Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 105: Chương 105




Chương 115. Bạch liên hoa* bên cạnh cậu chủ Khiêm

(t/n: chỉ những cô gái tâm tính hiền lành, trong sáng)

Editor: Dế Mèn

***

Ngu Dao mới vừa ngồi lên xe, xe liền khởi động. Cô còn âm thầm nghĩ mình may mắn, vừa kịp chuyến xe, không lại phải chờ chuyến xe tiếp theo.

Có điều, xe còn chưa lăn bánh, tài xế liền thấy có người bám vào cửa xe, ông ta còn tưởng có chuyện gì liền bấm nút mở cửa.Chờ cửa xe vừa mở ra, Từ Khiêm liền bước một bước lên bậc thang, tay túm lấy Ngu Dao ngồi ở ghế đầu tiên, kéo cô xuống xe.

“Anh làm gì vậy?” Ngu Dao vẫn chưa hiểu chuyện gì.

“Cứ theo tôi là được.” Từ Khiêm cũng không nói nhiều, kéo Ngu Dao xuống xong liền đi thẳng ra khỏi bến xe.

Ngu Dao không hiểu rốt cuộc có chuyện gì, vừa rồi lúc cô đi ra xe đã gọi điện thoại cho Ngu Thế Minh rằng mình đang về nhà.

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Từ Khiêm mím môi không nói lời nào. Anh nhét Ngu Dao vào xe, sau đó đóng mạnh cửa lại, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí điều khiển, khởi động rồi cho xe chạy.

Thấy anh nãy giờ không nói gì, Ngu Dao cũng hết cách, đành phải nhắn tin cho Ngu Dật Thần, bảo mình có việc đột xuất không về được, đợi lần sau sẽ về gặp bố mẹ, đồng thời dặn cậu nhất định phải để tâm chuyện trong nhà hơn, bất luận có chuyện gì cũng phải gọi cho cô.

Từ Khiêm từ bến xe đi thẳng ra sân bay, Trương Tiêu đã ở sân bay chờ sẵn.

“Anh Khiêm!” Trương Tiêu đứng ở cửa trạm T2 ga quốc nội, liếc mắt một cái đã thấy Từ Khiêm.

Hôm nay thời tiết ở Bạch Sa vô cùng đẹp, mới khoảng 10 giờ trời đã ngập nắng. Buổi sáng, lúc đưa Ngu Dao đi, Từ Khiêm cố ý đeo một cặp kính râm, áo sơ mi và quần dài màu đen phối hợp với chiều cao 1m88 của anh, giữa đám đông chen chúc ở sân bay, Trương Tiêu liếc mắt thôi cũng có thể nhận ra anh. Một người đẹp như vậy, có lẽ ở đâu đâu nơi nào cũng đều lấp lánh.

“Ừm, chuyện ở bệnh viện cậu cứ coi đi.” Từ Khiêm cầm lấy vé máy bay và chứng minh Trương Tiêu đưa.

Trương Tiêu từ trong túi quần tây lấy ra cái gì đó, đưa cho Ngu Dao.

“Cô Ngu, đây là vé của cô.”

Ngu Dao cầm lấy vé, thấy là vé bay từ Bạch Sa tới Giang Ninh.

“Tôi tới Giang Ninh làm gì?”

Bay quốc nội không cần hộ chiếu này nọ, chỉ cần chứng mình nhân dân là bay được.

“Đi thôi!” Từ Khiêm cũng không trả lời câu hỏi của Ngu Dao, anh chào Trương Tiêu xong liền kéo Ngu Dao vào sảnh kiểm tra an nình.

Bởi vì chỉ còn nửa giờ nữa là cất cánh, máy bay sẽ ngừng đón khách trước mười phút nên trong vòng hai mươi phút, nhất định bọn họ phải làm xong thủ tục kiểm tra an ninh.

Đặt vé đột xuất nên chỉ còn vé ở khoang thương nhân, may là vẫn được hai chỗ gần nhau.

Lên máy bay xong Từ Khiêm lúc này mới giải thích cho Ngu Dao mục đích về Giang Ninh lần này.

“Bạn tôi ở Giang Ninh có việc, muốn tôi về một chuyến.”

“Tôi đi theo làm gì?” Ngu Dao không rõ, bạn Từ Khiêm có chuyện sao anh không về một mình còn kéo cô về cùng làm cái gì?

“Lần này về có thể phải ở lại lâu, tôi không yên tâm để em ở lại Bạch Sa một mình.”

“Tôi có thể ở Côn Minh chờ anh về.”

“Em ở cạnh tôi thấy yên tâm hơn.” Nói xong, Từ Khiêm liền kéo tấm che nắng xuống, đeo bịt mắt, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ngu Dao còn muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng thấy dáng vẻ anh không thèm quan tâm tới phản ứng của mình, cô cũng im lặng không nói nữa.

Hai người cứ không để ý tới nhau như vậy cho tới khi máy bay hạ cánh.

Người tới đón là Cảnh Húc Nghiêu, vừa thấy Từ Khiêm và Ngu Dao đi ra, vẻ mặt anh ta kinh ngạc.

“Sao hai người đi cùng nhau?”

“Bớt nhảm đi! Lái xe1” Từ Khiêm vẻ mặt khó chịu, trực tiếp lên xe

Cảnh Húc Nghiêu có chút nghi hoặc nhìn Ngu Dao, định nói gì đó lại nghe Từ Khiêm.

“Ngu Dao, đi nhanh lên.”

Tâm tình anh không tốt lắm, có lẽ do mới ngủ trên máy bay dậy nên nói với Ngu Dao bằng một giọng điệu không tốt lắm.

Ngu Dao nghe anh kêu mình liền vội vàng lên xe, để lại Cảnh Húc Nghiêu với vẻ mặt ngây ngốc, anh ta gãi gãi đầu rồi ngồi vào ghế lái.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Từ Khiêm cuối cùng cũng nhịn không được.

Lúc sáng, nhận được điện thoại của Tôn Quân Trác nói thấy có một cô gái trông rất giống Quý Tinh, Từ Khiêm còn mắng anh ta có phải nhớ Quý Tinh mà bị ảo giác rồi không. Tôn Quân Trác nói không phả, cô gái này là do Cảnh Húc Nghiêu gặp được ở Bạch Sa. Từ Khiêm lập tức nhớ ra lúc đó Cảnh Húc Nghiêu có điện thoại cho mình, nói gặp được một cô gái giống Quý Tinh như đúc, còn gửi hình chụp qua cho anh. Từ Khiêm lập tức mở tin nhắn, quả nhiên thấy có hình chụp Cảnh Húc Nghiêu gửi tới. Cô gái trong ảnh giống Quý Tinh như đúc, cả tên cũng giống.

Từ Khiêm nhìn cái tên trên hộ chiếu, lấp lánh rõ hai chữ “Quý Tinh“.

Từ Khiêm khi ấy liền ngây ngốc, anh còn nghĩ đã thấy ma, nhưng cô gái kia đang cười nói với Hình Gia Huyên, hoàn toàn là dáng vẻ của một người đang sống, nhìn thế nào cũng không giống ma.

Nói chuyện điện thoại với anh rồi, chuyện nhờ Tần Hạo tra cũng đã có tin tức, nên Tôn Quân Trác bảo Từ Khiêm phải lập tức về, xem Tần Hạo nói thế nào.

Thế nên Từ Khiêm lúc nãy mới chặn xe Ngu Dao lại, dẫn theo cô về Giang Ninh.

Thật ra, Ngu Dao có tới Giang Ninh hay không cũng không liên quan nhiều lắm, nhưng từ sau chuyện của Quý Tinh, bà Từ vẫn luôn giục Từ Khiêm kết hôn. Mỗi lần anh về Giang Ninh, bà Từ hận không thể thu xếp cho Từ Khiêm gặp mặt n cô gái, nếu cảm thấy có duyên thì cứ phát triển tình cảm, không được thì lại đi xem mặt.

Từ Khiêm thật sự là không còn cách, thế nên mỗi lần về Giang Ninh, hễ tránh được chuyện về đại viện thì anh sẽ tránh.

Lần này trở về không biết phải ở Giang Ninh bao lâu, hơn nữa sức khỏe bà cụ Từ không tốt, Từ Khiêm không thể không về đại viện xem một cái. Vì không muốn bà Từ tiếp tục sắp xếp bảo anh đi xem mặt, anh đành phải đưa Ngu Dao về, phòng lúc cần thiết có thể qua loa đại khái với bà Từ.

Cảnh Húc Nghiêu ngồi trước lái xe. “Tôi cũng không rõ lắm, cô gái này giống Quý Tinh như đúc, cả tên cũng giống.”

Từ Khiêm hiện tại chỉ muốn xe vào đến thành phố thật nhanh để nghe Tần Hạo nói xem mọi chuyện là thế nào.

“Đi thẳng tới chỗ Tần Hạo nhé?” Cảnh Húc Nghiêu liếc nhìn Từ Khiêm qua kính chiếu hậu.

“Chứ còn đi đâu?” Từ Khiêm không hiểu sao cậu ta lại đi hỏi như vậy.

Hiện tại việc cấp bách đương nhiên là đi gặp Tần Hạo, biết rõ còn phải hỏi sao?

Nói xong câu đó, Từ Khiêm lại cảm thấy không ổn lắm. Anh liếc qua Ngu Dao, nhưng chỗ Tần Hạo hẹn và chỗ anh ở nằm trái đường. Nếu đưa Ngu Dao về rồi mới qua chỗ Tần Hạo, nhất định sẽ gặp cảnh kẹt xe nghiêm trọng, vì vậy, Từ Khiêm quyết định đưa Ngu Dao theo cùng.

Xe dừng lại trước cửa một câu lạc bộ ở ngoại ô Giang Ninh. Cậu thiếu niên giữ cửa rất được việc, đi tới giúp mở cửa, thấy người ngồi trong liền cung kính khom người. “Cậu chủ Cảnh! Cậu chủ Khiêm!”

Nơi này là câu lạc bộ tư nhân của Tần Hạo, trước đây Từ Khiêm và bọn họ cũng thường xuyên tới đây, cho nên cậu thiếu niên giữ cửa ấy đương nhiên nhận ra bọn họ ngay.

Có điều mấy năm nay, Tần Hạo chủ yếu phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, Từ Khiêm lại rất ít khi trở về Giang Ninh, nên rất ít khi tới đây.

Đi vào câu lạc bộ, đập vào mắt là một dòng suối phun nước nhân tạo, bên cạnh đó là một kệ tam giác đặt chiếc dương cầm, nghe nói Tần Hạo thích chơi đàn, trước đây nếu rảnh rỗi thường tự mình đàn một bản.

Phòng của Tần Hạo ở lầu ba, có thang máy đi thẳng lên, vừa ra khỏi thang máy sẽ thấy ngay phòng riêng của Tần Hạo.

“A Khiêm, Húc Nghiêu, các cậu tới rồi à!”

“Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?” Từ Khiêm không thèm chào hỏi người bạn lâu rồi không gặp.

Tần Hạo rất hiểu tâm tư của Từ Khiêm nên cũng không nói nhiều, đi thẳng tới bàn làm việc, lấy ra một xấp giấy tờ trong ngăn kéo đưa cho Từ Khiêm.

“Xem xong cậu sẽ biết.”

Từ Khiêm cầm tư liệu, xem lướt qua một lượt.

Anh ném mạnh xấp tư liệu xuống đất. “Sao có thể được?”

“Cậu không tin mạng lưới tình báo của tôi?”

“Tần Hạo, cậu bảo tôi làm sao mà tin được?” Từ Khiêm thật không muốn tin những gì mình vừa được xem.

Cảnh Húc Nghiêu không hiểu bọn họ nói gì, anh nhặt xấp giấy tờ trên mặt đất lên.

“Tần Hạo, có khi nào nhầm không?”

“Cậu ấy đã không tin, nhưng sao cậu cũng không tin tôi?” Từ Khiêm không muốn nghi ngờ mạng lưới tình báo của Tần Hạo, nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Húc Nghiêu, anh không thể thuyết phục mình tin.

Tần Hạo lấy một chai vang đỏ trên tủ rượu cạnh giá sách, khui ra, rót đầy vào ba chiếc ly chân cao.

“Chính xác 1000%.”

Anh ta lần lượt đưa cho Từ Khiêm, Cảnh Húc Nghiêu và Ngu Dao. Ngu Dao chỉ đi theo, không nói câu nào. Trường hợp này, không có chỗ cho cô nói chuyện, cô chỉ cần im lặng là được.

Lúc Tần Hạo đưa rượu, Ngu Dao xua tay, cô cơ bản sẽ không uống rượu. “Cám ơn, tôi không uống đâu ạ.”

“Bên cạnh cậu chủ Khiêm xuất hiện một đóa tiểu bạch hoa từ khi nào thế nào?” Nghe như khen Ngu Dao, nhưng nói chung vẫn có cảm giác chỗ nào không đúng?

Ngu Dao không để ý lời anh ta nói, chỉ cười cười, sau đó cô vẫn nhận ly rượu. “Cám ơn.”

Cô vốn không muốn nhận ly rượu, nhưng ngẫm lại, xuất phát từ phép lịch sự, cần gì phải gây thêm khó xử?

“Tần Hạo, Quân Trác nói thế nào?” Từ Khiêm cũng không để ý câu nói của Tần Hạo, bởi vì anh biết, Tần Hạo hay nói mấy lời không đứng đắn chứ con người anh ta cũng không có gì.

“Cũng giống cậu, không tin được.”

Tần Hạo mới từ Ý về sáng sớm hôm nay, xuống máy bay, nhận được tư liệu liền lập tức bảo Tôn Quân Trác cùng xem, có điều không nghĩ năng lực chấp nhận sự việc của Tôn Quân Trác lại kém như vậy, xem xong tư liệu, một cậu cũng không nói đã bỏ đi.

“Ha, người phụ nữ ở bên tôi hai năm lại vẫn luôn dùng thân phận giả!” Từ Khiêm tự giễu.

“Cậu cũng đừng nói như vậy, ít ra con người cô ấy vẫn là thật.” Tần Hạo độc miệng nói. “Sợ nhất là cái gì của cô ấy cũng đều là giả, cả mặt mũi cũng là giả.”

“Vậy Quý Tinh thật đâu?” Từ Khiêm hỏi Cảnh Húc Nghiêu.

“Ở khách sạn tôi thu xếp.”

“Đi, đưa tôi đi gặp.”

Tâm tình Từ Khiêm lúc này, dù là Tần Hạo hay Cảnh Húc Nghiêu, đều không thể lý giải.

Trên đường ra khách sạn, Từ Khiêm nhờ Cảnh Húc Nghiêu cho Ngu Dao xuống. Anh lấy ra một chùm chìa khóa.

“Em kêu xe tới cư xá Tinh Hải, lô 2, phòng 2808.”

Từ Khiêm ban đầu không định để Ngu Dao về một mình, nhưng thấy cô đầy vẻ mỏi mệt, sắc mặt hơi trắng bệch, anh không khỏi nhớ tới tối hôm qua Ngu Dao hầu như không ngủ được bao lâu, sáng sớm đã dậy để chuẩn bị về Côn Minh, sau lại bị anh kéo tới Giang Ninh. Bôn ba liên tục, cả Từ Khiêm còn chịu không nổi huống chi là Ngu Dao.

Vả lại, anh cũng không nỡ để Ngu Dao đi theo mình rồi biết rõ mọi chuyện, Ngu Dao cơ bản không cần phải biết. Thế nên, anh bảo Ngu Dao đón xe về.

Ngu Dao rất nghe lời, xuống xe. “Được. Tôi biết rồi.”

Cô cảm thấy may là mình có mang theo túi riêng, trông không tới nỗi khó coi.

Trước con đại lộ xa lạ, Ngu Dao chẳng biết một ai, cô đứng trên đường thật lâu mới gọi được một chiếc taxi, thế nhưng cô không về chỗ ở của Từ Khiêm mà đi gặp Thẩm Ninh Tịch.

Lúc ở cậu lạc bộ của Tần Hạo, Ngu Dao đã nhắn tin cho Thẩm Ninh Tịch nói mình đang ở Giang Ninh. Thẩm Ninh Tịch hỏi cô đang ở đâu, Ngu Dao trả lời không biết, sau đó Thẩm Ninh Tịch gửi thẳng vị trí định của mình qua cho Ngu Dao.

Lúc này Ngu Dao đang dùng định vị của mình tới chỗ Thẩm Ninh Tịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.