Editor: Jesse Tran
Betaer: Cogau, Mèo suni
“Bác sĩ thì sao chứ? Chả lẽ cởi đồng phục ra lại không giống như người bình thường, không buồn, không vui, cũng không tức giận ư?” Lâm Khai Dương dùng sức xoa đầu An Ninh, nhưng ánh mắt lại nhìn La Dao, cười nói: “Đồ đệ, em nói xem có đúng không?”
An Ninh vô tội vuốt lại mái tóc bị anh vò rối, nói với Quý Tử Mạt: “Luật sư Quý, là nhóm người đó ra tay trước, chúng tôi làm như vậy có được tính là tự vệ không?”
Quý Tử Mạt cười: “Yên tâm đi, hiện tại, tỷ lệ thắng kiện của tôi là 100%, tôi nhất định sẽ không để cho mấy người phá hỏng lịch sử hào quang chói lọi của tôi đâu.” Anh để tập hồ sơ xuống, lặng lẽ sờ cằm, sau đó nhìn về phía Bạch Tín Vũ: “Chỉ có điều tôi thực sự không hiểu, Mạch Thần bị kích động đã đành, Tín Vũ, cậu bị làm sao vậy? Nếu như không phải tôi tận mắt nhìn thấy cậu ngồi trong đồn cảnh sát, thật sự tôi khó có thể tưởng tượng được có một ngày cậu lại trở thành đương sự trong một cuộc ẩu đả đấy.”
“Không đánh lại chẳng lẽ chịu trận sao?” Bạch Tín Vũ hỏi: “Đồn cảnh sát hoặc bệnh viện, anh thích nhìn thấy chúng tôi ở đâu?”
Tử Mạt đưa mắt kính nhặt được từ quán bar cho anh, lắc đầu cười: “Tôi không còn gì để nói, thật sự sợ các người rồi.”
Sau khi mọi người được Tử Mạt bảo lãnh ra ngoài, đã là 10 giờ đêm, những vì sao lung linh tràn ngập màn đêm, trên bầu trời đêm những đám mây mù đã tản đi sau cơn mưa.
An Ninh có chút lo lắng hỏi: “Luật sư Quý, liệu bọn họ có kiện chúng tôi hay không?”
Tử Mạt giơ tay lên quơ quơ tập hồ sơ trong tay: “Cậu ấm Giang mà mấy người trêu trọc là cục cưng của ông chủ tập đoàn nào đó, bên ngoài làm xằng làm bậy nhưng ở nhà phải đóng vai đứa con ngoan, nếu không thì người cha chính trực nghiêm khắc của anh ta sao có thể trao toàn bộ gia sản lại cho anh ta được?”
Ánh mắt của anh không tự chủ dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy nhau của Bạch Tín Vũ và An Ninh, sau đó nhìn Bạch Tín Vũ một lúc lâu.
Anh bỗng kinh ngạc trong nháy mắt, từ lần trước lúc dẫn cô bé đi xem phòng cho tới bây giờ mới bao lâu? Quả nhiên bác sĩ Bạch làm quan được ăn lộc vua!
“Hôm nay vì chuyện của tôi khiến cho mọi người gặp phải nhiều phiền toái, vô cùng xin lỗi.” La Dao nhìn sắc trời một chút: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta đều phải đi làm, mọi người hãy về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Khai Dương rất tự nhiên đến bên cạnh cô ấy: “Anh đưa em về nhà. . . . . .”
La Dao lại đi tới trước mặt An Ninh và Bạch Tín Vũ: “An Ninh, bác sĩ Bạch! Hai người có tiện đường đưa tôi về không?”
Thật ra thì từ khi An Ninh nhìn thấy La Dao mặc đồ của nhân viên tạp vụ xuất hiện trong quán rượu đã cảm thấy rất kỳ lạ, không phải cô ấy nói đi hẹn hò cùng với bạn trai sao? Cùng nhau ăn cơm, xem phim, sau đó . . .
Bên trong nhất định có ẩn tình.
Bạch Tín Vũ nhìn An Ninh, cô gật đầu một cái, lực bất tòng tâm nói với Lâm Khai Dương: “Sư phụ, anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ đưa bác sĩ La về nhà an toàn.”
Mọi người chào tạm biệt nhau rồi mới tản ra nhiều hướng đi về.
Bạch Tín Vũ chưa từng đến chỗ ở của La Dao, dọc đường đều đi theo chỉ dẫn của La Dao. Đường càng chạy càng hẹp, xe từ từ chạy đến đầu con hẻm nhỏ.
Vẫn muốn tiếp tục lái vào trong, nhưng La Dao mở miệng nói: “Dừng ở đây đi. Bên trong rất hẹp, lái xe vào sợ chút nữa không có cách nào quay đầu.”
An Ninh quan sát bốn phía, chung quanh tối đen như mực, đến đèn đường cũng không có. Theo phạm vi chiếu sáng của đèn xe cố gắng lắm mới nhìn thấy được, nhà cửa xung quanh đây đều thuộc loại kiến trúc cổ, trên bức tường gạch đá quét vôi màu trắng đã phủ đầy rêu xanh.
Trừ chỉ đường ra La Dao chẳng nói thêm lời nào với họ, An Ninh suy nghĩ, phải chăng cô ấy chỉ muốn trốn tránh Lâm Khai Dương nên mới nhờ họ đưa cô ấy về?! Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, An Ninh cảm thấy trễ như vậy rồi không nên vào nhà cô ấy làm phiền thì tốt hơn, đang định tạm biệt . . . . . .
La Dao nói: “Nếu đã đến đây rồi thì đi vào nhà ngồi một lát đi.”
Sau đó cô ấy dẫn hai người đi vào sâu trong hẻm nhỏ, dừng ở trước một cánh cửa màu đỏ thẫm, từ trong khe hở tường gạch lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa.
Mùi ẩm ướt lan tràn trong không khí sộc vào mũi, An Ninh có chút lo lắng, Bạch Tín Vũ vẫn không hề lên tiếng, chỉ nắm lấy tay cô không rời.
La Dao nhìn họ một cái: “Đây chính là chỗ ở của tôi.”
Một khoảng đất trống không thể coi là sân, không gian rất nhỏ, bị một cái lán che để xe đạp chiếm, đi thẳng vào là hai gian nhà trệt. Một là phòng ngủ, một là phòng bếp.
La Dao kéo một cái công tắc đèn, màu vàng ấm của ánh đèn tràn ngập cả căn phòng. Trong phòng chỉ có một cái giường đơn và một cái tủ quần áo cũ kỹ.
Trong lòng An Ninh vẫn chưa tiếp nhận được, nên lúc này không biết nói gì cho phải.
“Không ngại thì ngồi ở trên giường này đi, không có ghế. Tôi đi rót cho hai người cốc nước.”
La Dao vén rèm cửa lên đi ra ngoài, lúc trở lại thì trong tay cầm ba cốc nước.
Cô ấy chỉ lên trần nhà nói: “Cái nhà này mưa một chút là bị dột, tôi đã quen rồi, tí tách tí tách nghe cũng vui tai.”
Sau đó mở tủ treo quần áo ra: “Tôi chỉ có sáu bộ quần áo, mỗi ngày thay một bộ thì không đủ mặc, cho nên phải chịu khó giặt một chút.” Cô ấy lại chỉ ngoài cửa sổ nói: “Nếu như muốn đi tới nhà vệ sinh, ra khỏi cái cửa này rẽ bên phải, tới đầu ngõ ở bên phải có một nhà vệ sinh công cộng.”
An Ninh không biết tại sao La Dao lại muốn nói với họ những chuyện này, cô cầm cốc nước ấm trên tay, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất chua xót.
“Đây chính là hoàn cảnh sống của tôi.” La Dao tựa vào tủ, tự giễu cười một tiếng: “Bố tôi mê cờ bạc, vẫn còn nợ tiền người ta, mẹ tôi mất sớm, tôi còn có một đứa em gái đang học cấp hai, đây chính là lý do vì sao tôi xuất hiện trong quán bar. Tôi cũng muốn nhờ hai người chuyển lời cho Lâm Khai Dương giúp tôi, trên đường đưa tôi về hai người gặp bạn trai tôi.”
“Bác sĩ La. . . . . .” An Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô ghét sư phụ tôi đến vậy sao?”
Bạch Tín Vũ nắm chặt tay An Ninh, lạnh nhạt nói: “Không phải ghét, mà là rất thích.”
La Dao ngẩng nhìn bóng đèn đang đung đưa trên đỉnh đầu: “Nhất định là bây giờ trong lòng hai người cảm thấy thương hại tôi, nhưng không sao, vì ngay cả tôi cũng cảm thấy mình cực kỳ đáng thương. Lâm Khai Dương anh ấy quá ưu tú, chị gái là bác sĩ làm Trưởng khoa dinh dưỡng, mẹ là Chủ tịch Hội từ thiện, bố là giáo sư y khoa, gia thế anh ấy hiển hách như vậy, một chút tôi cũng không xứng với thân phận cao quý của anh ấy.”
“Nhưng tôi nghĩ anh ấy sẽ không để ý đến mấy thứ đó đâu.” An Ninh cảm thấy nếu như hai người yêu nhau vì gia đình mà không thể ở bên nhau thì quả thật rất đáng tiếc.
“Tôi biết rõ anh ấy không để ý, nhưng tôi để ý. Đừng nói với tôi rằng thời đại này không ai còn để ý đến môn đăng hộ đối, rồi cố gắng bên nhau khi không được sự đồng ý của gia đình đối phương gì gì đó.” La Dao cúi đầu nghịch cái chìa khóa trong tay: “Dù thế nào tôi cũng không muốn. Tôi thừa nhận đây chính là sự tự ti, mặc cảm trong tôi.”
Trên đường về An Ninh vẫn yên lặng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe đi qua một một biển hiệu được chiếu sáng bởi đèn neon màu tím, hỏi: “Bác sĩ Bạch, điều kiện gia đình em cũng không tốt, năm đó mẹ em vì chữa bệnh cho em nên nợ họ hàng thân thích không ít tiền, có khi nào cha mẹ anh không thích em không?”
“Từ lúc bọn anh còn rất nhỏ, cha mẹ anh đã qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn. Em trai anh bị bệnh nhiều năm, sau đó anh chỉ có thể vay mượn người thân hàng xóm xung quanh để trả khoản tiền thuốc thang kếch xù cho thằng bé.” Mắt Bạch Tín Vũ nhìn phía trước, tay không rời vô lăng: “Bạn bè người thân bị bọn anh mượn tiền nhiều nên sợ, từ từ cũng xa lánh. Anh vừa cố gắng đi học, vừa làm cùng lúc ba việc để trả tiền thuốc men.”
Tim An Ninh chợt thắt lại: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh tốt nghiệp y khoa, thuận lợi trở thành một bác sĩ có tiếng, cùng Tử Mạt và Mạch Thần gây dựng sự nghiệp, kiếm không ít tiền. Nhưng khi anh học hành thành tài, có nhiều tiền rồi, thì em trai anh lại qua đời.” Giọng anh nhàn nhạt, giống như là muốn quên đi chuyện không vui: “Anh cố gắng như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ!”
Mặc dù giọng anh rất bình tĩnh, nhưng An Ninh vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi tuyệt vọng trong đó, điều này khiến cô rất đau lòng.
“An Ninh.” Xe dừng lại trước đèn đỏ, Bạch Tín Vũ nghiêng mặt nhìn cô, “Anh không có cha mẹ, không có em trai, không có người thân, anh chỉ có em thôi. Nếu như có một ngày em rời bỏ anh, vậy thì anh chẳng còn gì cả!”
An Ninh vẫn đặc biệt sùng bái bác sĩ Bạch, cảm thấy anh vô cùng lý trí, vô cùng bình tĩnh. Dường như chưa có bất cứ chuyện gì có thể làm khó anh, nhưng nghe những thứ anh phải trải qua, hiện tại nhìn lại anh, lại cảm thấy giống như hôm nay mới chính thức bắt đầu đặt chân vào thế giới nội tâm của anh vậy.
“Anh sợ em cảm hóa anh rồi, sau đó trong quá trình chung sống lại từ từ phát hiện khuyết điểm của anh, phát hiện ra anh chỉ là một người bình thường. Là một người đàn ông, anh khát vọng thân thể em đến điên cuồng; là bác sĩ, cởi đồng phục ra anh cũng có lúc kéo bè kéo lũ đánh nhau.” Đèn xanh bật lên, xe chậm rãi tiến về phía trước: “Sau này, có thể em còn phát hiện thêm nhiều khuyết điểm của anh, phát hiện ra anh cũng làm sai nhiều chuyện. Như vậy, em còn yêu anh không?”
Vốn là thời điểm rất nghiêm túc, thế nhưng An Ninh không nhịn được cúi đầu cười: “Bác sĩ Bạch! Anh đã cực kỳ ưu tú rồi, em còn không lo anh ghét bỏ em, anh có gì phải lo lắng chứ? Nếu bởi mấy chuyện đó mà ghét bỏ, thì đó không phải là yêu thực sự rồi.”
Sau khi về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm, Bạch Tín Vũ nhìn giá treo quần áo trong phòng tắm treo đồ lót của cô vừa mới giặt xong, dục vọng ẩn núp trong cơ thể nháy mắt lại bị châm ngòi, tắm trở thành một nhiệm vụ dài đằng đẵng.
Khi anh không thể chờ đợi lặng lẽ vào phòng thì lại thấy An Ninh ôm một quyển sách, tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Dục vọng bộc phát xem ra là không có cách nào hóa giải, Bạch Tín Vũ bật cười, đi tới lấy quyển sách trong tay An Ninh đặt lên bàn, sau đó vén chăn đắp lên người cô.
Tắt đèn, kéo cô ôm chặt vào lòng. Anh muốn biến mình thành thói quen, thành một phần không thể thiếu trong sinh hoạt của cô, khiến cho cô cần anh, không thể rời bỏ anh. Nhưng vô tình mọi chuyện lại đảo ngược.
Sự tồn tại của cô thành thói quen của anh, thậm chí chữa khỏi chứng mất ngủ của anh.
Bạch Tín Vũ nhẹ nhàng nâng cằm An Ninh lên, nhắm mắt khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô. Đúng lúc này, cổ của anh bị cô ôm . . .
An Ninh giả bộ ngủ thành công lừa được anh, trong lòng không khỏi có chút thỏa mãn, ánh mắt đen láy mở ra, mang nét cười nhìn anh.
“Đây chính là do em tự chuốc lấy.”
Hai người hô hấp trái ngược nhau, lúc này An Ninh thật muốn rút tay trở lại, nhưng đương nhiên là đã quá muộn.
Bạch Tín Vũ ngậm chặt cánh môi của cô, dùng sức chiếm đoạt hơi thở của cô, nụ hôn từ nhẹ nhàng dần dần trở nên cuồng nhiệt . . .