Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 101: Chương 101: Có hai Quý Tinh!




Editor: Dế Mèn

***

Người tới không phải ai khác, đúng là người lần trước tự xưng là hôn thê của Cảnh Húc Nghiêu.

“Sao em lại không thể tới?” Người ấy hỏi lại.

Cô ta đẩy Cảnh Húc Nghiêu ra, đi vào. Thạch Hâm đang ăn bữa sáng rất ngon lành thì giờ cô đã ngừng ăn. Cô bỏ bánh mì lúa mạch trong tay xuống, đứng dậy.

Cô gái này, chính là người lần trước cô đã thấy.

Vị hôn thê của Cảnh Húc Nghiêu.

Từ khoảng cách gần vị hôn thê của Cảnh Húc Nghiêu nhìn rất xinh đẹp. Bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của Chanel mặc trên người cô ấy trông hệt như người mẫu mặc trong các buổi ra mắt. Rất đẹp! Rất xứng!

Cô ta trang điểm nhẹ, làn da trắng nõn lại còn sáng.

“Hình Gia Huyên!” Cảnh Húc Nghiêu thấp giọng kêu tên cô ta.

Đúng vậy, cô gái này tên Hình Gia Huyên.

“Sao cơ?” Hình Gia Huyên ném bừa chiếc túi Pranda của mình xuống sô pha, lại cởi áo khoác ném sang một bên, sau đó ngồi xuống.

“Cô tới làm gì?”

“Ha, tự nhiên anh đi hỏi câu này! Em đến gặp chồng chưa cưới của em, không được sao?”

Cảnh Húc Nghiêu ôm trán, đau đầu thoáng nhìn qua Thạch Hâm, khuôn mặt tái nhợt, môi không có chút máu. Anh hiện giờ rất hối hận vì tối hôm qua đã đưa Thạch Hâm về Ấn Tượng Thành.

Anh “đóng quân” ở Bạch Sa không phải chỉ vì nơi này gần Cảnh thị.

“Đó chỉ là mấy lời nói đùa của người lớn thôi, sao tôi không biết đại tiểu thư Hình cô lại tin là thật nhỉ?” Cảnh Húc Nghiêu vòng qua Hình Gia Huyên. Đi tới bàn ăn, đôi tay anh nắm lấy tay Thạch Hâm.

Thạch Hâm đang cúi đầu liền ngẩng lên liếc nhìn anh một cái, Cảnh Húc Nghiêu lắc đầu với Thạch Hâm, ý bảo không cần nghe cô gái kia nói. Thạch Hâm chỉ cắn môi, sau đó không nói gì.

Hình Gia Huyên nhìn lướt qua hai người ở bàn ăn, sau đó hừ lạnh.

“Ở ngoài bao nuôi à?”

Lời này tất nhiên là hỏi Cảnh Húc Nghiêu.

“Cô câm miệng!” Cảnh Húc Nghiêu quát lớn cho cô ta ngưng lại.

Giữa Cảnh Húc Nghiêu và Thạch Hâm vốn là một loại quan hệ không rõ ràng, bây giờ bị Hình Gia Huyên nói như vậy, Thạch Hâm ngược lại cảm thấy mình đúng là người được Cảnh Húc Nghiêu bao nuôi ở ngoài. Cô giãy khỏi tay Cảnh Húc Nghiêu.

“Tôi đi trước. Hai người cứ nói chuyện đi.”

Tình huống này, dù cô có thế nào cũng không thể tiếp tục đứng ngây ngốc, chỉ có thể rời khỏi đó.

Cảnh Húc Nghiêu định đi với cô, nhưng khi nhìn thoáng qua người ngồi ở sô pha, anh không đuổi theo cô nữa.

So với Thạch Hâm, người phụ nữ Hình Gia Huyên này khó giải quyết hơn.

“Hình Gia Huyên, từ đâu cô biết địa chỉ nơi tôi ở?”

Nơi ở của Cảnh Húc Nghiêu Bạch Sa không có nhiều người biết.

Hình Gia Huyên giơ bàn tay lên, nhìn bộ móng vừa mới được gắn đá xong.

“Anh nói đi?”

Muốn biết chỗ ở của Cảnh Húc Nghiêu có gì khó? Chỉ cần chạy tới chỗ ông Cảnh vài chuyến tự nhiên sẽ biết thôi.

“Hình Gia Huyên, hôn ước giữa tôi và cô, từ khi có trí nhớ, tôi đã nói, đời này tôi không đời nào cưới cô.”

Phải, Hình Gia Huyên và Cảnh Húc Nghiêu được đính ước từ khi còn trong bụng mẹ.

Lúc trước bà Cảnh và mẹ Hình Gia Huyên là bạn từ bé đến lớn. Hai người cùng gả cho các nhà danh môn vọng tộc ở Giang Ninh, lại thường xuyên gặp mặt uống trà trưa, bàn chuyện các tin tức trong xã hội thượng lưu. Thường xuyên gặp mặt nên hai người trở thành bạn tốt.

Hồi đó, mẹ của Hình Gia Huyên mang thai Hình Gia Huyên trước, sau đó bà Cảnh cũng có Cảnh Húc Nghiêu. Thấy cả hai đồng loạt có thai, hai người họ cảm thấy rất có duyên phận nên bảo nhau, nếu là một trai một gái, hai người sẽ kết thông gia, nếu không thì để bọn nhỏ thành anh em tốt hoặc chị em tốt cũng không tồi.

Sau đó mẹ của Cảnh Húc Nghiêu sinh non. Vừa thấy mình sinh con trai, bà liền mong bà Hình có thể sinh con gái để có thể kết làm thông gia, vừa lo xong chuyện hôn sự cho con trai sớm. Quả thực, bà Hình sau đó sinh một cô con gái là Hình Gia Huyên.

Bà Cảnh vô cùng ưng ý, thực sự coi Hình Gia Huyên như con mình, lúc cô còn nhỏ, bà thường xuyên đưa Hình Gia Huyên về nhà mình ở.

Khi đó, Cảnh Húc Nghiêu còn nhỏ nhưng cảm thấy mẹ mình rất thương Hình Gia Huyên mà không thương mình. Có lần anh nghi ngờ mình không phải con ruột nên bỏ nhà đi, bà Cảnh khi biết thì cười to con trai lòng dạ hẹp hòi.

“Húc Nghiêu, đây là vợ con đó, mẹ đương nhiên phải thương con bé chứ!”

Nguyên văn lời bà Cảnh nói chính là như thế.

Từ đó về sau, tự trong lòng Cảnh Húc Nghiêu chống đối Hình Gia Huyên, không chỉ vì Hình Gia Huyên được mẹ yêu thương, mà hơn nữa là Hình Gia Huyên ở trước mặt ông Cảnh rất thích mách lẻo, khiến Cảnh Húc Nghiêu lúc còn nhỏ bị đánh đòn không ít.

Hình Gia Huyên mười lăm tuổi đã ra nước ngoài du học. Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy con tiểu ma nữ này cuối cùng đã biến khỏi đời mình rồi. Sau khi trưởng thành, Cảnh Húc Nghiêu cũng từng nhắc lại chuyện đính hôn kia với bà Cảnh, anh coi đó như lời nói vui xấu hổ thôi, không ngờ bà Cảnh không đồng ý.

Sau đó nữa, Hình Gia Huyên hai năm liền không về nước, Cảnh Húc Nghiêu cũng dần dần tiếp nhận sự nghiệp ở Cảnh thị. Bà Cảnh thấy anh ngày đêm bận rộn chuyện công ty nên cũng không nhắc tới chuyện này, Cảnh Húc Nghiêu dần dần quên béng.

Bây giờ, kết quả Hình Gia Huyên lại quay về.

“Húc Nghiêu, mẹ đâu có nói như vậy đâu!” Hình Gia Huyên chớp chớp đôi mắt to, nói rất vô tội.

Hình Gia Huyên vẫn luôn gọi bà Cảnh là “mẹ“.

Đây là bà Cảnh bắt cô gọi vậy, bà bảo cứ để cô từ nhỏ gọi “dì, dì” thì sau này gả về nhà họ Cảnh sẽ khó sửa được; cho nên, bà bắt Hình Gia Huyên từ nhỏ phải gọi mình là “mẹ“.

Cảnh Húc Nghiêu chỉ cảm thấy đầu mình phình ra gấp đôi rồi. Một Hình Gia Huyên đã rất khó xử lý rồi, bây giờ bà Cảnh còn xen vào, hai người họ lại đứng cùng một phía, có lẽ Cảnh Húc Nghiêu sẽ bị bức điên mất.

Cảnh Húc Nghiêu lập tức túm Hình Gia Huyên kéo dậy, lấy áo khoác của cô, nói: “Đi, tôi đưa cô về Giang Ninh.”

Ở Ấn Tượng Thành này, ngọai trừ Thạch Hâm, chưa có bất cứ người phụ nữ nào bước vào, Cảnh Húc Nghiêu đương nhiên không muốn Hình Gia Huyên ngồi lại đây.

Cảnh Húc Nghiêu gọi cho thư ký, đặt hai vé tàu lửa cao tốc về Giang Ninh.

Dạo này, bởi vì tin tức rủi ro về máy bay quá nhiều nên Cảnh Húc Nghiêu đã đồng ý với bà Cảnh, dạo này, dù là đi công tác, nơi nào có thể đi bằng tàu cao tốc tới thì anh đều đi tàu.

---

Trạm xe lửa cao tốc thành phố Bạch Sa.

Hình Già Huyên vừa tới Bạch Sa không được mấy ngày, nghe nói gần gần Bạch Sa có rất nhiều thành phố du lịch, cô ta vẫn chơi chưa chán, đương nhiên không muốn về.

Cảnh Húc Nghiêu chụp cổ tay cô ta, cô ta dùng sức muốn thoát khỏi anh.

“Không! Em không về!”

“Nhất quyết phải về cho tôi!”

Hình Gia Huyên thấy chính mình cơ bản không có cách thoát khỏi sự khống chế của người đàn ông, đôi mắt nhìn xung quanh quan sát một lượt, nhắm chuẩn thời cơ rồi cắn vào cánh tay Cảnh Húc Nghiêu đang giữ tay mình. Cảnh Húc Nghiêu bị đau, lập tức buông tay, cô ta nhanh chân bỏ chạy.

Chạy chưa được vài bước lại va phải một người.

“Ngại quá! Ngại quá!” Hình Gia Huyên vừa quay đầu lại xem Cảnh Húc Nghiêu có đuổi theo không, vừa nói xin lỗi.

Người bị đụng trúng chỉ là phủi phủi quần áo, nói: “Không sao.”

Sau khi biết mình bị lừa, Cảnh Húc Nghiêu lập tức đuổi theo, anh chụp lấy cánh tay Hình Gia Huyên, hung dữ nói: “Chút nữa để cô chạy rồi!”

Hình Gia Huyên chỉ cảm thấy sao số mình khổ thế chứ.

“Cô ơi, cô không sao chứ?”

Cảnh Húc Nghiêu bắt được Hình Gia Huyên rồi mới biết cô ta vừa đụng phải người ta nên hỏi.

Cô gái kia chỉ cúi đầu phủi bụi đất trên quần áo, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Húc Nghiêu.

“Không sao.”

“Quý Tinh!”

Cảnh Húc Nghiêu sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái thì kinh ngạc kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.