Bạc Hà Đường

Chương 4: Chương 4




Đường Vũ Địch soạn vở là theo đề tham khảo thi Đại Học mấy năm về trước, đem toàn bộ làm đâu ra đấy. Tuy nhiên chỉ chọn cái trọng điểm, cuối cùng quyển vở dài bằng tờ A4 chỉ vỏn vẹn bảy trang giấy

Nói thật, khi cậu thấy Trương Phàm chịu bỏ công ra học hành thì không tránh nổi thỏa mãn

Thế nhưng sáng ngày thứ Hai, Trương Phàm vác con mắt thâm quần ngồi cạnh hắn trả bài. Có năm lỗi sai, cậu hoàn toàn không biết nên làm gì với cái con người ngốc này a!

“Kháo, như thế nào lại….” Trương Phàm tựa hồ đối với biểu hiện của chính mình không hài lòng

Đường Vũ Địch ăn ngay nói thật “Đã rất tốt rồi”

“Ân…” Trương Phàm ngáp một cái, hôm qua coi như thức trắng, hiện tại có điểm buồn ngủ

Đường Vũ Địch cao hứng “Cậu bây giờ chỉ là học bài, tiếp theo là còn phải học viết, đại loại như phân tích thơ văn này nọ,…. Nhớ kỹ, Ngữ Văn thi viết điểm chiếm phân nửa đó”

“… … Mẹ kiếp! Phân nửa cái con khỉ!”

“…”

Hai tiết đầu Trương Phàm nhịn không nổi mà toàn thân rã rời. Ngồi chép đơn từ mà không biết mình đang viết cái gì, nghĩ lại hắn tối qua thật cứ như siêu nhân chứ không còn là người nữa. Đường Vũ Địch thấy vậy mềm lòng, để mặc hắn úp mặt xuống bàn ngủ hai tiết liền, cũng không thèm đánh thức

Vào giờ giải lao thứ hai, Trương Phàm nghe lớp bên cạnh hú hét, đầu óc vừa tỉnh táo, thoáng nhớ lại một sự kiện quan trọng

Nữ sinh này hắn đã gặp khoảng một tuần trước, thật là, sao hắn lại có thể quên được chứ!

Đúng rồi, ngày đó nhận được thư tình nên…..

Vì vậy vội chạy theo nàng

Lúc trở về lớp lại thấy toàn bộ học sinh cùng Đường lớp trưởng mắt nhắm mắt mở nhìn hắn, toàn bộ hành động của mình đều được nhìn thấy. Trương Phàm sững sờ, đột nhiên thấy ánh mắt Đường Vũ Địch nhìn hắn không được tự nhiên

Bước vào lớp, Đường Vũ Địch đã yên vị tại chỗ ngồi. Trương Phàm thoáng dừng một lát, sau đó kiên trì bước đến ngồi xuống bên cạnh

Đều là bạn học a! Chính mình cũng không ngoại tình…. bị lão bà bắt gặp, dựa vào cái gì lại cảm thấy thiếu nợ hắn?!

Trương Phàm trong lòng tự than khổ, ánh mắt của Đường Vũ Địch hết lần này lại đến lần khác len lén nhìn hắn, sau mới mở miệng hỏi

“Cậu thích cô ta?”

Trương Phàm không nghĩ Đường Vũ Địch sẽ hỏi vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người

Đường Vũ Địch lại nghĩ hắn ngầm chấp nhận, nhẹ gật đầu, khó xử mà cắn cắn môi “Cô ấy quả thật rất đẹp”

Trương Phàm nhìn Đường Vũ Địch ảo não, thậm chí có điểm không đành lòng

Đường Vũ Địch do dự trong chốc lát, vẫn là ngẩng đầu lên nói “Cậu có thể hay không… đừng thích cô ấy?”

Lại muốn tỏ tình ư!! Đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn tôi, vô dụng cả thôi!!

Trương Phàm giả bộ ra dáng mất kiên nhẫn, cố ý lớn tiếng nói “Chuyện của tôi, cậu dựa vào cái gì mà quản?”

Đôi mắt Đường Vũ Địch thoáng tối lại, buồn bã mà rụt về

Không có người ngăn cản hắn hẹn hò, thế nhưng Trường Phàm vẫn cứ liếc nhìn gương mặt Đường Vũ Địch bên cạnh. Tâm tình thoáng trở nên không tốt….

Buổi trưa Trương Phàm hay cùng Chung Lâm ăn cơm, chỉ là bữa cơm này hắn có điểm không yên lòng

Buổi chiều trở lại phòng học thì thấy Lâm Băng Nghiên chiếm mất chỗ mình ngồi kết hỏi bài Đường Vũ Địch. Trương Phàm tâm phiền ý loạn, cố ý đi qua đem đồ trong tay ném lên bàn

Đột nhiên xuất hiện âm thanh cắt đứt câu nói của Lâm Băng Nghiên, Đường Vũ Địch đang cúi đầu cũng giật mình ngẩng lên

“Bày ra gương mặt như đít nồi này làm gì? Động kinh à?” Lâm Băng Nghiên liếc hắn, sau đó đi ra chỗ khác ngồi nói chuyện với Đường Vũ Địch “Tiểu Địch, bài này tớ hiểu được có một nửa, cậu có thể giảng lại cho tớ không?”

Đường Vũ Địch khó khăn nhìn Lâm Băng Nghiên, lại nhìn sang Trương Phàm. Trương Phàm sắc mặt không tốt cũng nhìn lại cậu

Chắc là bị chiếm chỗ nên mới tức giận a… Đường Vũ Địch không chậm trễ nữa, cầm sách vở đứng lên

“…” Trương Phàm trừng to mắt nhìn bóng lưng Đường Vũ Địch, chứng kiến cậu ta cùng Lâm Băng Nghiên song song đi với nhau sang chỗ ngồi khác. Trương Phàm không biết mình tức giận vì cái gì, đạp một cái lên bàn sau đó nằm úp sắp xuống ngủ, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ

Đậu xanh rau má, đang ra oai với ai vậy? Đường Vũ Địch, có ngon thì đi luôn đi!

Còn mẹ nó cái gì mà Tiểu Địch?! Đau xót cái gì chứ, ta thèm vào!

Chuông vào học không lâu lại vang lên, Trương Phàm nhắm mắt lại, cảm giác vị trí bên cạnh có người ngồi xuống

Cậu ta đang cầm sách giáo khoa…

Cậu ta đang lật sách…

Cậu ta mở nắp bút…

Cánh tay đột nhiên bị lây động “Dậy học, đừng ngủ nữa”

Trương Phàm biết là sẽ thế này, nghe được giọng ai đó, cảm giác như gánh nặng trên vai được trút xuống

Lộ ra gương mặt không tình nguyện mà ngồi dậy, trước mặt đã là một cuốn tập

“Đây là tôi dựa vào sách tham khảo sửa sang lại vài trọng điểm của môn Hóa. Cậu xem xem, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi”

Trương Phàm mỗi ngày đến trường hầu như không cần nghe giảng, hắn chỉ có một lão sư, chính là Đường Vũ Địch. Mỗi một tiết Đường Vũ Địch đều giao bài tập cho hắn làm, trên bục lão sư giảng cái gì thì mặc lão sư, hắn ngồi làm cái gì mặc hắn

Trương Phàm kinh ngạc nhìn quyển tập trước mặt, một phần ba quyển vở bị ghi chi chít chữ. Nào là công thức trọng điểm, đặc biệt những chỗ quan trọng sẽ được Đường Vũ Địch lấy bút dạ quang đè lên

Nhất thời cũng quên luôn sinh khí “Cậu ghi khi nào vậy?”

“Đợt đổi tiết buổi sáng tôi tranh thủ ghi”

“Cố ý vì tôi ghi sao?”

“Ân, thời gian gấp quá nên ghi có chút bừa bãi”

“…” Trương Phàm không biết mình vì cái gì đột nhiên mở miệng nói một câu “Đồ tốt như vậy, sao không đưa cho Lâm Băng Nghiên đi, đưa cho đồ ngốc như tôi làm gì”

Hừ hừ, quả nhiên địa vị của mình trong lòng cậu ta rất cao a? Quả nhiên chỉ đối với mình mà để bụng? Những người khác đều không bỏ trong mắt?

Trương Phàm có chút đắc ý, dựng thẳng lỗ tai nghe câu trả lời của Đường Vũ Địch

“Đây đều là những bài cơ bản, không cần phải đưa cho cậu ấy”

“…” Mẹ, ý ngươi nói lãi tử đần sao! Dám xem thường ta hả?!!

ĐườngVũ Địch yếu ớt hoi “Cậu lại tức giận?”

“…” Trương Phàm chỉ trừng mắt không nói lời nào

Đường Vũ Địch có chút ủy khuất “Tôi đã làm sai cái gì cậu cứ nói, đôi khi tôi thật không hiểu vì sao cậu lại sinh khí a”

“…” Hừ, ngươi ngoại trừ học tập thì còn biết cái gì! Đồ mọt sách!

Mình vì cái gì sinh khí?! Không phải sinh khí là vì…

Đại não Trương Phàm bỗng nghĩ đến cái gì đó bất hợp lý —— Đúng vậy, hắn sinh khí vì cái gì a?

Người này cùng Lâm Băng Nghiên kia cùng một chỗ không phải là quá tốt sao, chính mình cũng không còn được nam nhân theo đuổi. Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi người này rồi, đây không phải là nên vui vẻ sao? Mình sinh khí cái gì vậy chứ?

“Biết rồi, cậu nghe giảng đi” Trương Phàm chán nản cầm lấy quyển vở, xoay người không nhìn Đường Vũ Địch nữa



Đường Vũ Địch cố ý làm một quyển vở bài tập cho Trương Phàm. Trương Phàm mỗi lần học xong một chương, cậu sẽ đưa bài tập cho hắn làm. Những bài Trương Phàm làm sai, cậu sẽ cẩn thận ghi nhớ, sau đó sẽ trở về tìm hiểu… Tìm cách giúp Trương Phàm khắc phục

Đến trưa, liền Trương Phàm cũng không thể tin được, hắn vậy mà đã tự học xong một quyển sách.

Một quyển tài liệu dạy học dày như vậy, lại được Đường Vũ Địch chỉnh sửa một tý, kiến thức cần nhớ giảm bớt một nửa. Chỗ khó đương nhiên là có, huống chi bên cạnh có riêng một lão sư, chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi ngay. Trương Phàm lần đầu tiên cảm thấy được học tập cũng không chán lắm. Khi giải được một bài toán, cảm giác đạt được thành tựu cứ dâng lên trong lòng

Hơn nữa, Trương Phàm chịu phối hợp như vậy vì còn có một nguyên nhân: ngày mai chính là cuối tuần

Trường Cao trung mà Trương Phàm đang học là trường tốt nhất thành phố. Nó không giống các trường khác là bắt buộc học sinh phải học, ngược lại nơi đây chú trọng vào việc tự học của học sinh là chính, ngày nghỉ rất nhiều. Bởi vậy lúc trước ông già nhét tiền vào tay hiệu trưởng cho hắn học ở đây, hắn mới không phản đối.

Hai ngày sau hắn sẽ không đi học, đến lúc đó muốn chơi thế nào thì chơi, trước hết cứ nhận nại cái đã

Sau khi tan học, Đường Vũ Địch kiểm tra bài tập phi thường hài lòng, trong mắt tràn ra ánh sáng

“Nếu cứ dùng tiến độ học này mà tiến lên, kỳ thi sắp tới, ngoại trừ ngữ văn, năm môn còn lại hẳn không còn vấn đề. Tuy nhiên vẫn còn vài chỗ không vững vàng, bất quá chúng ta còn có thời gian, thi xong từ từ học tiếp”

Trương Phàm nhìn cậu ra vẻ thuyết giáo có điểm buồn cười “Cậu mới mười sáu tuổi, sao luôn làm việc nghiêm túc vậy hả?”

Đường Vũ Địch nháy mắt nghĩ nghĩ “Ba ba của tôi nói nam nhân đều phải nghiêm túc, không phải sao?”

Trương Phàm phụt cười nói “Cậu đã đủ nghiêm túc rồi, mỗi ngày đều trưng bộ mặt lạnh lùng ra ngoài”

Đường Vũ Địch đưa tay đẩy gọng kính “Vậy sao? Có thể là cậu nói đúng”

“…”

Trương Phàm đột nhiên sinh ra một ý niệm kỳ quái: người này căng bản không phải là lãnh đạm, mà là ngốc bẩm sinh

Suy nghĩ vài giây, hắn vẫn quyết định không nói “những lời đồn về lớp trưởng đại nhân lạnh lùng, kiêu ngạo” cho cậu biết.

———–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi lần ra chương mới đều ngay những lúc không có người xem TT.TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.