Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 107: Chương 107: Từ sau này sẽ không bao giờ buông em ra




Editor: Dế Mèn

***

Lúc Từ Khiêm trở lại cư xá Tinh Hải, lại bất ngờ không thấy người đâu.

Anh nhớ mình rõ ràng đã nói cho Ngu Dao địa chỉ chỗ này. Đây là khu dân cư cao cấp rất nổi tiếng, bất cứ tài xế taxi nào cũng có thể tới đây, sẽ không có chuyện lạc đường.

Hơn nữa, các biển chỉ báo ở nơi này rõ ràng, tới gần Tam Hoàn, giao thông thuận lợi, cách đó không xa còn có một trạm tàu điện ngầm, Ngu Dao có ngốc cũng sẽ dùng định vị trên di động để tìm được cư xá này.

Trừ phi, Ngu Dao không muốn.

Từ Khiêm lấy di động ra gọi cho Ngu Dao, qua rất lâu Ngu Dao mới bắt máy.

“Từ Khiêm, tôi lạc đường rồi.”

Quả nhiên, cô nghĩ nơi Từ Khiêm ở hẳn rất dễ tìm, Giang Ninh lại lớn như vậy, nói tên cư xá là tài xế taxi sẽ biết liền. Ngu Dao dùng phần mềm gọi xe gọi một chiếc xe, kết quả lại gặp một người tài xế không tin được, đưa cô đến một chỗ lạ hoắc, còn nói đã tới nơi rồi.

Ngu Dao chưa từng tới nơi này, cô cũng đã thông báo địa điểm đến trên phần mềm nên cũng không nghi ngờ mà xuống xe. Cô dùng thẻ vào cổng Từ Khiêm đưa, thử nửa ngày cổng cũng không có mở. Phòng an ninh thấy thế liền hỏi cô ở lô mấy, tầng nào?

Ngu Dao trả lời xong, bảo vệ liền nói, nơi này chỉ có 22 tầng, không có cao tới 28 tầng như cô nói.

“Đây không phải cư xá Tinh Hải ạ?” Ngu Dao nghi hoặc hỏi.

“Không phải thưa chị, chị nhầm rồi. Đây là cư xá Tinh Thần, nằm trong chuỗi bất động sản được triển khai cùng với Tinh Hải.” Bảo vệ tốt bụng giải thích cho cô.

Trước đó, Ngu Dao cứ sợ tài xế nhầm đường, còn cố ý nhắc nhở tài xế dùng thiết bị hướng dẫn đi, tài xế nói: “Tôi đã đưa nhiều khách tới cư xá này lắm rồi, cô yên tâm đi.”

Kết quả, tài xế nhầm thật.

“Vậy giờ em ở đâu?”

“Chỗ này hình như là cư xá Tinh Thần gì đó.” Ngu Dao nhìn nhìn xung quanh, sau đó nói tên cư xá người bảo vệ đã nói nói cho Từ Khiêm.

Từ Khiêm vừa nghe cái tên này thì thấp giọng chửi một câu.

“Em thế nào mà chạy tới đó vậy?”

Tinh Hải và Tinh Thần ở hai hướng ngược nhau hoàn toàn. Tinh Hải hướng theo dạng chung cư cao cấp hạng sang, còn Tinh Thần chỉ là dạng căn hộ bình thường; giá cả hai khu không như nhau, đương nhiên diện tích cũng không thể giống nhau.

“Tại tài xế đưa tôi tới đấy chứ!” Ngu Dao cũng rất bực. Rõ ràng mình đã nói rất rõ, kết quả lại bị đưa tới lộn chỗ.

“Được rồi, cứ đứng yên ở đó đừng đi đâu, tôi tới đón em.” Nói xong, Từ Khiêm liền cúp điện thoại.

May là trong hầm đỗ xe, anh có để một chiếc xe phòng khi dùng tới, không ngờ hôm nay đã phát huy công dụng.

Đi tới bãi lấy xe, Từ Khiêm liền lái ngay tới cư xá Tinh Thần.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm ở Giang Ninh, buổi tối sẽ kẹt xe rất nghiêm trọng, lộ trình vốn chỉ mất bốn mươi phút, Từ Khiêm phải đợi mất gần hai tiếng mới đến nơi.

Khi hậu Giang Ninh vốn dĩ thuộc khía hậu phương bắc, tuy hiện tại đã là tháng ba mùa xuân, nhưng trước sau vẫn có sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày, ban đêm còn có gió nhẹ cấp ba. Ngu Dao vẫn luôn đứng bên đường chờ Từ Khiêm, hiện giờ đã sớm bị gió thổi tới đau đầu.

May thay khi cô đang bị đông lạnh muốn cảm thì Từ Khiêm rốt cuộc cũng xuất hiện. Không đợi anh dừng xe hẳn, Ngu Dao đã lập tức mở cửa xe, chui vào. “Lãnh gớm! Lạnh chết tôi rồi!” Xoa xoa hai bàn tay bị đông lạnh, Ngu Dao ngồi ở trong xe mới cảm giác được một tia ấm.

Thời tiết Giang Ninh quả thực quá tùy hứng. Ban ngày lúc đi gặp Thẩm Ninh Tịch gặp mặt, ngồi tựa bên cửa sổ, ánh nắng chiếu trên người làm đổ cả mồ hôi; tới tối lại lạnh như vậy.

“Cho đáng! Tài xế đã không biết chữ, cả em cũng không biết sao?” Từ Khiêm ở một bên châm chọc mỉa mai. Anh còn cho Ngu Dao thông minh thế nào.

“Không biết đường cũng biết đọc bản đồ chứ? Hướng dẫn trên di động của em dùng để làm gì?”

“Đó có phải nhà tôi đâu, sao tôi phải biết chứ.” Ngu Dao phản bác.

Vốn dĩ cô là bị tài xế đại ca gạt chở đi sai đường, còn phải đứng đông lạnh trên đường lâu như vậy, tâm tình đang không tốt, lúc này nghe Từ Khiêm nói vậy càng thấy lạnh lẽo.

Nếu không phải anh vứt cô lại giữa đường, cô đến nỗi này sao? Mất 100 tệ thuê xe không nói, còn bị lừa đến cái chỗ quỷ quái, bị gió thổi lạnh cả đêm.

Từ Khiêm vốn định nói, sau này em phải sống ở Giang Ninh, lại nuốt trở vào.

Khóe mắt anh liếc nhìn Ngu Dao, mũi hơi hồng hồng, mái tóc vốn cột gọn gàng ra sau cũng bởi vì bị gió thổi mà có hơi chút hỗn độn.

Đột nhiên, nơi mềm yếu trong trái tim anh chợt rung động, anh một tay nắm tay lái, một tay nhẹ vuốt tóc Ngu Dao, nhẹ giọng dỗ dành.

“Sau này sẽ không để em phải chịu thế nữa.”

Giống như lời cam đoan, lại như lời hứa hẹn.

Ngu Dao chỉ chớp chớp mắt nhìn anh, không nói gì rồi cúi đầu xuống.

Thật ra, cô cũng không ngờ sẽ nghe Từ Khiêm nói những lời như vậy. Cô còn tưởng Từ Khiêm sẽ nói: Đi theo tôi thì phải làm cho tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tôi bỏ xuống. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Hoặc là nghe anh nói: Nếu không quen, vậy đi luôn đi!

Không như trông đợi, cô không chỉ không phải nghe những gì mình nghĩ, ngược lại còn được nghe những lời như vậy. Cô cứ cho rằng Từ Khiêm cơ bản không thể nào nói những lời như vậy với mình.

Ngu Dao sẽ không biết, Từ Khiêm dùng hết tâm tư mới có được, sao có thể dễ dàng buông ra?

Hai người trầm mặc không nói gì dọc đường.

Trên đường về nhà, Từ Khiêm nhớ ra hai người cũng chưa ăn cơm chiều liền chọn bừa một nhà hàng để mua một ít đồ ăn mang về.

Khẩu vị người Giang Ninh thanh đạm, Ngu Dao lại là người thích cay. Các đầu bếp ở mấy chỗ xa hoa nơi này, hơn phân nửa đều là nấu theo vị thanh đạm, nếu là món cay, cũng sẽ theo ý khách mà thêm một chút xíu vị cay; với Ngu Dao mà nói, chắc chắn sẽ ăn không quen.

Vì thế, Từ Khiêm đã ghé tiệm cơm “Nhà họ Mao” mua cho cô mấy món Hồ Nam. Tiệm cơm “Nhà họ Mao” là tiệm bán món ăn Hồ Nam rất nổi tiếng ở Giang Ninh, rất nhiều người nổi tiếng vì mộ danh mà đến đây nên tiếng vang càng lớn.

Về đến nhà, Từ Khiêm chỉ gọi đặt một tô cháo cá giao tận nhà, cũng không gọi món gì ăn kèm thêm.

“Anh thật sự không ăn thêm à?” Ngu Dao ăn đồ ăn Từ Khiêm mua cho mình, quanh môi còn dính dầu ớt.

Đã lâu rồi không được ăn món Hồ Nam chính tông, cái dạ dày thèm ăn của Ngu Dao đã bị câu dẫn rồi.

Từ Khiêm nhìn thoáng qua mấy món mua về, món canh cá có một lớp dầu ớt nổi trên.

“Em cứ ăn đi.”

Nhìn mớ ớt cay kia, Từ Khiêm thấy dạ dày của mình muốn thắt lại rồi, chứ đừng nói là ăn vào.

Ngu Dao thấy anh thật sự không muốn ăn chút nào liền không miễn cưỡng. “Vậy tôi ăn đấy!”

Ăn một bữa cay xé, Ngu Dao đã sớm đổ mồ hôi khắp người. Từ Khiêm nói cô không được cởi áo ra, cơm nước xong thì nghỉ một lát rồi đi tắm.

“Nóng quá, tôi cởi áo khoác thôi.” Ngu Dao rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau mồ hôi sau đầu, năn nỉ.

Từ Khiêm đã ăn cháo xong từ lâu, đang ở sô pha cách đó không xa xem tin tức tài chính và kinh tế. Anh không quay đầu lại nhìn, nói: “Không được.”

“Tại sao?”

“Tối nay em đã hứng gió rồi, lại ăn ớt cay bị đổ mồ hôi, tí nữa tắm nước nóng để tránh mai lại bị cảm, bây giờ cởi áo ra có phải công cốc?”

Ngu Dao lúc này mới “À” một tiếng, sau đó không thấy nói gì nữa.

Coi xong tin tức tài chính kinh tế, Từ Khiêm tắt TV, lúc chuẩn bị trở về phòng ngủ thì phát hiện Ngu Dao đang gục trên sô pha mà ngủ.

Bảo sao lúc anh xem tin tức, tiểu nha đầu này lại im lặng như vậy. Hóa ra đã ngủ rồi.

Cũng khó trách, tối hôm qua cô không được ngủ ngon, sáng lại dậy sớm, cả ngày hôm nay lăn lộn, anh còn thấy khá mệt huống gì là cô nhóc này.

Từ Khiêm bế ngang người cô lên đi về phòng ngủ. Xem ra, đêm nay nhiệm vụ tắm rửa cho cô nhóc này chỉ có thể do anh hoàn thành giúp. Khóe miệng Từ Khiêm mỉm mỉm cười.

---

Bạch Sa.

Cảnh Húc Nghiêu phong trần mệt mỏi xuống máy bay.

Anh lúc đầu định lùa Hình Gia Huyên về Giang Ninh xong sẽ quay về liền, ai ngờ sẽ xảy ra chuyện kia, làm anh phải ở lại Giang Ninh tới mấy ngày.

Trong khoảng thời gian đó anh vẫn luôn gọi điện cho Thạch Hâm, cô nàng này cũng không tiếp, còn dứt khoát tắt máy.

Anh bảo trợ lý tra xem Thạch Hâm có đi làm không, không ngờ, Thạch Hâm cũng không đi làm mà xin nghỉ phép.

Lúc này, Cảnh Húc Nghiêu thật sự không ở lại được nữa, lập tức đặt vé máy bay về Bạch Sa, dù đi máy bay không an toàn anh vẫn đi.

Sau khi máy bay hạ cánh, Cảnh Húc Nghiêu vẫn không ngừng gọi vào số nhà riêng cho Thạch Hâm, vẫn không ai bắt máy. Số điện thoại này là do quản lý bên bộ phận nhân sự tìm cho anh.

Cảnh Húc Nghiêu sốt ruột. Lúc cô chạy ra khỏi nhà mình, Cảnh Húc Nghiêu cơ bản là không suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ đưa Hình Gia Huyên đưa về trước, chờ xong việc sẽ giải thích với Thạch Hâm.

Ai ngờ được, cô gái nhỏ này dứt khoát chặt đứt phương thức liên hệ với anh, không tiếp điện thoại của anh, cả công ty cũng không đến.

Chuyện này khiến trong lòng Cảnh Húc Nghiêu có chút bất an. Anh lái xe thẳng đến nhà Thạch Hâm, vừa lúc thấy người vừa từ bên ngoài về tới.

“Thạch Hâm!” Cảnh Húc Nghiêu mới vừa xuống xe liền thấy phía trước có một cô gái, bóng dáng giống người anh đang muốn tìm kia.

Thạch Hâm mới từ bệnh viện về. Ngày đó, sau khi ra khỏi nhà Cảnh Húc Nghiêu, cô đã ở nhà khóc thảm thiết một hồi, sau đó ép mình phải quên người đàn ông này. Buổi tối cô uống rượu, người thấy nóng không chịu được liền vọt đi tắm nước lạnh, không ngờ lại bị cảm.

Nghe đàng sau có người gọi mình, Thạch Hâm xoay người liền thấy người đàn ông đã vắng mặt ba ngày nay.

“Tổng giám đốc Cảnh!”

Nghe khách khí làm sao!

Nghe cách chào hỏi lạnh nhạt như thế, sắc mặt Cảnh Húc Nghiêu lập tức trông khó coi.

“Tổng giám đốc Cảnh? ! Em khách khí thật đấy!”

“Anh có chuyện gì sao?” Thạch Hâm đương nhiên nghe ra sự khó chịu trong lời nói của anh, cô cũng không để tâm.

“Mấy ngày nay không đi làm, em đã làm gì vậy?” Cảnh Húc Nghiêu bắt lấy cổ tay cô, hỏi.

Anh đã hỏi cho rõ ràng, từ sau khi anh rời Bạch Sa, Thạch Hâm không tới công ty nữa.

“Nghỉ bệnh.”

Cảnh Húc Nghiêu nghe xong lúc này mới quan sát kỹ bộ dạng của cô - đeo khẩu trang y tế, sắc mặt hơi tái, lúc nãy nói chuyện giọng cũng không như bình thường.

“Sao vậy? Tới bệnh viện hả?” Bất chấp cơn giận, người đàn ông hai tay xoa má cô, đầy đau lòng mà hỏi.

Thạch Hâm lập tức mau chóng sự ôn nhu của người đàn ông đánh bại, nhưng nghĩ tới vị hôn thê kia của anh, cô liền lùi lại.

“Đã không sao rồi, cám ơn anh quan tâm.”

Cảnh Húc Nghiêu nhìn bàn tay mình vừa rồi còn ấp má cô, bây giờ đã trống không, trong lòng không khỏi dâng một đốm lửa giận, anh thấp giọng hỏi: “Em đang làm loạn gì vậy?”

Thạch Hâm cảm thấy câu hỏi của anh có chút buồn cười, cái gì mà “em đang làm loạn “?

Phủi sạch quan hệ với người đã có gia đình, chẳng lẽ không nên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.