Trong phòng ngủ nhà riêng của Tông Dân, từng giọt nước truyền vẫn ti tách chảy. Minh nằm trên giường, gương mặt cô an tĩnh không một gợn sóng. Đôi mi khép chặt, môi có chút khô ráp vì thiếu nước. Không biết là mơ hay tỉnh nhưng trong tiềm thức của cô nụ cười của một người đàn ông vẫn còn vang vọng... Cô hai tay nắm chặt, co người lùi về phía sau nhưng càng lùi người đàn ông kia càng bước đến. Ông ta đi từng bước về chỗ cô, từng ngón tay ông ta cởi từng chiếc cút áo sơ mi trắng, vòm ngực lồ lộ ra toàn là lông lá. Minh co rúm người lí nhí gọi “cậu ơi” nhưng.... cậu cô lại không nghe thấy.
Người đàn ông ép sát cô vào tường, ông ta cười man rợ, nói nhỏ:
- Ngoan đi chú thương.
Minh lắc đầu, cô không đồng ý.
Người đàn ông lại như hổ đói vờn đến trên người cô, ông ta bóp lấy cổ cô, xé tang chiếc váy con bướm nhỏ cô đang mặc trên người. Cô hét khàn cả giọng, gọi mãi “cậu ơi, cậu ơi” nhưng vẫn không hề có tiếng trả lời. Người đàn ông bóp chặt họng cô lại, đưa thứ quái vật to lớn vào giữa hai chân cô...
Năm ấy cô mới 13 tuổi.....
- Không....không....
Minh gào khản cổ, cô giật mình ngồi bật dậy, hai tay ôm lấy vai, cơ thể vẫn còn run rẩy vì sợ hãi. Trong cơn mơ kia, người đàn ông đó quen quá, thật sự quen quá....
Tông Dân vừa ở bên ngoài nấu cháo cho cô, vừa hay nghe tiếng cô hét anh liền bỏ hết chạy ào lên phòng. Trong phòng cô đang ngồi co ro hai tay ôm lấy người, trên gương mặt xinh xắn mặt cắt không còn giọt máu. Anh chẳng nghĩ gì nhiều liền đi đến ôm chầm lấy cô, vỗ vai cô an ủi:
- Sao vậy em, anh đây anh đây không sao rồi.
Minh vẫn còn hoảng, cái giấc mơ kia sao lại chân thật đến thế, nó chân thật đến mức cô không dám nghĩ đó chỉ là mơ. Nhưng tại sao cô lại không nhớ được, cô không nhớ được cái gì nữa vậy???
Cảm nhận được bờ vai của anh, cô ôm chầm lấy anh, nỉ non thành tiếng:
- Anh...em sợ quá, em sợ quá.
Tông Dân cau mày, trong lòng anh chua xót vô cùng, nếu khi nãy anh không đến kịp... chắc có lẽ bây giờ mọi chuyện đã rất tồi tệ rồi. Đừng nói là cô mà ngay cả anh cũng cảm thấy quá mức sợ hãi, có trời mới biết ngay khoảnh khắc thấy cô nằm ngay đơ trên sàn nhà lạnh lẽo, tim anh gần như muốn ngừng đập ngay lập tức. Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi và bất lực đến như thế... cảm giác này có lẽ sẽ đi theo anh đến cả đời.
Ôm chặt lấy cô vào lòng, cảm nhận được cái run của cô, ngay cả nhịp tim của cô anh cũng nghe thấy được... nó không đều không hề bình ổn một chút nào.
Hôn lên tóc cô, hôn lên những nỗi sợ hãi của cô, anh âu yếm nhỏ to với cô:
- Không sao rồi, có anh ở đây sẽ không ai được phép bắt nạt em nữa.
Minh được anh bao bọc ôm ấp, trong lòng cô sự sợ hãi cũng được vơi đi đôi chút. Chớp chớp khóe mi, cô hít một hơi để quên đi hết những ác mộng khi nãy. “Chỉ là ác mộng thôi” cô ngàn lần tự trấn an bản thân mình như thế....
Tông Dân ôm lấy thân thể mảnh mai của cô, những thứ mà lão Lâm đã từng làm hại anh và cô, anh sẽ bắt lão trả giá không thiếu bất kỳ một thứ gì.
_________...________
Tông Dân quả nhiên nói là làm, ngay ngày hôm sau công ty lớn Bảo Lâm của lão Lâm hoàn toàn rớt giá trên sàn giao dịch, bên phía Viện Kiểm sát cũng cho thanh tra xuống điều tra thuế má của công ty lão. Trên mạng loan truyền một đoạn video lão ta dâm ô với vợ của phó chủ tịch thành phố, một trong những người từng chống lưng cho lão, phải nói sự việc này gây chấn động như thế nào đến cấp lãnh đạo thành phố. Nguồn vốn bí mật ở công ty Bảo Lâm cũng đồng loạt rút vốn, mà nhân vật bí ẩn phía sau kia không ai khác chính là Tông Dân. Chỉ chưa đến một ngày từ công ty đứng đầu thành phố và là 1 trong 10 công ty có trụ vững nhất Đông Nam Á cơ hồ gần như sụp đổ. Mấy công ty con dưới trướng công ty mẹ đều rúng động mất gốc. Công nhân viên nao núng vì sợ không được hưởng lương nên đình công không làm việc. Lão Lâm rơi vào thế không chống đỡ được, tất cả các ngân hàng đều nói không cho vay không cho giải ngân với công ty Bảo Lâm. Tích tắc Bảo Lâm gốc vững hơn 20 năm chỉ sụp đổ trong vòng 1 ngày.
Các chuyên gia kinh tế đánh giá: Lão Lâm đắc tội với người không bao giờ được đắc tội.
Lúc Minh đến nhà đài thì thông tin trên đã lan đầy khắp các trang mạng xã hội, tốc độ lan truyền có chút nhanh bất thường, nếu cô đoán không lầm là do Tông Dân đẩy nhanh tiến độ.
Cô vừa xem tin tức trên điện thoại vừa cười mỉm trên môi, tâm trạng của cô hôm nay khá tốt. Ai không biết còn tưởng cô vừa được bạn trai cầu hôn.
Tiếng tin nhắn vang đến, nhìn màn hình hiện lên 4 chữ: Ông xã đại nhân. Minh bất giác cười thành tiếng, gương mặt cô lại ửng đỏ hồng hồng. Trong lòng lại thầm mắng yêu tên khốn nào đó, ai đời lại có người mặt dày tự lấy điện thoại của cô tự đổi cả tên luôn cơ đấy. Đáng ghét!
Mở tin nhắn, trên màn hình hiện lên dòng chữ:
“ Lên phòng anh đi, có trò vui cho em “.
Minh cong môi, cô không tự chủ được mà nâng bước chân đi nhanh hơn.
Trên tầng cao nhất của Đài Truyền hình, Minh vừa đi vừa mỉm cười, đến trước cửa phòng của Tông Dân, cô gõ vài tiếng đã có người ra mở cửa.
Bên trong một bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào, anh ôm lấy cô, ép sát cô vào bức tường, mạnh mẽ hôn lên môi cô, cái hôn cuồng nhiệt của một người đàn ông giành cho người phụ nữ mà anh ta yêu thương nhất.
Minh không chống cự, cô ôm lấy cổ anh, hòa theo từng nhịp điệu của anh. Hai người cứ thế, cứ dây dưa mây mưa một hồi lâu...
Khi cơn kích tình qua đi, Tông Dân ôm cô ngồi trên ghế sô pha, bàn tay anh vuốt ve vai cô, giọng anh nhàn nhạt nói:
- Minh cái chuyện hôm trước em nói với anh, bây giờ em có thể đi gom chiến lợi phẩm được rồi đó.
Minh ngước mắt lên nhìn anh, cô chớp chớp mắt suy nghĩ xem là việc gì....
Tông Dân lại nhìn cô, anh khẽ véo mũi cô, cười nhẹ:
- Mau quên vậy cô nương, công ty mỹ phẩm của bà Dung.
Minh giật bắn người, cô quên mất, đây là việc cô nhờ anh mấy hôm trước. Kết quả...đi gom kết quả thôi. Nghĩ nghĩ, cô ngồi bật dậy, chỉnh lại y phục, cô vui vẻ nói:
- Em đi trả thù đây, anh đợi tin vui của em nhé.
- Có cần anh đi cùng em không, bên lão Lâm đang loạn lắm sợ là bọn điên đó làm hại đến em.
Minh lắc lắc đầu, cô khá tự tin:
- Không cần đâu, em tự giải quyết mấy người đó được.
Ngay lúc cô vừa quay đi, anh lại nắm tay cô kéo lại, chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi giúp cô cho ngay ngắn, anh dịu dàng nhìn cô, nói
- Nghe lời anh để trợ lý Kiệt đi cùng em, anh một lát sẽ đến đón em, được không?
Minh nấp trong vòng tay của anh, cô giờ đây như con mèo nhỏ cúi đầu e ấp. Gật gật đầu, cô hít hà mùi thơm trên người anh, khẽ nói:
- Vâng, thế cũng được ạ.
Tông Dân mỉm cười, anh gọi trợ lý Kiệt dặn dò đôi chút mới để cho cô rời đi. Ngay lúc cô vừa quay đi, đôi mắt dịu dàng của anh cũng tan biến thay vào đó là ánh nhìn thâm trầm lạnh lẽo. Anh rót một ít rượu đi đến trước cửa kính sát đất, một tay đút vào túi quần, tay còn lại khẽ đung đưa ly rượu trên tay. Hớp một ít rượu, môi anh lạnh lẽo phun ra vài chữ:
- Lão Lâm... mày lại muốn bày trò gì đây?
________..._________
Lúc Minh đến trước công ty mỹ phẩm của bà Dung cũng là lúc mấy chục người đang đứng trước cửa la hét om sòm. Minh bước xuống, mấy người kia liền bu lại, có người hỏi cô:
- Cô cũng bị lừa phải không, mẹ nó mẹ con nhà này tính trốn luôn rồi.
Minh gật gật đầu, cô hỏi thêm:
- Bà Dung trong đó hả cô?
Mấy bà nhao nhao lên:
- Nó giờ như con rùa rụt cổ trốn như con chó trong kia không thèm ra kìa...
- Hôm nay mà nó không ra tao tới nhà đánh ch.ết mẹ nó.
- Mấy bà biết gì chưa công ty ông Lâm sui gia với bà Dung phá sản rồi, tan hoang hết rồi.
Minh không tiện nói nhiều cùng bọn họ, cô được người của Tông Dân đưa vào trong. Mấy bà thấy cô vào được cũng nhao nhao đòi vào theo nhưng rất nhanh đã bị người của cô chặn lại bên ngoài.
Công ty mỹ phẩm này của bà Dung có cơ cấu gần như là công ty đa cấp, mẹ chồng con dâu cùng nhau làm chủ. Vốn của bà Dung một phần là được Minh cho mượn nhưng trên danh nghĩa là tên bà Chi nên bà Dung không may mảy suy nghĩ. Ban đầu công ty mỹ phẩm làm ăn cũng thấm khá vì nhờ một phần vào danh tiếng sui gia với lão Lâm. Nhưng mà tâm lý khách hàng là thế, khi nghe trụ chống bị sụp đổ thì việc lòng dân nao núng không yên là bình thường. Bọn người kia đến đây với mục đích là trả hàng đòi lại tiền như bà Dung đã hứa chắc khi làm hợp đồng.
Một năm qua Minh chăm sóc bà Chi đổi lại Minh lấy một ít vốn từ tài khoản của Tông Dân cho bà Dung mượn, cô không có khả năng đấu đá lại lão Lâm nhưng bà Dung thì cô không ngán. Những thứ trước kia mà cô phải chịu đựng hết thảy đều do bà ta gây ra. Gương mặt thì phúc hậu nhưng tính tình lại quá mức độc ác, con bà bà muốn bán cho ai thì bán tại sao con của cô bà cũng phủi tay mà ép cô bỏ đi. Hạng người như bà ta mãi mãi không xứng đáng được làm bà nội!
Bước vào căn phòng khanh trang sạch sẽ, ngoài mấy tên bảo vệ với một vài nhân viên thì giờ công ty Hiền Dung của mẹ con bà Dung vắng vẻ lạnh lẽo điều hiu hơn bao giờ hết. Thấy cô bước vào, mẹ con bà Dung giật bắn người, bà Dung vội bật dậy còn Hiền thì mở tròn mắt nhìn cô.
Người của Tông Dân kéo giúp cô một cái ghế, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, trợ lý Kiệt cũng nhanh tay lấy một sấp giấy tờ đến trước mặt bà Dung.
- Chào bà Mỹ Dung, theo như giấy nợ, hôm nay chúng tôi đến thu hồi số vốn 2 tỉ như bà đã ký vay. Mời bà xem qua sau đó thanh toán tránh phiền phức kiện cáo không đáng có.
Bà Dung cả kinh, môi giật giật không nói rõ thành lời:
- Nợ...nợ gì?
Trợ lý Kiệt cười nhạt, anh nghiêm túc nói:
- Bà Chi đã ủy quyền lại cho cô Minh đây số nợ 2 tỉ của bà, bà xem qua giấy tờ sau đó có thể thanh toán cho chúng tôi. Mời bà.
Bà Dung cầm sấp giấy tờ trên tay, cả người mụ ta run lẩy bẩy, mặt mày xanh xanh tím tím trong rất dọa người. Hiền bên cạnh mặt lại hung ác, ả ta nhìn về phía Minh gào lên:
- Mẹ mày con đ.ỉ này, thừa lúc mẹ con tao như thế mày chơi bẩn đòi tiền mày có còn là con người không vậy, hả?
Minh vẫn ung dung ngồi đó, cô vừa nhìn vừa cười nói:
- Đại tiểu thư tiêu tiền như nước có 2 tỉ mà cũng không trả giúp mẹ chồng được sao?
Hiền nhào đến gần Minh nhưng lại bị người của Tông Dân ngăn lại, bây giờ xung quanh Minh chỗ nào cũng có người bảo vệ, Hiền cơ bản là không có khả năng làm hại được đến cô.
- Đ.ỉ mẹ mày, mày là con ch.ó độc ác, ông trời sẽ trả báo mày. Chính mày, chính mày hại ba tao đúng không?
Thấy Hiền lên cơn không khác gì con chó dại, Minh lại có chút khinh bỉ. Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Hiền trong sự bao bọc của vệ sĩ, cô nhẹ nhàng nói:
- Ba mày là tao hại đó thì sao, mày bây giờ làm gì được tao?
Hiền xông lên, ả muốn cào vào mặt Minh, phía sau bà Dung định thần được nên liền kéo ả lại. Ba Dung rít lên với Hiền:
- Hiền bình tĩnh con, bây giờ con về rút tiền trả cho mẹ 2 tỉ trước đi rồi mọi chuyện tính sau.
Hiền nhìn bà Dung, trong mắt ả chẳng xem bà Dung ra gì:
- Mẹ bị điên hả, mẹ mượn thì mẹ trả liên quan gì đến con, thân con còn lo chưa xong hơi đâu lo cho mẹ.
- Mày... Hiền... giúp mẹ đi con.
Bà Dung xuống nước lần nữa nhưng lần này vẫn chỉ nhận lại sự phỉ báng từ con dâu.
- Mẹ buồn cười ghê, con nói tiếng người mẹ nghe không hiểu hả? Nợ ai người đó trả liên quan gì đến con đâu mà mẹ bắt con trả. Ủa con trai vàng ngọc của mẹ đâu, kêu anh ấy trả cho mẹ đi chứ..
Bà Dung lần này hết chịu đựng nổi, bà hung hăng mắng ả Hiền.
- Con ranh này, mày hơn gì tao mà vênh mặt, trước kia ba mày còn làm lớn thì tao còn nhịn còn bây giờ... đ*t mẹ mày, đ*t mẹ mày con mặt chó mất dậy.
Vừa chửi bà Dung vừa vả bôm bốp vào mặt Hiền, từng cái tát của bà cho thấy bà đã nhẫn nhục chịu đựng từ rất lâu rồi bây giờ mới có dịp thỏa được cơn tức trong lòng.
Mà Hiền cũng không vừa, thật sự cuộc hôn nhân của Hiền và Long như một nắm mồ chôn sống tất cả. Kể từ khi Minh bị đưa vào bệnh viện tâm thần Long chỉ còn quan tâm ả khi có mặt ông Lâm, đến lúc vắng ông Lâm anh thường xuyên đánh đập bạo hành tình dục với ả ta. Hiền đối với Long là yêu đương si mê không lối thoát, dù cho có bị hành hạ cô ta vẫn u mê. Thay vào những góc khuất mà Long giành cho ả, ả lại quay ra đay nghiến giày xéo mẹ chồng mình. Mà bà Dung lại sợ Hiền như sợ cọp, một chút cũng không dám chống trả.
Mà chung quy ông trời có luật bù trừ cho tất cả mọi việc, Minh nhìn một bên xem cũng thấy hả dạ muôn phần. Bà Dung tát Hiền, Hiền lại nắm tóc bà giật mạnh. Hai mẹ con bình thường nhu hòa trước mặt người ngoài bây giờ lại như hai con thú điên hành hạ lẫn nhau. Minh chỉ nhìn chứ không hề có ý can ngăn, bao nhiêu đây thì thấm gì với cô kia chứ?
Hai người đánh nhau vẫn không phân định được ai thắng ai thua, đang lúc cao trào Long lại từ đâu chạy vào ngăn mẹ con họ lại. Hắn ta kéo Hiền ra tát cho ả ta hai con bốp bốp vào mặt, lại kéo tay bà Dung xem xem bà có sao không.
Hắn nhìn Hiền, hai mắt long sòng sọc nhìn Hiền đang ôm mặt khóc uất ức:
- Mày bị điên hả, ba mày bị điên đủ rồi, mày cút về lo cho thằng cha mày đi. Đánh mẹ tao, mày có tin tao giết mày ngay tại đây luôm không?
Hiền vừa ôm mặt vừa khóc rống lên:
- Khốn nạn, gia đình anh là một lũ khốn nạn. Lúc ba tôi còn giàu có mấy người bu như đỉa đói, lúc ông xa xơ thì hắt hủi. Ngay cả con đi.ếm ( chỉ vào Minh) này cũng xem thường tôi, trời cao nhìn thấy hết, trời nhìn thấy hết.
Long giờ đây mới thấy đến sự hiện diện của Minh, thấy cô anh cơ hồ vui vẻ ra mặt.
- Minh em đến lúc nào vậy, có mệt không?
Minh nhìn anh, cười bỉ:
- Mệt, anh kêu mẹ anh trả tiền cho tôi, tôi không rảnh đến đây xem mấy người diễn trò.
Long nghe cô nói thì giật mình, anh nhìn bà Dung ánh mắt khó hiểu:
- Tiền, tiền gì hả mẹ?
Bà Dung nắm lấy tay anh, vừa khóc vừa phân trần kể lại. Đến nước này, Long mới cảm nhận được Minh đã không còn như trước...
Gương mặt anh khống khổ, xấu hổ nói với cô:
- Minh...em có thể nể mặt chúng ta mà tha...
Bà Dung cũng nhào nhào lên nắm lấy tay cô:
- Phải đó con, con còn nhớ trước kia dì hay nấu cháo cho con không. Nhớ không con?
Minh cười khẩy, hai mẹ con nhà này xét về độ mặt dày thì chẳng khác gì nhau.
- Nể cái gì, nể tình mẹ con anh từng ép tôi phá thai từng đẩy tôi vào nhà thương điên à? Còn bà nữa, bà nấu cháo cho tôi là vì thương tôi à, có không hay bà sợ tôi đói rồi chết??? Mẹ con bà lòng dạ lang sói, đừng nói nhiều, nợ bao nhiêu trả bấy nhiêu đi.
Long có chút giận dữ, hắn muốn kéo cô về phía hắn nhưng lại bị người của Tông Dân cản lại.
- Minh, em ăn nói cho cẩn thận, mẹ dù sao cũng lớn tuổi hơn em đó.
Minh bật cười, cô tức đến run tay:
- Đối với tôi mẹ anh như một con thú điên độc ác, anh xem mẹ anh trượng nhưng tôi xem bà ta như cọng rơm cọng rác thôi. Còn anh nữa, anh nghĩ tôi còn hiền còn ngu để cho anh điều khiển à?
Bà Dung bị xúc phạm liền gào lên:
- Mày khi trước bị vậy là đáng, tao nguyền rủa cho mày cả đời cùng không có được con.
Minh cũng chẳng xem lời nói bà Dung ra gì, cô nghiêm túc lạnh lẽo nói:
- Đoi co với các người mệt thật, tôi đến đây thứ nhất là muốn trả thù, thứ hai là muốn đòi tiền. Nếu bà không có khả năng bây giờ trả thì.... à ừm bà đánh cô ta đi, đánh cho tôi xem, nếu vui tôi sẽ cho bà thêm thời hạn.
Bà Dung giờ đây rơi vào túng quẫn, chỉ cần ai ra điều kiện khiến cho bà khất tiền bà cũng sẽ làm. Chưa đến hai giây bà Dung đã lao vào đấm đá Hiền túi bụi, bà nắm tóc tát bốp bốp lại còn đập đầu cô ta vào tường mấy cái rõ đau. Mà Hiền cũng không vừa, ả nắm váy nắm áo bà Dung xé nát, tay ả ta để móng nhọn cào mặt bà Dung không trượt phát nào. Hai ả càng đánh càng hăng, mà xung quanh ngoài tên Long ra thì không một ai dám can ngăn. Minh đứng yên lặng một bên xem náo nhiệt, thấy ba con người tàn ác kia tự đánh tự diệt lẫn nhau cô cảm thấy hài lòng vô cùng. Vì với loại người ti tiện ác độc như bọn họ, cô có đánh họ cũng chỉ làm tay cô đau và có vết chai sạn mà thôi. Để họ tự giải quyết nhau mới là kế thương sách.
Long cơ hồ không ngăn được hai người đàn bà đã lên tiết, hắn chỉ còn cách kéo bà Dung ra sau đó tự tay tát cho Hiền thêm mấy bạt tai để ả không thể đánh mẹ hắn được nữa.
Sau khi trận chiến kết thúc, Minh nhẹ nhàng đứng một bên nhìn hỗn cảnh trước mắt. Gương mặt cô lạnh lùng, lời nói đanh thép:
- Bây giờ thì các người thấm được hết những nỗi đau mất mát mà tôi từng chịu đựng chưa? Tôi từng van xin các người, van các người cho mẹ con tôi một đường sống nhưng các người ác độc đến mức ép tôi vào nhà thương điên để bịt đầu mối. Để cho các người tự đánh nhau thế này là quá nhẹ nhàng rồi, đáng lý tôi còn phải bày thêm nhiều trò vui nữa kia mới trả hết được thù trong lòng. Nhưng mà thiết nghĩ kết cục của bọn mày cũng không được tốt đẹp gì đâu nên tao không cần phải tạo nghiệp vì bọn mày. Tụi mày nhớ cho kỹ suốt cuộc đời của tụi mày vẫn luôn luôn nợ mẹ con tao, có chết cũng trả không hết nợ.....
Ngừng một lát cho bình tâm lại, cô nói tiếp:
- Oan oan tương báo chẳng tốt gì cho tôi cả, nghiệp ai người nấy trả, tôi cảm thấy như bây giờ cũng đủ hả dạ rồi... món nợ 2 tỉ kia 1 tuần sau tôi muốn nhìn thấy nguyên vẹn tiền trong tài khoản. Không giữ đúng lời hứa thì đừng trách tôi ép mẹ con anh vào tù. 1 năm trước hại người thì phải biết quả báo sẽ đến, bây giờ thì hài lòng chưa? Tôi cảnh cáo đám chó các người, gặp tôi thì tránh xa một chút, đừng nói các người mà cả ông Lâm hay ông Hưng đều chẳng làm gì được tôi đâu. Lượng sức mình mà giữ toàn mạng để gánh lại nghiệp của mình. À quên tôi là Minh, Thạch Vi Minh của 2 năm về trước đây.....
Cô nói rồi bỏ lại đám người sau lưng mà quay đi, tháo chiếc kính treo trên áo ra cô lẳng lặng đeo lên mắt. Quãng thời gian tồi tệ kia....thật sự đã qua rồi....
Một giọt nước mắt thầm lặng rơi trên má, cô vội vàng lấy tay lau đi, đây là giọt nước mắt của sự mãn nguyện. Đối với người khác chắc họ còn muốn trả thù hơn thế nữa nhưng đối với cô, chỉ cần như vậy là đủ rồi...
Minh mím môi, lòng cô đắng ngắt:
- Con gái.... thanh thản nhé con!
Long đứng trơ mắt nhìn Minh đi, trong lòng anh có quá nhiều sự tiếc nuối cùng hối hận. Trong phút chốc lương tâm anh như bừng tỉnh ra, tất cả mọi tội lỗi đều xuất nguồn từ nơi anh, anh không có quyền xin xỏ Minh cái gì nữa cả. Nếu ngày đó anh đưa cô đi thì mọi chuyện có thể sẽ khác.... Anh làm hại cuộc đời của người con gái từng rất yêu anh, cũng đồng thời đánh mất đi cuộc đời của riêng mình. Để giờ đây, tất cả kết quả này là cái giá mà anh phải trả. Anh đời này, nợ cô nhiều lắm....
Bà Dung mặt mày bầm tím trầy trụa khóc nháo với Long:
- Long tiền đâu, mẹ làm gì có tiền hả con?
Long nhìn bà, vừa thương vừa giận, anh dường như đã đưa ra được quyết định cho riêng mình. Nắm lấy tay bà, anh nhẹ nhàng nói:
- Để con tìm cách, trước hết bán công ty này trước đi đã.
Nghe đến bán công ty, Hiền chen ngang vào:
- Bán rồi phải trả lại tiền cho em...
Long nhìn ả, sự căm phẫn của anh vẫn chưa hề giảm đi đối với cô ta. Cầm lấy giấy nợ trên bàn, anh hung hăng quăng về phía Hiền. Hét lớn:
- Cô yên tâm, tôi sẽ trả đủ cho cô, cũng như cắt đứt tất cả với loại đàn bà ti tiện như cô.
Hiền cả kinh, tay chân ả ta trầy xước chảy cả máu nhưng vẫn ngoan cường lếch lếch lại phía Long. Trong mắt cô ta sự sợ hãi dâng lên thấy rõ:
- Anh...anh nói vậy là sao, là sao?
Long phủi tay, hất Hiền ngã văng ra đất, giọng anh đanh thép lạnh lẽo:
- Tôi từ đầu đã chẳng hề yêu cô, cô lại vì quyền lực của ba mình mà ép gia đình tôi. Bây giờ mọi thứ thay đổi rồi, chúng ta ly hôn đi.
- Ly hôn? Ly hôn sao????
- Ừ ly hôn, tôi chán cô lắm rồi.
Hiền khóc toáng lên, cô nhào đến Long nhưng bị Long tránh sang bên khác. Trong lòng cô đau đớn như bị ai giày xéo, ba cô đã thế... ngay cả chồng cô cũng muốn ly hôn với cô....
- Anh em xin anh mà... xin anh đừng như vậy mà..
Long tuyệt tình, anh đi đến chỗ bà Dung trấn an bà ta:
- Mẹ về trước đi, mọi chuyện ngày mai giải quyết.
Bà Dung tinh thần hoảng loạn cực độ, bà gật gật đầu nghe theo lời Long răm rắp. Hai người một mẹ một con dìu dắt nhau ra ngoài, bên ngoài đoàn người thấy mẹ con Long liền như hổ đói phi vào. Nhưng với sự hòa giải của Long, mọi chuyện cơ bản được giàn xếp.
* Đôi khi cuộc đời là thế, đôi khi trả thù cũng chưa chắc làm lòng người ta yên ổn. Minh cũng thế, những nỗi đau những mất mát mà cô từng chịu đựng đâu thể vì nhìn bọn họ khốn khổ mà thấy an yên được trong lòng.
Ta không phụ ta nhưng cũng không ép người, đời này người làm ác với ta cũng không có nghĩa là ta sẽ bóp chết người. Có sinh thì có diệt, có ác giả sẽ có ác báo, Minh chỉ trả thù ở một giới hạn mà cô có thể làm, mọi việc còn lại do trời định đoạt.
Chung quy là vì cô vẫn đang sống dưới lưới trời uy vũ!
Lời tác giả:
Truyện em viết luôn mang tính đạo đức và nhân văn đưa lên đầu, nên có lẽ với lần trả thù này sẽ có vài người không đồng ý. Nhưng sự thật oan oan tương báo sẽ chẳng có gì tốt đẹp hết, trả thù cũng cần có điểm dừng đúng đắn. Hết thảy mọi việc trên đời này đều có phần số và định đoạt từ trời cao.