Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 44: Chương 44: Lưu vân tụ tán liễu vô ngân (*)




(*Mây trôi không dấu vết)

Edit: Windy

“A Hạ, ngươi săn được cái gì?” Tử Uyển quơ cây cung vàng từ cánh rừng bên kia hưng phấn vọt ra. Áo choàng màu đỏ, giống như lửa cháy cuồn cuộn mà đến, làm tan đi khí trời mùa đông.

Không chờ đáp lời, Tử Uyển đã vội vàng chạy tới trước cái lồng săn, ánh mắt liếc qua hai con nai tuyết rồi nhìn qua nhìn lại con hổ và báo, giơ cây cung trong tay lên, dùng một góc cây cung đâm đâm con báo đang còn một chút hơi thở, con mãnh thú kia mặc dù bị thương trí mạng nhưng vẫn còn phản ứng nhanh nhạy, đột nhiên rít gào một tiếng há mồm định cắn Tử Uyển.

Lòng tôi căng thẳng, định tiến lên kéo Tử Uyển lại, nhưng Tử Uyển đã tránh đi, nhào vào trong lòng tôi cười khanh khách, “Phụ hoàng, con muốn bộ lông của con súc sinh kia.” Đôi mắt đen lúng liếng đảo qua đảo lại nhìn về phía tên yêu nghiệt kia.

“Nếu thích, tự mình lột da nó đi. Có điều, ngươi muốn dùng bộ lông này làm gì?” Tử Hạ Phiêu tuyết đưa tay sửa lại cái áo vì chạy nhanh mà xộc xệch của nó.

“Để làm ống tay áo giữ ấm cho nương tử.” Tử Uyển đem đôi tay nhỏ bé đặt vào trong lòng bàn tay bị trời đông tuyết phủ đông lạnh có chút đỏ lên của tôi, không chút do dự trả lời. Trong lòng tôi ấm áp, tràn đầy chua xót vì cảm động, bàn tay càng ôm chặt lấy Tử Uyển.

Tử Hạ Phiêu tuyết liếc nhìn Tử Uyển một cái, ánh mắt lóe lên dừng trên người tôi, “Tại sao không làm cho phụ hoàng một cái?”

Tôi sửng sốt, lời của tên yêu ngiệt này sao nghe cứ thấy kỳ kỳ, ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, nhưng giữ hai lông mày lại thêm vài vết nhăn nhàn nhạt, khóe miệng hơi hơi mím lại, toe rõ chủ nhân của nó đang bất mãn, nhưng lại mười phần giống như một đứa bé ghen tị đang xin kẹo ăn…..

“Nam tử hán đại trượng phu sao có thể mang mấy cái này? Phụ hoàng thật đang xấu hổ.” Tử Uyển vùa dùng ngón trỏ chọt chọt hai má, vừa ôm bụng cười nhạo.

Tử Hạ Phiêu Tuyết bị Tử Uyển cười vậy mà lại có vẻ hơi xấu hổ, hai má bị sự uất hận nhuộm lên một ít màu sắc, không biết phải phát cáu ra sao, thấy xung quanh ba tầng trong ba tầng ngoài đều là thị vệ, liền đem ánh mắt giết người ném về phía bọn họ. Mấy tên thị vệ này cũng thông minh, lập tức không chớp mắt mà nhất trí cùng quay đầu ra ngoài, một đám đều có vẻ hiêng ngang lẫm liệt, nhưng khóe miệng không thể khắc chế được mà nhếch lên độ cong bán đứng ý cười đang đè nén trong bụng bọn họ.

Tử Hạ Phiêu Tuyết ho khan một tiếng, hướng về Mục Lăng bên cạnh hỏi: “Tử Uyển cả buổi tập bắn cung thế nào rồi?”

Mục Lăng liền ôm quyền, khom người trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, điện hạ mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tư chất đã thượng thừa, lực cánh tay mạnh mẽ, giương cung đã không có nhiều trở ngại.”

Tử Hạ Phiêu Tuyết vuốt cằm, “Trước tập giương cung, sau đó hãy luyện bắn. Tháng đầu lấy cây làm bia, tháng thứ hai lấy lá cây làm bia, tháng thứ ba lấy thú vật làm bia, tháng thứ tư lấy con người làm bia. Cứ theo trình tự này mà tập. Ngươi mang Tử Uyển đi tập luyện tiếp đi.”

“Tuân chỉ. Thuộc hạ sẽ theo lời bệ hạ mà dạy điện hạ.” Mục Lăng lại ôm quyền rồi lui đi chỗ khác. Tử Uyển cũng sôi nổi đeo cung tên đi theo.

Chờ đã, tên yêu ngiệt này vừa nói gì? “Lấy người làm bia”?!

“Ngươi……” Tôi giận dữ, định mở miệng khiển trách hắn, chợt nghe tiếng vó ngựa lộp cộp truyền đến từ ngòai rừng, một thị vệ hô lớn: “Cấp báo —-!”

Đợi đi tới trước mặt, thị vệ kia nhảy xuống ngựa, “Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, trưởng công chúa – Hoàng hậu nương nương Tây Lũng quốc cầu kiến.” Lời còn chưa dứt, trước mắt đã có một đôi nhân mã đi đến, đi đầu là một nữ tử mặc áo bó sát có tay áo siết chặt, thêu màu xanh thẫm, áo lông chồn bạc quấn nhẹ, bên dưới là một con tuấn mã toàn thân tuyết trắng, đón gió mà đến, như nước chảy mây trôi.

Tử Hạ Phiêu Tuyết không rõ biểu tình nhìn về phía người tới , hỉ nộ không rõ.

Nữ tử dẫn đầu sau khi xuống ngựa hướng về phía Tử hạ Phiêu Tuyết cúi thấp người, “Bái kiến hoàng huynh.” Người này không phải ai khác, chính là Sơ Dung Phiêu Tuyết mà hai năm trước ở hoàng cung Tây Lũng quốc tôi có gặp mặt một lần, lụa đen khoác nhẹ, kiểu tóc không rườm rà, chỉ cài một cây trâm mẫu đơn ánh màu xanh biếc bên tóc, mặc dù dẫn theo một đoàn người mệt mỏi phong trần, cũng không mất đi vẻ quý phái vốn có, giơ tay nhấc chân đoan trang khéo léo.

Có điều lời nói có vài phần tức giận mãnh liệt, “Hoàng huynh chớ khinh người quá đáng!”

Tử Hạ Phiêu Tuyết cũng không đáp lại nàng, giơ tay phất qua đầu tôi, phủi xuống vài bông tuyết ngấu nhiên rơi xuống tóc. Tôi bước từng bước sang bên cạnh, né đi cái đụng chạm tiếp của hắn, mắt lạnh nhìn đôi huynh muội trước mắt này. Giống như là bất mãn với sự né tránh của tôi, Tử Hạ Phiêu Tuyết cau mày lại, chậm rãi mở miệng: “Bây giờ trưởng công chúa càng thêm khó lường, gặp huynh trưởng lại vấn an thế sao?” Lại nắm chặt tay tôi xoa xoa, càng xoa càng lạnh.

“Vì sao hoàng huynh lại phải gắt gao bức bách như thế?! Chẳng lẽ ba năm nay hoàng huynh theo đuổi hắn còn chưa đủ sao!…..”Lòng tôi căng thẳng, “Hắn” là ai?

“Đủ rồi!” Tử Hạ Phiêu Tuyết lạnh giọng cắt ngang lời nàng, ẩn trong đó có sự uy nghiêm, ngữ điệu lại lười biếng như cũ, “Nữ đại bất do nhân (*), trưởng công chúa trí nhớ cũng thật kém, đừng nói là đã quên mình mang họ gì?”

(* Nữ đại bất do nhân: hình như là ‘con gái lớn rồi không cần cha’)

Sơ Dung Phiêu Tuyết kia sắc mặt trắng bệch, hình như đói với tên yêu nhiệt này cũng có vài phần sợ hãi, ánh mắt dời đi, không dám nhìn thẳng đôi mắt tím yêu khí kia. Chỉ trong chớp mắt tầm mắt lại dừng trên người tôi, không ngoại lệ mà xẹt qua một tia kinh diễm kỳ quái, có điều chỉ lướt qua giây lát, không hổ là hoàng hậu xử xự khéo léo.

“Sơ Dung đã gả chồng rồi, hiển nhiên đầu tiên là hoàng hâu Tây Lũng quốc, tiếp đó mới là trưởng công chúa Tuyết Vực quốc!” Những lời khắc nghiệt của hoàng hậu đâm vào màng tai tôi.

Tử Hạ Phiêu Tuyết nhẹ nhàng cười, có vài phần đùa cợt, nhưng không trả lời. Hắn kéo tay tôi, ánh mắt ra hiệu với thị vệ phía trước, thị vệ kia liền đi đến.

“Gió lớn tuyết lạnh, đưa Vân mỹ nhân về cung trước đi.” Dứt lời vỗ vỗ tay tôi rồi buông ra.

“Vâng” Thị vệ kia liền dùng tay ý mời tôi lên ngựa, tôi không tình nguyện mà nhảy lên lưng ngựa, vốn định đứng đó nghe, nhưng hiển nhiên Tử hạ Phiêu Tuyết không định để tôi như nguyện.

Một hàng thị vệ vây quanh áp giải tôi trở về. Mới vừa đi được hai bước, đã nghe phía sau truyền đến thanh âm mơ hồ của Sơ Dung Phiêu Tuyết, “Vân này……Không lẽ là……!” Lời nói tiếp đó bị tiếng gió gào thét áp đi.

Một đội nhân mã chúng tôi vừa ra tới bên ngoài rừng rậm, mắt thấy có một đống thị vệ canh gác, chắc ra khỏi chỗ này là ra khỏi bãi săn bắn của hoàng gia. Một thị vệ bên cạnh tôi trình ra kim bài, thủ vệ kia liền khom người, “Cho đi ——-”

Sau khi ra khỏi khu vực săn bắn, đi được một đoạn đường rồi một chỗ rẽ, phiêu kỵ thị vệ bên cạnh tôi mỗi người đột nhiên ngã xuống, ngay cả ngựa dưới thân bọn họ cũng không kịp phát ra một tiếng kêu đã yên lặng không tiếng động ngã xuống đất tuyết.

Một khắc trước còn có một đội người người trùng điệp, giờ khắc này chỉ còn một cẩm y thị vệ ngồi ngay ngắn, cùng tôi cách một dống xác chết ngổn ngang mà xa xa nhìn nhau.

Đột nhiên, hắn giờ kiếm giục ngựa thế tới rào rạt, “Vân Tưởng Dung, để mạng lại ——!”

Tôi chau mày, bình tĩnh ghìm cương ngựa.

Cẩm y thị vệ kia chạy đến trước mặt, giơ trường kiếm lên chỉ vào chỗ trí mạng nơi cổ họng tôi, ánh mắt tôi nháy cũng không nháy, nâng mày nhìn hắn. Kiếm khí xẹt qua da tôi, một tấc lại một tấc tới gần……

Cuối cùng, mũi kiếm cách da tôi một milimet, sát khí trong mắt hắn rút đi……

Sau khi giằng co một lát, tôi không kiên nhẫn mà mở miệng: “Hoa Phỉ, rốt cuộc ngươi có muốn đâm hay không?”

Đối phương lập tức cười toe toét buông kiếm bay đến đây, lại bị tôi né tránh, “Ô ô ô, Quế lang, đúng là làm ta muốn chết mà!”

“Ngươi nha ~” Áp lực một tháng qua bỗng chốc rút đi, tôi cảm thấy có chút ám áp muốn cười. Vừa rồi mọi người ngã xuống, tôi đã đoán là hắn, sau đó hắn càng làm ra vẻ càng khiến tôi chắc chắn suy đoán của mình, trên đời sợ là tìm không ra người thứ hai như hắn tùy thời tùy chỗ đều mồm mép nhớ thươn bịp người.

“Mà phải nói, sao Viên muội lại nhìn ra?” Hoa Phỉ nghiêm túc ra vẻ trầm tư, một lát sau lại bừng tỉnh đại ngộ, “Ta biết rồi! Chắc là thuật dịch dung này cũng không che được diện mạo phong lưu phóng khoáng anh tuấn vốn có của ta. Ở trong bọn thị vệ ngu ngốc này đúng là hạc trong bầy gà, hoa thơm cỏ lạ độc nhất, Viêm nuội và ta tâm ý tương thông, chắc chắn liếc mắt một cái là ra…….”

“Hai con ngựa này ngươi đã cho giải dược trước đó rồi?” ta đánh gãy cái tính kiên man bất định của Hoa Phỉ. Hoa Phỉ như kẻ trộm nmaf cười gật gật đầu.

“Có điều, Tử Uyển còn ở trong tay hắn, sao ta đi được?” Nhớ đến điều này, tôi không khỏi có chút sốt ruột.

“Tiểu ma đầu kia…….” Hoa Phỉ thấy tôi trừng hắn, lập tức sửa miệng, “Bảo bối Tử Uyển của chúng ta lên được trời vào được đất, nó có gì phải lo lắng.”

“Không được! Ta muốn dẫn Tử Uyển đi!” Tử Uyển tuy thông minh, nhưng vẫn là một đứa bé.

Tôi quay đầu ngựa lại, Hoa Phỉ lại ngăn tôi, “Tin ta đi, trước lúc Tử Uyển bảy tuổi, Tử Hạ Phiêu Tuyết sẽ không tổn thương nó chút nào cả!” Trong mắt hắn có sự nghiêm túc chưa từng có.

“Bảy tuổi? Vì sao!” Con số bảy mẫn cảm này có chút kích thích thần kinh tôi, “Chẳng lẽ là huyết cúc chi độc kia?!” Tôi đã biết tên yêu nghiệt kia vào lúc tôi sinh con mà thay xà đổi cột khẳng định là có âm mưu mà, mục đích của hắn rõ ràng là nhằm vào một người, hao hết tâm tư nuôi dưỡng Tử Uyển ba năm nhất định là muốn từ trên người nó đạt được gì đó.

Hoa Phỉ gật gật đầu, “Bây giờ giải thích không kịp nữa, chờ hai vợ chồng chúng ta chạy trước đã rồi nói. Đến lúc đó lại tiếp tục thương lượng đối sách cứu Tử Uyển ra.”

Lòng tôi lại trầm xuống, tuy rất lo lắng cho Tử Uyển, nhưng chắc chắn Hoa Phie sẽ không lấy việc đại sự như tính mạng này ra gạt tôi, cho nên trước tiên tôi cùng hắn đào tẩu

mới là thượng sách. Cứ bình tĩnh suy nghĩ như thế, tôi liền gật đầu với Hoa Phỉ, “Được, đi thôi.”

Hoa Phỉ lại hì hì cười, nhìn về phía núi rừng, “Viên muội, chúng ta khoan đi, tìm một chỗ trốn trước đã, rồi phân tán lũ ngựa ra. Lúc Tử hạ Phiêu Tuyết kia phát hiện muội mất tích chắc chắn sẽ phái người theo dấu chân ngựa mà truy kích, chờ một lát nữa chúng ta hãy xuống núi.”

Tôi lắc đầu, “Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ lần theo dấu chân ngựa mà tìm, nhưng Tử hạ Phiêu Tuyết mà là người sao? Tên này tâm tư kín đáo, tính tình giả dối mà lại hay suy xét, muốn biết hắn nghĩ gì có mà loạn óc. Hắn mà phát hiện ta mất tích, nhất định sẽ nghi ngờ ta vẫn ở trong núi, e là trước hết đã phái bảy phần thị vệ trong tay phong tỏa ngọn núi này kiểm tra, mà ba phần thị vệ còn lại thì tìm theo dấu chân ngựa. Nếu ở lại trong núi, không thể nghi ngờ chính là ngồi chờ chết, rât nhiều thị vệ sẽ tra xét từng tấc đất nơi này, đến lúc đó đừng nói hai người sống to xác chúng ta, sợ là một con thỏ nhỏ cũng tránh không thoát. Cho nên, chúng ta cứ ra roi thúc ngựa xuống núi đi.”

Hoa Phỉ nghe xong ”tấm tắc” gật đầu đồng ý, giương roi ngựa trong tay lên, cùng tôi điều khiển ngựa xuống núi. may là tôi không cưỡi con Huyết tế của Tử hạ Phiêu tuyết, bằng không nhất định chưa chạy được bao xa, con ngựa kia đã nghe thấy tiếng còi của hắn, thứ hai là bộ dáng con ngựa kia cũng rất gây chú ý.

Lại lướt qua một khu rừng tuyết, rốt cuộc cũng thấy đường xuống núi. Nhìn ba lối rẽ trước mắt, Hoa Phỉ hơi do dự, tôi chỉ phía sau của mình, “Mau! Nhảy qua đây, chúng ta cùng ngồi một con, cho con ngựa của ngươi chạy về đường bên trái đi.”

Hoa Phỉ dùng một cây châm dài đâm vào gáy con ngựa, con ngựa kia rống lên một tiếng rồi hướng về con đường bên trái mà chạy, mà Hoa Phỉ thì nhún người nhảy lên sau lưng ngựa tôi, chúng tôi dọc theo đường bên phải mà chạy như bay xuống núi.

Sau khi xuống núi, chuyện thứ nhất tôi làm đó là tìm một nơi bí mật đem quần áo lộn lại để mặc, xiêm y này được may tinh xảo, nếu lát nữa cứ mặc như vậy mà lẫn vào trấn nhỏ dưới núi thì thật gây chú ý, may mà mặt trong quần áo không có thêu dệt hơn nữa lại chỉ thuần một màu tối, nếu như không nhìn lỹ nhất định sẽ cho là một bộ xiêm y tương đối bình thường.

Sau khi thay xong tôi ra lệnh cho Hoa Phỉ cũng theo đó mà lộn áo lại mặc, quần áo thị vệ của hắn cũng quá đặc thù rồi.

Thừa dịp lúc Hoa Phỉ thay quần áo, tôi tới khe suối lấy mặt nạ da người mà trước đó Hoa Phỉ đã chuẩn bị từ trong ngực ra cẩn thận dán lên, Quất một roi lên lưng ngựa, để nó dọc theo suối nước chạy xuống hạ du. Mà tôi và Hoa Phỉ lại giả vờ không quen nhau một trước một sau đi vào trấn nhỏ nơi thượng du dòng suối.

Quả nhiên, chúng ta chân trước mới bước vào trấn nhỏ không lâu, sau lưng đã có một đội nhân mã vào trấn kiểm tra, nhân số không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, hơn nữa Tử hạ Phiêu Tuyết cũng không ở trong đó, có thể thấy ý nghĩ của hắn quả thật đúng như tôi dự đoán, nơi này cũng không phải nơi lục soát trọng điểm của hắn. Tôi cùng Hoa Phỉ lúc này đang ở trong một tửu quán của trấn nhỏ, mỗi người chiếm một cái bàn một đông một tây mà gọi món ăn. Thị vệ kia vội vàng đi vào kiểm tra từng bàn, nhưng lại không phát hiện điều gì khác thường, liền vội vàng chạy ra cửa, chỉ cìn lại thực khách cùng chưởng quầy sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm vì không biết đã xảy ra chuyện gì.

Khóe mắt liếc thấy thị vệ đã đi khỏi cửa, tôi mới buông thực đơn trong tay ra, trong lòng thở phào một hơi thật dài. Vừa ngẩng đầu, đã thấy Hoa Phỉ không biết từ khi nào đã lê xác đến bên cạnh tôi, “Viên muội, vì sao chỉ có mười mấy người đến đây? Mặc dù là ba phần thị vệ cũng không ít đến vậy chớ.”

Tôi uống ngụm trà chậm rãi đẩy lùi cảm xúc khẩn trương, nói khẽ phân tích với hắn, “Bảy phần phong tỏa núi, ba phần truy kích, con đường xuống núi chia thành ba nhánh, đường bên trái có dấu chân nông, đường chính giữa không có dấu vết giẫm lên tuyết, đường bên phải có dấu chân sâu. Nếu là người thường chắc chắn sẽ đoán rằng chúng ta đánh lừa bọn họ, một người vứt ngựa rồi cùng tên còn lại cưỡi chung một con, rồi điều khiển một con ngựa khác men theo đường nhỏ bên trái mà đi, dấu chân nông kia chính là bằng chứng. Vì thế ắt sẽ men theo con đường có dấu chân sâu kia mà truy kích. Nhưng Tử hạ Phiêu Tuyết lại đích thân dẫn đại bộ phận nhân mã căn bản không truy kích theo con đường có dấu chân ngựa kia, dấu chân ngựa của hai con đường ở trong mắt hắn chỉ là thủ thuật che mắt, hắn sẽ cho rằng cả hai đều thả ngựa, ngươi mang ta dùng khinh công theo con đường giữa đạp cây mà đi, cho nên không để lại dấu vết gì.”

“Vì thế, ” tôi có chút may mắn vì mình đã đặt cược đúng, “Hắn là thông minh bị thông minh hại.”

Hoa Phỉ hai mắt lóe sánh nhìn tôi, “Ha ha, không hổ là Quế lang nhà ta, vừa thông minh vừa đáng yêu!” Một bên đưa tay nhéo hai má ta, “Quế lang thần cơ diệu toán như vậy, không bằng bói cho ta một quẻ, xem xem về sau chúng ta sinh con trai hay con gái.”

Tôi không đáp lại hắn, cúi đầu dùng bữa.

Làm tôi thấy kỳ quái là vậy mà hắn lại không tiếp tục lắm mồm, hồ nghi ngẩng đầu, lại phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt thương xót lo lắng nhìn tóc tôi, “Quế lang, nghe nói người thông minh sẽ mau hói đầu. Chàng nói ta nửa đời sau phải làm sao với một lang quân không tóc đây?” Một bên che mặt ai oán.

Tôi nghẹn một ngụm đồ ăn ở cổ họng, nuốt xuống nhả ta cũng không xong.

Nếu trên thế giới này có một người có lối suy nghĩ mà tôi vĩnh viến không thể đoán ra, người này không ai ngoài Hoa Phỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.