Edit: Dế Mèn
***
Cảnh Húc Nghiêu tắm xong, từ phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm của khách sạn, áo choàng màu trắng. Cảnh Húc Nghiêu cũng không thắt dây lưng đàng hoàng, thả lỏng lẻo bên hông, làm lộ cơ ngực đẹp đẽ do được tập luyện lâu ngày, làn da màu lúa mạch. Cơ ngực, bắp tay không hề nhỏ.
Mới vừa tắm xong, tóc còn ẩm, Cảnh Húc Nghiêu dùng đại khăn lông lau một cái sau đó liền vứt khăn lông xuống đất. Bởi vì nhiệt độ trong phòng hơi cao, cô gái đang nằm ngủ trên giường bỗng cởi đồ ra, vứt đại ở mép giường. Vì quần jean hơi bó người nên từ khi vào phòng, Thạch Hâm đã cởi ra, ném qua một bên; lúc này áo sơ mi cũng đang bị chính cô nàng lột ra.
Cảnh Húc Nghiêu đứng ở cửa phòng rửa tay, nhìn cô gái trên giường cởi hết quần áo mình ra, trong mắt anh có loại ngọn lửa ham muốn không rõ đang bập bùng cắn nuốt anh.
Anh lại gần chiếc giường. Nhìn gương mặt ửng đỏ hồng hồng như quả táo của cô gái, anh có chút không kìm được, cúi người, khẽ cắn một bên gò má Thạch Hâm. Anh không khống chế được mà hôn từ gò má hôn lên trán, sống mũi, sau đó là cằm. Anh nhìn Thạch Hâm đang ngủ, lại cố ý cắn cái cằm nhọn nhỏ nhỏ của cô.
Thạch Hâm cảm giác được một tia đau nhói, nhưng dù vậy cô nàng vẫn không mở mắt ra chút nào, chỉ đưa đầu lưỡi liếm thử xuống phía cằm, thử coi là cái gì thì vừa hay đụng phải đôi môi người đàn ông.
Cảnh Húc Nghiêu vốn không định hôn môi cô, là chính cô lúc này đang tự mình dâng biếu, lẽ dĩ nhiên sao có thể bỏ qua?
Cảnh Húc Nghiêu luồn tay dưới đầu Thạch Hâm, để cô tựa vào khuỷu tay của mình. Anh dán dính môi mình dọc theo khóe môi cô, đầu lưỡi sau đó liếm đôi môi Thạch Hâm một cái.
Cảm giác trên môi mình có cái gì đó ướt ướt lướt qua tới lui, Thạch Hâm định đưa tay sờ thử. Cô muốn mở mắt xem thử là gì nhưng không biết sao cả cơ thể không có sức lực, cả sức mở mắt cũng không có, cô chỉ có thể dùng đầu lưỡi.
Vậy mà, mới vừa hé miệng, chưa kịp đưa đầu lưỡi ra thì Cảnh Húc Nghiêu đã đi trước cô một bước, đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô tìm lưỡi cô, bắt đầu quấn quýt. Thạch Hâm mơ mơ màng màng, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô cho là mình đang nằm mơ, cô vốn là một cô gái khát vọng có được một tình yêu. Vào lúc này, gặp được loại mộng này, trong lòng cô dĩ nhiên càng thêm thoải mái; cô vươn hai tay, ôm lấy cổ Cảnh Húc Nghiêu.
Sau đó, cô chủ động cùng Cảnh Húc Nghiêu bắt đầu một nụ hôn nóng bỏng. Qua một lúc lâu, Thạch Hâm đã hơi không thở nổi.
“Ưm.. Mệt!” Cô tựa như con mèo khe khẽ kêu. Cảnh Húc Nghiêu híp mắt cười giễu. “Con mèo nhỏ lười biếng, đã được lâu đâu mà mệt?” Nói xong anh cũng tha cho cô.
Mặc dù nói bỏ qua cho cô, nhưng người đàn ông cũng chỉ là không bắt cô hôn mình, mà là để tiếp tục chuyện khác.
Gò má, chóp mũi, vầng trán... Những chỗ vừa hôn lúc nãy, Cảnh Húc Nghiêu lại thăm dò lần nữa.
Lần này khi Cảnh Húc Nghiêu hôn xuống, Thạch Hâm chỉ cảm thấy như có con muỗi ở trên mặt mình. Cô giơ tay sờ chỗ bị “con muỗi” đụng qua, sau đó lầm bầm một tiếng, cô đập một phát rồi tiếp tục ngủ.
Bởi vì trước đó uống rượu trắng, nhiệt độ trong phòng lại hơi cao nên Thạch Hâm cảm thấy hơi khát nước. Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn chung quanh một vòng, sau đó lại nhắm mắt, đưa tay quơ chai nước suối trên tủ đầu giường. Cô vặn mở nắp chai, kê miệng uống gần nửa chai nước, sau đó để chai nước lại chỗ cũ rồi lại ngủ.
Cảnh Húc Nghiêu đem hết thảy nhìn vào mắt. Thấy Thạch Hâm ngay cả lúc uống nước cũng nhắm cả hai mắt, anh không khỏi bật cười.
“Nhóc mơ màng, lỡ dốc sai chỗ thì sao đây?” Cảnh Húc Nghiêu lắc đầu.
Nằm trên giường uống nước thôi cũng dễ bị sặc chứ nói gì còn nhắm mắt uống nước, rất dễ dốc vào lỗ mũi. Thạch Hâm đã say lắm rồi.
Cảnh Húc Nghiêu thật sự không ngờ tửu lượng của Thạch Hâm lại kém như vậy, mới vừa rồi anh đang có hưng phấn, bây giờ hoàn toàn không còn.
Dù có bao lâu phải kiềm chế mình, rất muốn phát tiết, nhưng vào lúc này Cảnh Húc Nghiêu cũng không muốn xxoo với một cô nàng say mèm.
Nếu đã không thể làm loại vận động nguyên thủy ấy, vậy chiếm một chút tiện nghi chắc không sao chứ? Không phải Cố Thành đã muốn tặng người này cho anh sao?
Cảnh Húc Nghiêu vòng qua cuối giường, nằm xuống phía bên kia giường. Anh giơ tay tắt đèn, trong phòng thành một màn đen nhánh. Anh đưa tay kéo Thạch Hâm đang ngủ vào lòng mình, mặt anh kề sát cạnh đầu cô.
Anh khẽ hôn lên đuôi mắt Thạch Hâm một cái, sau đó nhè nhẹ vỗ lưng cho Thạch Hâm, từ từ chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng trắng vào trong phòng.
Cảnh Húc Nghiêu hay dậy sớm, anh có thói quen tự lập, cảm giác cạnh khuỷu tay mình còn có một người nữa, anh nghiêng mặt sang, nhìn thấy Thạch Hâm đang ngủ say bên cạnh. Tất cả những chuyện tối qua, từng cái một đều hiện rõ ràng trong đầu anh. Anh cong khóe miệng cười cười, khom lưng hôn một cái lên trán cô.
Thạch Hâm vẫn còn đắm chìm trong mùa xuân của tối hôm qua. Trong mơ, cô thấy người tối qua cùng mình hôn nhau là Lê Bằng.
“Đại Bính!” Cô nỉ non gọi.
Cảnh Húc Nghiêu nghe không phải tên mình thì ngạc nhiên, lần đầu tiên anh nghe người phụ nữ ngủ cạnh mình gọi tên một người đàn ông khác. Nhưng chính cái giọng nức nở ấy của cô làm Cảnh Húc Nghiêu nhớ ra anh đã gặp Thạch Hâm ở đâu. Cách đây không lâu, ở Lệ Xá Giang Ninh, người phụ nữ này đã đè lên người mình.
Cảnh Húc Nghiêu còn nhớ rõ, cô đã ôm Từ Khiêm, không chịu buông tay, đêm đó hình như cô đã gọi “Đại Bính“.
Cảnh Húc Nghiêu cả người kích động tinh thần, anh lập tức từ giường đứng dậy, không để ý người đang gác trên khuỷu tay mình. Anh đi phòng tắm thay đồ rồi bỏ đi.
Thứ bảy bận rộn xong mọi việc anh liền bay trở về Giang Ninh, hẹn gặp Từ Khiêm, anh không ngủ với người đã từng lên giường của bạn mình, nhưng cũng chỉ là trò chơi vui vẻ giữa mấy anh em, các cô ấy cũng chỉ được gọi đến để góp vui, cũng không có tình cảm gì nhiều.
Thế nhưng, đối với với Thạch Hâm, Cảnh Húc Nghiêu chắc chắn là không như vậy. Lần gặp ở Lệ Xá, tuy anh rất giận nhưng vẫn không bộc phát cơn giận dữ, hình như còn để một cô gái khác ở từ ngoài chạy tới đưa người đi.
Từ Khiêm sau khi nghe Cảnh Húc Nghiêu kể xong, sắc mặt mới dần dần khôi phục lại bình thường. Anh lại rót một ly vang.
“Cái cô Thạch Hâm mà cậu nhìn nhắm không phải là người của tớ.”
Ý này nghe rất rõ ràng, không phải người của tôi, anh cứ tới tùy thích, chuyện này không liên quan tới người của tôi. Người của tôi, đừng có ai đụng, có đụng cũng không được.
“Lần sau tiếp cận cô ấy nhớ khách khí một chút. Cô ấy là bạn của người phụ nữ tớ nhìn trúng đấy.”
Sau khi rõ vấn đề, anh đã cảm thấy bớt khổ sở khó chịu. Giải thích một hồi, mới thấy vấn đề thật đơn giản. Trong lòng Cảnh Húc Nghiêu lúc này mới nhẹ nhõm.