Hắn không cho tôi dắt tay hắn, tuy rằng đều là cầm tay, nhưng có một khác biệt nhỏ ở chỗ ai là người dẫn đi, ai đi theo.

Hình như hơi bất mãn với vẻ thất thần của tôi, hắn kéo tay tôi: “An An, An An.” Tôi hoàn hồn, cười với hắn, thuận theo ý hắn, cùng nhau trở về vậy. Hôm nay hắn đã nói được hai từ rồi, một từ “An”, một từ “Vân”, hơn nữa còn lặp lại liên tụ. Có lẽ không quá vài ngày nữa, hắn có thể khôi phục lại khả năng nói cũng không biết chừng.

Tuy rằng bên ngoài thế giới giờ phút này không biết chừng đã là thiên hạ đại loạn, nhưng mà, một ngày hắn không khôi phục, tôi một ngày cũng không thể dẫn hắn rời khỏi Vọng Nguyệt Tộc xinh đẹp đơn thuần này. Thế giới ngoài kia thay đổi thất thường, lòng người hiểm ác, bây giờ hắn mất hết trí nhớ như vậy, đâu thể ngăn cản những kẻ lòng lang dạ sói âm mưu soán ngôi vị hoàng đế. Tôi chỉ có đợi hắn khôi phục mới có thể rời khỏi nơi chốn đơn thuần, không tranh đấu này.

Viên lâu giờ này đã đèn đuốc sáng trưng, mọi nhà đều bắt đầu dùng bữa tôi. Tôi cùng con báo theo thường lệ ăn cơm cùng Xảo gia. Xảo Na chia thức ăn, tôi phụ trách sắp bát đĩa. Mẫu thân của Xảo Na đã sinh bệnh qua đời từ năm kia, hiện tại gia đình họ chỉ còn ba người Xảo Ba, Xảo Tinh cùng Xảo Na, so với những gia đình khác trong tộc có vẻ hơi ít người, nay thêm tôi và con báo thì đông vui hẳn.

Con báo ngồi ở bên bàn, vuốt vuốt chiếc đũa, Xảo Ba ngồi ở chỗ cao nhất, bên trái là Xảo Tinh cùng Xảo Na, bên phải là tôi và con Báo, con báo ngồi đối diện với Xảo Tinh. Tôi ngồi xuống ngay sau đó, hắn đột nhiên buông chiếc đũa ra, giơ tay xoa má phải của tôi, tôi không biết hắn làm sao, liền hỏi hắn: “Làm sao vậy? Không muốn ăn sao?” Hắn nhìn tôi tựa như có chút nôn nóng, lại không chịu bỏ tay ra.

Không biết hắn muốn biểu đạt điều gì, tôi cũng sốt ruột, một lát sau, hắn bắt được tay phải của tôi, đem tay tôi đặt lên bên phải gương mặt hắn. Tôi thầm nghĩ không xong, chẳng lẽ lúc nãy hắn nước làm thân thể ẩm ướt khiến hắn bị cảm rồi? Tôi vội vàng sờ sờ hai má hắn, lại đưa tay sờ trán hắn, cảm nhận xem nhiệt độ có gì bất thường hay không. Tôi sờ soạng nửa ngày nhưng cũng không cảm thấy nóng rực, mà vẫn mát mẻ dịu nhẹ như trước.

Tôi khó hiểu buông tay xuống, thấy đôi mắt phượng của hắn hí lại, nhìn chằm chằm vào Xảo Tinh phía bên kia bàn gỗ, không biết tôi bị ảo giác hay không mà lại thấy trong ánh mắt kia có một tia khiêu khích cùng thị uy.

Thấy hắn không có vấn đề gì nữa, tôi lại đem đôi đũa đặt vào trong tay hẵn một lần nữa, dặn hắn biết điều một chút, mau ngoan ngoãn ăn cơm, hắn ngược lại không hề cáu kỉnh như bingh thường, nghe theo tôi ăn xong cơm.

Xảo Na đảo mắt vòng vo nhìn nhìn tôi rồi lại nhìn nhìn con báo, cuối cùng đặt ánh mắt dừng lại trên người tôi,: An Vi, nghe nói Nguyệt Thần hôm nay nói chuyện được rồi?

“Đúng vậy! Hắn đã gọi tên của ta.” Tôi vui vẻ trả lời, hôm nay tiểu cô nương này không nên cũng đám tiểu tử trong tộc đi lên núi bắt hươu, đã bỏ lỡ khoảnh khắc con báo mở miệng rồi.

“Thế thì tốt quá rồi!” Tiểu cô nương cao hứng, suýt nữa lật ngược cái bát trước mặt. Xảo Ba nhìn nhìn nàng, nàng co rụt cổ lại im lặng một lát, nhưng chẳng được bao lâu đã không kiềm chế được, “An Vi, ta có thể hỏi tỷ một chuyện được không?”

Tiểu nha đầu lại có vẻ đang cân nhắc điều gì, tôi không khỏi cười khẽ, “Có thể chứ. Muội muốn hỏi cái gì nào?”

“Cái kia… cái kia…” Xảo Na bình thường mồm miệng nhanh nhảu, đột nhiên trở nên ấp úng làm tôi thích ứng không kịp. Nàng khẽ cắn môi, hình như đang hạ quyết tâm quyết định điều gì, “Nguyệt thần là ca ca của tỷ sao? Ta muốn gả cho Nguyệt thần!” Giọng nói kiên định không mang theo chút ngập ngừng nào.

Toàn thân tôi cứ như vậy đông cứng lại, trái tim nhảy lên…

“Đứa nhỏ này!” Xảo Ba không đồng tình, buông đũa xuống, “Sao gặp chuyện gì cũng lỗ mãng, vội vàng hấp tấp thế hả.”

Xảo Na chu miệng lên, mất hứng phản bác: “Con làm gì lỗ mãng, con thích chàng, muốn gả cho chàng, chuyện này có gì không đúng chứ?”

Xảo Tinh vỗ vỗ đầu Xảo Na, ôn hòa cười nói: “Nguyệt Thần chắc gì vẫn chưa cưới thê tử. Muội còn muốn gả cho hắn sao?”

Xảo Na nghe vậy đột nhiên xán lại chỗ tôi, giữ chặt tay con báo. Con báo hoảng sợ, rút tay ra, cả người rụt về phía tôi, chiếc đũa rơi xuống mặt đấy, nảy mấy cái. Tôi chợt cảm thấy có chút không thoải mái.

“Nguyệt thần Nguyệt thần, chàng đã có thê tử chưa?” Xảo Na hỏi con báo, con báo nhíu mày lại vẻ mặt mờ mịt, tôi sợ hắn hoảng sợ, vôi vàng cầm tay hắn trấn an hắn.

“A, ta quên mất chàng sẽ không nói được.” Xảo Na vỗ tay một cái, quay đầu hỏi tôi: “An Vi, tỷ là muội muội của chàng phải không? Tỷ chắc phải biết hắn đã nạp thê hay chưa. Tỷ mau nói cho ta biết đi ~~”

“Ta… Hắn…” Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết trả lời như thế nào. Trong tình thế cấp bách, tôi đột nhiên có chút hâm mộ Xảo Na thẳng thắn, vì sao tôi không thể biểu đạt những tình cảm chân thật nhất của mình giống như nàng? Tôi vẫn sợ hãi, nhút nhát, muốn tránh né điều gì?

“Nha đầu ngốc.” Xảo Ba kéo Xảo Na đang ép sát tôi ra, “An Vi chính là thê tử của Nguyệt Thần.”

“A! Nàng không phải muội muội của Nguyệt thần sao? Nếu không, vì sao nàng chưa bao giờ hôn Nguyệt thần? Nguyệt thần cũng không hôn nàng? Cách để thể hiện mình là một cặp không phải là cùng nhau môi dán môi sao?” Xảo Na chấn động nhìn về phía con báo, xem ra con báo đã bị nàng làm cho hoảng sợ, chui vào trong lòng tôi.

“Bọn họ là những người ở trên mặt trăng, thói quen chắc chắn không giống với chúng ta, đúng không An Vi?” Xảo Tinh kiên nhẫn giải thích cho Xảo Na.

Xảo Na quay đầu nhìn tôi, tôi lúng túng gật gật đầu, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra. Xảo Na có chút thất vọng, không đến một phút lại rẽ mây nhìn trời, “An Vi, thì ra tỷ chính là thê tử của Nguyệt thần à? Tốt quá! Tỷ cùng Nguyệt thần đứng ở một chỗ thật sự đẹp đôi lắm. Giống như ánh trăng cùng áng mây.”

Cầm được thì cũng buông được, tính cách hào sảng như vậy, làm cho người ta không thể không yêu thích. Tôi thật sự rất hâm mộ nàng.

Mọi người sau khi ăn tối sẽ trở về phòng. Tôi đứng ở trước cửa phòng do dự một chút, cuối cùng cũng tìm được một chút dũng khí, kiễng mũi chân nhẹ nhàng đặt môi chạm vào môi con báo, rồi quay đầu đẩy cửa vào trong phòng, nhanh chóng trốn chạy. Tôi cũng không rõ bản thân mình đến tột cùng đang sợ hãi điều gì.

Sau khi bỏ mặc hắn bên ngoài, tôi quay đầu lại vẫn không thấy hắn tiến vào, đột nhiên có chút bất an, vội vàng đi ra ngoài cửa, thấy hắn vẫn đứng cạnh cửa như cũ, ánh mắt trong suốt có chút mờ mịt. Mặt tôi hơi nóng lên, kéo tay hắn hỏi hắn: “Chúng ta đi vào đi?”

Đôi mắt phượng thật dài nhuộm ánh trăng sáng trên cao, như nước trà nhẹ nhàng chậm rãi chảy xuôi trên người tôi. Hắn mặc quần áo bình thường của Nguyệt Vọng tộc, áo thẳng có hoa văn, phần dưới thân là quần vải thô, mái tóc màu bạc thắt tùy ý phía sau, vài sợ tóc phân tán ở trong gió đêm, phất phơ qua hay má tôi. Tôi đột nhiên phát hiện, cho dù là một bộ quần áo bình thường mặc trên người hắn cũng không thể che giấu nổi sự ung dung tinh tế, mặc dù tâm trí hắn như trẻ nhỏ, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn rất tao nhã cao quý như cũ. Khó trách Xảo Na thích hắn, hôm nay tôi mới hiểu được vì sao các cô nương trong tộc vào lúc nhìn thấy hắn thì trong mắt sẽ hiện lên ánh sáng rạng rỡ.

Hắn, vẫn mang theo hào quang; mà tôi, cũng vẫn ngốc nghếch.

Hắn kéo tay tôi qua, nhẹ nhàng đặt lên môi mình, tay kia thì xoa môi tôi, vuốt ve liên tục, nhìn tôi cười. Trong phút chốc, nỗi mơ hồ của tôi như một chiếc lông chim từ từ chạm xuống đất. Tôi nghĩ, tôi đã biết vừa nãy bản thân mình sợ điều gì rồi, tôi sợ hắn sẽ né tránh, sợ hắn sẽ thấy khó chịu…

Ngay sau đó, tôi thấy khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, một đôi môi mát lạnh mềm mại mang theo hương thơm của đêm đặt lên môi tôi… Rất lâu sau đó…

Hoa nở nửa đóa, rượu chuốc say chuếch choáng…

Thời điểm hắn buông ra, đột nhiên có một ý niệm xẹt qua đầu tôi như tia chớp, rất nhanh đến nỗi tôi không thể bắt kịp.

Tựa như hôm nay, lúc hắt nước bên dòng suối tôi đã làm cho hắn phát hiện bản thân chiếm được ưu thế. Ban đêm hắn không chịu ngủ ngoan, phải ôm chặt tôi vào trong ngực mới bằng lòng im lặng đi vào giấc ngủ. Nhìn bản thân bị hắn coi như gối ôm của trẻ con ôm vào trong ngực, tôi hơi có chút bấc đắc dĩ.

Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại thấy có chút mờ mịt, cái trán hơi quặn đau, muốn đứng dậy lại phát hiện mình không có tí sức lực nào. Con báo đã tỉnh lại từ trước, tựa như chờ tôi mở mắt đã lâu, ánh mắt ngập của hắn nhìn tôi giống như một con mèo nhỏ xin ăn. Tôi không khỏi bật cười, hắn dùng tay xoa lúm đồng tiền của tôi, gọi tôi: “An…”

Tôi trợn tròn mắt, thấy âm cuối biến mất bên khóe môi. Hắn nhẹ nhàng mút mút môi của tôi, trong mắt có tia tinh thể xẹt qua, giống như phát hiện ra một loại đồ ăn ngon. Hắn lại cúi đầu mút mút, sau đó rời môi của tôi ra, biểu tình như một con mèo con ăn no, chỉ còn thiếu nước kêu to “Meo meo, meo meo”. Tôi có chút dở khóc dở cười.

Có lẽ, đối với hắn, đây chỉ là một trò chơi mới lạ vừa được phát hiện, tâm trí hắn nhận định trò chơi này cũng giống như hắt nước, viết chữ. Chỉ là tâm tính muốn tìm kiếm cái lạ mà thôi.

Nhưng mà, đối với tôi, đó là…

Tôi kéo tay hắn, có chút khổ sở, “Vì sao cuối cùng ta cũng trông thấy phía đối diện bên kia, chàng lại nhớ tới điểm xuất phát?”

Hắn ôm tôi, chốc lát sau lại buông tôi ra. Hắn nhíu mày lại, phẩy phẩy tay, “Nóng.” Trời ạ! Hắn lại nói được một từ, tôi vui vẻ nâng má hắn lên hôn một cái. Không ngờ lại phát hiện đầu ngón tay chuyển sang hồng nhạt, từ nhỉ đến lớn, những lúc tôi bị sốt nóng rực, ngón tay sẽ chuyển màu hồng nhạt. Tôi nghĩ có lẽ hôm qua không kịp thời thay quần áo ẩm ướt ra nên phát sốt. Tôi sốt ruột sờ sờ trán con báo, hi vọng hắn không bị sốt. Rất may, nhiệt độ cơ thể của hắn hình như lạnh hơn so với tôi.

Con báo ngồi dậy, túm túm tóc tôi, tựa như biểu đạt ý bất mãn với tôi. Tôi miễn cưỡng khởi động thân thể, muốn dẫn hắn đi đến phòng bếp, nấu cháo cho hắn. Nhưng vừa mới bước một bước, trời đất bỗng dưng chao đảo quay cuồng…

“An An…” Bên tai tựa như có một tiếng kêu gọi hoảng hốt. Tôi mơ mảng tỉnh lại, chỉ thấy con báo ngồi ở đầu giường, cầm tay tôi, vẻ mặt lo sợ nhìn tôi, miệng không ngừng kêu tên của tôi. Xảo Na bước lên, trên mặt hiện vẻ lo lắng cùng khó hiểu… Hưng phấn ? “An Vi, tỷ tỉnh rồi à?” Một bên vẫy tay gọi lang trung, “A thúc, thúc mau tới đây đi!”

Lang trung mỉm cười bắt mạch cho tôi, tôi nói với ông, “Không có gì đáng ngại, chỉ là phát sốt thôi.”

Ông ấy gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vỗ vỗ lưng tôi, quay đầu dùng ngôn ngữ Nguyệt Vọng tộc nói một câu với con báo. Con báo tất nhiên nghe không hiểu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, lang trung cười, giơ ngón tay cái lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lập lại lời nói vừa rồi. Ông ấy để lại một bát thuốc, hưng phẫn không thôi dẫn Xảo Na đi ra cửa, trước khi đi con cẩn thận khép cửa lại.

Tôi xiết chặt lòng bàn tay, càng nắm càng chặt, móng tay sắc nhọn đâm thật sâu vào bàn tay, hiện lên vài tia máu tươi cũng không biết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.