Editor: Lưu Tinh
***
Khi Ngu Dao chạy tới quán bar, vừa vào cửa liền nhìn thấy Thạch Hâm đang ngồi uống rượu một mình. Cô tức đến nói không nên lời. Tuy rằng quán bar này cũng khá “sạch sẽ” không có gì mờ ám nhưng đã trễ thế này mà một cô gái lại còn đi uống rượu một mình, rất dễ gặp chuyện không may.
Cô đi tới trước mặt Thạch Hâm, bảo người phục vụ lấy cho cô một ly nước lọc. Sau đó Ngu Dao đỡ Thạch Hâm dậy, cho cô ấy uống nước.
“Thạch Hâm, dậy đi nào, tớ đưa cậu về nhà.”
Sau khi cho Thạch Hâm uống xong ly nước, cô ấy liền ngã người nằm sõng soài lên quầy rượu, dường như đã thiếp đi.
Ngu Dao vỗ vỗ vào mặt cô, cũng không thấy phản ứng gì. Ngu Dao xin lỗi người phục vụ của quán: “Thật ngại quá, bạn của tôi uống đến say mèm, làm phiền cho mọi người rồi.”
Người phục vụ đẩy gọng kính lên, lắc lắc ly rượu trong tay, nói: “Không có việc gì. Bạn của cô có lẽ đã ngủ rồi. Chờ cô ấy tỉnh lại rồi đưa về cũng không sao.”
Ngu Dao gật đầu cảm ơn.
Người phục vụ phải mang rượu cho khách ở bàn khác nên cũng không nán lại thêm.
Nhìn bộ dạng của Thạch Hâm khi ngủ với dáng vẻ mệt mỏi, gương mặt đỏ hồng vì say, Ngu Dao đoán chắc chắn cô ấy không thể tỉnh rượu trong chốc lát được. Cô nhắn tin cho Diệp Tử Mặc, báo cho cậu ta biết mình ở quán bar Phong Lâm, bảo cậu ta về nhà rồi thì nghỉ ngơi trước. Vậy mà, tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, Diệp Tử Mặc liền gọi tới.
Trong quán, ca sĩ bắt đầu hát, xung quanh đều rất ồn ào. Ngu Dao sợ nói điện thoại nghe không rõ nên nhờ một người phục vụ giúp cô trông chừng bạn mình, sau đó ra ngoài đề nghe điện thoại.
“A lô, Tử Mặc?”
Diệp Tử Mặc thấy Ngu Dao lâu như vậy mới nghe máy nên có chút lo lắng, vội vàng hỏi: “Em đang ở chỗ nào? Không có việc gì chứ? Có cần anh đến đón về không?”
Cậu ta cũng vừa mới về đến nhà, không thấy Ngu Dao, vừa định gọi cho cô thì nhận được tin nhắn.
“Không cần đâu. Thạch Hâm uống say quá, hiện giờ đã ngủ gục trên quầy bar. Chờ cậu ấy tỉnh thì bọn em sẽ đón xe về.” Ngu Dao vội vàng ngăn cản.
“Vậy hai người phải cẩn thận đấy.” Diệp Tử Mặc nói xong liền cúp điện thoại.
Ngu Dao cảm thấy Diệp Tử Mặc có chút kì lạ. Cô nghĩ có lẽ vì mình không cho cậu ấy tới đón nên giọng điệu cậu ấy mới có vẻ không vui. Cô quay trở vào quán bar. Thạch Hâm đã ngủ được một lúc, dường như có gì đó khó chịu mà cô ấy hơi nhíu mày một chút.
Ngu Dao thấy vậy liền gọi: “Thạch Hâm? Thạch Hâm?”
Rất may là lúc này Thạch Hâm đã tỉnh táo đôi chút.
“Mau dậy về nhà thôi. Cậu không định ngủ luôn ở đây chứ?” Ngu Dao thấy cô mở mắt, liền vội vàng nói.
Thạch Hâm cảm thấy đầu đau nhức, cô nhìn quanh một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở ngoài. Cô đoán mình đã uống nhiều rồi, sau đó bảo người phục vụ gọi cho Ngu Dao giúp mình. Cô ngồi dậy, lấy ví tiền trong túi xách ra, chuẩn bị thanh toán.
Ngu Dao đỡ Thạch Hâm đi ra ngoài. Vậy mà đúng lúc này lại đụng mặt Trần Cảnh Thịnh. Gần đây hắn để ý một cô gái trong quán bar Phong Lâm nên thường xuyên lui tới đây, cũng đã trở thành khách quen.
“Ái chà, đây không phải là là người lần trước cậu chủ Khiêm dẫn theo đua xe sao?” Trần Cảnh Thịnh nhận ra Ngu Dao, hắn cười xấu xa.
Ngu Dao cũng cảm thấy người trước mặt nhìn rất quen mắt, nghe hắn ta nhắc đến cuộc đua xe thì liền nhớ ra đây là người lần trước cùng Từ Khiêm đua xe F1.
“Tiên sinh, bạn tôi uống nhiều rồi, chúng tôi phải về ngay thôi.”
Tối nay Trần Cảnh Thịnh đã bị Từ Khiêm chọc tức rồi mới đến đây. Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải cũng chỉ là dòng họ cán bộ cao cấp của Giang Ninh thôi sao? Nếu không trong nhà có lệnh không được đụng tới Từ Khiêm, hắn cũng đã không phải mất mặt như vậy.
Xem thường hắn đến vậy à? Có ý gì chứ? Lúc này trông thấy người phụ nữ của Từ Khiêm, hắn có thể dễ dàng bỏ qua vậy sao?
“Ồ, không phải vừa thấy tôi đã muốn bỏ đi đấy chứ?” Trần Cảnh Thịnh đưa tay vuốt ve cằm mình, ánh mắt không có ý tốt chăm chú quan sát cô.
Ngu Dao bị hắn nhìn đến khó chịu, cô nghiêng người tránh ánh mắt của hắn.
“Tiên sinh, chúng tôi thật sự phải đi rồi.”
“Đợi đã, tôi đã nói các người được phép đi rồi sao?”
Trần Cảnh Thịnh ngoắc tay một cái, vài người đàn ông từ phía sau hiểu ý, ngay lập tức sấn tới chắn trước mặt Ngu Dao.
Ngu Dao bất đắc dĩ không biết phải giải quyết thế nào. Cô liếc nhìn Trần Cảnh Thịnh.
“Tiên sinh, nếu đã làm gì thất lễ, mong tiên sinh bỏ qua.”
Cô còn tưởng rằng người đàn ông này hiểu lầm cô và Từ Khiêm có quan hệ gì. Lần trước đua xe thua, muốn tìm cô để trả thù.
Trần Cảnh Thịnh bỏ ngoài tai lời cô nói.
“Dẫn theo bạn của cô qua đây uống cùng tôi vài ly, tôi sẽ để các người đi.”
Nói xong, hắn ra hiệu cho bọn người kia kéo Ngu Dao và Thạch Hâm trở vào quán bar.
Nhân viên của quán bar đều biết rõ Trần Cảnh Thịnh, hắn là nhị công tử của Trần gia, nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố Bạch Sa này. Hắn vừa bước vào, mọi người đều đứng ra nghênh tiếp.
“Cậu chủ Trần tới rồi.” Người phục vụ bày ra vẻ mặt nịnh hót, xum xoe bên cạnh Trần Cảnh Thịnh. Nhưng nhìn thấy bọn người Ngu Dao cùng theo vào thì họ cảm thấy có chút kì lạ.
Trần Cảnh Thịnh khoát tay, tự mình chọn một bàn.
Quán bar Phong Lâm không có những phòng bao VIP, đây vốn là một quán rượu bình thường. Người đến đây chủ yếu là uống rượu, nghe hát.
Người phục vụ thấy bọn họ đã ngồi vào bàn, tận tình mang đủ loại rượu lên để bọn họ tùy ý chọn. Trần Cảnh Thịnh bảo mở một chai dương tửu, nhưng lại đẩy ly rượu đến trước mặt Ngu Dao.
Ngu Dao thấy vậy, tự biết mình khó tránh khỏi. Bây giờ còn phải uống thay Thạch Hâm. Không còn cách nào khác, cô uống hết ly này tới ly khác. Thạch Hâm từ lúc ngồi xuống ghế dài đến giờ liền nằm gục trên bàn rượu.
Rượu rất nhanh lại được mang lên. Ngu Dao uống xong một ly, viện cớ phải đưa Thạch Hâm về nhà. Thế nhưng Trần Cảnh Thịnh căn bản không để cho cô đi. Hắn còn muốn cô gọi điện thoại gọi Từ Khiêm ra đây, cùng nhau ngồi uống rượu một chút.
Ngu Dao đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng giữa mình và Từ Khiêm không có bất kì quan hệ gì, nhưng Trần Cảnh Thịnh không tin. Ngu Dao hết cách, đành phải ra toilet, gọi cho Từ Khiêm.
Khi Từ Khiêm nhận được điện thoại của Ngu Dao, anh cũng cảm thấy rất khó hiểu. Tại sao tự dưng cô lại chịu gọi cho anh? Nhưng sau khi nghe Ngu Dao kể rõ sự tình, anh liền cảm thấy vô cùng thú vị, chẳng phải cô đang cầu cứu nhờ anh giải vây đó sao?
“Tại sao tôi phải giúp em?”