Bạc Hà Đường

Chương 2: Chương 2




Theo lý mà nói, bất kỳ một thẳng nam nào mà được đồng tính luyến ái tỏ tình đều cảm thấy buồn nôn, thế nhưng bất đắc dĩ vẫn có vài người trời sinh tính tự kỷ

Điển hình là đây! Trương Phàm suy nghĩ một chút vẫn là nhịn không được đắc chí. Trước kia, người theo đuổi hắn không ít, cũng thấy được vài bộ tiểu thuyết ngôn tình não tàn mà trong đó nữ chính toàn là mấy đứa ăn mặc hở hang, chưa bao giờ nghĩ tới loại tình huống Đường Vũ Địch hướng hắn gửi thư tình a~

Thư tình trong tay Trương Phàm đã bị cuốn lại thành đoàn, cầm ở trong tay chuyển qua chuyển lại

Cho dù người này mỗi ngày đối với người khác đều lanh lùng, cao ngạo như một con thiên nga trắng, nào có ai biết được cậu ta lại thuộc dạng đó chứ? Cậu ta thích mình aaaaa!

Cho dù người này thành tích học tập cao ngất, các giáo viên người gặp người thích, nào có ai biết được cậu ta lại thuộc dạng đó chứ? Cậu ta thích mình aaaaa! (Chỗ này tác giả cho lời văn lập lại a)

Một cỗ khó nói nên lời chảy dài từ ngón chân lên đến ngọn tóc. Khoang khoái đến dễ chịu khiến hắn hận không thể cười to lên được

“Chỗ nào không hiểu cứ hỏi tôi”

Trương Phàm bị dọa sợ, bối rối nhìn người đối diện, tay vò vò cục giấy bỏ vào túi quần

Đường Vũ Địch thấy hắn bộ dạng bỗi rối, có chỗ kỳ quái hỏi “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì” Trương Phàm phản xạ có điều kiện mà trả lời, cảm thấy mình nói lắp thật mất mặt

Là người này thích mày, mày khẩn trương cái cọng lông gì a?!

Lập tức ho khan vài tiếng “Sắp yên giấc nồng thì bị cậu quấy rối”

Quả nhiên ánh mắt đen láy của Đường Vũ Địch ánh lên tia áy náy “Thực xin lỗi, tôi nghĩ cậu đang nhìn tập tôi”

Đường Vũ Địch vừa nói xong, tiếp đến Trương Phàm khó xử. Cậu ta là đang ám chỉ mình có thấy thư tình của cậu ta không hả?

Được thổ lộ cảm giác thật tốt a, thế nhưng mà hắn không thích cậu ta. Thật là nhìn không ra nha, cái người thường xuyên cao cao tại thượng lại chính là gay, đồ đồng tính luyến ái!!

“Cha mẹ cậu có biết cậu bị vậy không?”

Đường Vũ Địch trừng mắt, cho rằng hắn đang hỏi việc mình bổ túc hắn “Biết rồi”

Trương Phàm bộ dạng trấn kinh nhìn Đường Vũ Địch “Mặc kệ cậu luôn sao?”

“Bọn họ tán thành”

“…” Trương Phàm cả buổi mới khép miệng lại được, đây rốt cuộc là loại cha mẹ gì vậy trời! “Nhưng tôi không thích như vậy!”

Đường Vũ Địch nhíu nhíu mày, người này không thích học, cậu hiểu. Mỗi ngày mình đưa tập cho hắn chép, hắn cũng không liếc mắt đến một lần. Đi học ngủ gật, gọi hắn dậy, hắn không nghe. Thật muốn nói cho hắn biết, hạng hắn trong lớp đã trượt không phanh

Nhưng đây là nhiệm vụ giáo viên chủ nhiệm giao cho cậu a, nói sao thì cậu cũng đáp ứng rồi, đồng ý mà không làm thì thật vô trách nhiệm

Đường Vũ Địch có chút khó khăn, mở miệng thử thăm dò “Hay là, chúng ta cứ thử một lần. Nếu không hợp thì ngừng tại đây, được không?”

“…”

Trương Phàm trầm mặc, Đường Vũ Địch đối với mình là yêu sâu đậm aaaaaaa

Lòng mền nhũn “Vậy để tôi suy nghĩ một chút”

Đường Vũ Địch nhẹ gật đầu, cười nói “Cậu không đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi nha”

“…” Trương Phàm lại choáng váng, không phải bị Đường Vũ Địch dọa cho ngốc luôn ấy chứ? Cái nụ cười này thật muốn làm người ta bị mù mà

Trương Phàm đây không sợ trời không sợ đất, đây là lần đầu tiên vì chuyện nhỏ nhặt này mà đau đầu. Tại trong chăn mà bực bội lăn lăn, bức thư tình kia đã bị hắn vứt vào thùng rác từ lâu. Hắn không thích nam nhân, nên từ chối Đường Vũ Địch sao đây???

Sáng ngày thứ hai đến trường, hắn vẫn không nghĩ ra được biện pháp cự tuyệt. Nhìn thấy Đường Vũ Địch không biết mở miệng ra nói gì. Không nghĩ tới Đường Vũ Địch hiểu lòng người, cũng không đòi hỏi câu trở lời từ hắn. Một điểm xấu hổ cũng không có, như không có chuyện gì mà vỗ vãi hắn, sau đó chỉ vào sách ngữ văn hỏi “Chúng ta cùng khảo thơ được không?”

Trương Phàm nghĩ thầm khảo thơ cũng tốt, vì vậy mà ma xui quỷ khiến gật gật đầu.

Đường Vũ Địch đã suy nghĩ rất cẩn thận, Trương Phàm đầu óc không phải ngu ngốc. Học tập không bằng người ta là vì hắn không chịu học. Cho nên dựa theo căn bản, để hắn đối với việc học nảy sinh hứng thú, cũng chỉ còn biện phái “ngụ giáo Vu Nhạc” là hợp với hắn mà thôi

“Tôi đọc một câu,cậu tiếp một câu, nào nào, thử trước mấy lần đã. Quan quan con chim gáy, tại sông chi châu”

Trương Phàm nhíu mày, cái này rất đơn giản a. Hắn thừa nhận hắn lười học, nhưng mà những câu thơ này… mỗi ngày sáng sớm, vào đúng thời điểm nào đó, bác hàng xóm kế nhà sẽ đọc lên bài thơ kinh điển nọ, hắn nghe đến phát ngán rồi

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”

“Dây thắt lưng dần dần rộng cuối cùng dứt khoát”

“Vi y tiêu biết dùng người tiều tụy”

“Tại thiên nguyện làm chim liền cánh”

Trương Phàm đột nhiên cảm thấy có điểm là lạ….

“Tại địa nguyện vi tình vợ chồng”

“Chỉ nguyện quân tâm giống như lòng ta”

“Định, định không phụ tương tư ý…”

Trương Phàm chấn kinh…. Cái người này mượn thơ tỏ tình!!!

Đường Vũ Địch nhẹ gật đầu, ân, không tệ không tệ. Hỏi thêm vài câu kho khó xem thế nào

“Xuân tâm chớ chung hoa tranh giành…”

“Đợi chút! Không chơi nữa!”

Đường Vũ Địch kinh ngạc ngước mặt lên khỏi sách giáo khoa “Sao vậy?”

Sao vậy? Trương Phàm cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy lớn mà không hể để ý đến

Thời điểm bây giờ, học sinh Cao trung ôn tập rất chú tâm. Trách không được người này nguyện ý kèm cặp mình, căn bản là cố ý tiếp cận mình. Không chừng giáo viên chủ nhiệm đề ra ý kiến này cũng là do một tay cậu ta làm nên!

“Không không không, mệt rồi, tôi muốn đi ngủ!”

Tối hôm qua chơi game quá muôn, Trương Phàm vốn muốn né tránh Đường Vũ Địch nên mới nằm sắp xuống giả bộ ngủ. Thật may là phát hiện ra kịp, mình thật thông minh. Chìm vào giấc ngủ khi còn đang mơ mơ màng màng, trong vòng hai ngày nhất định phải giải quyết xong vụ việc này, thuận tiện kêu lão giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ luôn

Lúc sau sau nữa, Trương Phàm có tỉnh dậy một lần. Hốt hoảng thấy trên bục giảng là một vị giáo sư khác, trở mình nhìn người kế bên đang chăm chú nghe giảng, hắn nhếch miệng, nhắm mắt lại ngủ tiếp

Lần này không biết ngủ bao lâu, chung quanh đột nhiên truyền đến âm thanh ríu rít. Trương Phàm bực bội ngước mặt lên, uể oải dựa vào bàn không muốn dậy

Cái đứa quỷ quái nào đánh thức tao dậy aaaaa!

“Này này, chúng ta là bạn. Cậu có thể giảng lại bài Hóa khi nãy không?”

Trương Phàm nhíu mày, con gái sao?

“Ân, đợi tôi tý”

“Cũng dễ hiểu thôi, rất đơn giản!”

Trương Phàm “xùy” một tiếng, đơn giản vậy sao không tự mình làm đi! Cái lý do tiếp cận thật nghèo nàn hết sức!

Trương Phàm hoàn toàn bị đánh thức, một là muốn biết cái âm thanh nhão nhoẹt này là của nữ sinh nào, một là phần bực bội trong lòng, vì vậy dứt khoát mở mắt ngồi dậy

“…” Đây không phải bạn gái A Minh sao?!

Lâm Băng Nghiên trông thấy hắn tỉnh, một đôi mắt mở to sáng ngời “Trương Phàm, người ngồi xích qua một chút được không?”

“Vì cái gì?”

Lâm Băng Nghiên sửng sốt một chút, nữ sinh xinh đẹp này luôn tự tin rằng dù mình có yêu cầu gì thì người khác cũng không dám từ chối. Cũng không nghĩ tới Trương Phàm lại chẳng chừa tý mặt mũi cho mình

“Bởi vì Tiểu Địch muốn giảng bài cho tớ a!”

Cảm giác bực tức khi vừa mới ngủ dậy bỗng chốc bùng phát, dựa vào cái gì lão tử mới ngủ dậy là phải nhường chỗ cho ngươi!?!?

Trương Phàm quay đầu trừng Đường Vũ Địch, làm ra vẻ giận dỗi

Mí mắt Đường Vũ Địch nháy nháy, cuối cùng vẫn quay đầu lại hướng Lâm Băng Nghiên nói

“Thực xin lỗi, giáo sư đã yêu cầu tớ bổ túc cho Trương Phàm rồi, cậu có thể hỏi người khác không?”

Trương Phàm thoả mãn vắt chéo chân chữ ngũ, lắc lắc. Tiện miệng mà nói “Đúng đúng, đến hỏi Triệu Vũ Minh đi, hắn rảnh kìa!”

Lâm Băng Nghiên thất vọng gật gật đầu, vẫn vươn khóe miệng cười cười “Thôi được rồi”. Quay đầu nhìn về phía Trương Phàm lúc này đã thu lại ý cười, hung hăng liếc mắt, sau đó hất mái tóc đi chỗ khác

Bên kia không được thì cầu bên này hả cưng? Người cậu ta thích là tôi! Là nam nhân đó nha!

“Tỉnh ngủ sao, đây là tập sinh học, cậu chép đi”

Trương Phàm tiện tay cầm lấy quyển vở Địch Vũ Đình đưa đến, cũng chẳng để ý mà ném vô hộc bàn.

“Mỗi ngày mỗi ngày…đều những là đồ vật vô dụng, phiền chết tôi”

Đường Vũ Địch cũng không quan tâm đến quyển vở của mình bị chà đạp như vậy, có chút bất đắc dĩ nói “Cậu vẫn là không muốn học sao?”

“Nếu như bắt cậu mỗi ngày làm việc cậu không thích, cậu sẽ vui sướng sao?”

Đường Vũ Địch nghĩ nghĩ, rồi ngước lên hỏi hắn “Vậy cậu ví dụ đi, cái gì cậu thích mà tôi không thích?”

“Cái tôi thích sao?” Trương Phàm duỗi ngón tay đếm đếm “Cũng nhiều lắm, chạy bộ, chơi game, chơi bóng rổ, cưởi motor… Dù sao chỉ cần không phải việc học là được!”

Đường Vũ Địch nhìn ánh mắt sáng lên của Trương Phàm, dưới kính ánh mắt thoáng hiện lên nét cười

“Như vậy đi, để công bằng cho đôi bên. Từ giờ trở đi, khi nào rảnh tôi sẽ cùng cậu làm những điều cậu thích, như chạy bộ, tập bóng rổ, cạnh đó trên lớp cậu phải hảo hảo học tập. Chúng ta thi xem ai kiên trì hơn, được không?”

Trương Phàm nghe được ngây ngẩn cả người “Cậu nói cậu muốn chạy bộ cùng tôi?”. Hắn không nghe lầm chứ? Nhớ không nhầm nhược điểm của tên này là….. môn Thể Dục! Nhìn nhìn Đường Vũ Địch một hồi, tốt nhất là không nên từ chối!

Không nghĩ đến Đường Vũ Địch lại gật gật đầu “Ân”

“Ngoài chạy bộ, những việc tôi thích cậu đều đáp ứng?”

“Ngoại trừ chơi game thôi. Coi như là thi đấu, được không?”

“Nếu cậu thua thì sao?”

Đường Vũ Địch nghĩ nghĩ “Cậu nói đi”

“Nếu cậu thua… hứa rằng đừng quấn lấy tôi, hơn nữa chủ động hướng lão giáo viên chủ nhiệm cho đổi chỗ lại. Còn nói là cậu không muốn dạy tôi nữa!”

Đường Vũ Địch có chút do dự, nhưng vẫn đáp ứng “Được”

Cảm giác hiện tại của Trương Phàm giống như vừa tự mình đánh bại BOSS trong võng du vậy, khoan khoái, kích động

Móa! Không nghĩ tới vấn đề mà mình mấy đêm mất ngủ nay lại được giải quyết nhanh gọn như vậy. Quả thật là một mũi tên trúng hai con chim nha! Không đợi nổi nữa rồi, buổi tối liền rủ cậu ta chạy 10km xem sao, coi coi cậu ta có mệt chết hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.