Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 77: Chương 77: Diễn trò "Lạt mềm buộc chặt"




Editor: Miu Béo

***

Bên này Cảnh Húc Nghiêu vừa mới chuẩn bị đi ăn tối với Thạch Hâm.

Trưa nay, Cảnh Húc Nghiêu đã giữ Thạch Hâm ở phòng làm việc của anh, không cho cô đi, còn dùng dự án thiết kế để uy hiếp cô. Nhiều lần Thạch Hâm cũng không nhịn được muốn mặc kệ hết thảy, rồi trực tiếp đi khỏi, nhưng mỗi lần đều bị Cảnh Húc Nghiêu bắt trở lại. Sau đó vừa ấn cô vào trong ngực, vừa hôn, thử mấy lần, Thạch Hâm cũng không dám đi, không thể làm gì khác hơn là ở lại trong phòng làm việc của anh, chờ anh làm xong chuyện.

“Chuyện gì mà lại vội vàng như vậy?” Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy kỳ quái.

Đã bao giờ thấy Từ Khiêm vội vàng tìm anh như vậy chứ?

“Cậu quay lại, sẽ biết.”

Sau khi Cảnh Húc Nghiêu cúp điện thoại, nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng làm việc của anh. Thạch Hâm lúc này đang cầm điện thoại di động không biết đang nói chuyện phiếm với ai. Còn nói chuyện rất vui vẻ, hi ha cười không ngừng.

“Thạch Hâm, em đến đây.” Cảnh Húc Nghiêu vẫy tay với cô.

Thạch Hâm thu hồi điện thoại di động, đứng dậy đi tới.

“Làm gì?”

“Đang nói chuyện với ai đấy? Cười vui vẻ như vậy?”

“Bạn.” Thạch Hâm ứng phó một câu, cảm giác điện thoại di động trong túi áo lại rung lên, cô lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn của Ngu Dao.

“Không còn chuyện gì nữa, tôi muốn về nhà.”

Ngu Dao gởi nhắn tin tới hỏi cô, mấy giờ về? Nhắc cô không nên về quá muộn.

Cảnh Húc Nghiêu có chút nhức đầu xoa trán.

“Được rồi. Em về nhà chú ý an toàn.”

Vốn muốn đưa cô trở về , nhưng cả đi và về mất rất nhiều thời gian, mà Từ Khiêm còn đang ở chỗ kia chờ anh.

Thạch Hâm gật đầu. “Biết rồi, cũng không còn là đứa trẻ nữa.”

Nói xong, đi tới ghế sa lon cầm túi của mình, liền chuẩn bị rời đi.

Cảnh Húc Nghiêu nhìn cô đi rồi, lúc này mới thu hồi tầm mắt của mình, xem những giấy tờ trên bàn một chút, dường như có chút gấp gáp, anh chỉ muốn xem xong sớm một chút rồi đi về.

Anh có chút muốn biết Từ Khiêm tìm anh vội vàng như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

---

Ngu Dao về đến nhà, mới nghĩ tới tại sao mình lại ngốc như vậy? Tại sao không tìmTừ Khiêm lấy đoạn video kia tiêu hủy là được. Tại sao còn muốn để anh giữ nó? Mặc dù Từ Khiêm nói sẽ không truyền đoạn video này đi, nhưng mà nếu không may thì sao?

Thời điểm Ngu Dao đang ảo não, Thạch Hâm mở cửa đi vào.

“Dao Dao, cậu làm gì đấy?”

Thạch Hâm gặp Ngu Dao trong phòng khách, đang tự đánh miệng mình, cô có chút không giải thích được hỏi.

Ngu Dao lúng túng đứng dậy. “Không có chuyện gì.” Cô đi tới cửa trước.

“Cậu ăn cơm chưa?”

“Không có. Muốn ăn cháo thôi.”

“Trong nhà không còn gạo rồi, hôm khác được không?”

Ngu Dao lúc này mới nghĩ tới, trong nhà không còn đồ ăn, vốn là hôm nay muốn đi mua đồ nhưng bị Từ Khiêm làm rối loạn kế hoạch.

Thạch Hâm đổi lại dép, đi tới phòng bếp, lật tủ bát xem một chút, quả thật không còn cái gì có thể ăn, cũng chỉ còn một gói mì tôm.

“Không còn cách nào khác, ăn cái này vậy.”

Bất đắc dĩ tìm nồi, nấu nước chuẩn bị nấu bát mì.

“Ai dà, cậu ăn mì tôm sao?” Ngu Dao lúc này cũng theo tới, thấy Thạch Hâm chuẩn bị nấu nước, trên bếp đặt một gói mì tôm.

“Đúng vậy.”

“Ăn bên ngoài đi.” Ngu Dao đề nghị.

“Quên đi, quá phiền toái, ăn mì tôm là được.” Thạch Hâm cảm thấy, có thời gian ra ngoài xếp hàng mua đồ, không bằng tự nấu.

Thuần thục đem vắt mì bỏ vào nước, theo thứ tự thêm gói gia vị, chờ mì nấu chín, là được. trong lúc nấu nước, Thạch Hâm còn cố ý nhặt một ít cây cải dầu bỏ vào trong nồi. Thạch Hâm thích ăn sợi mì tương đối mềm, không thích nửa chín nửa sống, cho nên, cô cố ý nấu lâu một chút.

Ngu Dao thấy trong nồi, một chút thịt mỡ cũng không có.

“Cậu không thêm trứng gà sao?”

“Thôi. Cũng nấu xong rồi.” Thạch Hâm vốn không thích ăn trứng gà cho nên mới không muốn bỏ thêm trứng.

Thoải mái ăn xong một chén mì, Thạch Hâm rất không có hình tượng ợ lên một cái, sau đó rửa chén, tự rót cho mình một ly nước chanh.

Hai người ngồi ở trong phòng khách, hàn huyên một lát, Ngu Dao liền chuẩn bị đi nghỉ, ngày mai cô còn có rất nhiều chuyện muốn làm.

---

Trong văn phòng, lúc Cảnh Húc Nghiêu giải quyết xong những chuyện trên tay, đã sắp tám giờ, nhất thời nhớ đến đã hẹn với Từ Khiêm, ngay cả máy tính cũng không kịp đóng, cầm khoác trên ghế dựa, đợi thang máy để đi xuống.

“Cảnh tổng.” Tần Diệp mới vừa lên tới liền thấy Cảnh Húc Nghiêu chuẩn bị rời đi, anh cũng là mới vừa hết bận một lát, trong tay còn cầm điện thoại “là điện thoại của anh Khiêm.”

Cảnh Húc Nghiêu có chút nghi ngờ, Từ Khiêm sao phải gọi thông qua Tần Diệp chứ?

“Tôi lập tức sẽ qua.”

Từ Khiêm còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại đã bị ngắt rồi.

Cảnh Húc Nghiêu đưa điện thoại di động cho Tần Diệp, rồi phân phó: “Cậu cũng về sớm đi.”

Mặc dù, Tần Diệp hiện tại đi theo Lý Tiêu, nhưng anh vẫn chịu trách nhiệm về một vài chuyện của Cảnh Húc Nghiêu.

Tần Diệp lấy điện thoại lại, gật đầu, sau đó thay Cảnh Húc Nghiêu nhấn thang máy, rất nhanh thang máy đã tới rồi.

Trong thang máy, Cảnh Húc Nghiêu lấy điện thoại di động của mình nhìn thoáng qua. Khó trách được, thì ra là điện thoại di động đã hết pin, không trách được Từ Khiêm điện thoại cho Tần Diệp.

Thời gian này đã sớm qua giờ cao điểm của thành phố, cộng thêm Cảnh Húc Nghiêu cố ý tăng tốc độ, cho nên từ Cảnh thị lái về chỗ ở của anh cũng không tới nửa giờ.

Xe anh mới vừa lái vào ga ra tầng ngầmliền Từ Khiêm đang dựa vào mui xe của anh hút thuốc.

“Vội vàng tìm tôi như vậy là có việc gì?” Cảnh Húc Nghiêu đem xe đỗ vào vị trí, quay cửa kính xe xuống hỏi.

Từ Khiêm dập điếu thuốc, thở ra một vòng khói, vứt trên mặt đất.

“Đi vào rồi nói.”

Cảnh Húc Nghiêu rất nhanh đỗ xe xong, hai người liền lên lầu.

Vừa vào nhà, Từ Khiêm đã đoạn video để lên mặt bàn thủy tinh, Cảnh Húc Nghiêu có chút không giải thích được, cầm lấy đoạn video nhìn thoáng qua.

“Đây là cái gì?”

“Phim AV của cậu.”

“Cái gì?” Cảnh Húc Nghiêu không hiểu rõ ý tứ của những lời này.

“Không nghĩ tới, thân thể cậu rất đẹp.”

Từ Khiêm trên dưới đánh giá một phen, nhìn Cảnh Húc Nghiêu có chút sợ hãi.

“Rốt cuộc có ý tứ gì?”

“À, chỗ cậu đang hợp tác kia... Là chỗ tổng giám đốc của Tuyên Thành, đưa cho cậu.”

Từ Khiêm ý bảo Cảnh Húc Nghiêu mở ra xem rồi sẽ biết.

Cảnh Húc Nghiêu cầm lấy chiếc đĩa mở xem xong, sau khi thấy rõ tất cả hình ảnh, sắc mặt của anh nhất thời thay đổi.

“Đây là tôi nói Nam Dạ Tước nhanh chóng lấy về.” Từ Khiêm nói.

Cảnh Húc Nghiêu nổi cơn giận dữ, vậy là đã biết nguyên do vì sao có đoạn clip kia.

Cố Thành tính kế anh.

Như vậy, liệu Thạch Hâm có biết chuyện này hay không? Có phải cô và Cố Thành là đồng phạm hay không?

Trong đầu Cảnh Húc Nghiêu bây giờ chỉ còn vấn đề này.

Anh bắt đầu nghĩ, hết thảy đều là trùng hợp hay sao?

Tại sao lại gặp Thạch Hâm ở Cám Dỗ?

Vì sao Cố Thành đặt riêng phòng cho anh còn dặn quản lý nhắc lại?

Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, Thạch Hâm tới Cám Dỗ là để quyến rũ anh sao?

Từ Khiêm thấy Cảnh Húc Nghiêu nhìn chằm chằm vào TV không nói câu nào.

“Cô ấy không biết.”

Nhìn thái độ này của cậu ta, Từ Khiêm có thể đoán được Cảnh Húc Nghiêu suy nghĩ điều gì.

“Nếu như là cô ấy, cách này sẽ bị dẹp ngay từ đầu.”

Từ Khiêm tiếp tục nói.

“Lần đầu tiên cô ấy đã có thể hoàn toàn thuận theo cậu.”

“Lạt mềm buộc chặt.”

Cảnh Húc Nghiêu chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ này để giải thích cho tất cả hành động của Thạch Hâm.

“Cần phải thế sao?”

Cảnh Húc Nghiêu nhàn nhạt nở nụ cười một tiếng: “Ai biết được?”

Từ Khiêm không nói gì nữa. Anh biết, lúc này có nói gì Cảnh Húc Nghiêu cũng không nghe lọt tai.

Anh ngồi đó thêm một lúc rồi rời đi.

Từ Khiêm vừa về, Cảnh Húc Nghiêu tắt TV, anh cầm chiếc đĩa chuẩn bị tới nhà Thạch Hâm.

Anh muốn tìm cô hỏi cho rõ, tại sao lại bị người khác ghi hình?

Rốt cuộc, có phải cô và Cố Thành thông đồng với nhau hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.