Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Hai ba ngày đầu vẫn ổn, thế nhưng sau đó, từng bước đều là say, trước mắt chỉ cảm thấy một màu đen kịt, đường đi cũng lay động biến hóa, Tạ Giám cắn răng chạy. Đến khi thấy được cửa thành Lạc Dương, Tạ Giám trong lòng mới buông lỏng, ngay tức khắc trước mắt tối sầm, té xỉu trên mặt đất.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trước mắt dường như có ánh sáng xuyên thấu qua, lại dường như có người kêu tên mình, Tạ Giám mở mắt ra. Cảm thấy được người trước mặt nhìn thật quen mắt, nhất thời lại nghĩ không ra, hắn cũng không hao tâm tốn sức suy nghĩ, chỉ hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”

Người nọ ngẩn ra, trả lời: “Mười ba tháng chín.”

Tạ Giám mờ mịt: “Từ buổi tối năm tháng chín đến bây giờ, cũng là bảy ngày đi?”

Người nọ kinh ngạc nói: “Đó là ước chừng tám ngày, Tạ huynh…” Nhìn thấy Tạ Giám bình thường vẫn ôn nhu, giờ đây bỗng nhiên hiện ra thần sắc vừa phẫn nộ vừa thương tâm, lời còn đang muốn nói liền nuốt trở về.

Tạ Giám nhẹ gọi: “Thanh Nhi.” Chính mình đã là dùng hết toàn lực, thế mà vẫn qua bảy ngày, Linh Hồ Thanh hiện giờ đã mất  linh thức, vô pháp khả thi. Hắn nghiêng đầu nhìn người nọ một lúc lâu, vẻ đau xót trên mặt dần dần biến thành hoài nghi, nói: “Lấy lịch đến cho ta xem.” Nha hoàn ở một bên vội lấy lịch đến, đưa cho Tạ Giám. Tạ Giám gắt gao nhìn bốn chữ “Mười ba tháng chín”, lại nhẹ nhàng niệm một tiếng “Thanh Nhi”.

Người nọ thấy hắn thần sắc khác thường, liền gọi: “Tạ huynh.”

Tạ Giám nhìn người nọ, bỗng nhiên nói: “A, ngươi là Lí Tụng.”

Người nọ gật đầu.

Nha hoàn kia lớn tiếng mắng: “Ngươi sao dám hô thẳng tục danh của Thánh Thượng?”

Lí Tụng khoát tay áo, thấp giọng phân phó nàng đem cháo bưng đến.

Tạ Giám nói: “Ngươi làm Hoàng Đế.”

Lí Tụng gật đầu: “Tạ huynh…”

Tạ Giám cười khổ, hắn từ Trường An đến Lạc Dương bất quá chỉ hơn mười ngày, đại sự  quốc gia, nghiêng trời lệch đất quả là không ít.

Lí Tụng nhìn hắn dáng vẻ suy sụp, nói: “Tạ huynh nếu ở lại Lạc Dương, không khỏi thấy cảnh thương tình, đối thân mình hại vô ích, cùng ta quay về Trường An được không?”

Tạ Giám lắc đầu, nghiêm nghị: “Ta sinh ở Lạc Dương, cũng nguyện chết ở Lạc Dương.”

Lí Tụng im lặng một lúc lâu, rồi hỏi: “Tiểu hồ ly kia lúc trước cũng là ở Lạc Dương sao?”

Tạ Giám gật đầu: “Phải.”

Lí Tụng đang khuấy bát cháo, động tác càng ngày càng chậm, rốt cục buông xuống, không nói gì.

Cách thật lâu sau, Lí Tụng nói: “Ta đến Lạc Dương là có tin tức nghĩ muốn nói cho Tạ huynh.”

Tạ Giám “Ân” một tiếng.

Lí Tụng nói: “Ta gọi người hỏi thăm chuyện của hồ ly. Nam, Chung hai nhà, đã toàn bộ sung quân đến Lạc Dương.”

Tạ Giám lại “Ân” một tiếng, chậm rãi nói: “Đã sung quân, cho tới Lạc Dương làm gì, kia không phải hưởng phúc sao?”

Lí Tụng nói: “Tạ huynh không phải nói phải về Lạc Dương sao?”

Tạ Giám lạnh nhạt: “Đối với ta, cả đời này, không bao giờ muốn gặp đến hai người kia nữa.” Nói đến đây cũng không chờ phảnứng của người kia liền nhắm mắt ngủ.

Lí Tụng thở dài, sửa sang lại chăn cho hắn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trời rét thấu xương.

Đêm trên núi cực yên tĩnh, tuyết đã ngừng rơi, những cơn gió lạnh buốt cũng đã ngừng thổi. Trên mặt đất đóng một lớp tuyết thật dày. Khi ánh trăng hắt vào, phát ra thứ ánh sáng lung linh mờ ảo, tạo nên một khung cảnh diễm lệ vô cùng. Tạ Giám bước cẩn trọng từng bước một, thoáng ngẩng đầu, nhất thời hít một hơi, mắt nhìn ngây ngốc.

Đêm nay giống như đã từng gặp qua. Cũng là một đêm đông như vậy, nguyệt minh tuyết lãnh, lục bình ngẫu ngộ**, một lần bước vào đạo quan kia, liền đem tình cả đời đều lưu tại bên trong. Lúc bước ra, lại dây dưa một thân phiền não, hồng trần mười trượng huyên náo, tóc đen muôn mối tơ lòng, đều từ đây mà đến. Tình cảnh rõ ràng như mới hôm qua, chớp mắt liền đã thành một giấc mộng. Hắn liều mạng nghĩ muốn đem tình này mộng này dẫm dưới chân, sơn dã xung quanh thành Lạc Dương đã không còn một chỗ nào không lưu lại dấu chân hắn, chung quy vẫn là quay trở về chốn xưa.

**lục bình ngẫu ngộ: tình cờ gặp nhau

Trong đạo quan ẩn ẩn truyền ra chút động tĩnh, trên núi ban đêm gió rất mạnh, thổi tuyết đọng trên lá thông tuôn rơi, càng tôn lên bốn phía yên lặng nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. Tạ Giám mạnh đánh cái rùng mình, lẩm bẩm: “Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ.” Xoay người đi. Chợt nghe trong đạo quan một trận cười to, rõ ràng thanh âm của vài tên nam tử.

Tạ Giám không biết bao nhiêu ngày chưa nghe thấy tiếng người, lúc này bất chợt dừng bước, lảo đảo đi từng bước một hướng đến đạo quan kia, thân thủ đẩy cửa ra.

Chỉ thấy ở trước điện, năm sáu gã thợ săn vây quanh một đống lửa cháy rất lớn, túi lưới bên cạnh mỗi người nhốt đầy cầm điểu dã thú, lúc nãy có lẽ là săn được nhiều nên cao hứng. Mấy gã thợ săn nghe thấy thanh âm, nhìn thấy một người quần áo lam lũ, vẻ mặt tiêu điều, nghĩ là lạc đường chốn thâm sơn, hay là lãng tử chung quanh phiêu bạt, cũng không để ý. Sơn dã chi dân, phần lớn thuần phác phúc hậu, lập tức liền có một gã lão hán tiếp đón Tạ Giám đến sưởi ấm nghỉ tạm.

Tạ Giám nói tạ ơn rồi ngồi xuống. Nhìn phía trên đống lửa nướng một con con hoẵng, một bên có người lột da hai thỏ hoang, nhịn không được run rẩy một chút. Hắn biết thịt hồ ly hương vị khác thường, từ trước đến nay ít người ăn, trong lòng vẫn là từng đợt phát lạnh, hai tay kéo chặt y phục. Một gã thanh niên thấy hắn co rúm, nghĩ hắn rét lạnh, cười nói: “Khách nhân lạnh sao? Ôm cái này đi.” Liền đem một vật gì hướng Tạ Giám ném tới.

Tạ Giám tiếp được, nhìn kỹ, đúng là một con hồ ly tuyết trắng, bốn chân bị trói gắt gao, mắt đen đang nhìn chính mình, thật không kém đôi mắt thủy quang nhu nhuận hàng đêm trong mộng. Tạ Giám chỉ cảm thấy một đạo cuồng lôi vào đầu ngoan bổ xuống dưới, cái gì tử tử hoạt hoạt phiền phiền não não, toàn bộ đều quăng ra sau đầu, trong lòng gọi to “Thanh Nhi” hai chữ, mở miệng, lại như không có đầu lưỡi, niệm không ra cái tên ngày ngày ngàn vạn lần trong lòng đều nhớ tới.

Một gã tráng niên nam tử quát: “Trần Nhị, ngươi bao nhiêu tuổi, không biết nặng nhẹ, chỉ biết hồ nháo, bạch da này là Chu lão gia trong thành yêu cầu, đáng giá ba mươi lượng bạc. Nếu có chuyện gì, đem ngươi bán đi bồi thường?”

Thanh niên kia lè lưỡi, cười nói: “Chính là cấp vị khách nhân này ôm thủ sưởi ấm, làm sao có thể thiếu một miếng da, Vương ca cũng cẩn thận quá rồi.”

Hán tử kia không thèm nói lại, nhìn nhìn Tạ Giám. Tạ Giám lại không một chữ nghe vào trong tai, tay nhịn không được vuốt ve bạch hồ. Hán tử kia nhịn không được kêu lên, “Uy, ngươi đừng lộng phá hủy da của ta!” Tạ Giám ngẩng đầu nhìn gã, mấy gã thợ săn thấy vẻ mặt hắn, bộ dáng giống như là mới nghe có người nói phải lột da của hắn vậy.

Hán tử kia chỉ không được run lên, “Phi” một tiếng, nói thầm: “Nguyên lai là tai bị lãng.” Tiến lên đoạt lại bạch hồ. Lại nghe Tạ Giám rành mạch nói: “Hồ ly này bao nhiêu ngân lượng, ngươi bán cho ta.” Tự mình mở dây trói.

Hán tử kia gấp đến độ nói cũng nói lắp, chỉ vào Tạ Giám: “Ngươi… Ngươi… Chạy!” Bạch hồ kia nhưng không trốn đi, vẫn là nằm trên đùi Tạ Giám, bộ dáng thập phần nhu thuận.

Hán tử kia thấy thế, lúc này mới hoãn quá khí, từ trên xuống dưới nhìn hắn đánh giá, tự trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng, nói: “Bán cho ngươi? Sáu mươi hai, một văn tiền cũng không được thiếu! Chỉ sợ bắt ngươi dịch cốt bán thịt cũng đáng không được bây nhiêu!” Hắn liệu định Tạ Giám một lượng bạc đều không có, mới dám ra cái giá hoang đường như vậy.

Không nghĩ Tạ Giám một ngụm đáp ứng: “Sáu mươi lượng, tiện cho cả hai bên.”

Hán tử kia cả kinh, lập tức mừng rỡ nói: “Hảo, ngươi đem bạc cho ta, hồ ly đó là của ngươi.”

Tạ Giám nói: “Ta trên người không có tiền.”

Hán tử kia giận dữ: “Vậy ngươi phóng cái chó má gì! Muốn gây sự hả?”

Tạ Giám nói: “Ta đưa cho ngươi tín vật, ngươi cầm đến Lạc Dương Tạ gia đổi bạc.” Sờ sờ trên người, không có gì để làm tín vật, liền nâng tay rút cây trâm trên đầu. Đầu đầy tóc đen tán loạn rơi xuống. Sắc mặt hắn vốn là tiều tụy không chịu nổi, lúc này càng có dáng vẻ hào sảng thất phách.

Hán tử kia cũng không nhận lấy, xem người này biểu tình hờ hững, tựa hồ sẽ không biến hóa, nếu không phải kẻ điên, thì hơn phân nửa là ngốc tử, trừng mắt: “Lạc Dương Tạ gia chẳng lẽ cũng có nhân vật như ngươi, ngươi chớ không phải còn muốn nói Lạc Dương Tạ đại nhân là thân thích người nhà của ngươi?”

Tạ Giám nói: “Ngươi nói Tạ Liễu sao, đó là đệ đệ ta.”

Hán tử kia “Cáp” một tiếng, trong giọng nói lại toàn bộ vô ý cười. Mấy gã thợ săn còn lại nhìn hai người tranh đoạt bạch hồ, mới đầu còn cười hì hì, lúc này nhận ra khác thường, sợ sẽ xảy ra chuyện không hay, đồng loạt ngậm miệng nhìn thẳng hai người.

Chỉ nghe hán tử kia cả giận nói: “Ta cũng không muốn bạc của ngươi, ngươi đem hồ ly trả lại cho ta.”

Tạ Giám lắc đầu: “Đừng nói sáu mươi lượng bạc, cho dù nhiều hơn ta cũng cho ngươi; nhưng ngươi phải thả Thanh… hồ ly này, nếu không trước lấy mạng của ta.”

Hán tử kia cả giận: “Ngươi người này tại sao không nói đạo lý?” Trong lòng lửa giận thật là không thể ức chế, xoay người nhặt lên một khối củi gỗ liền dùng sức ném đi. Tạ Giám tránh không được, bị ném trúng cái trán, nhất thời ngã vào trong tuyết hôn mê bất tỉnh. Bạch hồ kia cũng cực nhanh chạy thoát, chỉ nhìn thấy cái đuôi của bạch hồ ở xa xa hơi hơi đong đưa.

Hán tử kia đuổi không kịp, trong miệng không ngừng mắng.

Trần Nhị bỗng nhiên kêu lên: “Kia… Người nọ… Các ngươi xem!”

Mấy gã săn bắn đồng loạt nhìn Tạ Giám, thấy hắn nhắm chặt mắt, chung quanh đầu chậm rãi tụ một vũng máu, đều cả kinh thay đổi sắc mặt. Lão hán ban đầu vội vàng tiến lên, dò xét hơi thở, xem thương thế, lúc này mới thở ra một hơi, nói: “Không xảy ra án mạng.” Liền cho hắn thoa dược. Mọi người hoảng sợ nhìn nhau, sau đều tự cầm con mồi của mình vội vàng bỏ đi.

Gió thổi ***g lộng, ánh trăng sáng trong rọi lên mặt Tạ Giám, hắn từ từ tỉnh dậy, mở mắt thấy bạch hồ kia hảo hảo phục bên người mình, trong lòng mừng như điên, ôm chặt bạch hồ, kêu lên: “Thanh Nhi, Thanh Nhi.” Hận không thể đem nó nhu tiến trong thân mình. Bạch hồ kia nhu hòa nhìn hắn, một đôi con ngươi thủy ngọc mang theo ý câu hồn nhiếp phách.

Tạ Giám lòng dần trầm xuống. Hồ ly này nếu là Linh Hồ Thanh, nhất định phải cùng hắn ai ai** sát sát thân thiết, quyết không hội nhìn hắn như vậy. Nếu nói tiểu hồ ly kia đã mất linh thức, lúc này sẽ không ở đây. Huống hồ Linh Hồ Thanh vừa qua khỏi một tuổi, tuy là chia xa đã lâu, cũng không lớn đến như vậy. Trong lòng cực kỳ thất vọng.

**ai: dụi

Tạ Giám buông lỏng tay ra, không nhìn bạch hồ nữa, đến bên đống lửa suy sụp ngồi xuống.

Bạch hồ kia đi theo, ngửa đầu nhìn hắn.

Tạ Giám bỗng nhiên cười, sờ sờ cổ bạch hồ, nói nhỏ: “Ngươi nhận thức Thanh Nhi sao? Hắn cũng là một con bạch hồ ly.” Hắn đi chung quanh đã một ngày, cảm thấy có chút đói bụng, liền đem con hoẵng đã nướng chín lúc nãy kéo xuống một khối thịt, hỏi bạch hồ: “Ngươi đói bụng không?” Cầm trong tay thịt đưa cho bạch hồ.

Bạch hồ kia tựa đầu xoay qua một bên. Tạ Giám liền chính mình ăn, vẫn là ôn nhu cùng bạch hồ nói: “Lúc trước cũng là ở đây, ta uy Thanh Nhi một ít lương khô. Hắn ngoan hơn người nhiều.”

Bạch hồ kia nghe hắn nói, chăm chăm nhìn hắn.

Tạ Giám cười nói: “Ngươi nghe hiểu được ta nói sao?”

Bạch hồ vẫn bất động.

Tạ Giám nói: “Lúc trước khi hắn là hồ ly, ta cũng thường thường cùng hắn nói chuyện, khi đó chỉ là vì chính mình hảo ngoạn, lại không biết nguyên lai hắn mỗi một câu đều nghe hiểu được.”

Bạch hồ liếc nhìn hắn, bỗng nhiên hướng đạo quan đại môn đi đến, đi được vài bước, lại dừng lại nhìn hắn.

Tạ Giám thở dài: “Hảo hảo về nhà đi, đừng để cho người ta bắt được. Bọn họ sẽ lột da của ngươi, chuyện này cũng không phải là đùa.”

Bạch hồ quả nhiên tiếp tục chạy về phía trước, nhưng lại vẫn là đi vài bước liền dừng lại nhìn hắn, cái đuôi một bên nhẹ nhàng lắc lư.

Tạ Giám thấy kỳ quái, hỏi: “Ngươi là muốn ta đi cùng ngươi sao?”

Bạch hồ cư nhiên gật gật đầu.

Tạ Giám thầm nghĩ: “Nó là muốn mang ta đi gặp Thanh Nhi sao?” Giật mình, vội vàng theo đi lên. Nói đến cũng lạ, Tạ Giám tự nhận đối sơn dã ngoài thành Lạc Dương đã là quen thuộc cực kỳ, nhưng bạch hồ không biết chạy như thế nào, sau mấy trăm bước, địa hình cảnh vật bốn phía một chỗ Tạ Giám cũng chưa bao giờ gặp qua.

Tạ Giám gắt gao đi theo bạch hồ, trong lòng hỉ cực, nếu hồ ly này nhận biết Thanh Nhi, thật là tốt quá. Cho dù không nhận biết, cũng đều là hồ yêu một mạch, liên hệ tin tức, tổng có thể tìm được tiểu hồ ly. Tới lúc đó, cho dù nó đã là một hồ ly vô tri vô giác, chính mình ngày ngày bị nó cắn, vẫn tốt hơn nhiều không có nó ở bên.

Trong lòng nghĩ nghĩ, bạch hồ đã dẫn hắn vào một rừng cây, trong rừng bốn phía đều là sương trắng. Tạ Giám cảm thấy thật kỳ quái, tuyết mới ngừng rơi, sương mù cũng không nhanh như vậy có đi, thấy bạch hồ không ngừng chạy sâu vào trong rừng, chính mình quyết phải đuổi kịp.

Chạy nhanh vài bước, trong đầu lại đột nhiên trống rỗng, từng trận mê muội, chậm rãi yếu đuối ngã trên mặt đất. Tạ Giám hết sức mở to mắt tìm bạch hồ, nhưng bạch hồ kia lại làm như không thấy.

Khi Tạ Giám tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một gian nhà nhỏ, phòng tuy nhỏ, lại sắp xếp cực kỳ sạch sẽ thoải mái, trên cửa sổ có hai tiểu trúc mã. Hắn cảm thấy được trước ngực có vật đè nặng, thấp mắt nhìn, thấy trên ngực nằm úp sấp  một tiểu hồ ly tuyết trắng, cái đuôi tại bên người tự tại cuộn lại. Hồ ly thấy hắn tỉnh, thân thiết cực kỳ đi lên ngửi hai má hắn, đôi mắt đen lả lướt nhìn hắn, rõ ràng đang gọi hắn “Công tử”**.

**Tạ Giám nhìn miệng của Thanh Nhi, không phải Thanh Nhi nói, vì đang ở bộ dáng hồ ly, không nói được

Tạ Giám lăng lăng: “Thanh Nhi…” Tay hắn run run, động tác nhanh hơn nhiều lắm, chụp lấy tiểu hồ ly ôm vào trong lòng, khuôn mặt vùi cả vào trong nhung mao tuyết trắng. Cho dù cả đời nó đều là bộ dáng hồ ly, biến không trở về hình người, cũng đã rất tốt rồi.

Tiểu hồ ly đẩy cánh tay hắn chui ra, tiến vào trong chăn, chớp mắt bên cạnh Tạ Giám có thêm một người, một thân mình ấm áp đến gần, hắn nhất thời ngây người, gọi: “Thanh Nhi…”

Linh Hồ Thanh bất chấp trên người chưa mặc y phục, hai tay ôm Tạ Giám, vui mừng nói: “Ta nghe tỷ phu nói công tử đến đây, liền vội vàng gấp trở về, biến trở về hồ ly chạy nhanh hơn.”

Tạ Giám nhìn bộ dáng nó, cùng lúc trước giống như đúc, kinh ngạc nói: “Ngươi không phải…”

Linh Hồ Thanh biết ý tứ hắn, nói: “Nội đan của ta tìm lại được.” Trong giọng nói lại hơi có chút cẩn thận.

Tạ Giám ngạc nhiên: “Như thế nào tìm về?” Hắn biết Chung Quan Hiến ở Lạc Dương, không phải là đem Quan Hiến luyện thành nội đan đi?

Linh Hồ Thanh cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Ta nói, công tử đừng giận ta.”

Tạ Giám cười nói: “Ta vui mừng còn không kịp, như thế nào sinh khí. Thanh Nhi nói mau.”

Linh Hồ Thanh tựa đầu lên vai hắn, lo nghĩ, nói: “Ngày đó ta trộm rời đi khách ***, nhờ một địa tinh đưa ta trở về chỗ tỷ tỷ, ta nghĩ công tử nhất định sẽ đến Lạc Dương, liền cùng Mộc Đào tỷ tỷ ở trong thành, nghĩ muốn trộm xem công tử. Đợi ba ngày”, vừa nói đến đây, thanh âm dần dần nhỏ xuống: “Đã thấy tới rồi cái kia… Cái kia Nam… Nam…”

Tạ Giám nói: “Nam Tề Vân? Sau đó thì sao?”

Linh Hồ Thanh nhỏ giọng nói: “Rất nhiều người áp  hắn làm việc cực nhọc, không để cho hắn ăn cái gì, rất là đáng thương. Ta thỉnh Mộc Đào tỷ tỷ tặng một ít nước trà cùng điểm tâm cho hắn.” Trộm nhìn Tạ Giám liếc mắt một cái, thấy hắn cũng không có vẻ hờn giận, mới nói tiếp: “Buổi tối ta giúp Mộc Đào tỷ tỷ rửa chén, liền ở trong ấm trà thấy nội đan của ta, là hắn trả lại cho ta.”

Tạ Giám cảm thấy giật mình, nghĩ đến Nam Tề Vân là một bộ nói dối, lừa Vong Nhất lấy nội đan Linh Hồ Thanh, sau lại trộm trả lại —— chỉ sợ nguyên bản cũng là tính toán dùng làm quân cờ uy hiếp Linh Hồ Thanh đi. Kia cũng không tất tạ ơn Nam Tề Vân. Cười nói: “Nói như vậy, hắn cũng không đến nỗi mười phần hỏng hết cả mười.”

Linh Hồ Thanh “Ân” một tiếng, nói: “Sau ta đem hạt châu kia đạo sĩ cho ta trả lại cho hắn, hắn cũng thật sự cao hứng.”

Tạ Giám cười nói: “Vong Nhất đạo trưởng cũng ở nơi này sao?”

Linh Hồ Thanh lắc đầu: “Hắn chung quanh du ngoạn, ngẫu nhiên tìm đến tỷ phu. Mấy ngày trước đây hắn tới Lạc Dương xem ta. Nói cái gì sắp tới tỷ tỷ có kiếp nạn, cùng ta trần duyên kết cùng một chỗ. Quả nhiên là nói hươu nói vượn, tỷ tỷ còn không phải hảo hảo.”

Tạ Giám cười, hỏi: “Tỷ tỷ ngươi đâu?”

Linh Hồ Thanh nói: “Tỷ tỷ vừa mới xuống núi mua gạo nếp về, bây giờ đang ở trên giường nghỉ.” Lại rầu rĩ nói: “Ta vừa mới nhìn tỷ tỷ, nhớ tới sao không thấy gạo nếpnàng mua, liền đến hỏi Mộc Đào tỷ tỷ, nàng lại mắng ta ngốc.”

Tạ Giám ha ha cười, nói: “Chúng ta không để ý tới nàng, Thanh Nhi của ta làm sao ngốc.”

Tạ Giám ôm lấy nó, hỏi: “Thanh Nhi rời đi ta đã bao lâu?”

Linh Hồ Thanh suy nghĩ: “Bốn trăm tám mươi bảy ngày.”

Tạ Giám mỉm cười: “Không đúng. Thanh Nhi ban đêm trộm chạy trốn, tính đến hôm nay, là bốn trăm tám mươi tám ngày.” Lại nói: “Thanh Nhi những ngày qua ở đâu?”

Linh Hồ Thanh nói: “Ta một mực ở tại thành Lạc Dương, chờ công tử trở về.”

Tạ Giám ngây người sau một lúc lâu, giận dữ nói: “Ta ngày ngày đều ở ngoài thành Lạc Dương, chỉ mong ngày nào đó có thể tìm được Thanh Nhi.”

Linh Hồ Thanh cũng là sửng sốt, lập tức liền cười, nước mắt lại chảy ra.

Tạ Giám thay nó lau nước mắt, trong lòng cũng vui sướng vô hạn, thấp giọng nói: “Thanh Nhi, ta lưu lại ở đây, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa.”

Linh Hồ Thanh “Ân” một tiếng, đáy lòng vui mừng nói không nên lời. Sau một lúc lâu nói: “Trừ tịch nửa tháng trước, ta đến nhà công tử. Ta nghĩ đến công tử hội về nhà.”

Tạ Giám nói: “Ta lúc đó đang ở chung quanh tìm Thanh Nhi. Ta cùng Thanh Nhi cùng một chỗ, mới là chân chính đoàn viên. Bọn họ có khi dễ ngươi không?” Hiện giờ trong nhà là Tạ Phong làm chủ, chắc sẽ không làm khó vật nhỏ này.

Linh Hồ Thanh lắc đầu: “Không có, bọn họ cho ta thêm một bộ chén đũa, muốn ta ngồi xuống cùng nhau ăn. Chính là có người thực hung nhìn ta một hồi lâu.”

Tạ Giám hỏi: “Là ai?”

Linh Hồ Thanh nói: “Là người lúc trước ở cửa thành tiễn công tử .”

Tạ Giám “Nga” một tiếng, Hoàng Đế cuối năm dẫn văn võ bách cung đến Đông Đô Lạc Dương hắn có nghe nói qua, lại không nghĩ rằng Lí Tụng nhưng lại chạy đến nhà mình.

Linh Hồ Thanh lại nói tiếp: “Hắn còn hỏi ta thấy công tử không, ta nói không có, hắn giống như không tin.”

Tạ Giám mỉm cười: “Hắn còn nói cái gì khi dễ ngươi không?”

Linh Hồ Thanh lui vào trong lòng ngực của hắn, ủy khuất nói: “Hắn nói nếu không sợ công tử thương tâm, thì đã đem ta làm thành mũ.”

Tạ Giám vỗ về lưng nó, cười nói: “Thanh Nhi đừng sợ, hắn nếu dám đem ngươi làm thành mũ, ta nhất định phải đem hắn làm giầy. Lần sau thấy hắn, ta đến thay Thanh Nhi lấy lại công đạo.”

Linh Hồ Thanh đố kị nói: “Công tử không được đi gặp hắn.”

Tạ Giám ngẩn ra, cười nói: “Hảo, không gặp. Thanh Nhi không cho ta gặp hắn, ta liền không gặp.”

Hai người ôm nhau, nhất thời không nói gì. Tạ Giám bế người trong lòng xa cách nhiều ngày vào trong ngực. Hắn không biết chính mình đã ngủ suốt một ngày, nhìn xem ngoài cửa sổ hoàng hôn u muội, đôi tay càng lúc càng không thành thật. Linh Hồ Thanh hai má hơi hơi phiếm hồng, cũng không trốn tránh, thân thủ thay Tạ Giám giải khai y phục.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, Linh Hồ Sương Huyền cùng Mộc Đào làm rất nhiều bánh trôi, Dương Chấp Nhu ở một bên chiếu cố đứa con. Không bao lâu bánh trôi chử hảo, Mộc Đào liền đi gọi hai người kia đến ăn cơm chiều. Đang định gõ cửa, nghe thấy động tĩnh trong phòng, không khỏi ha ha cười, hai má cũng ửng hồng. Trở về phòng cười nói: “Bọn họ sẽ ăn sau.” Dương Chấp Nhu cùng Linh Hồ Sương Huyền tất nhiên là trong lòng hiểu, nhìn nhau cười, cũng không đi thúc giục.

Trong không khí tràn đầy tiếng cười, hảo phong như thủy, minh nguyệt như sương.

-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.