Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 22: Chương 22: Thiếu chút nữa "thất thân"*




Editor: Miu Béo

***

Lúc này, Từ Khiêm vừa vặn ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt Ngu Dao.

Khi Ngu Dao phát hiện ra ánh mắt của người đàn ông, lập tức quay đầu lại, tiếp tục cùng Diệp Tử Mặc cười cười nói nói.

Thật ra thì, ngay từ lúc Diệp Tử Mặc chờ Ngu Dao, anh đã phát hiện chiếc Maserati dừng lại ven đường, chính là chiếc xe đã đưa Ngu Dao về muộn hôm trước.

Đàn ông đa nghi, thực ra còn đáng sợ hơn so với phụ nữ.

Anh có trực giác, chủ nhân của chiếc xe này nhất định là có quan hệ không bình thường cùng Ngu Dao.

Quả nhiên, chính là như vậy.

May là lúc này, một chiếc xe buýt chạy nhanh tới, Ngu Dao cùng Diệp Tử Mặc trước sau lên xe, tìm hai chỗ trống gần nhau ngồi xuống.

Từ Khiêm thấy hai người kia thân mật cười cười nói nói, cùng nhau lên xe. Người đàn ông đó quan tâm giúp Ngu Dao thu dù, anh lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi cho Ngu Dao.

Vậy mà đối phương lập tức ngắt máy. Gọi lần nữa, lại bị ngắt máy.

Không có biện pháp, Từ Khiêm không thể làm gì khác hơn nhắn cho cô một tin ngắn: “Xuống xe. Tôi ở đoạn đường phía trước chờ em, có lời muốn nói với em.”

“Từ tiên sinh, cái gì nên nói, đêm đó, tôi đều nói rõ ràng cả rồi.” Ngu Dao trả lời rất nhanh.

“Đêm đó em đã nói gì hả? Tôi không nhớ rõ?”

“Từ tiên sinh, tôi nghĩ, ngài nếu tìm tìm tình nhân mà nói..., nhất định là có rất nhiều phụ nữ tự nguyện, bỏ qua cho tôi đi. Tôi không làm được.” Ngu Dao biết cứng rắn là không được, không thể làm gì khác hơn là mềm mỏng.

Đàn ông mà, cô càng đối nghịch với anh ta, anh ta càng tàn nhẫn.

Từ Khiêm ngồi bên trong cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

Ngu Dao không thấy tin nhắn đáp lại, mới đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, tiếp tục cùng ngồi bên cạnh Diệp Tử Mặc tán gẫu về chuyện cũ.

Hai người nói từ thời gian lên đại học cho đến hiện tại đã tốt nghiệp đại học, các bạn học đi làm cái gì?

Ngu Dao mới giật mình quái lạ phát hiện, thì ra là mình đối với các bạn học đại học một chút cũng không biết. Ngay cả điều cơ bản nhất, mọi người hiện tại đang làm gì, cô đều không biết.

Trong lớp, cô đã quen một mình, trước kia, chỉ có lớp trưởng thông báo các hoạt động, cô mới tham gia, hiện tại căn bản không gặp nhau nữa.

Rất nhanh, đã đến khu chung cư của bọn họ. Lúc này, mưa không còn lớn như lúc nãy, chẳng qua là có chút mưa phùn bay bay. Ngu Dao lười bung dù, định đội mũ áo khoác chạy nhanh vào.

Diệp Tử Mặc thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là mở dù của mình, kéo cô che cùng, một tay nắm chuôi, một tay ôm Ngu Dao. Hai người giống như người đang yêu cầm tay nhau, đi trong mưa, không biết, phía sau có một chiếc xe vẫn đi theo bọn họ.

Từ Khiêm nhìn hai người trước mặt thân mật ở chung một chỗ, sắc mặt càng trở nên khó coi. Anh nhấn còi ô tô to đến nỗi mọi người trong chung cư đều có thể nghe thấy.

Diệp Tử Mặc cùng Ngu Dao đang nói đến ngày mai đi đến nhà cô ăn cơm, đã bị tiếng còi này cắt ngang.

“Buổi tối ai lại làm phiền đến người khác như vậy?” Diệp Tử Mặc nhướng mày nói.

Hiện tại cũng đã mười một giờ rưỡi rồi, đã khuya, bấm còi lớn như vậy là tạp âm, cũng không sợ bị mấy bà lão trong chung cư mắng.

Ngu Dao còn muốn nói điều gì, chỉ nghe thấy trên lầu, từ sân thượng truyền tới thanh âm: “Tối như vậy, có để cho người ta ngủ hay không?”

Từ Khiêm lấy điện thoại di động ra, anh gọi cho Ngu Dao lần nữa. Ngu Dao còn chưa nói gì, anh đã cướp lời: “Người bạn chung phòng với em, dường như cô ấy đang ở Cám Dỗ phải không? Không muốn cô ấy gặp chuyện không may, thì tới đây cho tôi.”

Nói xong liền cúp. Ngu Dao còn không có lấy lại tinh thần, đã kết thúc.

Ngu Dao nhớ tới, Thạch Hâm đúng là ở Cám Dỗ còn chưa về, trước khi cô đi, có gọi điện cho Thạch Hâm mấy lần, cũng không thấy bắt máy.

Ngu Dao không biết Từ Khiêm làm sao biết Thạch Hâm ở Cám Dỗ. Nhưng là, người đàn ông này đã nói vậy, tỏ ra anh nhất định biết Thạch Hâm, lần trước chuyện xảy ra ở Lệ Xá còn như rõ mồn một ngay trước mắt.

“Tử Mặc, cậu về trước đi. Tớ còn có việc, phải đi ra ngoài một chuyến.” Ngu Dao lấy điện thoại lại, suy tư một lát sau đó nói với Diệp Tử Mặc.

Diệp Tử Mặc nhìn cô như vậy, cũng biết người gọi điện này, nhất định là người đàn ông mới nhấn còi kia. Anh vốn muốn nói cùng đi với Ngu Dao. Nhưng vừa nói ra ngoài xong, Ngu Dao đã xoay người rời đi rồi.

Anh nhìn Ngu Dao đi về phía chiếc xe của người đàn ông kia.

Xe của Từ Khiêm dừng ở cách đó không xa, thấy Ngu Dao tới đây, anh mở cửa xe, đi xuống.

“Hừ, xem ra, em cũng rất để ý người bạn kia?”

“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Từ Khiêm không nói chuyện, chẳng qua là đi tới bên người cô, một tay bỏ trong túi quần tay, một cái tay khác lau nước mưa cho cô.

Một lúc lâu, Từ Khiêm mới đi đến tay lái phụ, mở cửa xe, để Ngu Dao lên xe. Bởi vì mới đứng trong mưa một lát, người Ngu Dao hơi ẩm ướt, dính trên người cực kỳ không thoải mái, còn có chút lạnh.

Từ Khiêm không biết từ đâu lấy ra một cái khăn lông màu trắng, ném cho Ngu Dao.

“Lau khô sạch sẽ, tránh làm dơ xe.”

Ngu Dao nhận lấy khăn lông, trước tiên đem mái tóc dài của mình, cẩn thận lau một lần, rồi mới lau trên người. Bởi vì bên trong xe mở điều hòa ấm áp, cho nên, lúc này, không còn cảm thấy lạnh.

Từ Khiêm đem xe lái thẳng đến chỗ ở của anh, Ngu Dao vừa nhìn, có chút đề phòng hỏi: “Tại sao lại tới nhà anh? Không phải đi Cám Dỗ sao?”

“Bộ dạng em thế bày, đi Cám Dỗ?” Từ Khiêm dừng hẳn xe lại, liền mở cửa xe bước xuống.

Ngu Dao nhìn lại mình, quả thật rất bết bát. Toàn thân cũng ẩm ướt, ống quần dính bùn, cái bộ dáng này đi Cám Dỗ, quả thật dễ làm cho người ta suy nghĩ miên man. Đi theo bước chân người đàn ông, cô lần nữa trở lại nơi thiếu chút nữa thì “thất thân”*.

(* Đại ý là các cô gái không giữ được trinh tiết, không giữ được mình)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.