Editor: Lữ
***
Thạch Hâm ngủ thẳng một giấc tỉnh lại, đã là năm giờ chiều, hình như trong phòng khách có tiếng nói. Thạch Hâm ngồi dậy, cảm thấy cơ thể khá hơn một chút, không còn cảm giác đau như lúc thức dậy ban sáng.
Cô khoác áo ra ngoài, liền trông thấy Ngu Dật Thần vẻ mặt khó chịu ngồi trên sô pha, trong miệng vẫn còn đang làu bàu cái gì đó, còn Ngu Dao thì đang lúi húi trong nhà bếp.
“Chị Thạch Hâm.”
Ngu Dật Thần thấy Thạch Hâm đi ra, khuôn mặt trẻ con rũ xuống kêu cô một tiếng.
Cơ thể Thạch Hâm vẫn rất mệt, mệt chết đi được, uể oải nở một nụ cười với cậu: “Sao vậy? Mặt mày không vui? Lẩm bẩm một mình cái gì đấy?”
Cô đi đến bên cạnh Ngu Dật Thần, chọn một chỗ trống ngồi xuống, tay còn vò đậu cậu một cái.
Ngu Dật Thần vừa nghe đến chuyện này, rất không muốn mở miệng, nhưng vẫn lên tiếng: “Chủ nhiệm lớp bọn em vừa thông báo tin tin tức trên QQ, bảo chúng em tối mai trở lại trường học thêm.”
Càng nói đến càng tức, kỳ nghỉ mới vừa bắt đầu thôi mà?
“Chị nói xem có phiền hay không?”
Nói xong còn nghĩ rằng Thạch Hâm cũng đứng trên lập trường của cậu, cùng nhau khinh bỉ chủ nhiệm.
Sau khi Thạch Hâm nghe được Ngu Dật Thần nói, cười cười: “Em cũng lớp mười một rồi, học thêm cũng phải.”
Mới vừa rồi còn cùng với chị than phiền về thầy, chị cậu dường rất vui vẻ với việc cậu về trường học thêm, điều này khiến Ngu Dật Thần càng thêm khó chịu.
“Sao chị và chị em lại nói giống nhau thế.” Ngu Dật Thần bất mãn nói.
Hiện tại cậu muốn tìm một người có cùng ý tưởng với anh vậy, cái loại hành động cùng ói vào một máng khiến cho cả chủ nhiệm cũng tức sôi cả ruột, nhưng mà, hai cô chị này, cũng không thèm quan tâm đến cậu.
Ngu Dao nấu xong từ nhà bếp đi ra, trông thấy ngay Thạch Hâm đang ngồi trên sô pha: “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Thạch Hâm đứng dậy đến bên cạnh Ngu Dao.
“Thật là đói, có được ăn không?” Cô nũng nịu nói.
“Nấu cháo táo đỏ cho cậu đấy, ăn đi.”
Mặc dù không thăm dò được điều gì từ trong miệng của Thạch Hâm, thế nhưng, Ngu Dao từ tình trạng của cậu ấy thì đã biết được chút ít.
Sau khi Thạch Hâm ngủ say, cô cố ý kéo áo ngủ của Thạch Hâm ra nhìn một chút, dấu hôn và vết răng trên cơ thể, nhìn thấy mà đau lòng.
“Được. Tớ thích nhất là ăn cháo táo đỏ cậu nấu.” Thạch Hâm cười một hôn chụt một cái lên khuôn mặt của Ngu Dao, sau đó đi đến nhà bếp.
Ngu Dật Thần có phần chịu không nổi, cơ thể làm ra động tác phát run.
“Ngu Dật Thần, nhanh lên mạng đặt vé của em đi.” Ngu Dao nhắc nhở một câu.
Lúc này Ngu Dật Thần bất đắc dĩ trở về phòng, chuẩn bị đăng ký vé, ngày mai phải về trường.
Thạch Hâm ăn hết một tô cháo đầy, lập tức có cảm giác máu huyết lưu thông trở lại.
“Sao vậy? Còn muốn ngủ nữa không?”
Sau khi Ngu Dao thấy Thạch Hâm ăn xong miếng cháo cuối cùng, quan tâm nói.
Thạch Hâm lắc đầu một cái, cười nói: “Tớ cũng không phải heo, sao có thể ngủ tiếp được.”
Thạch Hâm trở về phòng, thay một bộ quần áo, Ngu Dao thấy vậy, hỏi: “Cậu định ra ngoài?”
Thạch Hâm đặc biệt mặc áo ngủ có tay không muốn để Ngu Dao trông thấy những thứ này, nhưng sau khi cởi áo ngực ra, tất cả đều là dấu hôn, chỗ nào cũng có.
“Ừm.” Thạch Hâm sửa sang lại quần áo một chút.
“Đi làm?”
“Có chút việc.” Thạch Hâm vừa thay giày vừa nói: “Yên tâm đi, tớ không phải con nít.”
Ngu Dao còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại chuyển sang suy nghĩ một chút, Thạch Hâm có suy nghĩ của riêng mình, bản thân không nên chuyện gì cũng hỏi đến rõ ràng tường tận, cần phải cho cô ấy một chút không gian, nhất là sau khi trải qua chuyện tối hôm trước: “Về sớm một chút.”
“Được.” Nói xong liền ra khỏi nhà.
...
Thạch Hâm sau khi xuống lầu, liền gọi cho Cố Thành một cuộc điện thoại.
“Alo.” Cố Thành nhận điện thoại.
Trực giác cho Cố Thành biết, người con gái này chính là Thạch Hâm.
Lúc này Cố Thành đang ở nhà, trông thấy cuộc gọi của Thạch Hâm, có hơi chột dạ.
Bởi vì, đêm qua người của quán rượu gọi đến nói, Cảnh Húc Nghiêu đêm qua mang theo một người con gái đến quán rượu, Cố Thành vì anh vẫn luôn giữ lại một gian phòng, 1038.
“Tổng giám đốc Cố, rất xin lỗi đã quấy rầy ông. Tôi muốn nói chuyện một chút với ông, cách liên lạc với Cảnh Húc Nghiêu, tôi biết, ông có.”
Thạch Hâm thật sự nói ra mục đích cuộc điện thoại của mình.
Cố Thành không nghĩ đến lúc này Thạch Hâm lại cần số điện thoại của Cảnh Húc Nghiêu, nói thật, anh cũng không có.
“Số điện thoại cá nhân của tổng giám đốc Cảnh, thật sự tôi không có.”
Tính đến nay, anh ta liên lạc đều là Lý Tiêu hoặc là trợ lý của Cảnh Húc Nghiêu, thật đúng là chưa từng gọi điện cho anh ta.
Thạch Hâm hít sâu một hơi: “Vây thì trợ lý cũng được.”
Cuối cùng Cố Thành dùng tin nhắn gửi số điện thoại của Tần Diệp đến.
Số điện thoại này chính là mấy hôm trước, Lý Tiêu cho anh.
Nói rằng trong khoảng thời gian Cảnh tổng ở Bạch Sa, có chuyện gì có thể trực tiếp liên lạc với trợ lý riêng của anh.
“Chào. Xin hỏi đây là...?”
Tần Diệp vừa từ trong cuộc họp đi ra, không biết hiện tại Cảnh tổng thế nào, lại mở hội nghị triệu tập lãnh đạo các bộ phận.
Mà đây, trong cuộc họp vẫn đang hung hăng mắng chửi bộ phận thị trường một trận, khiến cho các nhân viên tham gia, mỗi người đều cảm thấy bất an.
“Xin chào, tôi là Thạch Hâm, muốn tìm tổng giám đốc Cảnh của mọi người một chút.” Thạch Hâm nói tên mình ra.
Tần Diệp vừa nghe giọng nói là của một cô gái, hơn nữa tên này anh cũng chưa từng nghe qua, liên tục từ chối: “Cảnh tổng đang bận, có chuyện gì, mời cô đến công ty đăng ký trước một chút.”
“Phiền anh nói với tổng giám đốc Cảnh một chút, anh ấy biết tôi.”
Thạch Hâm chỉ sợ đối phương cúp điện thoại.
Từ trong giọng điệu của đối phương cô đã hiểu, người bên kia xem cô là một phụ nữ rầy rà. Thế nhưng, cô gọi cuộc điện thoại này thật sự không phải vì muốn quấy rầy Cảnh Húc Nghiêu, chỉ muốn gặp mặt Cảnh Húc Nghiêu một lần, sau đó cùng anh nói rõ ràng, chuyện đêm hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Tần Diệp theo bên cạnh Cảnh Húc Nghiêu nhiều năm như vậy, cũng biết chút ít thói quen của anh.
“Thưa cô, chúng tôi thực sự rất vội, thật ngại quá.” Nói xong trực tiếp cúp máy.
Trong lòng thầm oán trách nói, cũng không biết là kẻ nào, lại tiết lộ số điện thoại này ra ngoài. Sau này nhất định phải kiểm điểm nghiêm ngặt.
Sau khi Tần Diệp cúp điện thoại, mới bỏ văn kiện trong tay xuống, liền trông thấy Cảnh Húc Nghiêu đang day day huyệt thái dương của mình.
Thạch Hâm đứng trên lề đường, nhất thời có chút hoảng hốt.
Sau khi Thạch Hâm gọi điện thoại cho Tần Diệp, trống ngực vẫn còn đang gõ, không biết phải nói thế nào.
Thạch Hâm không gặp được Cảnh Húc Nghiêu, không thể làm gì khác buộc lòng phải về nhà.
Buổi chiều Cảnh Húc Nghiêu mới trở lại công ty, khi trở về một cái là mở ngay cuộc họp, Tần Diệp căn bản không có cơ hội nói chuyện này với Cảnh Húc Nghiêu.
Anh ta lập tức bước đến, nói nhỏ bên cạnh anh: “Cảnh tổng. Tối hôm qua cậu Khiêm tìm anh. Rất gấp, hình như có chuyện gì đó vô cùng cấp bách.”
Cảnh Húc Nghiêu nghe xong, chỉ gật đầu một cái, tỏ ý bản thân đã hiểu, liền trở lại phòng làm việc.
Đầu anh hơi váng vất, có lẽ đêm qua ngủ quá ít, vả lại vừa rồi lại phải mở một hội nghị khá lâu, bây giờ cả người cũng đã lâng lâng.
Anh nghỉ ngơi đôi chút, lúc này mới lấy di động ra gọi cho Từ Khiêm.