Tôi còn chưa thể xác nhận xem Hạo Thiên có bị mù thật không thì chuyện này lại đến.
Buổi sáng, ngay khi vừa tỉnh dậy trên giường, bên cạnh là Hạo Thiên với nước mắt dòng dòng dù vẫn còn đang say ngủ. Thì lão quan gia đã đứng ngay trước mặt.
-Thưa ngài! Biệt thự có khách!
Tôi đứng dậy, khoác trên người chiếc áo mỏng manh.
-Kẻ nào lại đến vào giờ này!
-Dạ thưa là bố mẹ của tiểu thư Lâm Minh Ngọc.
Dù đang cầm trên tay chiếc cốc, tôi vẫn không khỏi sửng sốt làm rơi chiếc cốc.
Tôi cay cú :
-Mày được lắm! Thằng khốn! Giờ mày tính biến nhà tao thành khách sạn ở không miễn phí à!
-Thưa ngài! Vậy có nên mời họ về không?
Tôi hét lên, gạt tất cả mọi thứ trên bàn :
-Nhốt hết chúng lại!!!
-Mày được lắm! Triệu Tử Lâm!!!
Không còn tâm trạng, tôi cần lên kế hoạch trả thù thằng khốn Tử Lâm ngay lập tức.
-Thưa ngài, có nên đưa công tử Hạo Thiên đến bệnh viện không?
Tôi bước ra khỏi phòng, khó chịu.
Việc của tôi không phải là lo cho thằng điếm ấy