Editor: Lữ
Đám người Ngu Dao ở lại Cám Dỗ đến hơn mười một giờ khuya mới rời khỏi, trong lúc đó Thạch Hâm vẫn chưa trở về. Gửi tin nhắn liền nhận lại một câu “Chỉ là một người bạn, không có chuyện gì”, sau đó không còn gì khác.
Ngu Dao về đến nhà, vẫn không yên tâm, định gọi điện cho Thạch Hâm, không nghĩ đến lại có người gọi cho cô trước, điện thoại nhấp nháy, là một số lạ. Bình thường, dưới tình huống này, Ngu Dao thường sẽ không nhận, chỉ sợ đó là điện thoại lừa gạt hoặc là chào bán thứ gì đó.
Thế nhưng, hôm nay cô lo lắng Thạch Hâm không mang theo di động, mượn của người khác, để gọi cho cô, cho nên, không chút do dự nhận lấy.
Vậy mà, đối phương lại không phải là Thạch Hâm.
“Alo? Thạch Hâm?” Ngu Dao không chắc lắm hỏi một câu.
Người ở đầu bên kia nở nụ cười trầm thấp: “Tìm bạn à? Không gặp?”
“Từ Khiêm?” Ngu Dao nghe được giọng nói này, hơi chần chừ hỏi.
“Hóa ra em vẫn còn nhớ tôi.”
“Từ tiên sinh, anh có chuyện gì ư? Nếu như, không có việc gì, tôi cúp đây. Tôi đang đợi một cuộc gọi rất quan trọng.”
Nếu Ngu Dao biết cuộc gọi xa lạ này chính là của Từ Khiêm, đánh chết cô, cô cũng sẽ không nhận cuộc điện thoại này.
“Tôi biết bạn của em ở đâu? Tôi ở dưới lầu chờ em.” Từ Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại.
Ngu Dao không quá nghĩ ngợi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Trái lại không phải cô sợ Từ Khiêm lừa gạt cô. Chỉ là, trước đây mỗi lần Từ Khiêm tìm cô, đều không có kết quả tốt.
Rầu rĩ cả nửa ngày, Ngu Dao gọi điện thoại cho Diệp Tử Mặc, muốn cậu ấy cùng đi với mình, nhưng ngày mai Diệp Tử Mặc phải về nhà, dường như trong nhà có chuyện. Gần dây, Diệp Tử Mặc vì chuyện trong nhà, cũng vô cùng bận bịu, Ngu Dao nghĩ tới nghĩ lui: “Ngu Dật Thần, em ra đây.”
Cái tên này, từ Cám Dỗ trở về một cái là, chui tọt vào trong phòng, không biết để làm gì.
“Làm gì.” Ngu Dật Thần vốn đang đeo tai nghe, nhưng âm lượng không mở quá lớn, cho nên khi Ngu Dao gọi cậu, cậu vẫn có thể nghe thấy.
“Em ra đây mau cho chị.”
Ngu Dật Thần không thể làm gì khác đành tháo tai nghe ra, đứng dậy đi ra ngoài: “Làm gì đấy?”
“Đi, theo chị xuống lầu.” Không thể tìm đến Diệp Tử Mặc, không có nghĩa là không thể tìm em trai.
Ngu Dao nghĩ, nếu có Ngu Dật Thần ở đây, có thể sẽ khá hơn một chút.
Từ Khiêm ngồi trong xe đợi rất lâu, không thấy Ngu Dao đi xuống, anh cũng không nóng vội, chỉ tắt máy xe, hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc, bàn tay cầm thuốc, thò ra khỏi cửa.
Hôm nay, có thể đụng mặt Thạch Hâm, xem như vừa khéo. Từ Khiêm vẫn còn đang suy nghĩ, bản thân nên tìm lý do gì để gặp Ngu Dao, không ngờ, Cảnh Húc Nghiêu lại giúp cho mình một việc lớn.
Cảnh Húc Nghiêu và Từ Khiêm, trước sau theo đến Cám Dỗ, khi Từ Khiêm vừa đi vào, Cảnh Húc Nghiêu vào toilet, rất lâu chưa quay lại, Từ Khiêm còn tưởng rằng anh chạy mất, liền gọi điện thoại cho cậu ta.
Vậy mà, Cảnh Húc Nghiêu lại nói mình đang ở ngay phòng bao bên cạnh, Từ Khiêm cảm thấy kỳ lạ: “Sao lại vòng vo như vậy?”
“Không có gì, đụng phải một người, muốn ngồi một mình một lúc.”
“Phụ nữ?” Từ Khiêm không cần nghĩ cũng biết.
“Không có gì thì cúp đấy.”
Từ Khiêm cảm thấy có chút quái lạ, anh sai người đi kiểm tra số phòng của Cảnh Húc Nghiêu một chút, tự bản thân mình đi qua.
Thời điểm bước vào, Cảnh Húc Nghiêu đang uống rượu với Thạch Hâm, Thạch Hâm được Cảnh Húc Nghiêu rót cho vài ly, đã sớm choáng váng, nhìn đồ vật vốn đã lẫn lộn, bây giờ nhìn người càng thêm mơ hồ.
Đối với sự xuất hiện của Từ Khiêm ở phòng bao, Cảnh Húc Nghiêu không mấy bất ngờ.
Nơi này, là một người bạn của Từ Khiêm mở ra, cậu ta muốn kiểm tra ra phòng bao này, dễ như trở bàn tay.
“Cậu rót cho người ta bao nhiêu rồi?” Ban đầu Từ Khiêm nhìn thấy Thạch Hâm, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt, mặc dù có vài lần cùng nhau ăn cơm, cũng gặp mặt mấy lần, nhưng mà, trong lòng anh cũng không nhớ rõ.
“Vài ly thôi.”
Từ Khiêm không muốn quản quá nhiều chuyện của cậu ta, Cảnh Húc Nghiêu là một người có chừng mực, ở Giang Ninh cũng sẽ không làm càn, đừng nói đến ở Bạch Sa này: “Cậu chú ý một chút. Cùng phụ nữ uống say, còn có thể làm gì?”
“Cậu không hiểu, có vài phụ nữ chính là phải say mới được.” Ngay từ đầu Cảnh Húc Nghiêu cũng cho rằng như vậy, cùng với một người phụ nữ say sưa, căn bản cũng không có chuyện gì để chơi.
Chỉ có điều, nhìn qua dáng vẻ của Thạch Hâm khi say, Cảnh Húc Nghiêu có vài tia mong chờ, cảnh tượng cùng cô XXOO sau khi say.
Mặc dù không thể nói rõ sự kích động, nhưng hẳn là sẽ rất tuyệt đi.
Từ Khiêm chuẩn bị đi ra, liếc mắt qua khuôn mặt đỏ ửng của Thạch Hâm một cái, lúc này cô đang ôm một bình rượu đỏ vừa uống hết, nghiêng ngả trên ghế sô pha, trong miệng thỉnh thoảng lầm bẩm điều gì đó, Từ Khiêm chợt nhớ ra: “Đây không phải là...”
“Đúng, chính là lần trước uống say ở Lệ Xá, cô gái ôm tay cậu không chịu buông.”
Cảnh Húc Nghiêu cho rằng anh đã nhớ ra, lần đó ở Lệ Xá. Dễ dàng nhận thấy, Cảnh Húc Nghiêu đã sớm quên mất, lần trước Từ Khiêm đã nói với anh, người phụ nữ này, sau khi đụng phải, cử chỉ nên khách sáo một chút.
Thật ra, Từ Khiêm đã nhớ lại, người kia là bạn của Ngu Dao, lần trước cũng bởi vì anh, bản thân mới cùng Trần Thành làm một cuộc giao dịch.
“Sao cậu gặp được cô ta?” Từ Khiêm cảm thấy hơi lạ.
Theo bản tính của Thạch Hâm thì, căn bản sẽ không đến Cám Dỗ: “Cô ta...”
“Đi cùng bạn của cô ấy.” Cảnh Húc Nghiêu giải thích.
Từ Khiêm ngẫm nghĩ một chút cũng biết, người bạn này chính là Ngu Dao: “Bạn của cô ta?”
“Đi rồi.” Cảnh Húc Nghiêu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã sắp mười một giờ.
Từ Khiêm cũng nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay của mình, anh nghĩ có lẽ đêm nay Ngu Dao dẫn theo em trai đến, nếu không thì, anh biết tính tình của cô, cũng sẽ không cũng Thạch Hâm hai người đơn độc đến Cám Dỗ này: “Đừng làm loạn đến xảy ra chuyện.”
Cảnh Húc Nghiêu gật đầu một cái, anh chính là muốn rót cho Thạch Hâm chút rượu, sau khi rời khỏi quán rượu, về phần chuyện này có thành hay không, phải nhìn xem đêm nay Thạch Hâm sẽ điên loạn đến mức nào.
Từ Khiêm thoáng thấy Cảnh Húc Nghiêu vẫn còn đang rót rượu cho Thạch Hâm, anh ra khỏi phòng, lấy điện thoại gọi cho Ngu Dao, phát hiện đường dây đang bận, lúc này mới nhớ ra, số của mình đã bị cô cho vào black list.
Anh cầm theo điện thoại của Cảnh Húc Nghiêu, sau đó lái xe tới dưới lầu nhà Ngu Dao.
Ngu Dao lôi theo Ngu Dật Thần xuống dưới lầu, vừa đúng lúc Từ Khiêm hút xong thuốc, anh mở cửa xe, đi xuống: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ không xuống đấy.”
“Thạch Hâm ở đâu?” Ngu Dao cũng không muốn nói điều gì khác với anh, trực tiếp hỏi.
Từ Khiêm cũng không vòng vo với cô: “Lên xe.”
Đây chính là thứ Từ Khiêm trông thấy sau khi người phụ nữ Cánh Húc Nghiêu đụng trúng là Thạch Hâm, nguyên nhân cũng vì chưa đưa cô ta trở về.
Ngộ nhỡ Thạch Hâm đã được đưa về rồi, Ngu Dao sẽ không cho anh bất kỳ khuôn mặt vui vẻ nào, vậy anh được gì? Mặc dù có thêm một Ngu Dật Thần đi theo, nhưng không có tí ti ảnh hưởng nào.
Ngu Dao, tựa hồ như đang suy nghĩ có nên lên xe hay không, trái lại Ngu Dật Thần ở một bên không đợi được, vỗ vào cánh tay cô một cái, dường như muốn nói điều gì.