Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 45: Chương 45: Bạn trai tôi muốn mời anh ăn cơm




Editor: Dế Mèn

***

Thạch Hâm lê thân xác mỏi mệt về nhà.

Ngu Dao và Diệp Tử Mặc đã bàn bạc xong, ngày mai sẽ mời Từ Khiêm đi ăn cơm để cảm ơn. Thấy Ngu Dao đã về, Ngu Dao nhìn về phía Diệp Tử Mặc, ý nói anh cứ về trước đi.

“Thạch Hâm, cậu về rồi, vậy tôi về nhé!” Diệp Tử Mặc đứng dậy, nói.

Thạch Hâm cũng muốn nói chuyện với Ngu Dao nên cũng không khách khí giữ Diệp Tử Mặc ở lại. Tiễn Diệp Tử Mặc xong, Ngu Dao đi vào phòng Thạch Hâm.

“Cậu khóc à?” Từ lúc bước vào phòng, Ngu Dao liền phát hiện ra mắt Thạch Hâm đo đỏ.

Thạch Hâm xoa xoa hai mắt, cười nói: “Đâu có! Chắc lúc về có con gì bay vào mắt rồi.”

Ngu Dao bước vào, tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xuống mép giường của Thạch Hâm.

“Tối hôm qua cậu sao thế?” Ngu Dao không nhịn được, hỏi.

Thạch Hâm cũng không định gạt Ngu Dao, hôm nay cô cũng định nói với Ngu Dao chuyện này.

“Dao Dao, cậu có từng thầm mến ai chưa?” Thạch Hâm nhìn Ngu Dao, hỏi.

Ngu Dao lắc đầu. Từ khi cô hiểu chuyện, cô cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện này. Hiện tại quen Diệp Tử Mặc, cô mới cảm nhận được điều tốt đẹp của tình yêu, nhưng nếu thầm mến thì cô thật sự chưa từng.

“Năm hai đại học tớ đã thích anh ấy rồi, cho tới tận bây giờ. Hôm qua là sinh nhật anh ấy, tớ vốn định tổ chức tiệc mừng cho anh ấy nên mới tới nhà tìm, vậy mà, anh ấy lại ở cùng bạn gái. Nhìn thấy anh ấy và bạn gái ở cùng một chỗ tớ rất đau lòng nên mới tới quán rượu gần nhà anh ấy uống rượu.”

Thạch Hâm ngồi trên giường, hai chân co lên, vùi đầu vào đầu gối. Ngu Dao ngồi nghe Thạch Hâm kể, không nói câu nào.

Cô biết, chỉ cần Thạch Hâm nói ra được hết thì sẽ ổn thôi.

“Ba năm nay tớ chỉ nghĩ tới anh ấy, chưa từng gặp gỡ người nào khác. Anh ấy nói anh ấy không yêu tớ, từ chối tớ, tớ hiểu. Nhưng tại sao, tớ chỉ muốn được ở cùng anh ấy một lúc mà anh ấy cũng không muốn?”

Chỉ cần nhắm mắt lại là Thạch Hâm sẽ nghĩ đến bóng lưng chạy như điên của Lê Bằng. Cô ấy thật sự không hiểu, ngồi với cô một lúc khó khăn đến vậy ư?

Nghe Thạch Hâm nói, Ngu Dao đại khái cũng đoán được chút ít, đoán chừng lần trước ở Giang Ninh, cô ấy say, cũng liên quan đến chuyện này.

“Rốt cuộc cậu thích ai thế?” Ngu Dao không kìm được.

Cô ấy nhiều lần uống say cũng đều liên quan tới người thầm thương này.

Nếu chỉ là một lần, Ngu Dao cũng chẳng quan tâm, nhưng lần nào cũng đều liên quan như vậy, Ngu Dao nhất định muốn biết người đó là ai.

“Anh ấy học trường khác, cậu không biết đâu. Tớ cũng vì có dịp đi ra ngoài nên mới biết anh ấy.”

Ngu Dao đột nhiên ôm lấy Thạch Hâm, vỗ nhẹ lưng cô ấy, nói: “Hòn Đá Nhỏ à, chúng ta rồi sẽ phải gặp rất nhiều người, thích hay không thích. Nhưng bọn mình cũng không thể bởi vì những người bọn mình thích mà làm rối loạn cuộc sống của mình.”

Thạch Hâm hiểu ý của Ngu Dao.

“Cậu nhất định phải mạnh mẽ lên, đủ để anh ấy thích cậu, đó là điều quan trọng nhất. Dù người ấy đã có bạn gái, nhưng chúng ta không thể tự nhiên đi làm người thứ ba.” Ngu Dao tiếp tục nói.

Cô tin Thạch Hâm hiểu những đạo lý này. Hai người nói chuyện rất lâu, cho tới khi trời âm u. Ngu Dao đứng dậy, bật đèn phòng Thạch Hâm mới thấy đồng hồ báo thức trên bệ cửa sổ đã chỉ gần 8 giờ.

Vì đèn quá sáng, Thạch Hâm chưa kịp thích ứng, cô ấy lấy tay che mắt mình.

“Thạch Hâm, không còn sớm nữa, tớ phải đi Cám Dỗ rồi.” Ngu Dao vừa nói vừa mở cửa đi ra phòng khách. Cô tìm điện thoại của mình, gọi một cú điện thoại cho quản lý trước, hỏi liệu tối nay mình có thể đến trễ, mong được đổi ca từ 9 giờ đến rạng sáng. Người quản lý đồng ý, lúc này Ngu Dao mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đi vào bếp xem có gì ăn không.

Ngu Dao làm đại mấy món trứng chiên, rau xào, sau đó đi gọi Thạch Hâm ăn cơm.

“Dao Dao, cậu tính làm ở Cám Dỗ tới lúc nào?” Thạch Hâm gắp miếng trứng, hỏi.

“Cuối tháng sẽ không làm nữa, tối nay tớ sẽ nói rõ với quản lý.”

Ngu Dao thật tình không muốn nghỉ làm ở Cám Dỗ. Mặc dù Cám Dỗ là chốn rồng rắn hỗn loạn, nhưng một đêm ba tiếng ở Cám Dỗ cô đã có thể cầm được 100 nhân dân tệ tiền lương, chia ra một tiếng được hơn 30 nhân dân tệ, đó là chưa tính hoa hồng tiền bán rượu và tiền tip của khách. Hơn nữa, cô phục vụ ở quầy sảnh cũng được chút tiền phí nho nhỏ của khách, chẳng qua không nhiều thôi.

Lúc được nhất, cô có thể sẽ kiếm được 300 nhân dân tệ một đêm, chia đều một tháng cô cũng được 4000 mà chỉ làm ba tiếng một đêm. Nhưng dù sao, chuyện này cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Thạch Hâm nhanh chóng lùa hết đồ ăn trong chén, sau đó dọn dẹp chén đũa vào bếp, mở vòi nước, đổ nước rửa chén ra, bắt đầu rửa chén.

“Dao Dao, hiện giờ cậu với Diệp Tử Mặc thế nào?”

Ngu Dao ở trong phòng dọn dẹp, nghe Thạch Hâm hỏi thì bỏ cái chăn trong tay xuống.

“Cũng tốt.”

Rửa chén xong, tay Thạch Hâm toàn xà phòng, cô ấy rửa sạch sẽ xong rồi cất chén đĩa vào trong chạn. Thạch Hâm lau khô hai tay, đi vào phòng khách. “Tối hôm qua, người đàn ông đưa chúng ta về là Từ Khiêm phải không?”

Tối hôm qua, mặc dù ngủ say như chết nhưng cô ấy vẫn biết người đưa mình về nhà không phải Diệp Tử Mặc. Ngu Dao không trả lời, ngầm thừa nhận câu nói của Thạch Hâm.

“Anh ta thích cậu.” Thạch Hâm khẳng định.

“Anh ta thích chẳng qua vì tớ rất giống cô bạn gái cũ.” Ngu Dao sửa lại lời của Thạch Hâm.

Về điểm này Ngu Dao rất rõ, cho nên ngay từ đầu Ngu Dao đã không muốn tiếp xúc nhiều với Từ Khiêm.

“Đúng rồi, Tử Mặc nói, tối mai mời anh ta ăn cơm, cậu cùng đi chứ? Dù gì người ta cũng đã hai lần giúp chúng ta.” Ngu Dao đột nhiên nhớ tới chuyện Diệp Tử Mặc nói hôm nay nên nhắc cho Thạch Hâm.

Thạch Hâm gật đầu một cái, ý bảo mình hiểu. Hai người hàn huyên một lúc nữa, lúc Ngu Dao nhìn đồng hồ thì cũng tới giờ tới Cám Dỗ.

Diệp Tử Mặc vốn định đưa cô đi làm nhưng Ngu Dao không đồng ý. Diệp Tử Mặc tối hôm qua chẳng được nghỉ ngơi, cô muốn anh ở nhà nghỉ cho khỏe, cô có thể tự mình tới Cám Dỗ, buổi tối tan làm anh tới đón cô cũng được, Diệp Tử Mặc hớn hở đồng ý.

Lúc Ngu Dao tới Cám Dỗ, vẫn chưa tới 9 giờ. Cô thay đồ xong liền đi tìm quản lý.

Nghe Ngu Dao nói tới cuối tháng sẽ không tới là việc nữa, quản lý cũng rất tiếc, chị ta vốn định thuyết phục Ngu Dao ở lại làm nhân viên chính thức, sẽ điều cô lên vị trí phụ trách khách phòng VIP, lương cao hơn rất nhiều so với lương văn phòng ở ngoài. Hơn nữa, ông chủ câu lạc bộ này là Nam Dạ Tước, khách khứa sẽ không dám làm khó nhân viên.

Thế nhưng, Ngu Dao trả lời mình đã tìm được chỗ làm rồi. Người quản lý cũng không nài ép nữa, chỉ nói, nếu sau này có gì khó khăn vẫn có thể tới đây tiếp tục làm việc.

Năng lực làm việc của Ngu Dao rất giỏi, hầu như số lượng rượu phải bán ra bao nhiêu cô căn bản đều có thể hoàn thành. Một số loại rượu mới nhập bán không tốt lắm, nhưng trong một đêm Ngu Dao cũng có thể bán được không ít, cải thiện doanh thu rất nhiều.

Nói chuyện với quản lý xong, Ngu Dao trở về phòng nghỉ. Cô lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho Từ Khiêm, nội dung là: “Anh Từ, tối mai bạn trai tôi muốn mời anh ăn cơm, để cảm ơn hôm qua anh đã cứu giúp ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.