Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 47: Chương 47: Tôi coi cô ấy như cháu gái




Editor: Dế Mèn

***

Hai người lên xe thì không nói gì nữa.

Từ Khiêm xe nhẹ đường quen* đưa Ngu Dao về nhà. Lúc Ngu Dao định mở cửa xe đi xuống, giọng nói của người đàn ông vang lên: “Tối mai ăn cơm ở nhà em đi! Tay nghề nấu ăn của em không tệ.”

(*) 驾轻就熟 – giá khinh tựu tục: cưỡi xe nhẹ đi đường quen, ý chỉ sự thành thạo, quen tay quen làm việc gì đó.

Ngu Dao ngây người một lúc mới phản ứng được. “Được. Chiều mai năm giờ rưỡi.”

Ngu Dao cố ý lùi thời gian sớm hơn một chút.

Đợi Ngu Dao xuống xe xong, Từ Khiêm liền lái xe đi.

Khi cô lên nhà, Thạch Hâm đã đi ngủ, trong phòng khách vẫn bật chiếc đèn bàn nhỏ, ánh đèn màu vàng cam trong nháy mắt sưởi ấm lòng Ngu Dao.

Ngu Dao ngồi trên sofa nhắn tin cho Diệp Tử Mặc nói mình đã về đến nhà rồi, cũng nhắn thêm rằng ngày mai có hẹn Từ Khiêm năm rưỡi đến nhà ăn cơm để anh nhớ tới đúng giờ. Xong xuôi, cô bỏ di động và túi xuống đó, đi tắm.

Hôm sau, lúc Ngu Dao thức dậy là đã gần mười rưỡi. Cô vẫn chưa muốn dậy nên nằm dựa vào giường một lúc xem điện thoại. Thấy có mấy tin nhắn chưa đọc của Diệp Tử Mặc, cô mở từng tin ra xem. Diệp Tử Mặc nói hết giờ làm anh sẽ về, bảo Ngu Dao mua nhiều nhiều thức ăn, tiền để tối anh về sẽ cho cô.

Ngu Dao cười cười, thoát khỏi mục tin nhắn rồi gửi tin nhắn cho Thạch Hâm về chuyện tối nay. Một mình cảm thấy chán, cô lại mở weibo xem mấy tin nóng trong ngày.

Vẫn là mấy chuyện phong trần của các minh tinh, người nào người nào kết hôn, ai, kẻ nào là tiểu tam, ai nhúng tay vào chuyện tình cảm của ai, hay chuyện các nữ diễn viên vì tranh vai chính mà dùng quy tắc ngầm, chuyện lộ ảnh.

Ngu Dao lướt sơ qua, tắt weibo rồi mới ngồi dậy, xuống giường.

...

Từ Khiêm vừa tới bệnh viện, anh đang lật xem các ca bệnh nặng, quan trọng mà Trương Tiêu đã lọc ra cho anh. Đang định xem thì di động lại reo.

Là Cảnh Húc Nghiêu.

“Chuyện gì?” Nhận điện thoại nhưng đôi mắt Từ Khiêm vẫn không rời khỏi tập hồ sơ bệnh nhân.

Cảnh Húc Nghiêu mới vừa tới đây từ Giang Ninh.

“Tớ tới Bạch Sa rồi, trưa nay ăn cơm đi!”

Từ Khiêm đúng lúc cũng có chuyện cần gặp anh ta nên liền đồng ý.

Trước giờ trưa, Từ Khiêm vẫn đi xem bệnh như thường lệ. Có một bệnh nhân tương đối đặc biệt, là bạn hữu của ông cụ Từ. Trước đó, bệnh nhân này đột nhiên liên tục thấy nhức đầu và choáng váng, người nhà vội đưa ông ấy tới bệnh viện tốt nhất của Bạch Sa để kiểm tra, kết quả là bướu não. Nhớ ra cháu ông cụ Từ là chuyên gia lĩnh vực này, họ liền chuyển ông ấy qua bệnh viện tư nhân của Từ Khiêm.

Cứ cho là ông cụ Từ thế nào cũng không đồng ý cho cháu mình theo cái nghề này, nhưng ở trước mặt người khác, ông cụ chưa bao giờ thấy chán khi khoe về đứa cháu đáng tự hào này của mình; cho nên, miệng người tương truyền, rồi truyền ra trong giới thượng lưu ở Bạch Sa; vì vậy, người tìm đến Từ Khiêm cũng rất nhiều. Bởi người ở đâu, giới nào cũng đều có nên Từ Khiêm mới cố ý cho Trương Tiêu sàng lọc đi sàng lọc lại các ca bệnh.

Bệnh viện này bác sĩ chuyên gia nhiều như vậy mà cứ để anh chuyện gì cũng phải ra tay không phải sẽ mệt chết anh sao?

Buổi trưa, đúng giờ, Từ Khiêm đến chỗ đã hẹn với Cảnh Húc Nghiêu.

Đó là một quán ăn Đông Nam Á.

Cảnh Húc Nghiêu có khẩu vị khác lạ, anh ta thích nếm thử hương vị ẩm thực của các quốc gia khác nhau. Trước đây, anh ta mê mẩn món cà ri Thái, nên mỗi lần Từ Khiêm ăn cơm chung đều thấy có món cà ri đó.

Với người không thích ăn cà ri như Từ Khiêm mà nói, anh căn bản không thể chịu được mùi cà ri. Nếu bữa cơm đó không cần thiết, nếu có thể không đi thì Từ Khiêm sẽ không đi.

Đối với mấy món ăn nhẹ mang hương vị Đông Nam Á, Từ Khiêm đã từng tới Việt Nam một lần nên anh vẫn có thể ăn được.

Bước vào nhà hàng, Từ Khiêm vừa nói tên Cảnh Húc Nghiêu, phục vụ liền đưa anh tới căn phòng VIP.

Người phục vụ lễ phép gõ cửa một tiếng, đợi người ở trong cho phép mới mở cửa giúp cho Từ Khiêm đi vào.

Lúc Từ Khiêm đi vào, thấy Cảnh Húc Nghiêu đang cầm xem máy tính bảng, nghiên cứu gì đó, anh đến gần thì thấy đó là mấy bản vẽ.

“Bản đồ quy hoạch mấy khu đất lần trước cậu nhắm?” Từ Khiêm đoán. Cũng chỉ có khả năng này mới có thể khiến Cảnh Húc Nghiêu dù đang lúc dùng cơm vẫn phải bề bộn công việc.

Cảnh Húc Nghiêu có chút ngạc nhiên, trước giờ Từ Khiêm chưa bao giờ hỏi về công việc của anh ta. “Sao cậu biết?”

“Có nghe cậu nói nên nhớ.”

Cảnh Húc Nghiêu cất máy tính bảng đi, gọi người phục vụ đứng ngoài cửa, ý bảo có thể dọn món lên rồi.

Hai người cũng không gọi rượu, nhà hàng liền đưa trà.

Cảnh Húc Nghiêu vì buổi chiều còn phải quay về bên công ty con để họp nên không uống rượu được, còn Từ Khiêm thì không muốn uống.

Hai người yên lặng dùng bữa, Từ Khiêm gắp một miếng sườn heo sốt Sa-cha. “Khu đất kia bắt đầu đấu giá rồi?”

Khu đất Từ Khiêm hỏi dĩ nhiên cũng chính là khu đất Trần Cảnh Thịnh đang nhắm tới.

Cảnh Húc Nghiêu cảm thấy quái lạ, một bữa cơm mà Từ Khiêm đã hai lần hỏi về chuyện làm ăn của anh ta, nhưng anh ta cũng không giấu diếm gì.

“Sắp rồi. Mấy hôm trước đi dùng cơm có gặp anh cả trên cục, anh cả có nhắc với tớ.”

Anh cả mà Cảnh Húc Nghiêu nói chính là anh trai của Từ Khiêm, Từ Diễn.

Ở Giang Ninh, anh ấy phụ trách toàn bộ việc thu hút kinh doanh, đầu tư. Cảnh Húc Nghiêu muốn nắm được khu đất đó, chỉ cần Từ Diễn tiết lộ một chút thì không cần phải bàn thêm.

Từ Khiêm nghe xong thì không nói gì nữa, chỉ yên lặng dùng cơm.

Một lúc lâu sau, Từ Khiêm buông đũa, cầm khăn giấy lau khóe miệng, nói: “Có người ở Bạch Sa tìm tớ, nói là rất coi trọng khu đất ấy. Có thời gian thì dùng cơm chung, nói chuyện một chút.” Nói xong, Từ Khiêm không nhìn vẻ mặt của Cảnh Húc Nghiêu mà liền mở cửa đi ra ngoài.

Anh vẫn nhớ bữa cơm với Ngu Dao nên không ăn quá nhiều. Cả một buổi chiều, Từ Khiêm chỉ nghiên cứu trường hợp ca bệnh của người bạn hữu mà ông nội giới thiệu tới, rất nhức đầu.

Không phải vì bệnh tình phức tạp mà vì bệnh nhân đã cao tuổi. Phẫu thuật mở hộp sọ không phải là một loại phẫu thuật bình thường. Người trẻ tuổi khi làm tiểu phẫu nguyên khí cũng đã bị tổn thương nặng nề chứ đừng nói người cao tuổi.

...

Tại nhà, Ngu Dao một mình bận rộn tới lui chuẩn bị rất nhiều món.

Đúng 5h20, Diệp Tử Mặc tới nhà Ngu Dao. Chỗ cậu thực tập cách đó không xa nên cậu về sớm.

Thấy cái bàn đầy thức ăn, Diệp Tử Mặc rất hài lòng.

Cậu vốn định mời Từ Khiêm ra ngoài ăn, nhưng người ta đã nói muốn ăn ở nhà thì cũng phải ăn ở nhà như chuyện cơm bữa vậy.

Từ Khiêm đúng năm rưỡi tới nơi, anh hình như không có thói quen trễ giờ.

Diệp Tử Mặc mở cửa, tiếp đón anh rất nhiệt tình, rót trà rồi bưng trái cây.

“Anh Từ, chuyện đêm đó cảm ơn anh.” Diệp Tử Mặc không biết Từ Khiêm có hút thuốc không, hút loại nào nên không tiện mời anh điếu thuốc, vì thế, cậu mang ra cho Từ Khiêm một tách trà.

Từ Khiêm nhận tách trà Diệp Tử Mặc đưa. “Chẳng có gì to tát cả.”

“Đêm đó may nhờ có anh, nếu không cũng không biết Dao Dao sẽ xảy ra chuyện gì.” Giọng nói tràn đầy lo lắng nhưng Diệp Tử Mặc cũng đã vô hình trung tiết lộ ý tứ Ngu Dao là bạn gái cậu.

Từ Khiêm ngẩng mắt, nhìn Diệp Tử Mặc một cái, nói: “Tôi coi cô ấy như cháu gái tôi, không cần khách khí thế.”

Nghe câu này của Từ Khiêm, Ngu Dao ở trong phòng khách chuẩn bị chén đũa bị dọa sợ tới nỗi suýt làm vỡ chén.

_____________________________________________________

Trích đoạn vui:

Từ Khiêm: Dao Dao, Khiêm thúc đối với em có tốt không?

Ngu Dao: Không biết xấu hổ! Lớn hơn em có bảy, tám tuổi, cũng không biết xấu hổ mà chiếm “tiện nghi” của người ta.

Từ Khiêm: Wow, không muốn làm cháu gái, vậy kêu anh (ca ca) nghe chút nào.

Ngu Dao: ...

_____________________________________________________

Lưu ý:

1. Các bạn đọc lại giới thiệu truyện giúp mình, tránh rất nhiều người hỏi cùng một câu hỏi, mình sẽ không rep những câu hỏi chung chung như vậy.

2. Truyện do tác giả Đường Tâm sáng tác, Thánh Yêu đã từng nói chị ấy sẽ không viết truyện về Khiêm (mình đã có thông báo đính chính trên Thánh Yêu Fanpage) Đường Tâm chỉ mượn tên nhân vật của Yêu để sáng tác theo văn phong của riêng mình nên hy vọng không có bất cứ sự so sánh nào giữa các nhân vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.