Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 29: Chương 29




Niếp Duy Bình ôm thịt viên nhỏ trên tay còn cầm túi đựng tôm một cách thích thú, thời điểm về nhà cánh tay đã muốn gẫy, đem thịt viên nhỏ trong lòng ném lên trên sô pha, lắc lắc cánh tay nhíu mày nói: “Ngày mai lăn đi nhà trẻ! Cứ mỗi ngày ở trong nhà ăn no chờ đói không vận động như vậy sớm muộn gì cũng ăn thành quả bóng nhỏ!”

Na Viễn quyệt mông nhỏ phì, từ sô pha thượng gian nan tuột xuống, hai chân vội vã chạy tới phòng bếp, kêu: “Cô út ~ cho cháu xem con tôm~”

Cái thằng oắt này! Cư nhiên dám lơ đẹp hắn!

Niếp Duy Bình nhất thời tức giận đến cắn răng!

Bạn nhỏ Na Viễn toàn bộ tâm tư đều bị mấy con tôm trong chậu kia hấp dẫn, ngồi xổm bên cạnh nhìn chăm chú, thỉnh thoảng sợ hãi kêu lên, vung tay nhỏ béo mập chỉ chỉ rồi cười không ngừng.

Na Na tùy ý bé ở bên cạnh nghịch, vừa đặt đồ lên bàn, một bên nghe bé thanh âm mềm nhẹ nói chuyện với mấy con tôm, một bên bắt đầu thò tay vào chậu, linh hoạt bắt lấy bẻ một cái cho nó chết, sau đó lấy một cái rổ đựng rửa sạch đặt qua một bên.

Na Na dễ dàng chuẩn bị nguyên liệu xong, động tác thập phần thuần thục.

Na Viễn ngồi bên cạnh quan sát hồi lâu, cánh tay bé mập như cây củ cải vươn ra chỉ chỉ thích thú nghịch ngợm, chỉ là không dám động vào mấy con tôm nhỏ kia, sau khi thấy cô út đơn giản xử lý bọn chúng như vậy, không khỏi lá gan cũng lớn hơn, ngón tay liền chọc vào người con tôm.

“A a a a a a….”

Na Na bị dọa giật mình, thiếu chút nữa bị càng tôm trong tay kẹp phải, vội vứt xuống đứng lên hỏi: “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Niếp Duy Bình cũng nghe thấy thiyj viên nhỏ kêu khóc thê thảm, sải bước nhanh chân đi vào, nhíu mày khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Na Viễn miệng la hét, ngón tay béo mập mũm mĩm bị một con tôm lớn cắp chặt, cố gắng vẩy ra mấy lần đều không được, vừa vội lại vừa đau, nước mắt sợ hãi chảy ròng.

Niếp Duy Bình cầm chặt cánh tay bé, nắm lấy con tôm định dùng sức mạnh mà kéo nó ra liền bị Na Na vội vàng ngăn lại.

“Không thể dứt ra như vậy, sẽ bị thương !” Na Na nắm cổ tay tiểu Viễn, đưa tay bế đặt trong chậu nước, chỉ chốc lát sau con tôm liền thả càng ra, ở trong nước chầm chậm bơi.

Thịt viên nhoe khóc đến mặt mũi toàn là nước, giơ ngón tay sưng đỏ, cái đầu cúi sâu, toàn thân cọ vào người Niếp Duy Bình đang ôm lấy bé.

Niếp Duy Bình sắc mặt chuyển đen, hai tay túm vào dưới nách bé, vẻ mặt ghét bỏ mà kéo ra.

Na Viễn giẫy giụa thân mình, khóc lóc xin sự an ủi: “Cô út ~ ngón tay đau ~ vù vù ~ vù vù ~”

Na Na vội vàng lau khô tay, nắm tay béo của bé ghé bên miệng vừa thổi vừa an ủi nhẹ nhàng: “Ngoan, không khóc không khóc! Cô thổi sẽ không đau !”

Niếp Duy Bình nhìn cô gái nhỏ ôn nhu thật cẩn thận dỗ đứa bé trong lòng mình, liền có một loại xúc động kì lạ cảm thấy một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ấm áp biết bao.

Thậm chí ngay cả chính mình, người chứng kiến nhiều ly biệt cũng cảm thấy thật xúc động, thật ấm áp…… Thật giống như, trái tim được ngâm trong suối nước ấm, cảm thấy lười biếng thoải mái, cả người đều nhanh hòa tan……

Trẻ nhỏ làn da mềm mại, bị càng tôm sắc nhọn kẹp chặt như vậy, tất nhiên sẽ rách da.

Na Na ngẩng đầu hỏi: “Trong nhà có thuốc để sát trùng?”

Niếp Duy Bình ôm bé con khóc sướt mướt nói: “Em cứ làm việc của mình đi, anh dẫn nó đi xử lý vết thương!”

Sắc trời đã không còn sớm, đừng nói cả một ngày bác sĩ Niếp phải trực ban, ngay cả cô cùng tiểu Viễn cũng đã sớm đói bụng đến kêu ra tiếng.

Na Na thật tự nhiên màn yên tâm đem người giao cho bác sĩ Niếp, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nhóc con nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, để chú ấy băng bó miệng vết thương cho cháu! Cô út sẽ tẩm ướp gia vị rồi hấp chín mấy con tôm xấu này, sau đó cho cháu ăn báo thù được không?”

Bạn nhỏ Na Viễn sụt sịt nước mũi, ủy khuất nói: “Dạ ~”

Niếp Duy Bình đem tiểu Viễn ôm vào phòng mình, đem bé đặt ở trên giường, lấy hộp thuốc cá nhân, lấy chút thuốc sát trùng thấm lên bông nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.

Rửa sạch sạch sẽ xong, Niếp Duy Bình bôi chút thuốc giảm sưng rồi dán miếng băng cá nhân, sau đó không chút khách khí khinh bỉ nói: “Mới như vậy đã bị thương, ngay cả máu cũng chưa chảy, cháu cũng khóc thật tốt nha!”

Na Viễn đã muốn ngừng khóc, ánh mắt sũng nước đầy ủy khuất, thút thít mà than thở: “Rất đau, rất đau nha~”

“Đau! Đau! Đau! Vậy mà cháu đòi là nam tử hán đại trượng phu? Mới như vậy đã kêu đau oai oái!” Niếp Duy Bình thu dọn hộp thuốc, tức giận giáo huấn: “Khóc có thể không đau sao!”

Thịt viên tròn không lên tiếng, cúi đầu không thèm để ý.

Niếp Duy Bình chịu không nổi bộ dáng ủ rũ này của thằng nhóc, tuy rằng vẫn là khuôn mặt sắt, nhưng lại giống như ảo thuật gia lấy ra một viên kẹo đưa tới trước mặt bé thản nhiên nói: “Nhanh lên ăn đi! Bằng không bị cô út cháu thấy tịch thu thì không được ăn !”

Thịt viên tròn nhất thời trợn tròn mắt, thập phần không có cốt khí giơ tay qua lấy viên kẹo vội nhét vào miệng, mặt mày hớn hở muốn vuốt mông ngựa: “Chú thật tốt ~”

Niếp Duy Bình hừ một tiếng, nhịn không được gõ nhẹ vào đầu bé mắng: “Tiểu hỗn đản!”

Tiểu hỗn đản đó lại tỏ vẻ kẹo ăn ngon lắm nên quên luôn cái đau, vui vẻ ở trên giường lăn qua lăn lại.

Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm,mắt nheo lại quỷ dị cười rộ lên.

“Tiểu Viễn!” Niếp Duy Bình thân thiết cười ngồi bên người bé, biểu tình nhìn thế nào cũng thấy giống như con sói đang dụ dỗ con thỏ nhỏ: “Giường chú nằm không thoải mái sao?”

Na Viễn liều mạng gật đầu, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Chú ~ đêm nay cháu còn có thể cùng ngủ với chúa trên giường lớn sao?”

Niếp Duy Bình đạt được mục đích,cố ra vẻ trầm ngâm gật đầu, một bộ biểu tình miễn cưỡng đáp ứng: “Được rồi……”

Thịt viên nhỏ hoan hô một tiếng, tay thịt béo ôm cổ Niếp Duy Bình, khuôn mặt nhỏ tiến lên cọ cọ, phát ra thanh âm mềm nhũn làm nũng.

Niếp Duy Bình sờ sờ cái đầu xù của bé, ân cần dụ dỗ mở miệng nói: “Chú có giường lớn rất mềm nằm thực thoải máin, có phải nên cho cô út cùng đến đây để hưởng thụ? Đứa trẻ ngoan phải biết chia sẻ!”

Rắp tâm khó lường như vậy cũng có thể dùng lý do đường hoàng như thế mà ngụy biện…… Niếp Duy Bình không thể không biết lừa gạt lợi dụng trẻ nhỏ là xấu xa, là vô sỉ mười phần nha.

Na Viễn lại là đứa bé ngoan, tuy rằng nghịch ngợm nhưng lại biết nghe lời, cắn ngón tay cái nghĩ nghĩ một chút rồi trịnh trọng gật đầu: “Chú nói thật đúng ~ tiểu Viễn cùng chia sẻ với cô út~ Chú, chúng ta gọi cô út cùng ngủ đi!”

Niếp Duy Bình nhẹ gật đầu, trìu mến xoa bóp cánh tay của nhóc béo mập, khóe miệng sung sướng gợi lên.

Cơm chiều là tôm tẩm gia vị hấp thơm nức, lo lắng Na Viễn còn quá nhỏ không thể ăn rất cay, Na Na một mình chuẩn bị thật công phu, biến ra hương vị thực thơm ngon bên trên còn có chút dấm chua, ăn ngon nhưng không quá cay.

Na Na đem đĩa tôm đặt lên bàn, đĩa trắng đựng thịt tôm tươi ngon mà mùi vị lại thật mê người, tiểu Viễn thèm ăn đến mức nước miếng chảy ròng, ngay cả Niếp Duy Bình cũng dứt bỏ hình tượng mà ra tay gắp lia lịa.

Hoàn mĩ ăn cơm nước xong, Na Na bắt đầu dọn dẹp một bàn hỗn độn, Niếp Duy Bình chủ động gánh vác nhiệm vụ tắm rửa cho nhóc con.

Một đĩa tôm lớn bị ăn sạch sẽ.

Đây là đối với trù nghệ của cô tán dương!

Na Na thỏa mãn một bên rửa bát, một bên cân nhắc ngày mai nên nấu cái gì để phục vụ hai vị này cho no bụng.

Thu thập xong phòng bếp, Na Na nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đến lúc tiểu Viễn phải đi ngủ rồi, liền cởi tạp dề, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Niếp Duy Bình.

Thịt viên tròn đang ghé vào trước ngực Niếp Duy Bình nằm chơi, cười lộ cả chân răng, nghe thấy cửa phòng mở ra liền cười tủm tỉm vẫy vẫy cô: “Cô út cô út ~ mau tới nằm nha ~ chờ cô mãi ~”

Na Na tươi cười cứng đờ, cười gượng hai tiếng nói: “Tiểu Viễn đừng hồ nháo! Chú ấy đi làm thực vất vả, chúng ta trở về phòng đi, không cần quấy rầy chú ấy nghỉ ngơi!”

“Không cần đâu ~ giường của chú rất lớn lại thực thoải mái ~ tiểu Viễn cùng với chú ngủ cơ, cũng muốn ngủ cùng cô nhỏ nữa ~”

“Tiểu Viễn nghe lời!” Na Na xấu hổ quẫn bách không dám nhìn tới bác sĩ Niếp, phụng phịu nghiêm khắc nói: “Về phòng của mình ngủ!”

Thịt viên nhỏ bĩu môi, cằm đặt trên cánh tay nhỏ giống như thở dài, ưu thương nhỏ giọng nói: “Chú nguyện ý cùng cháu ngủ thôi ~ đã lâu không được ở với ba mẹ~ ngay cả cô út cùng chú cũng không được sao?”

Na Na nghĩ một năm này tiểu Viễn đều là một mình ngủ, không có người nào kể cho bé những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ, cũng không có người ở cùng bé khi nửa đêm giật mình bừng tỉnh mà vỗ về trấn an bé…… Ngay cả một số đêm khi Na Na ngủ cùng bé, đứa nhỏ cũng là gắt gao lôi kéo góc áo cô, nhíumày mà ngủ cực không an ổn.

Na Na không khỏi nghĩ đến cái buổi sáng ấm áp kia, đứa nhỏ tròn vo nằm ghé vào trước ngực người đàn ông, chảy nước miếng mà ngủ, mặt mày giãn ra, trầm tĩnh lại an ổn……

Mặc dù chính mình có làm nhiều thứ nhưng cũng không thể thay thế được.

Tiểu Viễn là đứa bé trai, bản năng sẽ luôn tìm kiếm mục tiêu mà sùng bái, trước kia là sủng ái ba ba không gì làm không được của bé, hiện tại là người chú xấu xa nghiêm khắc lãnh khốc……

Na Na trong lòng đau xót, lời cự tuyệt cũng nói không ra.

Dù sao cũng không phải chưa từng cùng bác sĩ Niếp ngủ qua…… Huống chi ở giữa còn có cách đứa nhỏ nữa, hẳn là không có gì…… đi?

Na Na trông mong nhìn về phía bác sĩ Niếp, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng ngập ngừng nói: “Anh xem, tiểu Viễn không hiểu chuyện như vậy, có thể hay không……”

Niếp Duy Bình không chút để ý khoát tay chặn lại, ngạo nghễ liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Cùng nhau ngủ thì có thể, cô chỉ cần kiềm chế đừng xâm phạm tôi là được!”

Na Na: “……”

Rốt cuộc ai là phái yếu đây?!

“Quái thú” to lớn thế nào cũng không phải là cô chứ?

Cô làm sao lại kiềm chế không được ?

Na Na giật gật khóe miệng, hận không thể hung hăng phun nước miếng về phía hắn, thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người chạy đi tắm rửa. Cửa vừa đóng, thịt viên tròn liền phá ra cười thật to.

Niếp Duy Bình búng tay vào trán bé, tức giận hừ hừ.

Tiểu béo mập tặc tặc lữoi, biểu tình thần thần bí bí nhìn lại, ánh mắt lấp lánh nhỏ giọng nói: “Cháu biết nha ~ chú kỳ thật cũng muốn ngủ cùng cô út đúng không?”

Niếp Duy Bình khóe mắt vừa kéo, mặt không chút thay đổi thân thủ nhanh chóng kháp trụ đứa nhỏ, không chút lưu tình nào mà sờ mà véo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.