Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 21: Chương 21




Niếp Duy Bình tâm tình cực tốt bước vào cửa phòng khám phía trước.

Vừa thấy đại sảnh đầy người huyên náo hỗn loạn đợi khám bệnh, Niếp Duy Bình liền cảm thấy phiền lòng, đặc biệt bởi vì nhiều người sinh bệnh đến bệnh viện càng làm cảm xúc không tốt, tình cảnh bi thảm hoặc là khóc lóc chửi bậy, tạo cho hắn áp lực thật lớn.

Bệnh viện là hình ảnh thu nhỏ của xã hội ồn ào, cởi bỏ vẻ ngoài phù hoa trở lại bộ dáng,tính cách vốn có của mỗi người.

Nơi này là khởi đầu của sinh mệnh, cũng là nới gắn kết với sinh mệnh, làm cho người ta có hy vọng cũng làm họ thất vọng, nơi đây còn chứa đầy bóng ma của tử thần, có thể làm cho người ta xóa đi đau xót, cũng có thể làm cho người ta thống khổ……

Mà địa phương nho nhỏ như vậy lại mỗi ngày trình diễn sự tàn khốc của sinh tử biệt ly, đem con người đứng trước tiền tài, ích lợi, dụ hoặc trở nên xấu xí. Dục vọng bị bộc lộ. Mặc kệ ngươi ở bên ngoài có bao nhiêu mặt nạ, nội tâm đáng ghê tởm đều sẽ bị bại lộ trước mặt người khác.

Niếp Duy Bình vẻ mặt lãnh đạm, mặt không chút thay đổi hướng nơi khám bệnh mà đi.

Trước cửa đã sớm sắp xếp đội ngũ rất dài, rất nhiều bệnh nhân trước khi mặt trời lên ở trên mạng bắt đầu hẹn trước đăng ký, một ít không biết dùng mạng hệ thống đăng ký khám bệnh phần lớn tới sớm ngồi xổm ngoài cửa bệnh viện chờ, sợ không thể được chuyên gia khám.

Khoa giải phẫu thần kinh lại là não ngoại khoa, cùng các phòng khác không quá giống nhau, nếu có bệnh nhân bị thương bị đưa tới, bình thường đều là trước sẽ tiến hành cầm máu khâu lại.

Nhưng phần lớn tình huống, Niếp Duy Bình vẫn là dựa theo số thứ tự tiến hành tọa chẩn, mặc kệ đối phương đến đây có lớn đến bao nhiêu, đều lãnh mặt nghiêm túc, không lưu tình chút nào bắt hắn ra sau xếp hàng chờ.

Vì thế, Niếp Duy Bình không khỏi đắc tội với nhiều người, nhưng hắn cũng không phải là bác sĩ nhỏ yếu đuối sợ hãi, cho dù không dựa vào gia đình mình, cũng không có bao nhiêu người dám dễ dàng trêu chọc hắn.

Niếp Duy Bình mang theo Na Na đi vào khoa giải phẫu thần kinh, phòng khám bệnh là mỗi người một cái phòng nhỏ, bên trong có bàn công tác, một bên dùng bình phong màu lam ngăn cách khi kiểm tra, sau bình phong là giường nhỏ, như vậy không chỉ có thể ngăn cách bệnh nhân, phòng ngừa tầm mắt soi mói còn có thể hạn chế tối đa để bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân!

Niếp Duy Bình vừa mới tiến vào phòng, ngay cả máy tính đều không có mở ra, cũng đã có bệnh nhân khẩn cấp tiến vào.

Niếp Duy Bình một bên vừa khám vừa hỏi một bên đăng ký hệ thống chữa bệnh, đâu vào đấy nhanh như bay xử lý bệnh nhân.

Na Na an vị ở trong góc, thời điểm ngẫu nhiên có bệnh nhân ngoại thương cần khâu lại, sẽ giúp bác sĩ Niếp chuẩn bị dụng cụ, hoặc là đeo găng tay hỗ trợ giữ lấy đầu bệnh nhân không cho lộn xộn.

Chuyện cần Na Na làm ít đến đáng thương, so với việc một người lại tiếp một người nối liền không dứt của bác sĩ Niếp, Na Na thoải mái mà có chút nhàm chán.

Na Na ngáp một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Niếp Duy Bình dần dần xuất thần.

Đâyy là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát hắn.

Niếp Duy Bình đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn qua lạnh lùng cực độ hơn nữa hắn lại nói giọng đều đều, càng làm cho người bệnh tâm sinh ra e ngại, thành thành thật thật phối hợp với hắn.

Niếp Duy Bình thời điểm công tác rất chú tâm, ánh mắt chuyên chú làm cho Na Na cảm thấy hắn cùng bình thường có điểm không giống nhau, lại phá lệ hấp dẫn người khác.

Na Na nhìn nhìn, bất giác máu sắc nữ liền nổi lên, đôi mắt kính che đi hai mắt lãnh liệt của hắn lại thêm vài phần nhã nhặn. Gương mặt góc cạnh rõ ràng nhưng thân thể không quá cường tráng, ngược lại có vẻ như được vẽ phác thảo tạo sự tuấn lãng…… Còn có môi mỏng hơi cong khi nghiêm túc hoặc là khi tập trung giải thích có trật tự rõ ràng với bệnh nhân phương án trị liệu.

Na Na đang đắm chìm trong mùi vị của món ngon, đột nhiên một cô gái dáng người cao gầy tiến vào mang theo mùi hương khác nồng kích thích mũi cô,không thể nhịn được cô mở lớn miệng hắt xì một cái thật to!

Cô gái cao gầy trừng mắt ghét bỏ nhìn cô một cái, một tay che miệng mũi, một tay huơ huơ giống như đuổi thứ không sạch sẽ.

Na Na khụt khịt, đối với cô ấy xấu hổ mà cười cười.

Niếp Duy Bình nhướng mày, lạnh lùng nhìn người vừa tới, không kiên nhẫn hỏi: “Không phải đã nói qua với cô sao, điều trị tâm lý tầng ba phòng thứ hai, trung tâm phục hồi tinh thần ở tầng năm!”

Cô gái kia có mái tóc xoăn cuộn sóng thật xinh đẹp, chiếc váy ngắn chỉ qua mông phối hợp cùng giày cao gót, cô ấy có một đôi chân vừa dài vừa thẳng. Trên mặt trang điểm tinh xảo, đôi mắt cô ấy long lanh sáng ngời nhìn chằm chằm bác sĩ Niếp, tản ra ánh hào quang như nóng lòng cùng sự cuồng nhiệt.

Na Na gãi gãi cằm, cảm thấy ánh mắt kia thật giống như Mao Đan nhìn thấy một cái váy đẹp mới, cũng không quản cái giá đắt thế nào, hợp hay không hợp với mình, vô luận như thế nào đều phải mặc vào thử xem.

Cô gái xinh đẹp ngời xuống trước bàn công tác, tao nhã khoát một chân lên, cười đến quyến rũ động lòng người: “Bác sĩ Niếp anh cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc! Em đoán chắc thời gian anh đến đây khám bệnh, cũng không phải là do anh không hiểu phong tình ư!”

Niếp Duy Bình khóe mắt rất nhỏ vừa nhếch, biểu tình đờ đẫn nói: “Tiểu thư, không thể dừng thuốc! Bệnh tình của cô thiệt không nhẹ!”

Cô gái đó trừng mắt nhìn, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên bị lời nói của Niếp Duy Bình đả kích, thâm ý cười nói: “Em đúng là bị bệnh không nhẹ, nhưng bác sĩ Niếp anh lại là thứ thuốc duy nhất của em!” (buồn nôn quá =.=)

Na Na mặt bị co rút mạnh, thiếu chút nữa bị sự thổ lộ nũng nịu đầy ghê tởm này mà nôn hết cả ra.

Niếp Duy Bình liếc mắt nhìn con thỏ nhỏ một cái, mặt bình tĩnh mà cảnh cáo: “Tiểu thư, bệnh viện không phải là nơi để trêu đùa, tôi còn có rất nhiều bệnh nhân, mời cô không cần làm chậm trễ thời gian của mọi người!”

Cô gái xinh đẹp mân mê miệng, ngược lại càng áp sát, hai khửu tay chống lên bàn, hai tay đỡ má, biểu tình nhìn qua thật vô tội, hai khỏa lê tuyết bị tay ép sát tạo ra khe rãnh sâu lấm ló như ẩn như hiện, trắng trợn khiêu khích.

“Đừng vậy mà bác sĩ Niếp, em cũng là bệnh nhân của anh,anh cần phải đối xử bình đẳng nha!”

Na Na rốt cuộc nhịn không được, bụm mặt nhịn cười đến bả vai run rẩy như lên cơn động kinh.

Niếp Duy Bình ánh mắt thật lãnh liệt, mắt kính như tỏa ra băng đá lạnh lẽo.

Cô gái xinh đẹp này hẳn là được chiều đến hư, nghĩ đến khắp thiên hạ mọi người đều nên làm theo ý mình,không biết hành vi của mình chọc người ta chán ghét bao nhiêu, xinh đẹp cười cười, ra vẻ u oán thở dài, ủy khuất cắn cắn môi dưới đỏ tươi, lộ ra biểu tình vô tội lại phong tình, dụ hoặc đến cực điểm.

“Bác sĩ Niếp, anh rốt cuộc làm sao không thích người ta á, nói cho em biết, em sửa còn không được sao?”

Niếp Duy Bình mặt không chút thay đổi nhìn cô, ngữ khí thành khẩn nói: “Không, mấu chốt không ở cô, là tôi có vấn đề!”

Cô gái lộ ra vẻ tươi cười, khoan dung khoát tay áo ý bảo mình không ngại.

Niếp Duy Bình thản nhiên nói: “Tôi có chứng sợ hãi hình ảnh.”

Cô gái xinh đẹp nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ hoang mang khó hiểu.

Niếp Duy Bình khóe môi nhếch lên độ cong ác ý, thâm ý nhìn chằm chằm cô ấy, chậm rãi mở miệng nói: “Thực có lỗi, tôi thật sự chịu không nổi mấy cái thứ nằm trên mặt cô, liếc mắt một cái đều có thể đem cơm ăn hôm trước nôn ra!”

Cô gái kia thủy chung ánh mắt mang ý cười chỉ một thoáng liền thối hoắc đập bàn hung tợn trừng mắt với hắn, hận không thể đi lên cắn hắn một ngụm!

Niếp Duy Bình hai tay giao nhau tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái rõ ràng là tiễn khách.

Cô gái xinh đẹp ngay cả tức giận vẫn đều có phong tình, bộ ngực vì tức giận mà phập phồng, nếu là người đàn ông khác nhìn thấy chắc chắn sinh ra thương tiếc, nhưng bác sĩ Niếp lại ý chí sắt đá, đôi mắt trước phong cảnh tươi đẹp đó hoàn toàn làm như không thấy.

Phụ nữ vĩnh viễn chịu không nổi người khác châm chọc dung mạo của mình, đặc biệt đến từ người đàn ông! Niếp Duy Bình này lời nói không lưu tình chút nào, đối với cô gái tự phụ vì mỹ mạo được chiều chuộng mà nói, so với việc ở trước mặt mọi người tát cô ta một bạt tai còn trí mạng hơn, tức giận một lúc lâu sau cô áy mới đứng dậy, trong cơn tức giận một câu cũng nói không nên lời, bụm mặt mà chạy ra ngoài……

Na Na đang nghe ngóng liền biến thành trợn mắt há hốc mồm, hiện tại bộ dạng đã là một bộ không đành lòng nhìn thẳng.

Thần ơi, bác sĩ Niếp lời nói ác độc còn có giới hạn sao?

“Làm sao vậy?” Niếp Duy Bình khinh bỉ nhìn cô một cái, Na Na sợ tới mức nháy mắt liên căng thẳng, hai đầu gối khép lại thắt lưng thẳng đứng, thành thành thật thật ngồi ở một chỗ mãnh liệt lắc đầu.

“Kêu kế tiếp!”

Na Na vội vàng vui vẻ chạy đến cửa, kêu bệnh nhân kế tiếp tiến vào.

Phòng khám bệnh của chuyên gia vĩnh viễn đông hơn rất nhiều so với phòng khám bệnh bình thường, Niếp Duy Bình vừa làm liền không ngừng, giữa trưa tan tầm bên ngoài vẫn còn có rất nhiều bệnh nhân đau khổ chờ đợi.

Làm bác sĩ chính là như vậy, rất nhiều thời điểm anh cũng chưa thể đúng hạn ăn cơm, có bệnh nhân đang chờ anh xử lý, anh tổng không thể bỏ lại mà không để ý!

Niếp Duy Bình bỏ thêm gần một giờ, trước đem bệnh nhân ngoại thương xử lý xong, còn lại để cho bọn họ buổi chiều sớm quay lại đây.

Niếp Duy Bình không đi, Na Na đương nhiên ở cùng.

Cơm căn tin nếu đến quá muộn sẽ không còn cái gì ngon, Niếp Duy Bình cuối cùng còn có lương tâm, mang theo con thỏ nhỏ đi ra bên ngoài tìm nhà hàng.

Niếp Duy Bình rất phong độ đem thực đơn đưa đến trước mặt Na Na, cho cô gọi trước.

Na Na cười tủm tỉm thực vui vẻ, cũng không giả mù sa mưa mà khách khí, gọi hai món thích ăn.

Niếp Duy Bình giống như lơ đãng quét mắt, yên lặng ghi nhớ món cô yêu thích.

Bất quá thực đáng tiếc, Niếp Duy Bình khó có được chủ động làm việc tốt, Na Na lại không có lộc ăn, đồ ăn còn chưa mang lên, di động liền vang lên.

Là tiếng chuông điện thoại cài riêng cho nhà.

Na Na nhíu nhíu mày, liền nghe máy hỏi: “Alo, bà Trần?”

Bà Trần thanh âm có vẻ thập phần lo lắng: “Na na, cháu nhanh trở về đi, tiểu Viễn bị hóc xương cá, hiện tại khóc muốn tìm cháu……”

Na Na kinh hãi vội vàng hỏi: “Hóc xương? Có nghiêm trọng không? Cho bé uống tí dấm chua trước cháu sẽ về nhanh thôi……”

Na Na một bên nghe điện thoại một bên đứng lên đi ra ngoài, Niếp Duy Bình nhướng mày giữ chặt tay cô, trầm giọng nói: “Đừng hoảng hốt, tôi lái xe đưa cô đi!”

Na Na cảm kích gật đầu, nói với bà Trần: “Vô dụng sao? Tốt cháu đã biết, bà đem điện thoại đưa cho tiểu Viễn, cháu nói với bé!”

Điện thoại đầu bên kia rối loạn, trong chốc lát giọng trẻ con quen thuộc khàn khàn nức nở nói: “Cô nhỏ, cháu thật là khó chịu……”

“Không khóc không khóc!” Na Na đau lòng muốn chết, ngồi ở trong xe gấp đến độ đầu óc rối loạn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Viễn đã sắp làm người đàn ông trưởng thành, không thể tùy tiện rơi nước mắt nha! Nói cho cô biết, làm sao khó chịu?”

Trẻ nhỏ năng lực biểu lộ hữu hạn, trên người không thoải mái thường thường không biết nói, hoặc là cho dù nói ra cũng không có cách nào làm cho người lớn hiểu được.

Tiểu Viễn một bên khó chịu nhỏ giọng khóc nức nở, một bên ủy khuất nói: “Mặt rất hồng, nóng nóng, đau đầu, cổ họng đau…… Cô nhỏ cháu nhớ cô,cháu nhớ ba ba ô ô ô……”

Na Na chỉ cảm thấy tâm mình tâm đau nhói, ôn nhu nhỏ nhẹ không ngừng vỗ về bé, khuyên bé tắt điện thoại ở nhà chờ cô.

Niếp Duy Bình đã gọi điện thoại về phòng xin phép, Trương chủ nhiệm giúp hắn thay ca, để cho hắn thật tốt giúp cô bé ngốc.

Niếp Duy Bình một bên nắm tay lái, một bên rút khăn tay đưa cho cô: “Đừng lo lắng, không có việc gì……”

Na Na áy náy không thôi, chỉ hận chính mình không thể sớm một chút đem tiểu Viễn giữ bên người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.