Thạch Vi Minh: “Mọi người có thể nói tôi ngu, tôi quỵ lụy nhưng sự thật ở vào thời điểm đó tôi không có đủ sự can đảm dũng cảm để đứng lên. Với mọi người nghĩ có thể là đơn giản nhưng với một đứa con gái nắm trong tay con số 0 thì rất kinh khủng. Đúng là con người có dại mới có khôn, cuộc đời nếu không trải qua biến cố thăng trầm lên xuống thì mãi mãi không thể trưởng thành được.
Hãy đặt vào tôi, hiểu được những gì mà tôi đã chịu đựng thì khi đó mọi người chửi tôi cũng không quá muộn màng! “
Cô ở lại nhà Long được hơn 1 tuần, cái Huệ đi học, Long thì đi lên trung tâm huấn luyện cả tuần nay rồi, vì trận đấu sắp đến rất quan trọng cho nên anh không thể về nhà được. Mỗi ngày anh vẫn đều đặn gọi về, anh quan tâm đến cô có nghén không, em bé trong bụng có khỏe không...thật sự với một đứa nhỏ thiếu tình cảm gia đình từ bé như cô thì những sự quan tâm của Long làm cô rất là cảm động.
Hôm nay cũng vậy, Long đúng giờ lại gọi về.
- Ừ em ăn cơm rồi, anh ăn chưa?
- Anh ăn rồi, có nghén không con khỏe chứ hả em?
- Dạ vâng, anh...có được về không?
- Mai anh sẽ về, đợi anh về đưa đi ăn gì đó ngon ngon nha được không?
- Vâng..em nhớ anh quá!
- Anh cũng vậy.
Cúp máy mà trong lòng cô vẫn còn cảm giác hạnh phúc, 3 năm vừa qua Long vẫn như thế, anh vẫn quan tâm đến cô như khuở mới yêu. Cũng vì thế mà cô nguyện ngu si ngây ngốc vì anh, biết con đường phía trước là gian nan thiệt thòi nhưng cô vẫn nguyện đâm đầu vào vì tình yêu.
Vừa nói chuyện xong thì lại nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, Minh không đi ra thẳng xem mà chỉ đứng lấp ló sau cửa phòng.
- Ủa Hiền vừa đến à con, vào chơi.
Hiền? Có phải đây là cô gái mà trước cái Huệ mập mờ nhắc đến không nhỉ?
Bên ngoài có tiếng nói lảnh lót vang lên:
- Vâng đến thăm bác, anh Long có nhà không bác?
- Không nó đi tập rồi, con kiếm nó có việc à?
- Vâng có gì đâu bác lâu quá con không gặp anh ấy nên có chút nhớ ạ.
Nghe loáng thoáng cô gái kia nói, tim cô chẳng hiểu sao lại đập nhanh đến vậy. Tại sao lại bảo nhớ anh Long, cô ta và anh Long là có quan hệ gì chứ???
Nghĩ cũng không ra, Minh mới vờ đi lên phòng khách. Ơ tưởng là ai chứ, hóa ra là cô bạn học cùng năm cấp 3!!!
Hiền thấy cô, cô ấy ngạc nhiên reo lên:
- Minh tộc... mày làm gì ở đây?
Cô nheo nheo mắt, cô gái này vẫn còn thế sao, vẫn còn gọi cô bằng cái tên vô duyên thế à?!
- Ơ Hiền à?
Dì Dung thấy Hiền và Minh quen nhau thì có chút sững sốt, bà vội kéo Minh đến sau lưng bà, gương mặt bà trưng ra nụ cười tươi tắn mà chưa bao giờ bà thể hiện với Minh.
- Con biết Minh à, bạn cái Huệ..
Minh nhìn bà, tại sao bà lại bảo là bạn cái Huệ... cô rõ ràng là vợ của Long cơ mà?!
Dì Dung như sợ cô sẽ nói ra cô là vợ Long, bà liền trừng mắt kéo cô vào trong, vừa kéo bà vừa vui vẻ nói với Hiền.
- Ngồi chơi đi Hiền, bác đưa bạn cái Hiền vào trong.
Bà kéo Minh vào phòng, ấn cô ngồi xuống lại dặn dò rất nghiêm túc:
- Con ngồi đây không được đi lung tung, khách của nhà dì không phải khách của con đừng làm cho thằng Long mất mặt xấu hổ với bạn bè.
Vừa nói bà vừa lườm nguýt tôi, cô lúc này sợ đến nỗi run bần bật nên chẳng dám cãi lại một câu nào. Minh biết rõ ràng đây là có vấn đề nhưng bảo cô hỏi thẳng mẹ Long thì cô không dám...
Dì Dung thấy cô im lặng bà liền đi nhanh ra ngoài cũng không quên khóa cửa phòng lại, bên ngoài vẫn truyền đến giọng nói vui vẻ của Hiền với mẹ chồng cô.
Cô vô thức rơi nước mắt... cô nhát người rất là nhát người... lại không hề biết cách phản kháng lại người khác... cuộc đời của cô giống như con chó gật gù, sinh ra là để gật đầu chưa hề một lần phản ứng lại... Minh vừa đau lòng vừa tủi thân cho chính mẹ con cô, rõ ràng cô là vợ chưa cưới của Long nhưng ở nhà này cô chỉ có thể là bạn của cái Huệ không hơn không kém..
Một tay ôm lấy cái bụng vẫn còn phẳng lì, cô chẳng biết sau này cô sẽ sống như thế nào nữa... cô hiện tại chỉ còn biết trông vào Long, anh ấy yêu cô, rồi anh ấy sẽ bảo vệ cho mẹ con cô bình yên, cô tin là như thế!
Đợi Hiền đi rồi, dì Dung mới mở cửa đi vào, bà nhìn thấy Minh đang ngồi trên giường, ánh mắt bà cũng nặng nề, giọng bà nhẹ nhàng hơn hẳn:
- Muốn ăn gì không dì nấu cho?
Cô lắc đầu:
- Dạ không con không đói...
Dì Dung nhìn cô, trong ánh mắt bà có gì đó không vui:
- Con muốn hỏi cái gì à?
Minh ngước đôi mắt buồn bã nhưng trong veo to tròn lên nhìn bà, giọng cô lí nhí:
- Hiền... khi nãy là ai vậy dì?
Bà Dung dường như biết trước được cô sẽ hỏi, bà cũng không có chút do dự nào, trực tiếp nói thẳng:
- Là vợ chưa cưới của thằng Long, làm lễ ra mắt hơn 10 năm trước rồi.
Minh bàng hoàng, cô như không tin vào tai mình nữa... 10 năm trước... 10 năm trước rồi sao?!!
Hốc mắt cô cay xè, nước mắt nửa muốn rơi ra nửa lại không thể rơi được, cô nhìn bà Dung...gương mặt khống khổ đau đớn tột cùng..
- Dì...như vậy là sao..dì?
Bà Dung đứng dậy lại ngồi gần cô, giọng bà đều đều nói:
- Minh cũng không phải gia đình dì hà khắc với con đâu mà là ông cụ ngày xưa đã hứa mà dòng tộc này không giữ đúng lời hứa là đi trái lại với quy ước của 2 họ. Thành ra....con bây giờ chỉ có thể chịu thiệt thòi một chút thôi.
Cô không chịu được thật sự cô không thể chịu được nữa rồi. Giọng cô nghẹn ngào, cô luống cuống hỏi mẹ Long:
- Anh Long...anh Long biết không hả dì?
- Biết, tất nhiên là nó biết rồi.
Minh sụp xuống, bao nhiêu niềm tin của cô giờ đây gần như sụp đổ. Long biết, anh ấy biết... nhưng mà anh ấy lại giấu cô, anh ấy cố tình giấu cô..
Giọng bà Dung kế bên không ngọt không nhạt:
- Dì nói qua với ba thằng Long rồi, nếu mà con mang thai con trai thì dì sẽ cố gắng đi sang nhà người ta mà năn nỉ... dù sao cái họ này người ta quý cháu trai đầu lắm, mấy ông cụ dù giận nhưng cũng không thể làm khác được... Con hiểu cho dì chưa Minh?
Cô nhìn bà, thật sự trong lòng cô bây giờ quý ba rất nhiều, thì ra là bà có nổi khổ riêng chứ không phải là vì bà ghét cô. Cô là con người lớn nhẹ dạ, nên với sự chân thành của bà Dung hiện tại cô đều tin đến sái cổ.
- Dì thương con lắm, thằng Long thương ai thì người làm mẹ như dì cũng thương theo nhưng mà thân bất do kỷ, có nhiều việc đâu phải dì muốn là được đâu Minh. Thằng Long cũng không có thương con Hiền nhưng mà bây giờ cũng đâu vác mặt qua hủy hôn con gái người ta được đâu con...
Minh ôm lấy bà Dung, cô thấy thương cho bà thật sự bà cũng có nỗi khổ riêng mà.
- Dì...con hiểu rồi... con thương anh Long thật lòng... dì giúp tụi con đi dì...
Bà Dung vỗ vỗ lưng Minh:
- Ừ dì đang tính... con đừng có khóc, khóc với buồn bã đứa con trong bụng cũng buồn theo..nín đi, con khóc thằng Long về nó lại trách dì nữa..
Minh vội buông bà ra, cô lấy tay lau đi nước mắt đang lấm lem trên mặt. Bà Dung cũng nhẹ nhàng lau cho cô, gương mặt bà vẫn lạnh lùng thâm trầm nhưng giờ đây Minh cơ hồ không thấy sợ hãi nữa.
- Dì...con cảm ơn dì nhiều lắm.
Bà Dung chậm rãi trả lời:
- Có gì đâu đều là con cháu của dì hết mà, nhưng mà dì nói trước... con trai thì mới được còn con gái thì không được.
Minh nhìn bà, vấn đề mấu chốt là chuyện giới tính của đứa bé, cô muốn mình được ở bên Long nhưng cũng không phải là đánh đổi mọi thứ. Con của cô dù có là trai hay gái thì cũng được mà tại sao chỉ con trai mới được chứ?
- Tục lệ xưa giờ là vậy dì ngày xưa cũng áp lực như con vậy...nhưng mà không cãi lại được con à.
Minh gật đầu, cô hiểu hết chứ, lúc cô còn bé ở quê cô còn có nhiều tục lệ rất lạ và kỳ quái nữa, chuyện này ở nhà Long cũng không làm cô cảm thấy phi lý nhưng bản thân cô lại không đồng ý như vậy.
Nhưng không đồng ý là riêng cô, còn hầu hết ở đây họ đều đồng ý, cô chỉ là đứa con dâu chưa được công nhận thì lấy cái gì mà lên tiếng phản bác chứ.
Minh đưa tay sờ sờ lên bụng... đứa bé này là trai hay gái đây?!!
Bà Dung thấy cô đâm chiêu, trên mặt bà thoáng qua nụ cười thâm trầm....
Trên đời này có nhiều việc đã là định sẵn, cưỡng cầu cũng chỉ vô ích!
Ngày hôm sau Long về, Minh thấy anh thì mừng rỡ lắm. Mà Long đối với Minh cũng rất nhẹ nhàng yêu thương. Dắt tay cô vào phòng, anh áp sát lên bụng cô, giọng anh dịu dàng ấm áp:
- Con trai của ba có khỏe không, có quấy mẹ không con?
Nụ cười trên môi Minh chợt tắt... đến cả Long cũng muốn là con trai sao?
- Anh...nhỡ con gái thật thì sao?
Long nghe cô hỏi, anh ngước gương mặt tuấn tú lên nhìn cô, môi mím chặt nhưng lát sau vẫn nở nụ cười:
- Thì có sao đâu lại sinh đứa khác, ra con trai thì thôi.
Cô nhìn anh, cô biết anh chỉ là an ủi cô thôi...nhưng mà dù chỉ là an ủi, cô cũng thật sự cảm thấy yên lòng thêm một chút.
Long xoa đầu cô, giọng anh cực dịu dàng:
- Thôi nghĩ nhiều cái gì, đến đâu lại tính đến đó, anh không bỏ mẹ con em đâu em đừng buồn.
Cô ôm anh, nước mắt lại trực trào, người ta nói cũng không sai, trong hầu hết mọi trường hợp thì người phụ nữ có lẽ hơn nhau ở tấm chồng. Chỉ cần người đàn ông yêu mình thì dù có cơ hàn cực khổ nhiều hơn nữa người phụ nữ cũng sẵn sàng chấp nhận đi cùng.
Long cũng ôm lấy cô, anh vuốt tóc cô, mùi dầu gội thanh mát làm anh cảm thấy dễ chịu. Anh thương cô, thương đứa con trong bụng cô nữa. Đối với anh dù là trai hay gái gì cũng được nhưng hiện tại hoàn cảnh không cho phép anh buông lỏng. Mẹ anh cũng đã nói, nếu là con gái thì không thể cưới càng không thể sinh được vì cái quy tắc tộc luật gì gì đó của dòng họ anh truyền lại. Anh nhiều khi cũng không thể hiểu nổi cái ý nghĩ cổ quái này là do ông cụ nào nghĩ ra, loại chuyện sinh trai hay gái làm sao nói muốn là muốn được cơ chứ. Thêm nữa anh lại là cháu trai lớn, cháu đích tôn độc đinh của cả dòng họ, áp lực con trai đè nặng lên người anh. Ba anh từng bảo nếu không sinh trai đầu là có lỗi với tổ tiên các cụ, thật là nhảm nhí.
Nhưng mà có một chuyện càng rối rắm hơn nữa là vị hôn phu thuở ở trần tắm mưa bên nhà bác Lâm, cô ta dính anh như đỉa mà ba anh lại ép anh phải cưng chiều cô ta. Có đôi khi anh ước mình không sinh ra ở gia đình này, không phải chịu những thứ quy củ cổ hủ này áp lên người... Nhưng mà nếu anh không sinh ra từ dòng họ này thì anh cũng sẽ chẳng được bảo bọc hùng hậu đến như bây giờ. Ba anh là cán bộ cấp cao của quân đội, mấy chú cũng là quan to quan nhỏ, mọi thứ tốt đẹp đều nhờ dòng họ Vũ Văn này mang đến. Nếu nói bản thân anh có gì hơn người, chắc cũng chỉ có thể là hai chữ Vũ Văn trên tên của anh.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu....anh lắc lắc đầu... không nên nghĩ đến nữa.
Bên ngoài bà Dung đi vào, thấy Minh và Long đang ôm nhau, bà lạnh giọng:
- Long chiều nay ba về.
Long giật mình mà ngay cả Minh cũng cảm thấy sợ hãi, cô còn nhớ lúc trước Long nói anh sợ ba anh nhất. Con người ông lạnh lẽo tính tình độc đoán khắc nghiệt như chính môi trường mà ông đang làm việc. Nghĩ đến ông, cô như muốn vã mồ hôi.
- Mẹ... ba chưa đến kỳ nghỉ mà.
Bà Dung thấy con trai luống cuống, bà cũng thở dài:
- Bên chú Lâm giục.... ba con phải về.
Long nheo mày, gương mặt tuấn tú từ từ méo xẹo đi. Bên chú Lâm giục, chẳng lẽ lại là chuyện cưới xin kia nữa sao?
Long hết nhìn bà Dung lại nhìn sang Minh đang ũ rủ ngồi bên cạnh, anh thương cô quá nhưng bây giờ biết làm sao đây.
Anh vội đứng dậy, giọng anh dịu dàng nói với Minh:
- Em thay đồ đi anh đưa ra chợ ăn gì đó ngon ngon.
Minh gật đầu, cô mím môi thật chặt.
Nói rồi Long kéo bà Dung đi sang phòng bên cạnh, anh khóa cửa phòng lại sợ là Minh nghe được.
Kéo bà ngồi xuống, anh cau mày:
- Mẹ, chuyện con Hiền là sao, con đã nói là không muốn mà.
Bà Dung bực dọc:
- Con đi mà nói với ba con, con đừng có quên con tốt lành ở đội tuyển là nhờ ai.
Long hậm hực, rõ là anh có tài nhưng lại bị cái ô dù của chú Lâm ba cái Hiền che đi mất để bây giờ ai nhìn anh cũng bảo do anh có cửa sau nâng đỡ.
- Rồi bây giờ Minh thì mẹ tính sao, chẳng lẽ con gái người ta ở với con trai mẹ có bầu mà ba mẹ còn không nhận.
Bà Dung nghe đến đây liền cốc vào đầu Long mấy cái, bà tức giận:
- Trời đánh mày đi con, đã có con Hiền rồi còn đi ăn chơi bên ngoài làm gì để ra nông nổi này hả?
- Bây giờ mẹ trách con làm gì, con dâu mẹ với cháu nội của mẹ kìa..
Bà Dung nhếch môi:
- Cháu thì nhận chứ dâu mẹ chưa nói được.
Long cau mày, gương mặt anh cau có:
- Mẹ nói vậy là sao?
- Vậy bây giờ anh bảo tôi làm sao với cái Hiền, rồi còn ba anh nữa, ông ấy chấp nhận cho anh à?
Long đi đi lại lại trong phòng, anh tức đến phát điên lên:
- Mẹ nói thế sao được, đính hôn đính ước gì có phải do con muốn đâu. Bây giờ con yêu Minh mà cô ấy cũng đang có em bé, con không bỏ được.
Bà Dung sợ con trai làm liều, bà liền đi đến nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Thôi thôi mẹ đang tính, bây giờ cứ để con Minh ở đây bên cái Hiền tạm thời không để họ biết. Con Minh tốt số mang thai con trai thì coi như được đi mà nếu con gái thì mẹ chịu thôi, bỏ hoặc là nó tự nuôi.
Long sững sờ, anh không ngờ mẹ anh lại giải quyết đơn giản đến như thế:
- Sao lại làm như vậy được, con gái con trai gì chả được, bây giờ lỡ sinh con gái thì sinh tiếp ra con trai thì thôi chứ sao lại bỏ được hả mẹ?
Bà Dung thở dài:
- Mày quên là mày là trai trưởng hả con, mày sinh ra gái xem mấy cụ có về vật chết mày không thì biết. Không nói nhiều, mẹ quyết rồi, mày nghe mẹ thì còn đường cứu còn mà không chịu thì nghe ba mày bỏ thai bỏ luôn con Minh đi.
Ngưng một chút bà lại nói tiếp:
- Hôm qua cái Hiền đến chơi gặp con Minh không biết nó về có nói gì không mà ba con có vẻ gấp gáp lắm. Con giữ bình tĩnh chút đi không được đối xử không tốt với cái Hiền nếu không thì đừng trách ba con.
Long không phục, nhưng mà không phục anh cũng đâu làm khác hơn được... ôi mẹ nó, cái số của anh như dậm phải bãi phân trâu!
Long không nói với bà nữa liền hậm hực đi ra ngoài, bà Dung nhìn theo bóng dáng con trai cưng, bà cơ hồ cảm thấy mệt mỏi... Bà cũng chẳng yêu quý cái Hiền nhưng mà không quý không được. Năm đó mà không có ba cái Hiền chắc cả thằng Long cả chồng bà cũng không có đường mà ngóc lên nổi rồi. Gia đình bà mang nợ ông Lâm, đến bây giờ vẫn còn mang nợ. Bên ngoài không biết nghĩ dòng họ Vũ Văn quyền cao chức trọng nhưng đâu biết được rằng người thực sự có quyền lực lại là ba cái Hiền, chồng bà lên đến chức Thiếu Tướng cũng nhờ vào ông Lâm lót đường cho đi lên. Giao tình của ông Lâm với chồng bà, bà cũng không hề biết hết được.
Long giận lắm nhưng khi đứng trước cửa phòng của Minh, anh phải hít mấy hơi lấy lại vui vẻ như bình thường mới dám vào gặp cô, anh sợ là anh tức giận cô cũng không vui.
Long đưa Minh đi ăn lẩu vì cô bảo cô thèm lẩu chua, ăn uống xong xuôi hai người đang trên đường về thì xui xẻo gặp phải chú Lâm cùng Hiền. Hiền thấy anh liền bảo tài xế tấp vào, cô nhào xuống xe gọi tên Long ơi ới.
- Anh Long anh Long em đây...
Long thấy Hiền, anh cau có nhưng lại chẳng thể thẳng thắn tránh cô.
- Ừ Hiền.
Hiền vô tư đi đến chặn xe Long, cô bây giờ mới phát hiện sau lưng Long là Minh...vô thức cô giận nghẹn:
- Anh Long sao anh chở con Minh, anh với nó quen nhau qua mặt em haả?
Minh ngồi sau co rút người, cô lùi về sau một chút:
- Hiền tôi là bạn của cái Huệ, hôm nay nhờ anh Long chở ra chợ giúp.
Hiền nắm lấy tay Minh, ánh mắt Hiền như kiểu muốn ăn tươi Minh vậy:
- Ê con dân tộc, bây giờ muốn mòi chồng tao nữa hả?
Long giận run người, anh dằn tay Hiền ra, cố nín nhịn quát nhẹ:
- Hiền em ăn nói bậy bạ gì vậy hả, anh đưa Minh....đi nhờ mà em nói gì vậy, em làm anh mất mặt quá rồi đấy.
Đi...nhờ....Minh run run, cô biết đây chỉ là qua mặt Hiền nhưng khi nghe Long nói những lời đó... cô cư nhiên cảm thấy đau lòng... thật sự đau lòng..
Hiền nhìn Minh, cô hùng hổ:
- Minh mày mà léng phéng với anh Long tao giết mày đó.
Minh ngồi trên xe, hai tay cô nắm chặt, bụng lại nhoi nhói đau...
- Có chuyện gì ồn ào vậy Hiền?
Là tiếng một người đàn ông trung niên tầm 50, lúc ông bước từ trên xe hơi sang trọng xuống Minh cơ hồ có chút cảm thấy lạnh gáy...
Long thấy người đàn ông kia, anh vội vàng gạt chống xe, bước xuống chào hỏi:
- Con chào chú Lâm.
Chú Lâm chắc là ba của Hiền, Ming nghĩ vậy.
Người đàn ông tên Lâm gật đầu, ông ta tao nhã rất có khí chất nhà giàu.
- Ừ Long mới về à, tập luyện ổn chứ con?
Long chưa kịp trả lời cái Hiền đã nhảy vào khoe khoang:
- Ba anh Long có khi nào không ổn đâu mà.
Vừa nói cô vừa ôm lấy tay Long, Minh đứng ở sau cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ông Lâm cười nhạt:
- Chưa gả cho người ta mà đã bênh chằm chằm rồi, sau này có gì đừng khóc tìm ba đó.
Hiền nghe ba nói, cô đỏ mặt ỏng ẹo ôm tay Long, còn Long bên cạnh miệng thì cười nhưng trong lòng cảm thấy nhạt nhẽo khinh thường...
Ông Lâm xoa xoa đầu con gái, lại vô tình nhìn thấy Minh đang đứng buồn so đằng sau. Đôi mắt thâm trầm nheo nheo lại, cô gái này ông cảm thấy quen quen, nhất là đôi mắt này....
- Long, kia là ai vậy?
Long nghe ông Lâm hỏi, anh cười cười trả lời:
- Cô ấy tên Minh là bạn của cái Huệ nhà con, con đưa cô ấy đi giúp.
Hiền nghe đến Minh, cô ả không vui:
- Anh Long lát đưa em về đi, lâu quá em chưa được nói chuyện với anh.
Long cau mày, anh không đồng ý:
- Minh thì làm sao, để hôm nào anh qua em chơi.
Hiền bĩu môi:
- Để ba em đưa Minh về, èo chuyện đơn giản mà hay là anh không muốn đi với em?
Long rất rất muốn trả lời Hiền là “ Ừ bố mày không muốn “ nhưng hết cách, anh chỉ nghĩ thôi chứ nói thì không thể nói được.
- Ba...ba đưa Minh về giúp anh Long đi ba...
Ông Lâm thấy con gái nài nỉ, ông cười cười gật đầu:
- Ừ để ba đưa con bé về.
Minh đứng sau vội lên tiếng:
- Ấy không cần, em bắt xe ôm về được rồi không cần phiền phức như vậy đâu.
Long và Hiền chưa nói gì đã nghe ông Lâm lên tiếng:
- Bác cùng đường, không có gì đâu.
Minh nhìn Long, cô rất muốn khóc... cô đáng lẽ phải được Long công khai và chở về chứ???
Hiền thấy ba cô đồng ý, cô liền kéo tay Minh đi đến xe nhà cô, kéo Minh vào trong, Hiền cảnh cáo:
- Ê dân tộc ba tao già rồi đừng thả thính, tao không muốn thấy mày làm mẹ kế tao đâu nha.
Nói rồi cô ta bỏ đi lại chỗ Long bỏ lại Minh vừa giận vừa buồn mặt mày xanh lét nhìn theo. Long cũng nhìn cô, cô thấy được trong mắt anh là khó xử cùng đau lòng bất mãn... chắc anh cũng khó chịu lắm..
Cô cắn môi, nhịn bây giờ cô phải biết nhịn.
Ông Lâm ngồi lên xe, chiếc xe hơi dần dần đi khuất.... Minh ngồi im lặng đến thở cũng khó khăn, cô mong sao đoạn đường về nhà Long sẽ ngắn lại thêm một chút nữa.
May sao ông Lâm cũng không quan tâm đến cô, ông ta xem điện thoại mà cô cũng tập trung vào điện thoại, không ai nói với ai câu nào.
10 phút sau xe dừng trước cổng nhà Long, Minh bước xuống xe cũng không quen cảm ơn ông Lâm:
- Dạ con cảm ơn.
Ông Lâm gật đầu, lại hỏi Minh:
- Trước kia con có gặp bác khi nào không vậy?
Minh lắc đầu, cô thật sự không biết ông Lâm này.
- Dạ chắc bác nhìn nhầm ai thành con rồi.
Ông Lâm nhàn nhạt gật đầu, Minh lại cảm ơn thêm một tiếng nữa rồi đi vào trong.
Đợi cô đi rồi, ông Lâm mới nheo nheo đôi mắt sáng quắc đầy ma mãnh... Minh thật sự khá quen với ông...mà cô là ai ông lại không nhớ được!.