CHƯƠNG 8
Không lâu liền đến tháng tám, qua mấy đợt mưa, trong núi cây liền bắt đầu thay lá, lá xanh lá vàng rơi rụng khắp nơi. Nếu thức dậy sớm, đã có thể cảm thấy được không khí mát mẻ ôn hòa, báo hiệu trời đã lập thu. Dương Chấp Nhu cầm cành trúc ở trong sân quét lá rụng, lá trúc cọ trên mặt đất nghe xào xạc, âm vang lưa thưa khi có khi không như thanh âm của mùa thu đến sớm.
Chợt nghe phía sau có người nói nhỏ: “Đại ca lại thức dậy sớm như vậy.” Thanh âm ôn nhu đến cực điểm, nghe đến tai, chân chính là rung động đến tâm can.
Dương Chấp Nhu còn chưa xoay lại, mỉm cười: “Sương muội cũng dậy sớm, ngươi đang có, sao không nghỉ ngơi thêm một chút.” Nói xong xoay người nhìn, thấy một nữ tử đang dựa vào cửa phòng, khóe mắt ẩn hiện phong tình, y phục bình thường, trang sức không có, nhưng lại vô cùng quyến rũ. Nàng dung mạo cùng Linh Hồ Thanh có bảy phần giống nhau, hồ khí lúc cố ý lúc vô tình kia cũng giống nhau như đúc, chẳng cần phải hỏi, cũng biết đây là tỷ tỷ của Linh Hồ Thanh – Linh Hồ Sương Huyền.
Linh Hồ Sương Huyền nghe Chấp Nhu nói “Ngươi đang có”, hai má không khỏi hơi hơi đỏ, khóe môi ẩn ẩn cong lên. Dương Chấp Nhu bước tới cầm tay nàng.
Linh Hồ Sương Huyền phủ áo thêm cho Chấp Nhu, ôn nhu nói: “Hiện giờ đã dần lạnh, sương sớm mùa thu rất dễ bệnh, về sau không nên dậy sớm như vậy.”
Dương Chấp Nhu cười nói: “Ta không có gì, nhưng thật ra ngươi phải càng cẩn thận, vạn nhất ủy khuất tiểu hồ ly trong bụng, kia cũng không phải là đùa.”
Linh Hồ Sương Huyền thấp mắt cười, lại bị ba chữ “Tiểu hồ ly” làm tâm xúc động, thở dài: “Cũng không biết Thanh Nhi nơi đó ra sao.”
Dương Chấp Nhu cầm tay nàng dẫn vào phòng, thay nàng ngã chén trà nóng, mới nói: “Ngươi lo lắng hắn như vậy, lúc chúng ta ở Trường An, ngươi như thế nào một lần cũng không nhìn đến?”
Linh Hồ Sương Huyền nói: “Thanh Nhi hảo hảo, cũng không tất nhìn.”
Dương Chấp Nhu mỉm cười: “Tuy là như thế, ta quả thật có chút tưởng niệm Tạ Giám cùng Thanh đệ. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe bên ngoài có người gõ vào cổng tre gọi: “Chấp Nhu ở nơi này sao?” Trong thanh âm tràn đầy mệt mỏi che giấu không được, Dương Chấp Nhu lúc đầu chưa nghe ra là ai, tinh tế lắng nghe, đúng là thanh âm của Vong Nhất, không khỏi kinh ngạc, nói: “Sương muội, ngươi tạm thời tránh một chút.” Tự đi mở cửa, quả gặp Vong Nhất đứng ở ngoài cửa, chính là y phục rách nát, nét mặt phong trần, làm sao còn vẻ tiêu dao tự tại trước kia – diệc si diệc trí** đạo nhân, Chấp Nhu cả kinh hỏi: “Đạo nhân đây là làm sao vậy?” Dứt lời vội đưa Vong Nhất vào trong.
**diệc si diệc trí: thông minh mà điên cuồng
Vong Nhất theo Chấp Nhu vào phòng, suy sụp ngã ngồi trên tháp, thở dài một tiếng: “Ta hoàn tục. Đừng tái gọi ta đạo nhân.”
Dương Chấp Nhu đang cúi đầu châm trà, nghe thấy lời này, tay run lên, nước trà đổ đầy bàn, giương mắt ngạc nhiên: “Đạo nhân… Ngươi… Đây là…”
Vong Nhất âm trầm nói: “Ta tục gia tên gọi là Lý Lâm.”
Dương Chấp Nhu nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh: “Lý huynh, ngươi đã nhiều ngày… Tại sao lại mang một bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy?”
Lý Lâm thấp giọng: “Ta hôm nay mới biết được, nếu cứu người không nên cứu, tróc yêu không nên tróc, đó là hại người.”
Dương Chấp Nhu thoáng sửng sốt: “Này chẳng phải là chuyện tốt, như thế nào vì chuyện này mà biến thành như vậy?”
Lý Lâm thở dài: “Nói như thế, ta hơn ba mươi năm qua, chẳng phải hoàn toàn là sai, còn làm cái gì đạo sĩ, chính là sỉ nhục thể diện tu hành.”
Dương Chấp Nhu biết vô sự, cảm thấy cực kỳ trấn an, mỉm cười: “Hiện giờ đã biết, cũng không tính quá muộn. Không biết ngươi tróc yêu gì không nên tróc, cứu người nào không nên cứu. Nhưng để ngươi nhận ra được như vậy, chư yêu tộc nên cúng bái bài vị trường sinh cho yêu tinh kia mới phải.”
Lý Lâm khổ sở nói: “Chấp Nhu còn nhớ rõ tiểu hồ đêm tuyết chúng ta gặp lại bị Tạ công tử mang đi không? Chính là nó. Ta đã lấy nội đan của nó…”
Dương Chấp Nhu đã là ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm vào Lý Lâm. Bốn mắt nhìn nhau một hồi, liền nghe trong phòng ngủ “Đông” một tiếng, có người té xỉu.
Trời sắp tối, gió so với ban ngày lớn hơn, cành lá rung động mạnh. Linh Hồ Thanh nghe thấy một con chim chàng làng** ở bên ngoài ô kêu, liền mở cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn. Con chim kia làm như biết nó cũng là ngoại tộc, cũng không sợ nó, đầu nho nhỏ nghiêng nghiêng, mắt đen chuyển a chuyển nhìn nó.
**tham khảo thêm ở đây (có hình)
Linh Hồ Thanh nở nụ cười, đem một khối điểm tâm bóp nát đưa cho con chim kia. Lòng có chút thư thái, chợt thấy Nam Tề Vân cùng Lục Kiều vào viện, Linh Hồ Thanh vội vàng đem cửa sổ đóng lại. Nam Tề Vân toàn bộ đều nhìn thấy, nếu là bình thường, Nam Tề Vân nhất định là không hài lòng, hiện giờ lại giống như không thèm để ý.
Nam Tề Vân vào phòng, như cũ nhu hòa hỏi: “Vừa rồi đang nhìn cái gì lại có vẻ thú vị như vậy?”
Lục Kiều ở một bên từ trong thực hạp mang ra mấy thứ chúc đồ ăn đến, nói: “Linh Hồ công tử thỉnh dùng cơm chiều.”
Linh Hồ Thanh cúi đầu bất động.
Nam Tề Vân nói: “Ngươi không muốn ăn gì sao?” Cũng không bức bách nó, khe khẽ thở dài: “Vậy uống cái này đi.” Liền trở lại gọi: “Lục Kiều.”
Lục Kiều đáp: “Phải” mang chén thuốc hoàn hình thảo ngao đến.
Lục Kiều hôm nay trùng hợp đeo một chiếc ngân xuyến, thân thủ mang qua, ngân xuyến kia bị dược khí huân nhiễm, thế nhưng biến đen. Nàng cúi đầu nhìn cổ tay mình, đang bưng chén thuốc bước qua bỗng khựng lại.
Bên tai nghe Nam Tề Vân đối Linh Hồ Thanh nói: “Lại nửa tháng qua rồi, cũng đến lúc nên uống. Ngoan chút.” Liền có một bàn tay thân lại đây, đoạt lấy chén thuốc trên tay Lục Kiều. Lục Kiều mạnh đánh một cái rùng mình.
Nam Tề Vân nhìn nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Ngươi còn không lui ra, còn ở nơi này làm gì?” Lục Kiều kinh ngạc: “Phải… Là, công tử gia.” Nói xong ngơ ngác đi ra ngoài.
Lục Kiều ra cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn, trong phòng ánh nến lập lòe đem bóng sườn mặt nho nhã tuấn mỹ của Nam Tề Vân chiếu lên khung cửa, tay bưng chén thuốc đưa Linh Hồ Thanh. Gió đêm khẽ thổi tới, cái bóng theo khung cửa lung lay. Nàng nhắm mắt không dám nhìn lại, vội vàng hướng viện ngoại đi, chẳng ngờ bị vấp ngã. Trên cây kia con chim chàng làng “Nha” một tiếng vỗ cánh bay đi, vô duyên vô cớ dọa Lục Kiều ra một thân mồ hôi lạnh.
Nam Tề Vân đem chén thuốc đặt bên miệng Linh Hồ Thanh, ôn nhu nói: “Há mồm.” Linh Hồ Thanh trong lòng dù sợ hắn ghét hắn, nếu thuốc này hảo hảo đặt ở miệng, nó cũng liền uống. Nhưng không hiểu sao hiện giờ nhìn chén thuốc trên tay Nam Tề Vân, nó đột nhiên không chịu uống, quay đầu qua một bên. Nam Tề Vân nhìn nó, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: “Thôi! Ngày mai tái uống cũng là giống nhau.” Đem bát đặt ở một bên, tự rời đi.
Bóng đêm dần dần dày, Linh Hồ Thanh ở bên cửa sổ ngồi, ngơ ngác nhìn mấy con chim lúc nào cũng xẹt qua, trong mắt là ngưỡng mộ nói không nên lời. Cũng không biết khi nào thì, chợt thấy một con hắc miêu ngồi xổm đầu tường. Linh Hồ Thanh rầu rĩ nhìn nhìn, cầm lấy một khối điểm tâm hướng hắc miêu quơ quơ. Miêu kia làm như biết nó là đồng loại thú, cũng không e ngại, quả nhiên tiến đến ăn điểm tâm trong tay nó.
Linh Hồ Thanh nhìn thấy hắc miêu không hề trở ngại nhảy vào trong phòng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện. Nhất thời vui mừng đến thân mình run nhè nhẹ, lập tức liều mạng còn thừa một chút linh lực hóa ra nguyên hình. Miêu kia nhìn thấy người trước mắt biến thành hồ ly, “Ngao” một tiếng đào tẩu.
Tiểu hồ ly đẩy đẩy cửa sổ, vươn tiểu móng vuốt thử hướng ngoài cửa sổ chìa ra, cảm thấy được lực lượng chú phù mặc dù yếu đi chút, nhưng vẫn bị cản trở về. Nó gấp đến độ ở cửa sổ nhảy tới nhảy lui đảo quanh, đôi mắt đen nhu nhuận phiếm ra lệ quang. Bỗng nhiên hung hăng ủi đầu mạnh mẽ lao ra, không ngờ lại rơi xuống bên ngoài phòng đau điếng. Tiểu hồ ly vui mừng cực kỳ xoay người đứng lên, vội vàng nhảy lên tường. Vừa mới chạm đến mặt đất ngoài viện, nhanh như chớp trong cơ thể một trận kiệt lực, biến thành hình người.
Linh Hồ Thanh mặc dù không biết đường trong thành Trường An, lại cảm giác được hơi thở Tạ Giám, một đường khó khăn hướng đến Mạc Sầu Viên. Nó dưới chân như nhũn ra, lại không dám dừng lại nghỉ tạm. Chính là miễn cưỡng đi đường, đã không biết té ngã bao nhiêu lần, khuỷu tay đầu gối sớm là bầm tím một mảnh.
Đêm khuya, trên đường chẳng có mấy người, ngẫu nhiên có người thấy nó, nhìn một đường nghiêng ngả lảo đảo té ngã, chỉ nghĩ là người say rượu, cũng không để ý. Đợi nó rốt cục tới được trước cửa Mạc Sầu Viên, không ngờ đã là sáng sớm.
Linh Hồ Thanh trở về viên, Ngâm Hương đang ở đó chăm sóc Tạ Giám say rượu. Nàng thấy Linh Hồ Thanh bỗng nhiên trở về, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: “Linh Hồ công tử, ngươi như thế nào. . . . . .”
Linh Hồ Thanh cũng không trả lời, liều mạng tránh đi đến trước giường, một đầu nhào vào trên người Tạ Giám. Bắt được vạt áo hắn, khóc ròng nói: “Công tử, công tử, ta đã trở về.” Nó tâm tình cực kỳ kích động, nhất thời ngay cả nước mắt đều khóc không ra được.
Tạ Giám say chuếnh choáng nửa tỉnh nửa mê ôm lấy nó, cười nói: “Thanh Nhi, hảo Thanh Nhi, ngươi xem ta lại uống rượu, bằng không sao thấy được ngươi.”
Linh Hồ Thanh giọng điệu nức nở: “Công tử, ngươi không có say, ta đã trở về.”
Tạ Giám ôm nó, hàm hàm hồ hồ lại không biết nói cái gì.
Ngâm Hương ngơ ngác nhìn hai người trong chốc lát, phục hồi tinh thần lại, vội đi nấu canh giải rượu. Còn chưa bưng lên, liền nghe có người ở ngoài gõ cửa. Linh Hồ Thanh không biết người đến là ai, cũng không tự kiềm chế bị dọa đến trắng mặt, hướng Ngâm Hương nhìn. Ngâm Hương vội làm điệu bộ bảo nó trốn trên giường. Linh Hồ Thanh vội vàng chui vào bên cạnh Tạ Giám bên cạnh, đem màn buông xuống, lại kéo chăn đem mình toàn thân che khuất.
Trong tai nghe Ngâm Hương mở cửa, ôn nhu cười nói: “Ra là Nam công tử, sớm như vậy đến đây, có đại sự gì sao?”
Nam Tề Vân nói: “Làm sao có đại sự gì, bất quá là tới tìm Tạ công tử nói chuyện thôi.”
Ngâm Hương cười: “Kia thật đúng là không khéo, Tạ công tử đêm qua bị ta mời quá chén, sợ là gặp không được khách.”
Nam Tề Vân cũng cười lại: “Nói như thế, Tạ công tử hảo phúc khí. Ta vào xem say đến thế nào, có cần thỉnh thầy thuốc hay không?”
“Bất quá là nhất thời uống rượu, làm sao cần…” Ngâm Hương đáp trả nhưng trong thanh âm đã dẫn theo chút hoảng loạn.
Nam Tề Vân không đợi nghe xong, liền hướng bên giường đi tới.
Linh Hồ Thanh trong lòng sợ hãi vô cùng, gắt gao nắm lấy y phục Tạ Giám, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nó vốn là tâm lực lao lực quá độ, lúc này trong lòng khẩn trương, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Linh Hồ Thanh mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nó trợn mắt chỉ cảm thấy gương mặt Nam Tề Vân giống như ở trước mắt, nức nở không thành tiếng. Bên tai lại nghe ai nói: “Thanh Nhi, ngươi cuối cùng đã tỉnh.” Lại rõ ràng là thanh âm Tạ Giám, kia vi ách đích trong thanh âm tràn đầy yêu thương pha lẫn vui mừng nói không nên lời.
Linh Hồ Thanh ngây người một chút, trừng mắt nhìn, quả nhiên là Tạ Giám đang ôm mình. Nó trong lòng vui mừng vô hạn, liền muốn ôm lại Tạ Giám. Cánh tay vừa giơ ra, thấy là hai tiểu móng vuốt lông xù tuyết trắng. Nguyên lai Linh Hồ Thanh vựng đi là lúc, hoàn hình thảo ngao trùng hợp mất dược lực, nó liền hiện ra nguyên hình hồ ly, nhưng cũng bởi vậy tránh được một kiếp.
Tạ Giám đem nó ôm đến hôn vài cái, nói nhỏ: “Thanh Nhi, ta thực xin lỗi ngươi, hại ngươi chịu khổ nhiều như vậy.” Tiểu hồ ly nói không được, đem cái đầu nho nhỏ mềm mại dán tại môi Tạ Giám dụi sát. Tạ Giám nở nụ cười, vỗ về bộ lông nhu nhuận thủy hoạt của nó, nhẹ nhàng lấy tay ước chừng, thấp giọng nói: “Thanh Nhi gầy hơn rồi.” Kỳ thật hồ ly tuổi này là thời điểm phát triển nhanh nhất, Linh Hồ Thanh hơn một tháng nay mặc dù không có một ngày là tinh thần yên ổn, thật so với trước kia có nhẹ hơn một ít, chính là nhìn thấy lại gầy rất nhiều**.
**nặng thêm một ít, nhưng bộ dáng cao lớn hơn, nên nhìn thấy gầy đi
Tiểu hồ ly dịch đến trên đùi Tạ Giám an an ổn ổn nằm úp sấp , tiểu móng vuốt chặt chẽ níu vạt áo Tạ Giám. Tạ Giám thân thủ đến bụng nó, nhẹ nhàng nhu, chỉ cảm thấy mềm mại hư không, hỏi: “Thanh Nhi đói không?”
Tiểu hồ ly hơi lay động đầu, lại dùng lực gật gật đầu. Tạ Giám liền đem nó ôm qua một bên, nói: “Thanh Nhi trước tiên ở đây chờ một lát.” Tiểu hồ ly cũng không khẳng buông ra hắn, tựa đầu gắt gao chôn ở y nội Tạ Giám.
Tạ Giám đành phải ôm nó đi múc một chén cháo trở về, múc một muỗng uy đến bên miệng nó. Tiểu hồ ly ngậm cái muỗng, vội vàng đem cháo nuốt xuống. Từ lúc nó từ rời đi Tạ Giám, chưa bao giờ hảo hảo nếm qua một chút cơm, lúc này lòng dạ không có gì phiền muộn, thực cảm thấy đói đến lợi hại.
Tạ Giám vội hỏi: “Chậm một chút, cẩn thận sặc, không ai tranh với ngươi đâu.” Cũng không biết vật nhỏ này ở bên ngoài bị cái gì ủy khuất, trong lòng phát đau. Lại gắp mấy khối thịt khô uy nó.
Tạ Giám uy no tiểu hồ ly, lại đem chén bát thu thập, liền ôm nó ở một bên ngồi. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết làm cái gì hảo, muốn hỏi nó tình hình, nó cũng không nói được. Hắn đành nhẹ nhàng sờ lưng nó.
Tiểu hồ ly đem đầu tựa vào lòng bàn tay Tạ Giám, tới tới lui lui cọ xát, Tạ Giám nhìn trong mắt nó đâu đâu cũng thấy là chờ mong, hỏi: “Thanh Nhi là muốn quay về Lạc Dương sao?” Tiểu hồ ly gật gật đầu.
Tạ Giám mỉm cười nói: “Chúng ta trở về.” Liền lấy một ít y phục đã giặt sạch, cùng tất cả ngân lượng đều gói lại. Nhiêu đây bạc để đi đến Lạc Dương hiển nhiên là không đủ, nhưng Tạ Giám cũng không quản nhiều. Hắn đem bọc hành lý đeo trên lưng, lại đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực, rồi đi ra cửa. Tiểu hồ ly ngốc hồ hồ ghé vào trong lòng ngực hắn, cảm thấy là không thể tin được, cuối cùng cũng sắp trở về nhà.
Tạ Giám ra khỏi Mạc Sầu Viên, nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái. Hắn ở đây bất quá ngắn ngủi mấy tháng, lại là đã khóc cười quá ưu quá hỉ quá, cũng không biết là mình đến đây là đúng hay sai. Nhất thời không khỏi cảm khái.
Tiểu hồ ly thấy hắn ngừng bước chân, sốt ruột trảo tay áo hắn. Tạ Giám cười nói: “Thanh Nhi đừng nóng vội.” Nhưng cũng không hề dừng lại, nhìn đường, không quay đầu lại nữa hướng chỗ cửa thành đi đến.
Lúc đó đã là cuối hạ, ngoài thành thảo mộc vân thủy đã mang ý thu. Tạ Giám nhìn lên bầu trời xanh cao vời vợi không thấy điểm cuối, chỉ cảm thấy úc khí nhiều ngày nay tất cả đều tan. Tiểu hồ ly ngửi được hương khí thảo mộc quen thuộc, vui mừng nhẹ nhàng lắc lư cái đuôi.
Đến gần trường đình bên đường, Tạ Giám tùy tiện hướng bên trong nhìn, nhưng lại thấy Lí Tụng đang đứng ở trong đình.
Lí Tụng đi đến trước mặt Tạ Giám thật sâu vái chào, nói: “Tạ huynh.”
Tạ Giám hoàn lễ: “Điện Hạ hảo hưng trí, đi ra du ngoạn sao?”
Lí Tụng không đáp, nhìn tiểu hồ trong lòng ngực hắn, sau một lúc lâu mở miệng nói: “Ta nghe người ta nói, Tạ huynh dưỡng một con hồ yêu lanh lợi mỹ mạo, trước đó vài ngày bị người đoạt đi, Tạ huynh lại vì nó thất hồn lạc phách. Chính là con hồ ly này sao?”
Tiểu hồ ly bị chuyện của Nam Tề Vân ám ảnh, nghe được nam tử trước mặt này lại nhắc tới mình, cực kỳ sợ hãi, liều mạng hướng vào trong y phục Tạ Giám trốn.
Tạ Giám ôm chặt nó, trấn an vỗ nhẹ vài cái, cảnh giác nói: “Không sai. Ngươi muốn như thế nào?”
Lí Tụng nhìn hắn đối tiểu hồ ly kia thập phần săn sóc, trong lòng một trận khổ sở, nhìn hắn: “Ta ở trong mắt Tạ huynh, chính là một chút phân lượng cũng không có như vậy sao?”
Tạ Giám nghe y nói ra lời này, rõ ràng đó là thừa nhận đối chính mình hữu tình, nhất thời không khỏi ngây dại.
Lí Tụng thái độ làm người tao nhã, nhã thiện văn chương, tuy rằng thân là Hoàng Tử, trái ngược trên người lại là phong độ của người trí thức. Nếu ở bình thường, Tạ Giám nói không chừng liền cùng y kết làm tri âm tri kỉ. Chính là khi đó Tạ Giám còn phiền não về chuyện của Linh Hồ Thanh, ngày ngày tâm thần không biết ở nơi đâu, làm sao có lòng thanh thản kết giao cái gì bằng hữu. Cùng y có chút lui tới, cũng là ngóng trông có thể có một ngày mượn sức y đoạt lại Linh Hồ Thanh. Cho đến hôm nay, Tạ Giám ngay cả khuôn mặt y cũng chưa từng nhìn kỹ quá, cái gì quyến tình yêu phân, căn bản không thể nào nói lên.
Lí Tụng cười cười, trở lại tự đình rót một chén rượu mang ra, nói: “Ta hôm nay đến đây, cũng không ý gì khác. Ta cùng với Tạ huynh quen biết một hồi, Tạ huynh nếu phải đi, ta tự nhiên muốn tới tiễn đưa. Ngày sau nếu gặp lại, Tạ huynh chớ làm bộ như không biết ta.”
Tạ Giám tiếp nhận uống cạn, nói: “Đa tạ. Ngày khác nếu trở lại Trường An, tự nhiên đến bái phỏng Điện Hạ.”
Lí Tụng thật sâu nhìn hắn nói: “Chỉ mong Tạ huynh chớ quên hôm nay nói như vậy.” Tạ Giám không nói thêm lời nào, vái chào, xoay người đi.
Lí Tụng đứng ở tại chỗ nhìn theo bóng dáng thon dài của hắn, thanh sam hoãn mang, tay áo dài khẽ phất, hình dung không ra phong lưu hàm súc. Trong lòng suy nghĩ lặng yên, y cúi đầu xuống, nhất thời nói không nên lời đây là loại tư vị gì. Tái ngẩng đầu, sớm ngay cả bóng dáng Tạ Giám cũng nhìn không thấy. Lí Tụng hít sâu một hơi, dẫn theo người hầu trở về.
-oOo-