Edit: Tiểu Huyền Vũ
Beta: Dế Mèn
***
Khi Ngu Dao đến địa điểm đã hẹn với Loan Nghi thì thấy Loan Nghi tới rồi.
“Dao Dao, ở đây!” Loan Nghi vẫy vẫy tay với người vừa mới bước vào, ra dấu vị trí của mình.
Nhìn thấy, Ngu Dao lập tức đi tới.
Địa điểm hôm nay Loan Nghi hẹn cô tới là một nhà hàng BBQ, có tên là Bản Tự.
Đây là một nhà hàng đồ nướng mang đậm nét đặc sắc của xứ Hàn, bà chủ quán là người Hàn Quốc chính gốc, vì tình yêu mà gả sang đất Trung Quốc, mở quán đồ nướng này cùng với chồng yêu của mình.
Những đồ dùng được bài trí trong nhà hàng đều được lắp đặt dựa theo quy chuẩn quán nướng ở Hàn Quốc - vào nhà hàng phải đi dép lê, sử dụng loại chiếu Tatami của Nhật, vây quanh bếp lò là bàn giấy gỗ thô, bên trên đặt hai bộ chén đũa và thìa.
Sau khi hai người gọi một vài món xong, Loan Nghi mới mở miệng hỏi: “Gọi cậu ra đây buổi tối, có phải đã bị dì mắng rồi không?” Cô ấy biết tính cách bố mẹ Ngu Dao, nhưng gần một năm nay không được gặp Ngu Dao rồi, cô ấy rất nhớ cô nàng này. Hơn nữa, ngày mai đã là đêm 30 rồi, Loan Nghi phải về quê ăn cơm tất niên ở nhà bà nội.
“Không sao.” Ngu Dao nói không sao cả. Dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua, cô cũng đã quen rồi.
Phần đồ ăn hai người gọi rất nhanh đã được đem lên, bởi vì theo lời của bà chủ Bản Tự thì tối nay là bữa bán cuối cùng nên đồ ăn không nhiều lắm, hai người cũng có thể hiểu được, không phàn nàn gì cả. Hiện giờ những cửa hàng còn mở cửa buôn bán cũng không còn nhiều.
Hai người vừa cùng nhau nướng thịt, vừa trò chuyện. “À, bạn trai cậu đâu?” Loan Nghi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cất tiếng hỏi.
Biết được tin Ngu Dao có bạn trai cũng là trước đây, khi đó cô ấy và Ngu Dao tám chuyện với nhau trên QQ, chính Ngu Dao đã nói cho cô ấy biết.
Mặc dù mấy năm nay số lần hai người gặp mặt vô cùng ít, nhưng tình bạn của hai người vẫn duy trì rất tốt.
“Anh ấy chắc đã về quê rồi.”
“Không cùng cậu về gặp dì và chú sao?” Loan Nghi cười hề hề nói.
Không biết do đang nướng thịt, hay vì nghe được câu nói này mà mặt cô lập tức đỏ lên. “Nào nhanh như vậy!”
“Mùng mấy cậu quay lại?” Loan Nghi lấy rau xà lách bọc cẩn thận miếng thịt ba chỉ nướng, rưới chút nước tương rồi hỏi.
“Đi xe sáng sớm mùng 6.”
“Sớm vậy sao?”
“Ừ! Đi làm sớm mà. Còn cậu?” Ngu Dao thuận miệng hỏi một câu.
Ngành Loan Nghi học là y khoa, học năm năm, hiện tại cũng sắp sửa thực tập rồi.
“Tớ thi nghiên cứu sinh.” Loan Nghi nói với giọng không vui: “Ba tớ bắt tớ nhất định phải thi nên đành phải thi chứ sao.”
“Thi nghiên cứu sinh cũng không tồi mà.” Nếu như không phải Cố Tuệ Nhàn nói con gái không cần phải học quá nhiều thì Ngu Dao cũng muốn thi.
Hai người nói chuyện với nhau đến tối muộn, Ngu Dao xem giờ trên điện thoại, đã tám giờ bốn lăm rồi. “Tớ đã nói với mẹ sẽ về nhà trước chín giờ rồi.”
Thuê xe từ chỗ ăn cơm về nhà ít nhất cũng mất 20 phút.
“Vậy thì đi thôi.” Loan Nghi thanh toán tiền, kéo Ngu Dao đi ra cửa.
Hai người đứng đợi trên đường cái một lúc lâu vẫn không gọi được taxi tới.
Từ Khiêm vốn đã quay về Giang Ninh từ sớm nhưng vẫn bị người lôi kéo, nói gì mà chỗ khu vực ngoại thành gần thành phố Bạch Sa có một chỗ tắm nước nóng vô cùng đặc biệt, là suối nước nóng lộ thiên, thế là kéo anh phải đi cùng.
Từ Khiêm không thoát được đành phải theo họ đi tới đây.
Đúng lúc từ khách sạn đi ra, anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đón xe bên đường đối diện.
Đụng phải Ngu Dao ở đây là chuyện ngoài ý muốn của anh. Anh biết, đây là quê nhà của cô, nhưng không ngờ anh vừa mới đến đây ngày đầu tiên thì đã gặp lại cô rồi.
Từ Khiêm lái xe dừng lại trước mặt Ngu Dao. “Lên xe đi!”
Ngu Dao liếc mắt nhìn người trong xe. “Từ Khiêm?”
Cái người đàn ông đã biến mất hơn mấy tháng nay tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Dao Dao, bạn của cậu à?” Loan Nghi sớm đã chú ý tới chiếc xe này.
Chỗ các cô ăn cơm gần với một khách sạn cao cấp năm sao, bên trong không thiếu những kẻ có tiền, ra vào đa số đều là xe ô tô, nhưng thật sự chưa từng thấy qua chiếc Hummer này.
Chuyến đi này, Từ Khiêm bay từ Giang Ninh tới đây nên không mang theo chiếc Maserati, còn chiếc Hummer này là của một người bạn.
“Ừ.” Ngu Dao lảng tránh câu hỏi của Loan Nghi.
“Nhất Nhất, tớ về trước, có chuyện gì thì điện thoại cho tớ.”
Thời gian cũng tương đối gấp nên Ngu Dao cũng không từ chối lên xe của Từ Khiêm.
Loan Nghi gật đầu. “Chú ý an toàn! Về nhà thì chat Weibo nhé!”
“Được, cậu cũng mau về đi.”
Đợi Ngu Dao thắt dây an toàn xong, Từ Khiêm liền khởi động xe.
“Nhà em ở đâu?”
“Ở trên đường Hoài Hải, cư xá Kim Nguyên.” Ngu Dao báo địa chỉ.
Từ Khiêm chưa thạo đường nơi này, xe cũng không có hệ thống định vị hướng dẫn. “Dùng điện thoại di động của em dẫn đường đi.”
Ngu Dao làm theo.
“Sao anh lại ở đây?” Ngu Dao cảm thấy kì lạ.
Chẳng lẽ mấy tháng nay Từ Khiêm bỗng dưng biến mất là vì tới đây hay sao? Nhưng làm gì có cái lý đó được.
“Ừ, cùng bạn đến đây tắm suối nước nóng.”
Ngu Dao gật đầu, cô biết những điểm đặc biệt ở quê nhà mình. Hai năm trước có một công nhân phát hiện ra một con suối tự nhiên, chính phủ đã vì vậy mà phát triển nơi này thành địa điểm du lịch, xây dựng một khu suối nước nóng, sử dụng chứng minh thư của người bản xứ thì có thể sử dụng miễn phí một lần.
Lúc ấy, khi khai trương khách sạn suối nước nóng kia, Ngu Dao và người nhà đã cùng tới đây, quả thật rất thoải mái.
Xe yên tĩnh chạy trên con đường lớn, một lát sau, tuyết lại rơi. “Woa, tuyết rơi!” Ngu Dao kinh ngạc thốt. Ở phương Nam rất hiếm khi được nhìn thấy tuyết rơi.
“Rất kì lạ sao?” Từ Khiêm sinh ra và lớn lên ở Giang Ninh, cũng vì Giang Ninh ở phương Bắc nên đương nhiên đã thấy tuyết rơi rất nhiều.
Ngu Dao hạ cửa kính xe xuống, đưa tay ra ngoài hứng bông tuyết rơi, cười hì hì nói: “Đương nhiên rồi.”
Lần tuyết rơi này tương đối nhanh, tương đối gấp, còn rất nhiều. Chỉ trong chốc lát, cả con đường đều ngập tràn màu trắng xóa. “Đẹp quá đi!” Ngu Dao lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
“Khi nào thì em quay lại Bạch Sa?” Từ Khiêm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Ngu Dao còn đang bận dùng điện thoại chỉnh sửa lại tấm ảnh vừa chụp, cúi đầu nghịch. “Cuối tháng.” Đó cũng là ngày mùng sáu tháng giêng.
Từ Khiêm âm thầm tính toán khoảng thời gian của mình, chắc cũng không cách nhau là mấy. “Cùng về không?”
“Không cần đâu. Tôi đã mua vé xe rồi.”
“Vậy thì trả.”
Ngu Dao đã chỉnh xong ảnh, còn gửi cho bạn bè. “Chú Khiêm à, cám ơn hảo ý của quý ngài, nhưng không cần đâu.”
Từ Khiêm nghe thấy cách xưng hô này lập tức sửng sốt một chút, đã bao lâu chưa nghe cách gọi “chú Khiêm” của cô bé này rồi.
Xe mau chóng về đến nhà Ngu Dao. “Đã đến nơi.” Lời chỉ dẫn dừng lại.
Từ Khiêm dừng xe, quét mắt nhìn, coi như đã thấy được cư xá. Xem ra nhà Ngu Dao cũng khá giả đấy!
“Cẩn thận đường trơn!” Từ Khiêm nhắc nhở.
Ngu Dao xuống xe, vẫy vẫy tay với người đàn ông ngồi trong xe rồi đi vòng qua đầu xe, chuẩn bị băng qua đường để về nhà. Không ngờ, vừa tới đầu xe, cô nhìn thấy mẹ mình đứng ở bên ngoài khu nhà.
Ngu Dao nhìn xung quanh một chút, thấy không có xe chạy tới, cô lập tức băng qua. “Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?”
“Người đàn ông đưa con về là ai?” Khi nãy do Từ Khiêm hút thuốc nên hạ cửa kính xe xuống, lập tức bị Cố Tuệ Nhàn nhìn thấy.
Ngu Dao quay đầu liếc mắt nhìn. “Là...”
“Là ai?” Cố Tuệ Nhàn rống lên.
Nguyên nhân khiến bà không muốn cho Ngu Dao ra ngoài vào buổi tối ngoại trừ sự an toàn thì chính là sợ Ngu Dao làm xằng làm bậy ở bên ngoài với bạn bè, sợ cô gặp chuyện bất trắc.
“Một người bạn.”
Từ Khiêm vốn định đợi đến khi thấy Ngu Dao lên nhà rồi mới đi, không ngờ cô vẫn chưa lên, còn ồn ào với một người phụ nữ khác ở dưới lầu.
Anh đang chuẩn bị mở cửa xuống xe hỏi rõ ràng thì bỗng dưng điện thoại ở phía sau vang lên. Anh liếc nhìn số hiển thị xem ai gọi tới, chính là người bạn cùng đến đây với anh.
“Chuyện gì?” Từ Khiêm đeo tai nghe bluetooth vào.
Đầu kia không biết đã nói gì nhưng Từ Khiêm bị kích động vô cùng.
“Cậu nói cái gì? Tìm được rồi? Chắc chắn?”
“Được, tôi lập tức trở về ngay.” Từ Khiêm tháo tai nghe bluetooth xuống, ném sang ghế lái phụ. Bất chấp trước cổng khu nhà đang có người làm ầm ĩ với Ngu Dao, anh lập tức đạp chân ga lái xe đi mất.
-----