Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 92: Chương 92




Chương 95: Người bí ẩn là anh ta

Editor: Nhi

***

Hai hôm sau, buổi tối, Đồng Hâm đến thành phố Côn.

Sáng sớm Ngu Dao đã ra bến xe chờ anh ấy, mấy chiếc xe chạy vào bãi rất đúng giờ. Lúc đi ra, Đồng Hâm còn cầm theo một túi công văn.

“Đồng Hâm, ở đây!” Ngu Dao giữa đám người tìm kiếm rất lâu mới nhìn thấy Đồng Hâm.

Đồng Hâm vẫy tay gọi cô, sau đó đi ra khỏi bến.

“Chú Ngu giờ sao rồi?”

“Chú hai tớ dùng hết mối quan hệ vẫn không được.” Ngu Dao khi nói ra những lời này thì cảm thấy rất thương tâm.

Ngu Thế Minh đã bị tạm giữ hành chính mấy ngày rồi.

Hiện giờ, không chừng Ngu Dật Thần đã biết, cả bên phía nhà cô cũng đã biết chuyện này.

Chú Lê Kiến Ba cũng đã đi tìm bạn bè, tất cả đều nói tạm thời chưa có cách để gặp Ngu Thế Minh, trừ phi có luật sư trình văn bản xin gặp, có lẽ mới có thể.

Cho nên, mấy ngày nay, Ngu Dao vẫn luôn gọi điện thoại hỏi Đồng Hâm khi nào thì có thể về, chờ anh ấy về để cùng thương thảo một chút.

“Ngày mai, tớ sẽ đệ đơn xin gặp xem sao.” Đồng Hâm là luật sư tất nhiên cũng biết, khi bị tạm giữ hành chính, nếu người nhà không được gặp, như vậy chỉ luật sư là có thể đệ đơn xin gặp.

Đồng Hâm là người thành phố Côn, sau khi cùng Ngu Dao dùng cơm chiều, anh ấy liền về nhà mình.

---

Ngu Dao bước vào nhà đã thấy Cố Tuệ Nhàn và Ngu Dật Thần ngồi trong phòng khách, dường như đang chờ cô về.

“Thế nào rồi? Chị?” Ngu Dật Thần biết cô đi gặp người bạn làm luật sư.

Ngu Dao gật gật đầu. “Đồng Hâm nói, ngày mai anh ấy sẽ đệ đơn xin để chúng ta đi gặp bố.”

Hiện tại cũng chỉ có thể đi trên con đường luật pháp, mặc kệ thế nào, Ngu Dao hiện giờ chỉ muốn được gặp bố một lần trước đã.

“Sẽ không có chuyện gì nữa đấy chứ?” Cố Tuệ Nhàn dạo này đã bị đả kích khó có thể chịu được, dù khi có tin tốt, bà vẫn bị ảnh hưởng.

“Đồng Hâm cũng không dám cam đoan.” Ngu Dao không dám nói chắc nịch, sợ đến lúc đó nếu không được gặp Ngu Thế Minh thì với Cố Tuệ Nhàn mà nói, không thể nghi ngờ, đó sẽ lại là một đả kích lớn nữa.

Ngu Dao liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ nhiều. “Mẹ, mẹ uống thuốc rồi đi nghỉ đi.”

Cố Tuệ Nhàn càng ngày càng mất ngủ nghiêm trọng, hơn nữa còn xuất hiện hiện tượng chóng mặt. Ngu Dao đưa Cố Tuệ Nhàn đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói bà vì áp lực quá lớn nên sinh ra mất ngủ, kê cho bà thuốc an thần, dặn mỗi đêm uống một viên trước khi đi ngủ.

Ngu Dật Thần vào bếp rót một ly nước chín, Ngu Dao đỡ Cố Tuệ Nhàn về phòng ngủ, tìm trong tủ đầu giường lấy một viên thuốc cho Cố Tuệ Nhàn. Hai chị em nhìn Cố Tuệ Nhàn uống thuốc xong mới vì đắp chăn đâu vào đó cho bà rồi tắt đèn, rời phòng ngủ.

Cố Tuệ Nhàn mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa xuất hiện hiện tượng chóng mặt, Ngu Dao đưa Cố Tuệ Nhàn đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là bởi vì áp lực quá lớn, nên bà sinh ra mất ngủ bệnh. Sau đó kê cho bà đơn thuốc an thần, dặn dò mỗi đêm trước khi đi ngủ thì uống một viên.

Tìm người tặng lễ, chính là có thể được gặp Ngu Thế Minh.

Thế nhưng, trước đó đã có chuyện của Ngu Thế Minh, hiện tại ai còn dám nhận lễ quà?

“Hửm?” Ngu Dao vốn định tới phòng làm việc tra tư liệu. “Gì cơ?”

“Không có gì. Chỉ là muốn chị chú ý tới sức khỏe.”

“Yên tâm đi. Chị sẽ không gục ngã.” Là trưởng nữ trong nhà, Ngu Dao biết gánh nặng trên người nặng nề thế nào.

---

Thành phố Giang Ninh.

Sức khỏe Quý Tinh đã bắt đầu xuất hiện những chuyển biến xấu. Giáo sư Lý cũng đã nói rõ với Từ Khiêm, bây giờ cho dù có tìm được tủy thích hợp, chỉ e Quý Tinh cũng không thể làm phẫu thuật.

Từ Khiêm bỏ hết việc ở Bạch Sa, luôn ở Giang Ninh với Quý Tinh.

Anh đã nói Trương Tiêu không cần tìm người có nhóm máu RH nữa, bởi vì có tìm được cũng vô dụng.

Tôn Quân Trác sáng sớm tới phòng bệnh, vừa lúc Từ Khiêm cũng mới đến. “A Khiêm.”

“Ừm, Tới rồi?”

“Cậu ra đây một chút!”

Từ Khiêm theo Tôn Quân Trác ra ngoài hành lang. Lúc lên đây, Tôn Quân Trác đã cố ý cầm theo tập văn kiện để trên xe theo, anh ta đưa văn kiện cho Từ Khiêm. Từ Khiêm không rõ nguyên do, nhìn anh ta. “Có ý gì?”

Tôn Quân Trác chỉ dùng ánh mắt ý bảo Từ Khiêm mở văn kiện xem xem bên trong chỉ là gì.

Từ Khiêm bán tín bán nghi lật ra, nhưng đó chính là tư liệu về gia đình Ngu Dao, bao gồm nhóm máu RH của Ngu Dao. Chuyện Từ Khiêm đã từng tới thăm nhà cô, sau chuyện anh bí mật gặp Ngu Thế Minh ở Bạch Sa cũng ở trong đó.

“Cậu điều tra cô ấy?”

Tôn Quân Trác tay chắp sau người, đứng trước cửa sổ sát đất ngoài hành lang, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bây giờ đã là đầu tháng ba, mùa của xuân về hoa nở, hoa lê, hoa đào, anh đào trong bệnh viện quân khu sớm đã có nụ, cây liễu cũng đã nảy mầm mới.

“A Khiêm, cậu đã nói sẽ không để Quý Tinh có chuyện.” Đây là câu nói Tôn Quân Trác vẫn luôn nhớ rõ.

Chính bởi vì câu nói này mà Tôn Quân Trác mới đi tìm Chương Minh hỏi rõ ràng.

Chương Minh cũng có thể coi là bạn lâu năm của Quý Tinh, lúc Từ Khiêm và Quý Tinh còn ở bên nhau, bọn họ thường xuyên đi chơi với nhau. Quý Tinh nhỏ tuổi hơn, lại là nữ nên đương nhiên được chiếu cố nhiều nhất, ai ai cũng rối rít xem cô gái ấy như em gái của mình mà quan tâm chăm sóc.

Sau khi Từ Khiêm và Quý Tinh chia tay, mọi người ai cũng đều thấy tiếc. Nhưng cũng có tình lý bên trong, gia đình Từ Khiêm như vậy sao có thể chấp nhận xuất thân của Quý Tinh. Cho dù vậy, chuyện này cũng không làm các mối quan hệ khác của cô ấy bị ảnh hưởng.

Sau khi về nước, Quý Tinh dần dần liên lạc lại với mọi người. Cô ấy sinh bệnh nằm viện, mọi người truyền cho nhau biết, tất cả đều sốt sắng nghĩ cách giúp, Chương Minh là một trong số đó.

“Chương Minh đưa tư liệu cho cậu?” Chỉ có anh ta là người biết được nhiều chuyện nhất.

Trương Tiêu tuyệt đối không có khả năng, cậu ta còn chưa hiểu ông chủ mình là người thế nào?

“Chuyện ai nói cho tôi biết nghiêm trọng vậy sao?” Tôn Quân Trác quay lại nhìn về phía Từ Khiêm. Từ Khiêm khó thở. Anh đi nhanh tới, một tay túm cổ áo Tôn Quân Trác, giọng nói hung tợn. “Cậu đừng có mà nghĩ tới chuyện đụng vào cô ấy.” Đây là câu mấu chốt của Từ Khiêm.

Lúc trước, anh định tìm Ngu Dao để hiến tủy cho Quý Tinh; nhưng sau đó, khi Trương Tiêu tìm ra được hai người khác, Từ Khiêm lập tức đem hy vọng dần dần chuyển sang hai người kia. Khi báo cáo cuối cùng được đưa ra, tủy của Ngụy Kha không phù hợp để hiến tặng, người còn lại vẫn chưa đồng ý đi kiểm tra; nhưng vào lúc đó, Từ Khiêm đã dần dần không còn ý định nhờ Ngu Dao nữa rồi.

Thế nên, cho dù sau đó anh biết Ngu Thế Minh là người trong giới chính trị, anh cũng không có suy nghĩ lấy ông ra làm giao dịch với Ngu Dao.

“A Khiêm! Quý Tinh... cô ấy sắp chết!” Tôn Quân Trác gầm khẽ.

Anh ta thật sự sợ mất đi Quý Tinh. Nếu không phải yêu cô ấy thật lòng, anh ta hà tất phải mạo hiểm phá vỡ tình anh em để ở bên Quý Tinh.

“Cho dù là vậy, cậu cũng không được động tới cô ấy!” Từ Khiêm nói câu đó một cách rất bình tĩnh, hờ hững nhưng Tôn Quân Trác biết, Từ Khiêm thật sự đã tức giận.

Anh xoay người, đi khỏi bệnh viện, gọi điện đặt một vé máy bay, chuẩn bị bay thẳng về thành phố Côn.

-----

Chương 96: Tôi ở dưới nhà em!

Lúc xuống lầu, Từ Khiêm vừa lúc đụng mặt Chương Minh tới bệnh viện thăm Quý Tinh.

Chương Minh vẫn không biết Từ Khiêm đã biết chuyện anh ta và Tôn Quân Trác làm sau lưng anh, vẫn nồng nhiệt tình chào anh: “Cậu chủ Khiêm! Đi đâu đó hả?”

Từ Khiêm liếc nhìn anh ta, ánh mắt mang một chút lửa giận. “Thu dọn cục diện rối rắm.”

Chương Minh hoàn toàn không rõ ý của Từ Khiêm.

Anh ta bối rối, mơ hồ nhìn từ khiêm. “Là ý gì?”

“Cậu hẳn phải rõ hơn tôi chứ?” Từ Khiêm hỏi lại.

Chương Minh suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra. Chẳng lẽ, Từ Khiêm biết anh ta và Tôn Quân Trác lén lút làm? Đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Từ Khiêm, ai ngờ không thấy bóng dáng người đâu nữa.

Từ khiêm vô cùng hiểu tấm lòng muốn cứu Quý Tinh của Tôn Quân Trác.

Ngay từ đầu, anh quả thật đã nghĩ nếu lại không tìm được người thích hợp, anh sẽ dùng thủ đoạn đặc biệt để bức Ngu Dao đi vào khuôn khổ. Lúc sau, sau khi giáo sư Lý nói với anh về bệnh tình của Quý Tinh, Từ Khiêm đã thay đổi ý định ban đầu.

Giáo sư Lý nói, cứ cho sức khỏe của Quý Tinh có thể chịu được việc cấy tủy thì cũng phải cần thời gian năm năm quan sát. Trong năm năm này, xác suất tái phát rất cao, nếu chỉ nhiễm trùng cảm mạo một chút thôi thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng lấy mạng Quý Tinh. Huống gì, xét tình hình trước mắt, sức khỏe Quý Tinh không có cách nào để chịu được cuộc phẫu thuật cấy tủy.

Sau khi biết được chuyện này từ giáo sư Lý, Từ Khiêm đã nói chuyện nghiêm túc một lần với riêng Quý Tinh. Anh nói đúng sự thật cho Quý Tinh về tình trạng sức khỏe của mình.

Sau khi biết, Quý Tinh nói rất bình tĩnh: “A Khiêm, em không làm phẫu thuật.”

“Phải sống vô cùng cẩn thận như vậy suốt năm năm sau khi phẫu thuật, chi bằng cứ ra đi như vậy cho xong.”

“Chưa kể, nếu em chịu làm phẫu phẫu thì cũng chẳng ai có thể cam đoan em vẫn sẽ sống sót.”

Sau khi biết suy nghĩ của Quý Tinh, tuy một mặt Từ Khiêm vẫn nỗ lực tìm tủy phù hợp, nhưng cũng đã giảm chậm tốc độ. Sống chết có số, cứ cho là bọn họ dùng sức mạnh và thủ đoạn ngang ngược để đổi lấy việc kéo dài sinh mạng của Quý Tinh đi, nhưng vẫn rất có khả năng bệnh tái phát trong lúc dùng thuốc kháng sinh.

---

Thành phố Côn.

Đồng Hâm đã đệ đơn xin gặp lên rồi, trước mắt vẫn đang chờ tin tức.

Ngày thứ năm sau khi Ngu Thế Minh bị tạm giữ hành chính, Ngu Dao được gặp ông.

Trong năm ngày đó, Ngu Thế Minh không còn khí phách nhiệt thành của một người đàn ông từng trải như trước kia, khuôn mặt ông ngập sự tang thương, râu ria xồm xàm, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm bị bắt.

Bọn họ được sắp xếp một phòng gặp mặt để gặp Ngu Thế Minh. “Bố!”

“Thế Minh!”

Nhìn thấy Ngu Thế Minh đi vào, cả Ngu Dao và Cố Tuệ Nhàn đều bật dậy.

Nhìn bộ dáng hiện giờ của chồng, hốc mắt của Cố Tuệ Nhàn lại không kìm được mà phiếm đỏ. Ngu dao ở bên cạnh, cầm tay Cố Tuệ Nhàn. “Mẹ à!”

Cô khẽ gọi, ý bảo mẹ đừng quá kích động, kẻo bố lại lo lắng.

Lúc hai người ở nhà đã nói với nhau kỹ, vào lúc này, khi thấy Ngu Thế Minh thì không ai được kích động, cũng không được khóc, đừng để Ngu Thế Minh lại phải lo lắng cho mọi người ở nhà.

Đồng Hâm làm luật sư đại diện, cũng đi cùng tới đây.

“Chú Ngu!” Anh ấy lễ phép chào Ngu Thế Minh.

Hai viên cảnh sát sau khi phụ trách nhiệm vụ đưa Ngu Thế Minh tới đây xong liền ra khỏi phòng.

“Bố, rốt cuộc sao lại thế này?” Trong lòng Ngu Dao có vô số dấu chấm hỏi.

Ngu Thế Minh giương mắt nhìn ba người ngồi đối diện một lúc rồi ông lắc đầu. “Bố cũng không biết.” Ông thật sự không biết sao lại như vầy, vì cái gì mà ông chủ Duệ Thần lại nói vậy.

Ngu Dao còn định hỏi thêm thì bị Đồng Hâm kéo lại. Anh ấy lắc đầu, ra hiệu Ngu Dao đừng hỏi nữa, đổi lại anh ấy nói: “Chú Ngu, cháu là Đồng Hâm, bạn học trước kia của Dao Dao.”

“Chú vẫn nhớ cháu.”

“Chú Ngu, bị giữ mấy ngày nay chú có khỏe không?”

“Vẫn khỏe.” Ngu Thế Minh tất nhiên rõ ý tứ của Đồng Hâm khi hỏi ông những câu này.

“Vậy là tốt rồi.” Đồng Hâm lật giấy tờ mình mang tới ra, tiếp tục nói: “Chú Ngu, chú còn nhớ mấy món đồ người của Duệ Thần đưa tới nhà chú không ạ?”

Ngu Thế Minh suy nghĩ rất lâu. “Có hai bình rượu Ngũ Lương Dịch, với một ít đồ bổ linh tinh.” Thói quen thích ưống hai ly trước khi dùng cơm của ông bạn bè xung quanh đều biết.

“Vậy, mấy món đồ đó còn ở nhà không?” Đồng Hâm hỏi câu hỏi mấu chốt nhất.

Nếu mấy thứ đó còn, sự tình sẽ biến thành rất đơn giản.

“Chắc là còn đấy.”

Thời gian cho gặp mặt không được nhiều, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hỏi rõ ràng thì đã hết giờ rồi.

Cố Tuệ Nhàn vẫn luôn nắm tay Ngu Thế Minh tay buông. Ngu Thế Minh chỉ cầm tay bà, vỗ nhẹ nhẹ vài cái. “Sẽ không có việc gì đâu.” Ánh mắt ông rất kiên định, nhìn ba người bọn họ.

“Đồng Hâm, bây giờ phải làm gì?”

Đồng Hâm cũng chưa nắm được chính xác hành động tiếp theo của tổ điều tra. “Về nhà xem trước đã. Chú Ngu nói mấy thứ đó vẫn còn ở nhà đúng không?”

Trước mắt, đây là việc duy nhất có thể làm.

Ba người bọn họ lập tức một đường trở về nhà. Ngu Dao vào phòng làm việc, quà Tết trong nhà đều được chất đống ở một góc nhỏ trong phòng.

Cô lục tới lui xem một lần vẫn không tìm được mấy món đồ Ngu Thế Minh nói. “Có khi nào nhớ lầm không?”

“Với trí nhớ của bố con sao có thể bị nhầm chứ?” Cố Tuệ Nhàn ở bên cạnh chêm vào một câu.

Ngu Dao chưa từ bỏ ý định, tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không tìm được như cũ.

---

Lúc Từ Khiêm tới thành phố Côn đã là buổi tối.

Ban đầu anh định bay thẳng tới thành phố Côn, nhưng lại nghĩ đến thành phố Côn rồi nhưng sẽ không có xe, không có phương tiện đi lại, thế nên anh liền về Bạch Sa một chuyến, sau đó lái xe tới thành phố Côn.

Trương Tiêu lúc đầu muốn đi theo Từ Khiêm tới đó nhưng bị Từ Khiêm ngăn lại.

Từ Khiêm vừa tới thành phố Côn liền gọi điện cho Ngu Dao.

Nhận được điện thoại của Từ Khiêm, Ngu Dao do dự một lúc. Lúc đầu cô không muốn bắt máy nên lập tức ném di động sang một bên, cho rằng nếu không bắt máy anh cũng sẽ thôi gọi nữa.

Nào ngờ, người gọi điện thoại còn kiên nhẫn hơn cô nhiều. Cuối cùng, chịu không nổi, Ngu Dao vẫn phải nhận điện thoại.

“Alo!”

“Tôi ở dưới nhà em, em xuống dưới đi!” Từ Khiêm ngồi trong xe nhìn một điểm trên tòa lầu cao trước mắt.

Ngu Dao tưởng anh đang nói tới căn nhà ở Bạch Sa. “Tôi không ở Bạch Sa.”

“Tôi hiện tại đang đứng trên đường Hoài Hải, tiểu khu Kim Nguyên.”

“Anh...”

“Nhanh chạy xuống đi!”

Ngu Dao nhìn màn hình di động hiển thị cuộc gọi đã kết thúc. Cô dữ dằn ném di động xuống giường, sau đó chạy đến phòng Ngu Dật Thần.

Vì cửa sổ phòng Ngu Dật Thần nằm đối diện với đường cái, quả nhiên, liếc mắt một cái đã thấy xe của Từ Khiêm đỗ bên dưới.

Cô đã ngồi xe của Từ Khiêm rất nhiều lần, làm sao mà không nhận ra.

Lúc này Ngu Dật Thần vẫn chưa tan học về. Lo nếu mình không đi xuống, bị Ngu Dật Thần đi học về nhìn thấy được, nói với nhà thì sẽ không hay, cô cầm di động và ví tiền đi xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.