Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 27: Chương 27




Bé con ngẩng đầu, cố lấy dũng khí từ trong túi lấy ra một vật gì đó đưa tới trước mặt hắn, nói nhỏ: “Chú chưa ăn cơm ~ cho chú kẹo để ăn ~”

Tay nhỏ mập mạp gắt gao nắm hai cây kẹo que, tạo hình đầu gấu mèo thè lưỡi đáng yêu, đúng là thứ kẹo mà trẻ con yêu thích nhất.

Hai cây kẹo que này là lần trước thời điểm răng đau Na Na đã mua cho bé, bé con vẫn coi là bảo bối nên luyến tiếc không ăn, thời gian đã lâu, đều hơi bị chảy nước, vỏ kẹo dính trên mặt kẹo, mắt con gấu mèo đều đã rớt.

Niếp Duy Bình ghét bỏ nhìn thoáng qua, mặc kệ không lên tiếng chờ bé tiếp tục mở miệng.

Bạn nhỏ Na Viễn lưu luyến không rời tay, rồi hạ quyết tâm kiễng mũi chân đem kẹo que đặt ở trên bàn của Niếp Duy Bình, chớp mắt to cầu xin nói: “Cháu chỉ có cái này để ăn ~ toàn bộ cho chú…… Chú à, thực xin lỗi ~ tiểu Viễn biết sai rồi! Chú đừng giận tiểu Viễn……”

Khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn nhăn nhó đáng thương, ánh mắt đen bóng thuần khiết mở to, bé con cái gì cũng không hiểu lại còn thật sự nghiêm túc nhận sai, vẻ mặt hoảng loạn cùng bất an, thanh âm cũng đều mang theo hoảng sợ.

Na Viễn ánh mắt dần dần nổi lên nước mắt, giống một chú chó nhỏ sắp bị chủ nhân vứt bỏ, hai mắt ươn ướt tràn đầy sự yếu ớt, nghẹn ngào nhỏ giọng cầu xin: “Cháu sẽ ngoan ngoãn sẽ nghe lời ~ Chú đừng đuổi chúng cháu đi a ~ đừng không cần cháu cùng cô út~”

Niếp Duy Bình trái tim giống bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, cổ họng như có gì đó chặn lại, ngay cả hô hấp đều mang theo đau đớn.

Cảm giác này…… So với khi hắn trên bàn giải phẫu mắc sai lầm khiến bệnh nhân mang nỗi đau không thể vãn hồi thật còn khó chịu hơn……

Niếp Duy Bình nhìn đứa nhỏ trước mặt mang đầy ủy khuất lấy lòng mình, thật giống như thấy được chính bản thân mình, đứa nhỏ đó tràn đầy sợ hãi với tiếng chuông điện thoại, một lần lại một lần bị bỏ lại, chậm rãi một mình lớn lên trong tịch mịch.

Niếp Duy Bình yết hầu giật giật, lại không biết nên nói cái gì, đứa nhỏ trong ánh mắt là thiên chân vô tà, đối với mình đầy sự sợ hãi.

Sợ hãi không chỗ dung thân, sợ hãi không chỗ nào dựa vào, sợ hãi cuối cùng người thân cũng không cần mình……

Niếp Duy Bình chậm rãi vươn tay, ngón trỏ cùng ngón cái mở ra véo khuôn mặt mập mạp của nhóc con, sau đó dùng lực nhẹ kéo ra.

Na Viễn gương mặt bị kéo kéo đủ hình dáng, giận mà không dám nói gì, ủy khuất chịu đựng ông chú xấu chà đạp, bị nhéo đến nhe răng nhếch miệng, gương mặt nhỏ nhăn thành một đoàn.

Da thịt đứa nhỏ mềm mại co dãn, cảm xúc trơn mượt thật vô cùng tốt, Niếp Duy Bình ung dung chơi nửa ngày,thời điểm nhóc mập bị kéo đến chảy ra nước miếng mới lưu luyến buông tay ra.

“Chú sẽ không đuổi cháu đi.”

Niếp Duy Bình ngữ khí thản nhiên không cảm xúc lại tràn ngập hàm xúc trịnh trọng hứa hẹn.

Bạn nhỏ Na Viễn ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sáng rọi nở rộ, còn không kịp hoan hô nhảy nhót, chợt nghe ông chú xấu lạnh lùng cảnh cáo nói: “Nhưng là, Na Na không phải của cháu!”

Tiểu Viễn rụt cổ, chớp ánh mắt gật gật đầu, nhu thuận vô cùng nói: “Ân ~ Không phải của tiểu Viễn ~”

Trẻ nhỏ dễ dạy!

Niếp Duy Bình vui mừng khẽ gật đầu.

“Mà là cô út của tiểu Viễn a ~”

Niếp Duy Bình tươi cười nhất thời cứng ngắc.

Đứa nhỏ sẽ không mang thù, Na Viễn dần dần không sợ hắn như vậy nữa, ghé vào trên đùi hắn, cười lộ hết cả chân răng hồng hồng, thiên chân vô tà nói: “Tiểu Viễn là tâm can bảo bối của cô út ~”

Phỏng chừng là Niếp Duy Bình trên mặt biểu tình quá mức hung tàn, Na Viễn liền nhếch môi cười lấy lòng, tay béo an ủi vỗ vỗ hắn, vẻ mặt đồng tình mở miệng nói: “Chú à, chú không phải cũng nghĩ muốn làm tiểu thiếp tâm can bảo bối chứ ~ sau đó là có thể được cô út thương yêu sủng hạnh chú a ~”

Niếp Duy Bình hí mắt, trong mắt đầy thị huyết chợt lóe, hung tợn nghĩ hắn không muốn con thỏ nhỏ đau hắn, hắn là muốn thật tốt làm “đau” con thỏ nhỏ!

Ở phòng bếp bận rộn không ngừng, con thỏ nhỏ không biết chút gì lại hắt xì một cái thật to……

Niếp Duy Bình đột nhiên vươn tay, một tay túm phía sau cổ áo của nhóc con trên đùi, ném bé lên trên giường.

Na Viễn kinh sợ thét chói tai, rơi thật mạnh lên chiếc giường rộng rãi mềm mại, sau đó thân thể cuộn tròn lăn lộn khanh khách cười rộ lên.

Niếp Duy Bình lập tức nhảy lên trên giường, ngăn nhóc con lại, bàn tay to linh hoạt tiến tới nách bé nhẹ nhàng ngọ ngậy, nhóc con béo mập như bị điện giật mà cười đến toàn thân phát run.

“Nhóc thịt viên!” Niếp Duy Bình một bên đè nặng giáo huấn, một bên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho cháu chừa thói nói hưu nói vượn!”

Na Viễn thân mình nho nhỏ nằm ở trên giường mềm mại giãy giụa, cười đến thấy răng không thấy mắt, nước mắt đều chảy ra, đứt quãng cầu xin tha thứ: “Chú…ha ha.. chú.. ha.. cháu… sai rồi.. tha cho cháu.. đi ~”

Niếp Duy Bình cù đủ liền nằm xuống giường, quả cầu nhỏ toàn thân thịt mềm, khí lực cũng không nhỏ, giáo huấn xong cũng thực lao lực nha.

Na Viễn chân tay bắt đầu hoạt động, bò bò lại gần đến bên người Niếp Duy Bình, đặt mông ngồi ở trên bụng hắn, sau đó rướn người về phía trước nằm úp sấp xuống, cùng Niếp Duy Bình mắt to trừng mắt nhỏ.

Niếp Duy Bình bị ép tới thở không ra hơi, thiếu chút nữa ngạt thở, cau mày liếc hắn: “Oắt con, muốn làm gì?”

Na Viễn cười hì hì nhìn hắn, đột nhiên tiến lên, quyệt cái miệng nhỏ nhắn bẹp một cái lên cái cằm trơn bóng của Niếp Duy Bình.

Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại mang theo hương vị trẻ nhỏ ngọt ngào không chứa tạp chất, hoàn toàn làm theo bản năng để biểu đạt nội tâm vui sướng, thật sự thuần khiết đến cực điểm……

Niếp Duy Bình sửng sốt, mọi phản ứng nhanh chóng đầy bình tĩnh lý trí của vị chuyên gia ngoại khoa…… cư nhiên lại hoàn toàn chỉ làm đường cho xe chạy mà thôi, cả người chỉ bởi vì cái miệng thối của nhóc mập hôn xuống mà ngây ngẩn.

Na Viễn một chút cũng không có tự giác bản thân vừa bôi trét nước miếng lên mặt người khác, chỉ ghé vào người Niếp Duy Bình lắc lắc mông nhỏ phì phì, chân tay tìm vị trí thoải mái sau đó cả người nằm bẹp trước ngược hắn, nhẹ giọng thủ thỉ: “Chú không nổi cáu, tiểu Viễn liền thích chú ~”

Niếp Duy Bình thơi fđiểm bản thân còn chưa khôi phục ý thức đã vươn tay ôm bé vào trong lòng.

Đứa nhỏ mang theo thân nhiệt ấm áp, giống như thứ ánh sáng nhu hòa ấm áp, lập tức thâm nhập vào đáy lòng đã bị đóng băng rất lâu của Niếp Duy Bình.

Niếp Duy Bình liền lẳng lặng ôm bé như vậy, hồi lâu cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Đợi đến thời điểm hắn không được tự nhiên mà nghĩ ra được, thân thể mềm mại béo mập trong lòng đã thổi nước miếng thở khò khè nhe nhẹ mà ngủ.

Bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm chặt quần áo của hắn, mu bàn tay trẻ nhỏ thật đáng yêu, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác muốn cắn một cái.

Niếp Duy Bình chậm rãi lộ ra nụ cười nhẹ, xoay người ôm bé vào trong lòng mình rồi nhắm mắt lại cùng nhau mà ngủ.

Na Na dọn dẹp phòng bếp xong, ghé vào cửa phòng Niếp Duy Bình nghe ngóng, nghe không thấy động tĩnh nghĩ hắn đã ngủ, cũng trở về phòng mình.

Ngày hôm sau Na Na sớm rời giường, rửa mặt xong bước nhẹ đi đến phòng tiểu Viễn, đẩy cửa ra liền choáng váng khi phát hiện trên giường không có người, thậm chí ngay cả giường ngủ cũng không có chút dấu vết nằm qua!

Na Na lúc này như rơi vào cơn ác mộng,vẻ mặt hoảng loạn hoang mang vội chạy tới phòng Niếp Duy Bình, ngay cả cửa cũng không có gõ, vội vặn tay cầm đẩy cửa xông vào.

“Niếp……”

Trên giường lớn xa hoa rộng lớn mềm mại, một lớn một nhỏ hai người lần lượt đang ngủ say.

Na Viễn xoay mông béo ra cửa, cái đầu nhỏ chôn ở trước ngực Niếp Duy Bình, tay nắm chặt quần áo hắn, miệng chảy nước miếng, ngủ thật an nhàn.

Mà Niếp Duy Bình…… Giống như là do quần áo trước ngực bị ướt dính mà ngủ không thoải mái vẫn cứ nhíu mày, một cánh tay vẫn đặt trên người tiểu Viễn, một cánh tay khác đặt ở dưới cổ chính mình.

Ánh mặt trời vừa lúc chiếu đến, bức màn theo gió mà nhẹ nhàng bay bay.

Cảnh tượng bình an nhẹ nhàng như vậy, Na Na đã thật lâu không có gặp qua, từ khi trong nhà gặp chuyện không may, tiểu Viễn vẫn luôn bị bất an cùng khủng hoảng vây lấy, ngay cả khi đang ngủ gương mặt cũng đều nhăn nhíu lại, còn thường xuyên bị ác mộng làm tỉnh, khóc sướt mướt tìm ba mẹ.

Na Na trong lòng giống nhau có cái gì đó lên men, rõ ràng thật trướng đau, có cảm giác ê ẩm, làm cho cô đứng một bên mỉm cười, một bên lại nhịn không được đôi mắt nóng lên.

Na Na nhẹ nhàng rời khỏi, thật cẩn thận đóng cửa lại, xoay người đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn họ.

Niếp Duy Bình là bị đói mà tỉnh lại.

Tối hôm qua vì dỗi nên chưa ăn cơm, lại cùng nhóc béo mập đùa nghịch hồi lâu, mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi cháo thơm, rất giống mới trước đây, ngẫu nhiên cha mẹ ở nhà, mẹ nấu cháo trên lửa nhỏ, hương thơm ngọt ngào, nuốt xuống một ngụm dạ dày liền cảm thấy thư sướng.

Niếp Duy Bình mở mắt ra, cảm thấy trước ngực nặng trịch, không khỏi nhíu nhíu mày, thân thủ liền sờ từ mặt béo của Na Viễn đàn xuống, kết quả là sờ một tay đầy nước miếng.

Niếp Duy Bình đầy ghét bỏ mà lau tay lên người Na Viễn, chậm rãi dời khỏi nhóc thịt viên, nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng vệ sinh.

Niếp Duy Bình đứng ở trước bồn cầu vừa kéo quần xuống, vừa lấy ra chuẩn bị giải phóng nhu cầu, cửa liền bị đá ra.

Bạn nhỏ Na Viễn vừa tỉnh, xoa xoa hai mắt đi đến, nũng nịu kêu: “Chú ôm ~ tiểu Viễn muốn xuỵt xuỵt ~”

Na Viễn còn bé đứng không đủ đến bồn cầu, nơi này của Niếp Duy Bình lại không có bệ ngồi xổm, mỗi lần đi WC đều cần người bế lên để bé có thể đi tiểu.

Niếp Duy Bình bất đắc dĩ thở dài, đem nhét anh bạn nhỏ tiểu Niếp đã cương cứng vào lại trong quần, nhận mệnh ôm lấy quả cầu thịt để hai cái chân mập ngắn lên bệ bồn cầu: “Xuỵt xuỵt đi!”

Na Viễn ngẩng mặt béo, thanh âm non nớt thỏ thẻ nói: “Chú không thổi xuỵt xuỵt ~ tiểu Viễn xuỵt xuỵt không được ~”

Niếp Duy Bình sắc mặt thật khó coi, nhắm mắt gian nan thổi ra tiếng xuỵt xuỵt……

Ngay sau đó, tiếng suối nước vui vẻ róc rách……

Niếp Duy Bình hầu hạ nhóc thịt viên đi tiểu xong, lại giúp bé rửa tay, vỗ mông béo của bé một cái liền đuổi người: “Đi ra ngoài tìm cô út nhà cháu đi!”

Na Viễn bỉu môi chạy ra ngoài.

Niếp Duy Bình cuối cùng có thể thả lỏng cởi quần ra, vừa mới phóng thích nhu cầu một chút, liền nhìn thấy nhóc thịt viên lại thò cái đầu vào, nhìn chằm chằm vào anh bạn nhỏ của mình.

Niếp Duy Bình bị hoảng sợ, luống cuống tay chân đem quần kéo lên, tức giận trừng mắt nhìn bé một cái hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Na Viễn chớp mắt nói: “Cô út cô kêu chú đi ăn cơm ~”

Niếp Duy Bình đi theo tiểu Viễn ra đến bàn ăn, Na Na đã chiên cho mỗi người một quả trứng.

Na Viễn cười hì hì vừa cắn trứng nuốt xuống liền cao giọng nói: “Cô út ~ Chim nhỏ của chú thật là lớn nhá ~”

Na Na biểu tình ngẩn ngơ, thìa trong tay rơi cạch một cái xuống bàn.

Niếp Duy Bình bị nghẹn miếng trứng, nhất thời ho sặc sụa……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.