Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 38: Chương 38: Chén trà đưa hương thay rượu nồng (*)




(*Nguyên gốc là “Bôi lí tử trà hương đại tửu”- một câu trong bài thơ “Chúc mừng anh em” của Tiền Khởi. Không tìm được bản dịch nên mình dịch đại =)))

Edit: Windy

Bên tai có tiếng nước chảy róc rách, hương thơm mát của nước thanh tuyền như quanh quẩn nơi chóp mũi.

Mông mông lung lung mở mắt ra, ánh vào mắt là màu tím của màn che bao phủ xung quanh, thiên tàm ti trên người mềm mại như nước, thêu những đóa thủy tiên thướt tha xinh đẹp, rõ ràng là một loài hoa thanh nhã nhưng lại lộ ra vài phần yêu khí.

Tôi vén tấm chăn tơ tằm ra, chậm rãi ngồi dậy. Theo tiếng nước nhìn lại, đúng là một dòng thanh tuyền trong vắt, từ trên thạch bích bám đầy rêu xanh chảy xuống, rót vào trong hồ nước, hồ nước trong vắt thấy cả đáy, cá chép gấm đỏ rực thản nhiên vẫy đuôi, trên mặt hồ là vài nhánh lục bình xanh um tươi tốt, đóa thủy tiên màu tím nhạt trôi trên mặt nước, mờ mịt như tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Nước hồ nhẹ nhàng chảy, toàn bộ gian phòng, phải nói là cả một gian thạch thất đều tràn ngập nước, không có cái bờ nào. Tôi ngạc nhiên phát hiện nhuyễn tháp mà mình ngủ được đặt trên một mảnh lá sen thật lớn thật dày, theo nước gợn chậm rãi chuyển động, tạo nên một vòng sóng gợn như gió…….

Cằm bị một bàn tay lạnh lẽo nâng lên, tôi ngạc nhiên nhìn vào một đôi mắt màu tím sâu thẳm, trong suốt như thủy tinh, lại lộ ra ánh sánh nhè nhẹ đẹp đẽ, như kim châm muối xát ăn sâu vào xương cốt khiến cho người ta sợ hãi, tựa như sứ giả của cái chết……..

Tôi rùng mình một cái, theo bản năng co rụt lại phía sau. Vậy mà vừa nãy lại không phát hiện có người nghiêng mình dựa vào trước tháp.

Hắn là ai vậy?

Một mái tóc màu tím tùy ý dùng một cây dương chi ngọc trâm kiểu dáng đơn giản cố định, hàng mi dài mềm mại, con người màu tím khép hờ, khuôn mặt như miếng ngọc lạnh lẽo, môi bạc như nước trong suốt lộ vẻ mỉa mai như sương lạnh giá, một thân áo gấm trắng, trên đó là tử long (*) múa vuốt, tường vân(*) thấp thoáng.

(*Tử long: rồng tím, Tường vân: mây lành)

Yêu mị, đối với hắn, tôi không nghĩ ra được từ thứ hai.

Ký ức cuối cùng của tôi là bị tập kích bên cạnh giếng, bây giờ sau gáy vẫn còn co giật đau đớn, ra tay cũng thật ngoan độc. Mà người ở trước mặt này tóc tím mắt tím, yêu khí hơn người lại mặc long bào……Chính là người trong tin đồn không ai không biết……Yêu vương……Tử Hạ Phiêu Tuyết……..

“Chậc chậc, nhìn xem ta bắt được gì kìa. Đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, nàng nói xem, mỹ nhân của ta?” Nhấc lấy cằm tôi, hắn nghiêng người lại gần một chút. Yêu khí quỷ dị kia khiến cho người ta không tự giác mà lùi về phía sau.

Làm sao hắn tìm được tôi? Hoa Phỉ, Con Báo bọn họ hẳn khỏe chứ? Liệu có bị bắt hay không? Bỗng chốc trái tim tôi như bị treo lên.

“Lan chỉ dật hương, thanh lương đạm nhã (*), Hương Thảo mỹ nhân quả nhiên là danh bất hư truyền.” hắn nắm một bàn tay của tôi ngả ngớn đặt lên mũi, trong đôi mắt tím diêm dúa hiện lên ánh sáng lấp lánh, khiến tôi không kiềm được mà nghĩ đến cái chết.

(*Lan chỉ dật hương, thanh lương đạm nhã : Đại khái là ” Hương thơm thanh khiết như lan, mát lạnh thanh nhã”)

Đột nhiên, trên tay đau đớn, trên đầu ngón giữa tay phải ứa ra một giọt máu đỏ tươi, lúc này tôi mới phát hiện trên tay hắn cầm một kim dài nhỏ như sợi tóc. Hắn cầm lấy tay tôi, trong nháy mắt vung lên, giọt máu kia xẹt một đường cong trong không trung rồi rơi xuống hồ, trong nháy mắt bị nước hồ làm tan đi.

Cá chép gấm vốn nhàn nhã bơi dưới đáy nước đột nhiên bắt đầu quẫy thân dữ dội trong nước, đau đớn giãy dụa như sắp chết, không lâu sau, cũng toi đời, trở mình đưa cái bụng trắng hếu nổi đầy trên mặt nước.

Tôi kinh ngạc nhìn hết thảy sự việc bất ngờ xảy ra này.

“Xì, xem ra cái lão yêu quái Hoa Phỉ kia vì trị độc mà cho nàng ăn không ít thứ tốt, hửm?” Hắn nhìn một hồ đầy cá chết, giơ giơ lên vài sợi tóc rụng xuống, “Ha ha, quả nhiên là trời cũng giúp ta……” Lạnh lùng cười, đột nhiên hắn quay lại nhìn tôi, nắm lấy cằm tôi kéo đến trước mặt hắn.

Tay lạnh như băng xoa lên mặt tôi, giống như một con bạch xà trơn trượt ẩm ướt bò qua hai gò má, bỗng chốc tôi không kiềm được mà run lên, “Nhưng mà, đáng tiếc hôm nay lại mất đi một dung nhan xinh đẹp, đúng là làm cho ta phải luyến tiếc.”

Tôi làm bộ lơ đãng nâng tay áo lên, trong cổ tay áo chính là độc dược các loại, tôi cũng không tin không độc chết được tên yêu nghiệt này. Còn dám nói xấu Hoa Phỉ là lão yêu quái……

Hắn một phát kẹp chặt cổ tay tôi lại, mạnh đến mức gần như bóp nát xương cổ tay tôi, một bên không chút để ý mà mở miệng, “Làm vậy thật không hay. Mỹ nhân, nên ngoan ngoãn nghe lời, thông minh quá cũng không tốt lắm đâu, nàng nói xem?~~ Huống chi, ta còn hao tâm tổn trí mà chuẩn bị một phần đại lễ cho nàng.”

Hắn buông tay tôi ra, tay phải tôi mềm nhũn vô lực rũ xuống, cổ tay đau đớn như hỏa thiêu, tôi nghĩ nếu không gãy xương thì ít nhất cũng đã trật khớp, quả nhiên là mặt lạnh tâm ngoan.

“Bốp, bốp” Hắn vỗ tay hai cái, bên phải thạch thất đột nhiên “Uỳnh” một tiếng vang lên, lúc này tôi mới phát hiện phiến thạch bích bên đó là một cái cửa, từ hành lang ngoài cửa có một gã nam tử bước vào, dáng người cao ngất, trên tay ôm một đứa trẻ. Mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, nhảy lên vài cái, cuối cùng vững vàng đứng một chân trên phiến lá sen cách chúng tôi gần nhất, quỷ dị đến cực điểm.

“Thuộc hạ tham kiến bệ hạ. Điện hạ đã ngủ rồi.’ Diện mạo của người này nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi……

“Ừ. Ôm nó lại đây.” Tử Hạ Phiêu Tuyết chỉ chỉ cái giường, tay áo rộng thùng thình tùy ý vung lên, dựa lưng vào cột giường bằng ngà voi, nhìn thế nào cũng thấy giống như giáo chủ ma giáo, quỷ dị yêu mị, hoàn toàn không giống vua của một nước.

Người nọ nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống cạnh tôi.

“Lui xuống đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Nháy mắt, lại lướt nước cực nhanh.

Đứa bé kia mặc một bộ cẩm bào màu vàng, trên thêu hình cẩm tú phi long , cuộn tròn thân mình đưa lưng về phía tôi, phát ra tiếng phù phù khe khẽ như mèo con phơi nắng, đủ để thấy nó ngủ thật nhẹ nhàng vui vẻ. Vừa rồi người nọ gọi đứa bé này là “Điện hạ”, đoán chắc là đứa con mà đân gian đồn là được Yêu vương sủng ái—-Tử Uyển Phiêu Tuyết. Có điều , tên yêu nghiệt kia vì cái gì mà vội ôm đứa con của hắn tới cho tôi xem……

Đột nhiên, đứa bé kia trở mình, xoay lại đây, hai má cọ cọ trên tấm chăn tơ tằm không rời, thỏa mãn tiếp tục giấc mơ đẹp của nó.

Trong chớp mắt một cái xoay người kia, tôi đã ngỡ mình nhìn thấy thiên sứ…….

Lông mi thật dài tựa như hai cánh bướm đen, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mềm mại tựa cánh hoa, đôi môi nho nhỏ hơi hơi bĩu lên, óng ánh nước, cái tai xinh xắn như vỏ sò mà thượng đế không cẩn thận đánh rơi trên bãi biển, trắng nõn đáng yêu, được giấu kín một cách khôn khéo trong mái tóc đen mượt……

“Sao thế? Không nhớ rõ à?” Giọng nói mỉa mai của Tử Hạ Phiêu Tuyết vang lên bên tai, làm tôi sợ đến mức ngẩn ra.

Hắn nắm lấy cằm tôi xoay mặt tôi về hướng hắn, đôi mắt tím nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong chốc lát, “Chậc chậc, Ngũ Độc giáo đổi nghề làm việc thiện từ khi nào vậy? Hoa Phỉ lại làm chú thôi miên nàng, là sợ nàng nhớ đến thương tâm?”

“Chú thôi miên? Tên Hoa Phỉ kia vì sao lại thôi miên tôi? Sợ tôi nhớ ra cái gì?

Đầu óc tôi đột nhiên hỗn loạn, có chút đau đớn vỡ ra……

“Ưm ~~ lạnh quá…….” Thiên sứ bên cạnh khẽ lầm bầm, bắt đầu tỉnh lại……Khoảnh khắc ánh mắt sáng ngời mở ra, một tiếng sấm rền vang nổ mạnh trong đầu tôi, từng đoạn trí nhớ đứt quãng như tuyết rơi chợt ùa về trong tôi……..

Trong phòng sinh nóng ẩm mùi máu, đám cung nữ bận rộn, bà mụ mập mạp, thanh âm ồn ào…….”Nương nương, thêm chút nữa! Dùng sức! Lại dùng sức!”……Cuối cùng, có gì đó thoát khỏi trói buộc từ cơ thể tôi, phá kén chui ra, mà tôi, mê man rơi vào bóng tối……Tỉnh dậy lần nữa, là nước mắt cực kỳ bi ai của con báo, xen lẫn là câu chữ đứt quãng: “Vân nhi…….Vân nhi…….Đứa bé…….Đứa bé……..Không còn…….không còn……..”

Trái tim, tựa như bị khoét mất một lỗ.

Nhưng mà, nhưng mà đôi mắt sáng trong suốt thấy đáy trước mắt này, tại sao lại quen thuộc như thế……Mắt phượng hơi hơi nhếch lên, mày rậm nghiêng nghiêng chạm vào tóc mai, con ngươi hắc bạch phân minh……..

Bỗng thấy lòng chua xót, thật chua xót……Tim, bị bóp chặt đến máu tươi đầm đìa……Đứa bé…….

Tay tôi run rẩy chần chờ xoa lên thiên sứ trước mắt như cảnh tượng huyền ảo……..

“A Hạ, nàng là ai?” Một câu nói ngây thơ, như một mũi nhọn đâm vào ngực, cơn đau ùa đến.

“Gọi phụ hoàng! Nàng ấy là mẹ ruột ngươi.” Tử Hạ Phiêu Tuyết chứng thực suy đoán của tôi.

Đúng là con tôi! Con của tôi! Ba năm…….Ba năm…….Vậy mà mẹ vẫn không biết sự tồn tại của con……..Đứa bé tách ra từ cốt nhục trong cơ thể tôi, nỗi hổ thẹn đầy bụng, bảo tôi làm sao đối mặt, thầm muốn ôm con vào trong ngực, thương con dỗ dành con, cho con một thế giới bình an tốt đẹp……Nhưng lại để con rơi vào trong tay tên yêu nghiệt này, nhận giặc làm cha ba năm có thừa……..

“Mẹ?” Đó chẳng qua là chỉ là một câu hỏi chần chờ, nhưng cũng để khiến thể xác và tinh thần của tôi ấm áp như muốn tan ra. Tôi vươn tay, thật cẩn thận kéo thân mình nho nhỏ mềm mại của nó vào lòng mình, khiến tôi cảm thấy ấm áp đến muốn khóc…..

“Con…..Con tên Tử Uyển phải không……?”

Nó lại đột nhiên tránh khỏi vòng tay tôi, đứng dậy ngồi trước mặt tôi, hai tay nhỏ bé nâng mặt tôi lên xem, tôi chỉ biết mình tham lam nhìn chăm chú con, hận không thể gắt gao ôm con vào lòng…..Cái dáng vẻ nhíu mi kia giống như đúc với Con Báo, đôi mắt to hắc bạch phân minh vụt sáng, xinh đẹp tựa như bảo thạch.

Đột nhiên nó cười “khanh khách”, trong trẻo như chuông gió, lúc sau há mồm nói hai chữ làm tôi trợn mắt há hốc mồm: “Nương tử.” Tôi ngây ra hồi lâu không thể tiêu hóa hai chữ này, nó lại “Chụt!” một cái thật kêu lên má tôi.

“Dáng vẻ của nàng đẹp hơn so với phi tử của phụ hoàng, tuy rằng so ra thì kém hơn bản cung, nhưng bản cung quyết định, phong nàng làm hoàng hậu của bản cung. Còn không quỳ xuống tạ ơn. Tử Uyển là tục danh của bản cung, chỉ có phụ hoàng mới có thể gọi.” Tử Uyển liếc mắt nhìn tôi, hơi có phong phạm trên cao nhìn xuống của đế vương. Nhưng mà, nhưng mà……Đầu tôi bị chấn động quá mạnh, hoàn toàn không thể phản ứng kịp……

“Hồ nháo!” Đôi mắt tím của tên yêu nghiệt đang dựa vào trụ giường ngà voi kia chợt lóe, ngồi dậy, có một vật gì đó “Vút” một cái, cắt qua không khí, Tử Uyển nghiêng người về phía trước, ngã vào lòng tôi.

“Loảng xoảng” Tiếng một vật kim loại rơi xuống. Tôi ôm Tử Uyển, nhìn xuống nước, hóa ra là một cây đinh nhọn lớn đến ba tấc!

Tôi khẩn trương kéo Tử Uyển lại, kiểm tra từ trên xuống một lần, mới chắc chắn nó không bị thương gì, tôi có chút lo sợ mà ngồi co lại, gắt gao ôm nó vào lòng, bắt chấp cổ tay đang trật khớp của mình.

Lát sau, lửa giận bừng lên toàn thân, tôi bỗng ngồi dậy, không biết sức lực ở đâu ra, tôi nắm cổ áo tên yêu nghiệt kia, “Cái tên yêu nghiệt này! Tử Uyển chỉ là một đứa bé, muốn giết muốn chém ngươi cứ làm với ta, dùng ám khí với một đứa bé ba tuổi, ngươi đúng là không phải người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.