Tử Lâm đang điên đầ với đứa con trai Tiểu Phong thì bỗng, Hạo Thiên bước vào với vẻ thất thần. Nắng đã hắt về phía đông, gió nhẹ nhàng thổi. Hạo Thiên tiến đến bên giường bệnh của Tử Lâm, giọng hối lỗi :
-Em xin lỗi thấy!
Tử Lâm cười khểnh, có chút gian :
-Cậu nghĩ là tôi tha thứ cho việc cậu cố giết tôi sao?
-Không! – Hạo Thiên vẫn cúi đầu.
-Nhưng…
Tử Lâm nhấc bổng Tiểu Phong lên rồi nhanh chóng thả đứa bé xuống sàn nhà và ra hiệu cho nó ra ngoài chơi. Tiểu Phong vỗn là đứa trẻ hiểu chuyện dù mới 3 tuổi. Vừa thấy cử chỉ của Tử Lâm là chạy một mạch ra ngoài.
Thấy đứa con trai nhỏ đã ra ngoài Tử Lâm mới quay đầu nhìn về phía Hạo Thiên :
-Cậu tính chuộc lỗi thế nào đây?
Hạo Thiên vẫn đứng im :
-Em thật sự không có ý lấy trộm thuốc giải… nhưng…
-Nhưng vì người cậu yêu nên mạng tôi chỉ là muỗi chứ gì? Tôi không phải là kẻ mang mẫm mỗng bệnh đâu nhé! – Tử Lâm cắt ngang lời nói của Hạo Thiên với giọng châm trọng điển hình của kẻ tiểu nhân.
-Em xin lỗi! – Mắt Hạo Thiên rưng rưng. Thấy thế Tử Lâm chỉ thở dài.
-Bởi thế mà cậu mới bị thằng Seme ngược, yếu vừa thôi!
-Em xin lỗi!
“ Đúng là điên mất thôi! Mở mồm ra là xin lỗi! Lúc còn to mồm yêu Minh Ngọc cậu hùng hùng hổ hổ lắm cơ mà!” Tử Lâm nghĩ thầm trong bụng mà cũng có ý nói y chang như vậy.
-Được thôi! Đà nào thì tôi cũng chưa có chết! Nhưng cậu đang nợ tôi đấy!
Nghe vậy Hạo Thiên mừng rỡ vô cùng, chỉ là từ khi chiều lòng hủ nữ đến giờ tâm tính cậu thay đổi, nhu mì như bột mà lỏng lẻo như nước.
-Thật sao ạ!!! Thấy muốn gì?
Không đắn đo lấy nửa giây, hắn trả lời luôn :
-Công viên giải trí Win, cái này là để mừng sự chào đời của Tiểu Lâm!!!
-Chẳng phải Tiểu Lâm đã… ra đi rồi sao? – Hạo Thiên lại thấy có lỗi, chính cậu đã làm Tiểu Lâm của Minh Ngọc vĩnh không bao giờ chào đời. Cậu lại nhớ đến lúc đó, thời gian như ngưng lại. Nhưng cậu nào ngờm dã tâm của kẻ trước mặt cậu lại hiểm độc đến vậy.
-Tiểu Lâm của ta sẽ được hồi sinh, sớm thôi! – Tử Lâm cười gian, gian nhất có thể. Trong đầu kẻ quỷ quyệt này còn bao nhiêu sự đen tốt?
Hạo Thiên không nói gì, bước dần ra cửa. Thấy bị coi thường Tử Lâm đanh mặt nói :
-Rồi cậu sẽ phải cầu xin sự giúp đỡ của tôi thôi. Nhanh lắm. Lúc đó tôi sẽ rất nhiệt tình!
Hắn nói rồi ngưng luôn cười, bởi sau khi bóng lưng của Hạo Thiên biến mất thì lại có một ánh mắt mập mờ trước cửa. Chẳng ai khác là bà Đinh, mẹ ruội của Triệu Tử Lâm và đứa con cưng yêu Tiểu Dương.
-Mụ phù thủy? Mụ muốn gì?
Bà Đinh bước vào phòng bệnh, đây không phải là lần đâu tiên bà bước vào căn phòng này. Còn Tiểu Phong thì lại rất hào hứng, đứa bé này thật không biết phân biệt tốt xấu, Tử Lâm và bà Đinh đây đều là người rất rất xấu!!! Hiểu không?
Bà Đinh với bộ trang sức hàng khủng tiến đến trước mặt Tử Lâm, phong thái rất điềm đạm:
-Con chia tay con nhỏ đó là phải lẽ đấy!
Mỏi mắt, Tử lâm đưa tay rụi rụi, không biến sắc, thậm chí có thể coi là cực độ điềm tĩnh :
-Mụ đến đây làm gì?
Bà Đinh vẫn cười, bà tìm một chỗ ngồi nào trông sạch sẽ và sang trọng nhất. Khi ngồi xuống, Tiểu Phong lại chạy đến chỗ bà và bà cũng rất vui ôm nó vào lòng.
Nhưng nhìn thấy như vậy Tử Lâm lại vô cùng khó chịu:
-Tiểu Phong! Qua đây ngồi!
Thấy Papa gọi mình, Tiểu Phong liền chạy đến mà không để ý đến nét mặt hụt hẫng của bà Đinh.
-Papa! – Tiểu Phong cứ thế hồn nhiên chạy đến chỗ Tử Lâm, thấy thế hắn cũng chỉ còn biết đưa tay ôm lấy đứa bé này.
Bà Đinh cũng có vẻ không muốn nán lại lâu. Bà đứng dậy, rút từ trong ví một từ giấy nhỏ đặt trên giường và đi ra cửa. Trước khi thật sự bước ra cửa, bà có nói lại một câu mà không quay đầu nhìn lại:
-Về nhà chính đi!
Tử Lâm không phản ứng gì chỉ nhẹ nhàng thả Tiểu Phong xuống và nằm xuống, úp mặt vào chăn. Hắn lẩm bẩm điều gì không rõ nhưng đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Tiểu Phong :
-Tiểu Phong, con nghe đây! – Đôi mắt của hắn, Triệu Tử Lâm trở nên u buồn giống như đang chôn giấu một điều sâu kín nào đó.
Còn đối với Tiểu Phong, nó rất rất vui. Bởi Papa của nó chỉ gọi tên vài lần. Papa nó luôn lạnh lùng với nó nhưng đôi khi lại rất ấp áp:
-Dạ! – Tiểu Phong cười, cười tươi nhất bởi Papa nó gọi tên nó.
Nhưng có vẻ như Tử Lâm lại không có ý muốn nói những lời ngọt ngào cho đứa con này:
-Đừng chơi với bà nội nữa nha!
Đôi mắt màu nâu nhạt càng mở to, nhìn hắn như nài nỉ một câu giải thích thích đáng :
Hắn thở dài, sắc mặt vẫn không đổi :
-Bởi vì bà nội rất xấu!
Tiểu Phong không hiểu lời nói sâu xa của Tử Lâm. Bởi đứa trẻ 3 tuổi thì chỉ biết nghĩa gốc còn nghĩa chuyển phải kể đến tương lai :
-Bà nội rất đẹp mà! Papa!
Chương 104.PD. Người lạ