Toàn thân em mềm nhũn không thể cử động nổi. Và bỗng trong tình cảnh này em lại nhớ đến anh, chỉ anh thôi. Em đau quá, nhức quá, mệt lắm. Em ghét cái cảm giác này này.
Xung quanh em, toàn một màu trắng xóa, em biết đây là một phòng bệnh trong bệnh viện và em cũng biết cái mùi này là mùi đặc trưng của bệnh viện.
Và em cũng thấy anh, đôi mắt buồn quá, có sao đây chứ, em chỉ ngã cầu thang thôi mà.
- Anh!- Em gọi.
Nhưng anh vẫn im lặng không nói gì cũng chẳng nhúc nhích dù đôi hang mi của anh có chút nheo lại. Anh đang lam em sợ đấy. Em bắt đầu cảm thấy rưng rưng.
- Anh Lâm!- Em lại tiếp tục gọi anh trong nỗi lo sợ, sợ anh sẽ lại im lặng.
Nhưng không, anh quay lại nhìn em, anh trông thật buồn.
- Anh xin lỗi.
Anh thật sự đã làm em sợ rồi đấy, xin anh, đừng đùa nữa. Và anh tiến đến giường, cúi xuống, anh hôn lên trán em, nhẹn nhàng.
- Đứa bé đã không còn nữa, anh rất tiếc!
Thật tàn nhẫn