Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 1

Trong quán bar náo nhiệt, DJ đang điều khiển mọi người khiêu vũ điên cuồng trong tiếng nhạc cực kỳ náo nhiệt dưới ánh đèn mờ ảo.

Khu bi-a của quán bar, một mình Sở Tĩnh chiếm một bàn bi-a trong một góc khuất mà chơi. Những bàn bi-a khác đều không dưới một người chơi, riêng chỉ có Sở Tĩnh là một người. Những khách quen thường đến quán bar này chơi bi-a đều nhận ra nam hài anh tuấn nhưng luôn lạnh lùng kia, bọn họ cũng không đến gần để sau đó lại bị mắng té tát. Những người chưa quen biết Sở Tĩnh sẽ bị dung mạo tuấn tú cùng tư thế chơi cầu duyên đáng của cậu hấp dẫn, mà những người muốn đến gần cuối cùng đều bị khí tức lạnh lùng mà Sở Tĩnh phát ra đánh lui.

Sở Tĩnh từ khi nào bắt đầu lui tới khu hỗn tạp này, ngay cả cậu cũng không nhớ rõ. Kể từ khi nhớ được, bi-a và quán bar đã là một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu. Sở Tĩnh lấy việc cá cược cùng người khác để sống, chuyện đó rất bình thường ở chốn này. Dựa vào cá cược để sống cũng không phải ý định của Sở Tĩnh, nhưng chính là cậu không có lựa chọn nào khác.

Sở Tĩnh cũng không vui sướng gì, mỗi khi nghĩ đến mình vô pháp thoát khỏi trách nhiệm nặng nề kia, Sở Tĩnh cảm thấy thực mệt mỏi, cảm thấy ý lạnh tâm tro. Cũng giống như những thanh niên trường kỳ ở quán bar hỗn tạp này, hắn bề ngoài nhìn qua vẫn còn trẻ, nhưng khó che giấu sự vất vả cùng tâm hồn trống rỗng trong đáy mắt.

Lần đầu tiên, Sở Tĩnh gặp Duẫn An Nhiên là lúc cậu thay mặt Khôn ca chơi một ván bi-a. Khôn ca là đại ca của khu hỗn tạp này, trong tay có mấy cao thủ bi-a chuyên cùng người khác cá cược. Bang phái khác đến khiêu khích, tiền cược khá lớn, Khôn ca sợ thua, tìm đến Sở Tĩnh thay người của y thi đấu.

Sở Tĩnh không theo phe phái nào, bởi vậy cậu phải tự bảo hộ mình, cậu không muốn đắc tội Khôn ca, đồng thời phần hoa hồng được chia hậu hĩnh cũng là một nguyên nhân, cậu cần tiền.

Lúc trận đấu chính thức bắt đầu, Sở Tĩnh ngoài mặt bình tĩnh bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại rất căng thẳng. Cậu nhìn thấy đối thủ là một nam tử trung niên có điểm xem thường cậu, Sở Tĩnh ngược lại thật cao hứng. Cậu thường bị người ngoài khinh thường, do tuổi còn nhỏ của cậu, cũng bởi vì dung mạo thanh tú của cậu, bọn họ không hề biết rằng nam hài này đã ở nơi đây lăn lộn qua không biết bao lâu, cũng không nghĩ tài nghệ bi-a của cậu thật xuất sắc như vậy.

Ván cầu này diễn ra rất lâu, cuối cùng Sở Tĩnh thắng. Nhìn vẻ mặt thua cuộc của những người rời đi, Sở Tĩnh trong lòng ẩn ẩn sinh ra một tia cảm khái. Đều là vì mưu sinh, những gì cậu đang có cũng khẳng định đối phương đã từng kinh qua, cái mà đối phương hiện tại đang chịu đựng có lẽ không lâu sau cậu cũng sẽ được nếm trải.

Nhận được phần tiền kia, đến quầy bar gọi một ly rượu, Sở Tĩnh định uống xong sẽ lặng lẽ rời đi, lúc này một nam hài hướng cậu mà bước đến gần, thu hút sự chú ý của cậu. Nam hài kia cư nhiên cùng bộ dáng của Sở Tĩnh có vài phần tương tự.

Người phục vụ rượu quay sang chào hỏi, sau khi đánh giá hai người kia một phen mới cười nói: “Uy, hai người các cậu có điểm giống nhau”. Sau đó, y quay qua đối nam hài nói: “Tôi nói, vì sao lúc vừa nhìn thấy cậu đến đây đã thấy quen mắt, nguyên lai vì bộ dạng của cậu giống Tiểu Tĩnh”.

Sở Tĩnh hất tay hướng người phục vụ rượu nói: “Như cũ”. Sau đó, quay sang người bên cạnh khẽ cười. Sở Tĩnh cô độc thường đối với người khác luôn đặc biệt dè chừng, có thể chủ động cười với người khác, tuy rằng chỉ nhếch khóe miệng lên, với cậu mà nói đã thực khác thường.

Trên nét mặt của nam hài mang theo sự ngưỡng mộ: “Cậu chơi thật hay. Vừa rồi tôi có xem.”

Sở Tĩnh thản nhiên cười cười, cúi đầu, cũng không ra vẻ kiêu căng nào, ngược lại trong mắt của cậu toát ra cảm giác hờ hững. Đây là phương thức kiếm sống của cậu, đương nhiên phải dụng tâm gấp bội.

“Ân, có thể hỏi cậu tên gì được không?” Nam hài cẩn thận hỏi, thoạt nhìn hắn giống như sợ bị từ chối.

“Sở Tĩnh, Sở trong Tây Sở bá vương, Tĩnh (靖) gồm Lập (立) và Thanh (青).” Sở Tĩnh cũng không ngại nói cho y biết danh tính của mình.

Nam hài thấy Sở Tĩnh chăm chăm nhìn mình, biết cậu cũng đồng dạng muốn y xưng danh, y cười nói, “Tôi gọi là Duẫn An Nhiên.”

“Đang làm gì?”

“Phóng viên săn ảnh.” Duẫn An Nhiên thẳng thắn trả lời.

Duẫn An Nhiên phóng khoáng thẳng thắn đồng thời thái độ hơi tự giễu khiến Sở Tĩnh bật cười. Sự gần gũi toát ra từ người lạ này cậu có thể cảm nhận được, trong tích tắc Duẫn An Nhiên trong mắt cậu đã tăng thêm thiện cảm và tín nhiệm, cậu cũng không ngại cùng Duẫn An Nhiên nói nhiều hơn một chút.

“Cậu… có thể chỉ tôi lưỡng độ tán thủ không?” Duẫn An Nhiên thỉnh cầu, “Tôi gần đây bất luận tập luyện thế nào dường như cũng không tiến bộ, phi thường buồn rầu.”

Sở Tĩnh cười cười xoay xoay ly rượu trong tay: “Nếu chỉ là tùy tiện chơi cho vui một chút, không cần đòi hỏi bản thân quá cao.”

“Chính là tôi hy vọng có thể chơi hay hơn trước một chút, bằng không chơi cũng không còn ý nghĩa gì.” Duẫn An Nhiên cười gượng.

Sở Tĩnh nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc, hướng Duẫn An Nhiên ra hiệu, nói: “Đi theo tôi.”

Duẫn An Nhiên lộ ra nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ, đứng lên: “Cám ơn.”

“Gọi tôi là sư phụ.” Sở Tĩnh nghiêm mặt nói.

Biết Sở Tĩnh đang nói đùa, Duẫn An Nhiên cười nói, “Tôi so ra còn có thể lớn hơn cậu.”

“Kia cũng phải kêu là sư phụ.”

Từ đó về sau, Duẫn An Nhiên thường tìm đến hướng cậu luyện tập. Đối với Sở Tĩnh mà nói, bi-a không chỉ là một trò chơi nhất thời đùa giỡn, mà là phương tiện kiếm sống, thế nhưng cậu vẫn vui lòng đem tài nghệ bi-a của cậu truyền cho Duẫn An Nhiên. Có thể tín nhiệm một người quen biết chưa được bao lâu, với Sở Tĩnh mà nói là rất khó xảy ra. Giác quan thứ sáu của cậu nói cho Sở Tĩnh biết, nam hài trước mặt là người có thể kết làm bằng hữu.

Bước ngoặt để Sở Tĩnh thật sự mở rộng tấm lòng với Duẫn An Nhiên là sau khi quen biết một tháng. Sở Tĩnh luôn trầm mặc, hơn nữa lại luôn ẩn nhẫn (chịu đựng), sau khi thắng cược người khác, đối phương lại dở chứng, Sở Tĩnh cũng không dây dưa nhiều, thậm chí còn không mở miệng thương lượng, trừng lớn hai mắt, sau đó cúi đầu xoay người bỏ đi.

Duẫn An Nhiên chứng kiến từ đầu đến cuối, nhảy ra bênh vực cho Sở Tĩnh, lôi kéo đối phương không tha, yêu cầu y phải thực hiện giao kèo ban đầu. Sự kiên định của Duẫn An Nhiên khiến Sở Tĩnh có chút cảm động. Xuất hiện ở nơi hỗn tạp, phần lớn mọi người đều bắt nạt kẻ yếu hơn, càng không có người muốn gây chuyện thị phi, Sở Tĩnh cô độc luôn nhận hết ức hiếp, có rất ít người bằng lòng giúp cậu, mà người bằng hữu này lại chịu vì cậu mà lên tiếng.

Sau một thời gian cặp kè, sự nhiệt tình thiện lương cùng hồn nhiên của Duẫn An Nhiên làm Sở Tĩnh đối y càng thêm tín nhiệm. Cậu bắt đầu chân chính đem Duẫn An Nhiên trở thành hảo bằng hữu, bắt đầu hướng Duẫn An Nhiên nói một ít tâm sự. Trong thời gian qua lại, Sở Tĩnh cũng biết thêm một chút về Duẫn An Nhiên, chính là việc Duẫn An Nhiên sống chung với người yêu đồng giới.

Sở Tĩnh không nói với Duẫn An Nhiên, kỳ thật cậu và y – là cùng một loại người.

Đương nhiên thời điểm Sở Tĩnh biết người yêu của Duẫn An Nhiên là ai, trong lòng cậu rất ngạc nhiên. Sở Tĩnh thật không ngờ một phóng viên săn ảnh như Duẫn An Nhiên thoạt nhìn thực bình thường lại có người yêu không hề bình thường ở bên ngoài. Sở Tĩnh rất ngạc nhiên trong cuộc sống hằng ngày này hai người bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng trái ngược nhau như thế đến tột cùng là như thế nào mà chung sống.

Biết bằng hữu có người yêu vừa có tiền vừa có năng lực bầu bạn, Sở Tĩnh không hề nghĩ phải lợi dụng mối quan hệ này, hoặc nhờ được giúp đỡ, ngược lại cậu cố tình tránh né, hạn chế trước mặt Duẫn An Nhiên nhắc đến Chu Minh Nghĩa.

Vì thân thế của người yêu bị bại lộ, Duẫn An Nhiên có chút lo lắng Sở Tĩnh có hay không vẫn sẽ tiếp tục làm bạn cùng y.

Khi gặp lại Sở Tĩnh, Duẫn An Nhiên cẩn thận hỏi: “…Cậu không để tâm chứ…”

“Vì cái gì phải lưu tâm.” Sở Tĩnh rất đơn giản nói.

Đối với chuyện Duẫn An Nhiên có người yêu, Sở Tĩnh rất hâm mộ, cậu vẫn luôn cô đơn, mặc dù được che giấu rất kỹ, nhưng sâu trong nội tâm vẫn luôn tịch mịch. Có một lần khi cùng nhau uống rượu, Sở Tĩnh đem ly rượu pha vị bạc hà mà cậu yêu thích giới thiệu cho Duẫn An Nhiên, không đánh bi-a, hai người ngồi ở quầy bar hàn huyên, sau một hồi tán gẫu, Sở Tĩnh đột nhiên chậm rãi nói một câu: “Tôi cũng muốn có bạn…”

“Cái gì?” Duẫn An Nhiên nhất thời không hiểu được ý Sở Tĩnh muốn nói.

“Có thể bảo hộ tôi, có thể quan tâm tôi, mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Đương nhiên, tôi cũng sẽ quan tâm y, bảo hộ y, cho y cảm giác an toàn. Tôi có yêu cầu hoặc điều kiện gì, thầm nghĩ có bạn, có thể làm cho tôi tin tưởng, cho tôi cảm giác có một gia đình…”

“Cậu…”

“Xin lỗi, nói nhiều quá. Tôi đã quên vừa mới nói gì rồi.” Sở Tĩnh cười ảm đạm, đưa tay ra xoa đầu Duẫn An Nhiên.

Sự yếu đuối hiếm khi thấy Sở Tĩnh bộc lộ làm Duẫn An Nhiên xúc động, thế nhưng sau khi Sở Tĩnh thổ lộ một chút liền thay đổi đề tài. Điều này làm Duẫn An Nhiên cảm thấy Sở Tĩnh như một con ốc, vừa mới vươn râu ra nghe động tĩnh một tí liền chui lại vào trong vỏ. Duẫn An Nhiên rất muốn hỏi sâu thêm, lại cho rằng hiện tại vẫn là không nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.