Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 33: Chương 33: Quý Tinh trở về




Editor: Huyết Vũ

***

Cảnh Húc Nghiêu đưa Từ Khiêm về chung cư Tinh Hải, cũng không có ở lại lâu. rời đi ngay sau đó. Anh từ Ứng Thù đến đến sân bay đón người, lúc này đã đưa người về nhà, bây giờ phải quay trở về Ứng Thù.

Từ Khiêm ở trên lầu, mở cửa lớn, ban công mang theo hương vị tươi mới. Căn phòng này anh rất ít ở, nhưng đều có người giúp việc, đúng giờ làm tới dọn dẹp, cho nên phòng ở vô cùng sạch sẽ.

Anh vào phòng, căn phòng rất lớn. Trên giường là ga giường mới, rõ ràng là mới đổi qua.

Anh ưa thích ga giường màu đen, viền màu vàng, anh dùng một tay che mắt, bức rèm chưa được kéo lên, có ánh sáng chiếu tới, có chút chói mắt.

Sáng sớm Ngu Dao lại nhận được tin nhắn hỏi thăm từ Diệp Tử Mặc. Hỏi cô đã thức dậy chưa? Đi ăn không? Muốn ăn sáng với cô ... vân vân, hỏi cô rất nhiều. Ngu Dao trả lời một câu: “Vừa mới bắt đầu nấu cơm.”

Đem di động ném trên giường, búi tóc dài lên cao, rồi đi vào phòng bếp.

Diệp Tử Mặc nhìn thoáng qua tin hồi âm của Ngu Dao. Không nhiệt tình, không lãnh đạm, cười cười, gấp lại điện thoại. Diệp Tử Mặc biết rõ cái gì gọi là có chừng mực.

Ngu Dao tùy tiện ăn chút gì, liền trở về phòng tiếp tục xem hoạt hình. Gần đây mọi thứ đã an tĩnh trở lại, đợi đầu tháng chín là có bằng tốt nghiệp rồi.

Từ Khiêm vốn chỉ là muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ai ngờ khi tỉnh lại, bên ngoài đã tối đen rồi. Anh vuốt vuốt trán, lấy điện thoại ra, vậy mà không có ai điện, đều là Cảnh Húc Nghiêu gọi.

Anh đi rửa mặt rồi mới quay vào. Cảnh Húc Nghiêu chỉ nói là tất cả đã chờ anh rồi.

Từ Khiêm quanh năm không ở lại thành phố Giang Ninh, ở đây bạn bè biết rõ anh đã trở về rồi, tự nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để rủ anh đi.

Từ Khiêm vốn là không muốn đi, sợ người trong nhà biết anh đã trở về, nhưng không chịu nỗi những người kia làm quá, lúc này mới không tình nguyện xuống lầu lái xe đi.

Trước kia anh tới thành phố Bạch Sa, tất cả xe đều để lại trong đại viện, chỉ đem mỗi chiếc xe Maserati kia tới Bạch Sa.

Xe taxi liền nhanh đưa anh đến cổng, người giữ cửa trông thấy người đi tới, thậm chí cúi đầu 90o, thấp giọng gọi một tiếng: “Cậu chủ Khiêm.” Rồi kéo cửa ra, để anh bước vào.

Từ Khiêm đến nơi này không ít lần, đương nhiên là biết Cảnh Húc Nghiêu đang ở đâu, quanh năm bao trọn gói căn phòng này.

Anh nhẹ nhàng đi một vòng đến cửa phòng, giơ chân lên đá văng cửa ra, bên trong toàn mùi rượu, thuốc lá tất cả xông vào mặt. Từ Khiêm rất ghét nên bỗng chốc quay đầu, dùng tay che chóp mũi.

Anh đợi một lúc lâu mới đi vào phòng, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên trong là Cảnh Húc Nghiêu.

“Ô. Đã đến. Còn tưởng rằng cậu không muốn tới đây đấy.” Cảnh Húc Nghiêu nhìn Từ Khiêm, lập tức buông mỹ nữ ở trong ngực, đứng dậy đưa ly rượu cho Từ Khiêm, nói.

Từ Khiêm đi qua một người, đến chỗ Cảnh Húc Nghiêu, nhận lấy ly rượu rồi ngồi xuống.

Một phòng toàn là người, sau khi nhìn Từ Khiêm tới thì lên tiếng chào hỏi, toàn bạn chơi với nhau. Tôn Quân Trác đến bên cạnh quầy bar lấy một ly rượu đem tới.

Anh, Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu cũng sống gần nhau từ nhỏ, cả ba cảm thấy tình cảm cá nhân không tồi. Lần trước, lúc Từ Khiêm về, anh có việc nên không ở lại Giang Ninh cho nên cũng không gặp được Từ Khiêm.

Tôn Quân Trác vỗ một cái vào lưng Từ Khiêm, nói: “A Khiêm, có cơn gió nào thổi à? Thậm chí thổi cậu về đây rồi hả?”

Từ Khiêm liếc mắt nhìn anh, cười chế nhạo một tiếng: “Gió Tây Nam.”

Anh nhẹ nhàng nhấp một chút rượu, mở miệng nói: “Cậu không phải đang ở nước ngoài hay sao? Trở về lúc nào thế?”

Lần trước về, có nghe nói qua cậu ta đang mở rộng kinh doanh ở nước ngoài, không biết lúc nào trở về.

“Trở về hai ngày. Đêm nay vốn là không có chuyện gì, lại bị cậu ấy kéo tới đây.” Nói xong nhìn qua Cảnh Húc Nghiêu.

“Này, tôi bỏ tiền để cho mấy anh em tụ tập, hóa ra cũng không tệ lắm nhỉ.”

Từ Khiêm và Tôn Quân Trác đều không nói chuyện, chỉ là cười cười, nâng ly cũng một cái.

Chơi ở Lệ Xá đến sau nửa đêm đám người mới tản đi, gần đến cánh cửa ra vào, Tôn Quân Trác vốn nghĩ là nên đưa Từ Khiêm về, nhưng Từ Khiêm từ chối, lôi Cảnh Húc Nghiêu lên xe của anh.

“Nghe nói Quý Tinh đến vào buổi sáng ngày mai.” Cảnh Húc Nghiêu vừa lên xe, chưa khởi động xe, liền nói ra những lời này.

Từ Khiêm ngồi ở chỗ phía sau vốn đang nhắm mắt, nghe câu nói này, mở mắt ra nhìn người đang điều khiển xe, rầu rĩ nói: “Ừ” một tiếng.

Cảnh Húc Nghiêu lại muốn nói điều gì lại bị cắt ngang. “Lái xe, đưa tôi trở về.”

Cảnh Húc Nghiêu nghe thấy liền khởi động xe, đưa Từ Khiêm về chung cư Tinh Hải, cuối cùng còn dặn dò Từ Khiêm một câu: “Không quan tâm những chuyện kia trải qua thế nào, cậu cùng Quân Trác có thể làm bạn bè, cũng nói lên chuyện Quý Tinh không quan trọng đến như vậy.”

Từ Khiêm đang chuẩn bị xuống xe, dừng lại một chút, dùng sức đóng cửa lại.

Lên lầu, Từ Khiêm tắm rửa, mặc áo choàng tắm màu trắng, dùng khăn màu xanh lau tóc, anh nhớ lại lời Cảnh Húc Nghiêu nói.

“Quý Tinh không quan trọng đến như vậy.”

Không quan trọng sao? Từ Khiêm tự hỏi chính mình.

Ngu Dao tan làm đi ra, thấy Diệp Tử Mặc đứng bên kia đường.

Anh dựa lưng vào hàng rào bảo vệ bên kia đường, trên lan can màu trắng, cúi đầu chơi điện thoại. Ánh sáng da cam bên ven đường chiếu lên người anh, thậm chí trông như một loại ảo giác. Ngu Dao đi tới, “Tử Mặc”, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Diệp Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Ngu Dao, anh cất điện thoại đi.

“Tan làm rồi sao?”

Trên đường về nhà, hai người vẫn không nói gì. Cũng như cũ, Diệp Tử Mặc đưa Ngu Dao đến tận nhà, chờ cô cửa đóng lại rồi mới lên lầu.

Loại tình huống như thế, liên tục kéo dài suốt một tuần.

Kể cả Thạch Hâm cũng biết chuyện Diệp Tử Mặc đang theo đuổi Ngu Dao rồi, Thạch Hâm ở ngoài cổ vũ cho Diệp Tử Mặc.

Bởi vì Thạch Hâm nói: “Ngu Dao, người ta đã theo đuổi cậu như vậy, cậu có nên đáp lại họ không?”

Ngu Dao chỉ là vỗ đầu Thạch Hâm một cái, cười cười không nói chuyện.

Từ Khiêm đang ở thành phố Giang Ninh đã hơn một tuần rồi, anh không dồn hết tâm sức đi tìm Quý Tinh, cũng không có ý trốn tránh cô, chỉ là sau khi Quý Tinh thông báo cho anh, cũng không có tin tức.

Theo lời nói của Cảnh Húc Nghiêu, Từ Khiêm đã biết rõ Quý Tinh đã trở về rồi, chỉ là cô không muốn xuất hiện mà thôi.

Từ Khiêm nhường anh ta vé máy bay quay lại thành phố Bạch Sa, anh ở Giang Ninh quá lâu, không thể không đi. Nào ngờ, buổi tối hôm đó Tôn Quân Trác tổ chức tụ tập, gặp được người đã hai năm không gặp, Quý Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.