Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 37: Chương 37




Đảo mắt đến cuối tuần, bạn nhỏ Na Viễn sáng sớm đã tỉnh dậy kích động nhảy nhót chuẩn bị trang bị bảo hộ của mình, mũ bảo vệ, miếng bảo vệ đầu gối toàn bộ nhét vào ba lô nhỏ, sau đó khẩn cấp thúc giục cô út đi.

Na Na biết bé thật lâu không được đi chơi trượt băng sớm đã muốn nghẹn hỏng rồi, cười cười sờ sờ đầu bé, ngồi xổm xuống bên tai bé nhỏ giọng nói: “Tiểu Viễn ngoan mau đi hỏi chú xem có cùng chúng ta đi chơi không?”

Niếp Duy Bình từ ngày hôm qua đã bắt đầu lông mày không phải lông mày ánh mắt không phải ánh mắt, trương cái gương mặt thối đối đãi mọi người.

Na Na theo bản năng cảm thấy một cỗ oán khí chết chóc hướng tơi mình, không dám bước tới mà thử vận may, nên thực không có tiền đồ phái tiểu Viễn đi hỏi hắn.

Tiểu quỷ này lại chưa hiểu chuyện, mà không hiểu chuyện lại là chuyện tốt, bé không vui vẻ quyệt quyệt miệng nhưng lại sợ mấy người lớn này vì giận dỗi mà làm chậm trễ thời gian, chỉ đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Niếp Duy Bình sắc mặt đen đến dọa người.

Đi! Đương nhiên muốn đi!

Con thỏ ngốc vụng về là đồ não phẳng, hắn sao có thể yên tâm để cho cô rời khỏi tầm mắt của mình mà ở cùng một gã đàn ông thối dám can đảm mơ ước cô?

Niếp Duy Bình cảm thấy nếu bản thân hắn không đi để trông chừng chỉ sợ trên đầu hắn sẽ xuất hiện thêm cái nón xanh chướng mắt!

Na Na chuẩn bị xong xuôi Niếp Duy Bình đã đứng ở cửa chờ cô, nhìn thấy cô đi ra cũng không thèm quay đầu lại mà ôm lấy thịt viên nhỏ đi trước.

Na Na vội vàng đổi giầy khóa cửa, mang theo ba lô nhỏ của tiểu Viễn vội vàng đuổi theo phía sau.

Tân hoa xã ngay gần nơi bọn họ ở chỉ cần đi bộ một chút.Ngụy Triết sớm đã chờ ở ven đường, nhìn thấy bọn họ đi tới vội vàng vẫy tay.

“Chờ lâu chưa?”

Ngụy Triết ga lăng giúp cô mở cửa xe cười nói: “Không có, tôi cũng vừa mới đến thôi.”

Na Na vừa muốn ngồi vào, Niếp Duy Bình đã nhanh tay lẹ mắt đem thịt viên nhỏ trong tay nhét vào ghế phụ lái.

Ngụy Triết hạ tầm mắt trầm ngâm quan sát hắn.

Niếp Duy Bình sắc mặt không thay đổi, bộ dạng như một vị thần mở cửa sau xe, sau đó cánh tay đặt lên trên cửa ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía con thỏ nhỏ vụng về vẻ mặt đang quýnh lên.

Na Na xấu hổ cười cười, thành thành thật thật ngồi vào ghế sau.

Niếp Duy Bình nhếch khóe môi một cái, khiêu khích liếc mắt nhìn Ngụy Triết một cái.

Ngụy Triết không để ý cười cười, chuyển hương lên xe bắt đầu đi đến sân trượt.

Bạn nhỏ Na Viễn hưng phấn mà ngồi không yên xoay tơi xoay lui, chốc lát quỳ gối trên ghế cùng cô út nói giỡn chốc lát lại líu ríu quấn quít lấy Ngụy Triết hỏi đông hỏi tây.

Ngụy Triết tính tình rất tốt có hỏi có đáp, thái độ ôn hòa thỏa mãn tính tò mò của trẻ nhỏ.

So sánh với ghế trước náo nhiệt, ghế sau hai người lại an tĩnh quá mức.

Niếp Duy Bình tâm tình vốn khó chịu, một đường liền lãnh lùng nghiêm mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Na Na cùng hắn ngồi song song ngồi không thể tránh khỏi có chút va chạm, trong lòng cô liền có điểm ngượng ngùng, tay chân cũng không được tự nhiên khỏi phải nói nếu chủ động bặt chuyện thì sẽ ngượng ngùng đến mức nào.

Sân trượt cách bệnh viện khá xa, may mà giao thông khá thông thoáng không bao lâu cũng đến nơi.

Xe dừng lại, Na Viễn giống như đạn pháo nổ tung vui vẻ hoan hô rồi xông ra ngoài.

Ngụy Triết vội vàng ở phía sau kêu lên: “Cẩn thận kẻo ngã!”

Ngụy Triết đi đỗ xe, Na Na cùng Niếp Duy Bình mang theo tiểu Viễn đi vào trước.

Niếp Duy Bình xếp hàng mua vé, sau đó cầm bốn vé phát cho mọi người.

Thay giày xong Na Na giúp tiểu Viễn đeo đồ bảo hộ, buộc kín người bé sợ bé té bị thương.

Ba người lớn lại không phiền toái như vậy, Ngụy Triết rất nhanh thay giầy xong thoải mái lôi kéo tiểu Viễn vào sân trượt.

Niếp Duy Bình ngồi bất động ở chỗ kia, Na Na nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, giầy không vừa?”

Niếp Duy Bình lãnh đạm nhìn cô một cái sắc mặt mang theo tức giận.

Na Na không rõ cho nên ngồi xổm xuống trước mặt hắn giúp hắn đi giầy, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn: “Thử xem đi?”

Niếp Duy Bình từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, ánh mắt đen láy đơn thuần lại động lòng người, sắc mặt tự nhiên đi giày cho mình.

Niếp Duy Bình trái tim đột nhiên đập thật nhanh, tư tưởng đại nam nhân trong hắn thấy thật thỏa mãn, mặc dù hắn không có quan niệm nam tôn nữ ti nhưng giờ phút này hắn cũng không thấy có ác cảm gì mà lại cảm thấy thật tốt khi có người dịu dàng ngoan ngoãn hầu hạ mình.

Nếu có thể cứ mãi ngoan như vậy thật tốt a!

Niếp Duy Bình mới chỉ thoáng nghĩ đến vấn đề này thì cô đã thay xong giầy cho hắn……

Na Na vỗ vỗ tay đứng lên, đứng trên giầy trượt băng mà như đứng trên đất bằng.

“Được rồi vào đi thôi!”

Niếp Duy Bình sắc mặt cứng đờ, bàn tay đang bám vào lan can bởi vì dùng sức mà đầu ngón tay đều xanh trắng.

Niếp Duy Bình hít sâu một hơi tứ chi cứng ngắc chậm rãi đứng lên……

Sau đó dưới chân không chịu khống chế mà trượt một điệu nhảy clacket,hai chân trơn trượt lảo đảo run run tiếp đó là đặt mạnh mông xuống ghế.

Na Na: “……”

Na Na ánh mắt trừng thật to rồi vội xoay mặt đi, cô nghẹn cười đến mức thiếu chút nữa đứng không vững.

Phản ứng của con thỏ nhỏ vụng về đều bị Niếp Duy Bình thu hết vào mắt, bả vai không ngừng run run làm cho Niếp Duy Bình sắc mặt ửng đỏ, thẹn quá thành giận mắng: “Cười cái gì! Biết trượt băng là rất giỏi sao? Có bản lĩnh đi sang bên kia thử bơi coi!”

Niếp Duy Bình vốn thích an tĩnh mà khi trượt băng thì tiếng nhạc quá lớn, thanh niên thì mặc áo quần lố lăng gào thét to tiếng chung quanh tán loạn, loại vận động này khẳng định không vừa mắt hắn.

Huống chi…… Học y đều bề bộn nhiều việc, thời điểm học thì học trình nặng nề, sau đó đi làm lại càng thêm bận rộn, làm sao có thời giờ chơi bời gì đó?

Na Na còn chưa từng gặp qua bác sĩ Niếp quẫn bách như thế, trong lòng vui vẻ dù mím môi vẫn là không nhịn được bật cười ra tiếng.

Niếp Duy Bình sắc mặt biến thành màu đen, tóc đều dựng thẳng lên, âm thanh âm trầm ai oán uy hiếp: “Còn cười…… Em liền bay nhanh ra ngoài như ngồi máy bay phản lực đó!”

Na Na tin tưởng bác sĩ Niếp tuyệt đối làm được ra chuyện hung tàn như vậy, vội vàng căng cứng da mặt, tay nhỏ bé đưa đến trước mặt hắn thân thiết nịnh nọt lấy lòng hắn nói: “Em giúp anh đi vào, yên tâm, đi chậm một chút đi sẽ không ngã sấp xuống……”

Bàn tay trắng noãn nhỏ bé ngay tại trước mắt, trên mu bàn tay oánh nhuận mập mạp non mịn như trẻ nhỏ thật là động lòng người mà.

Niếp Duy Bình không tự chủ được mà nắm lấy nương lực chậm rãi đứng lên.

Na Na ánh mắt sáng trong suốt cổ vũ nói: “Đúng vậy, chính là như vậy…… Trọng tâm ổn định, không phải sợ, giống như đi xe đạp thôi, nếu cử động thì không bị ngã nữa!”

Niếp Duy Bình chưa từng chật vật qua như vậy.

Hắn rất sùng bái Cushing, ngài là người tài năng, là cha đẻ của ngành giải phẫu thần kinh, tác phong làm việc phong lưu phóng khoáng, cao quý ngang ngược, đầy chất quý tộc làm cho ngài trở nên điên đảo chúng sinh. Niếp Duy Bình không tự giác mà học tập theo phong cách của thần tượng, giơ tay nhấc chân đều cao ngạo tao nhã, lạnh lùng quý phái, chưa từng giống như bây giờ tứ chi cứng ngắc, động tác buồn cười lại tùy ý người khác kéo đi.

Nhưng bàn tay mềm mại nắm chặt tay mình như vậy lại vô cùng kiên định chống đỡ cho mình, khiến cho người luôn luôn không được tự nhiên lại thiếu kiễn nhẫn như Niếp Duy Bình cam tâm tình nguyện tự hủy đi hình tượng.

Niếp Duy Bình thật cẩn thận theo Na Na tiến vào sân, phía trước là những tiếng cười đùa ồn ào của mấy cái đứa trẻ ranh, chúng còn đang trượt đi với tốc độ nhanh kinh người, làm cho Niếp Duy Bình vội nắm chặt lan can bên sân, mặc Na Na khuyên như thế nào cũng đều kiên quyết không buông tay.

Nói đù sao, nếu như bị đụng vào té bị thương là chuyện nhỏ, mất mặt là việc lớn!

Huống chi…… Còn có tên Ngụy Triết ở bên cạnh chờ hắn bị xấu mặt nữa!

Bạn nhỏ Na Viễn cùng Ngụy Triết đều trượt quanh sân được hai vòng, rốt cục mới nhìn đến Niếp Duy Bình cùng Na Na chậm chạm đi ra.

Tiểu tử kia kỹ thuật rất tốt, tốc độ tuy rằng chậm nhưng là ổn định, cái mông nộn nộn xoay xoay nhìn thật giống như con chim cánh cụt nhỏ, chậm rì rì tới gần Niếp Duy Bình, trừng mắt đen to lúng liếng xem xét nửa ngày sau đó không khách khí nhếch miệng cười to.

“Chú ổn ha ~”

Niếp Duy Bình thật muốn tiến tới véo lên gương mặt béo của nó, tiểu tử kia vội trượt ra xa khỏi tầm tay hắn, đắc ý dào dạt vươn tay ra lắc lắc làm mặt quỷ với hắn.

“Bắt không được bắt không được bắt không được nha ~”

Niếp Duy Bình nào dám buông tay khỏi lan can, thấy tình trạng của mình đúng là hổ xuống đồng bằng chó cũng dám khinh, trừng mắt nhìn chằm chằm thằng oắt đang không ngừng nhăn mặt cười nhạo mình, tức giận đến mức có thể phun ra lửa đến nơi, nếu không phải chân tay không thuận tiện hắn đã sớm ra tay tóm lấy thằng oắt đó hung hăng dạy dỗ một trận!

Na Na đã không dám nhìn sắc mặt bác sĩ Niếp, chỉ sợ lửa giận của hắn lại mang tai họa đổ lên ao cá bé nhỏ của mình, vội vàng dời đi lực chú ý của hắn: “Tiểu Viễn, cùng cô thi một lần, xem ai nhanh hơn thế nào?”

Na Viễn ánh mắt sáng ngời, vỗ vỗ bàn tay béo cao hứng hoan hô: “Tốt tốt ~ Chú Ngụy cũng đến thi một lần nha ~”

Ngụy Triết nhìn Niếp Duy Bình trong ánh mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, ngữ điệu nhẹ nhàng đáp ứng: “Tốt!”

Ngụy Triết tươi cười so với ngày xuân còn muốn sáng lạn, ôn nhu hơn, trực tiếp bổ thêm một đao: “Nếu bác sĩ Niếp không tham gia vừa lúc có thể ở bên cạnh giúp chúng tôi làm trọng tài!”

Niếp Duy Bình ánh mắt âm hàn, thật sự muốn đấm một phát vào cái gương mặt kia mà.

Ngụy Triết không chút nào sợ hãi sung sướng cười phất phất tay: “Cám ơn a!”

Nói xong liền linh hoạt chuồn đi, mang theo đứa bé nhảy nhót không ngừng cùng với Na Na đang sợ tới mức sắp tè ra quần không chút lưu tình nào bỏ lại Niếp Duy Bình một mình.

Niếp Duy Bình nhờ sự giúp đỡ của lan can mà chậm rãi di chuyển, từng bước từng bước nhỏ tiến tới chỗ ghế nghỉ chân ở bên ngoài sân, sau đó ngồi xuống ghen ghét nhìn chằm chằm vào bên trong.

Thịt viên nhỏ vẻ mặt cực hưng phấn, mồm nhỏ há thật to, dường như có thể nghe thấy bé kinh ngạc hô thật to.

Trên sân trượt có rất nhiều người, đủ loại kỹ thuật cao siêu, các động tác yêu cầu độ khó cao của người trẻ tuổi, nhưng Niếp Duy Bình ánh mắt đều keo kiệt cho bọn họ, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm ba người kia, ánh mắt tràn đầy sự ghen tuông…… Thật giống như đang nhìn vợ mình hồng hạnh ra tường, thật sự tràn ngập oán khí.

Người đàn ông anh tuấn ôn nhuận cùng cô gái thanh tú dịu dàng, một tả một hữu nắm chặt tay đứa nhỏ đáng yêu, ngẫu nhiên lại nhìn nhau mà cười làm toát lên sự ăn ý khó nói thành lời.

Cũng thật giống một nhà ba người a……

Đôi vợ chồng son mang theo đứa nhỏ, tay nắm tay hình ảnh thật hài hòa, đập vào mắt Niếp Duy Bình làm hắn đau lòng chua xót.

Còn có cái gì có thể bi thảm hơn chuyện này sao?

Người phụ nữa của mình lại mang theo đứa nhỏ nhà mình cùng người đàn ông khác vui vẻ hòa hợp…… Niếp Duy Bình hận không thể xông lên tách bọn họ ra, lại chỉ phải nghẹn khuất ngồi một bên nhiều bọn họ xằng bậy!

Đỉnh đầu toàn một màu xanh a……

Thật sự là uất ức đến cực điểm!

Niếp Duy Bình bực mình, nhìn con thỏ nhỏ vụng về cùng tiểu hỗn đản kia bị mê hoặc đến thất điên bát đảo mà trong lòng chua chát mất mát.

Nửa ngày này trôi qua trong gian nan, may mắn thể lực đứa bé không nhiều, không bao lâu liền mệt không muốn chơi nữa, nũng nịu ngồi xổm xuống rồi bị người khác lôi kéo đến bên rìa sân.

Na Na ngồi ở trên ghế, vội lấy nước đưa cho tiểu Viễn uống, cởi bỏ mũ cho bé rồi giúp bé lau mồ hôi.

Đứa nhỏ còn đang đắm chìm trong hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng ca ngợi: “Chú Ngụy thật giỏi nga ~ làm được thiệt nhiều thiệt nhiều động tác ~ đặc biệt đặc biệt soái ~ Chú Ngụy về sau có thể mang cháu đến đây chơi nữa không?”

Ngụy Triết cười đến híp cả mắt, nhéo nhéo mặt bé, quét mắt nhìn người nào đó gương mặt đen sì bên cạnh, sung sướng nói: “Đương nhiên là có thể! Về sau chú thường xuyên mang cháu tới đây, chú cũng không xấu đến mức không cho cháu đi chơi được nha.”

Na Viễn đương nhiên gật đầu, cao hứng phấn khởi chụp lấy tay Ngụy Triết, sau đó tay béo chỉ Niếp Duy Bình, chớp ánh mắt chờ mong hỏi: “Có thể thuận tiện dạy cho chú xấu không ạ? Chú ý thật đáng thương nga ~ cũng không biết trượt băng ~”

Cái chủ ý thật vô liêm sỉ khiếm nhã!

Hắn một chút cũng không có đáng thương!

Ai mà thèm học mấy cái trò này a!

Niếp Duy Bình khinh thường hừ lạnh.

Ngụy Triết liếc mắt nhìn hắn, mang theo ngữ khí hào phóng nói: “Được, chỉ cần bác sĩ Niếp nguyện ý, chú rất vui làm thầy giáo của cậu ấy!”

Thầy giáo…… Nghĩ đến thật tuyệt!

Niếp Duy Bình lạnh lùng gợi lên nụ cười trào phúng, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ khinh thường đối với hắn không đổi.

Ngụy Triết lơ đễnh cười cười, tâm tình thư sướng lòng dạ tự nhiên cũng sẽ rộng lớn.

Hắn thực có thể thông cảm với Niếp Duy Bình bị đè nén, tự nhiên sẽ không theo hắn chấp nhặt.

Na Na ngồi không yên, bên người ba cái giống đực bàn vấn đề quá mức đáng sợ, vạn nhất không ổn thì người không hay ho khẳng định lại là mình!

Na Na lúc này đứng lên nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên đi thôi……”

Nói xong liền chạy nhanh đi ra ngoài.

Ngụy Triết như nghĩ đến cái gì đó, ha ha nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Niếp Duy Bìnhi, thâm ý cười nói: “Này, đừng xem thường điểm kỹ năng ấy, sự thật chứng minh biết trượt băng…… Vẫn là rất hữu dụng !”

Nói xong liền chủ động đỡ tiểu Viễn lôi kéo bé cùng nhau đi ra.

Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, rất nhanh hiểu được ý của Ngụy Triết.

Toàn bộ đều đi hết, ai tới giúp đỡ hắn thay giày lại đây!

Một đám không có lương tâm, tất cả đều xem thường sự uy vũ của sói mà!

Niếp Duy Bình ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, xung quanh náo nhiệt ồn ào mà một chút ấm áp hắn cũng không cảm nhận được, cả người như rơi vào hầm băng, tâm thật lạnh thật cô đơn

“Này!”

Niếp Duy Bình không khỏi sửng sốt, trước mắt là đôi tay nộn nộn nhỏ bé cầm giầy của hắn, quơ quơ ý bảo hắn cầm lấy.

“Hẳn là không cởi được đi, trước tiên cởi nút thắt ở cổ chân.”

Niếp Duy Bình trong mắt là vui mừng, mím môi nhìn về phía Na Na, trong ánh mắt chỉ có ôn nhu lưu động.

Na Na cẩn thận lo lắng bác sĩ Niếp rất sĩ diện, tất nhiên không vui vẻ mà ở trước mắt bao nhiêu người chịu mất mặt, cho nên giúp hắn lấy giày đến đây, giúp hắn thay xong rồi lại đi ra, miễn để cho hắn không được tự nhiên.

Sự cẩn thận săn sóc này làm cho Niếp Duy Bình lúc trước đang chìm ngập trong lửa giận liền tắt ngấm, mà trái tim lại như có dòng nước ấm gột rửa, tràn ngập ngọt ngào……

Niếp Duy Bình chậm rãi thay giầy lại, cảm thấy thoải mái, sự lạnh lùng của bản thân cũng liền theo trở lại.

“Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm, đừng để cho người ta phải chờ lâu!”

Niếp Duy Bình không phải nói tới Ngụy Triết, mà là đồng nghiệp khoa giải phẫu thần kinh.

Mỗi phòng cách một thời gian sẽ tụ họp một lần, không những thả lỏng bản thân một chút mà còn có thể tằng cường cảm tình với nhau.

Lần này Na Na vừa vặn tới, liền bị Lưu Mân cường ngạnh ra mệnh lệnh tới trình diện.

Sau khi cùng Ngụy Triết nói lời từ biệt, Na Na cùng Niếp Duy Bình liền mang theo tiểu Viễn vội vàng tới nơi đã hẹn trước.

Lần này hoạt động là Lưu y tá trưởng sắp xếp, ở một câu lạc hộ giải trí ở thành phố L, bên trong có rất nhiều trò giải trí, cơm nước xong xuôi mọi người còn có thể ca hát hoạt động đủ trò.

Lưu Mân tính tình nóng vội, đợi nửa ngày mà người còn chưa tới, sớm đã gọi điện thoại thúc dục.

Na Na cùng Niếp Duy Bình đồng thời xuất hiện, còn mang theo đứa bé đáng yêu, đồng nghiệp lại một chút kinh ngạc cũng không có, giống như bọn họ cùng nhau tới là đương nhiên, ngay cả vài hộ lý chuyên bát quái cũng đều không có hỏi thêm một câu.

Rất quỷ dị !

Na Na bất tri bất giác phát hiện…… Giống như có chuyện gì đó mà nàng không biết đã xảy ra.

Tiểu Viễn tinh lực có hạn, nửa đường thượng liền nằm ở trong lòng Niếp Duy Bình mơ mơ màng màng mà ngủ, khi bị đánh thức liền thực mất hứng, vươn cái mặt bánh bao kia ra, ánh mắt mơ màng cùng bộ dáng siêu đáng yêu làm cho đám hộ lý thét chói tai, hai mắt như tỏa ánh sáng xúm lại người sau tiếp bước người trước vuốt ve bé.

Niếp Duy Bình cười lạnh một tiếng, không chút do dự đem thịt viên nhỏ ném cho các cô ấy.

Hừ!

Cho mi chê cười ta!

Cho mi vui sướng khi người gặp họa!!

Đáng đời!

Nhìn xem chú Ngụy của mi có thể đem mi cứu ra được hay không!

Bạn nhỏ Na Viễn giống như con thỏ nhu nhược rơi vào tay bầy sói, bị một đám a di quái lạ đáng sợ vuốt ve mà nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn về phía chú cầu cứu, lại chỉ nhận được một ánh mắt đầy ý cười vui sướng ác liệt.

Tiểu tử kia miết miết miệng, đôi mắt ai oán lại đốn không biết bao nhiêu cảm xúc tình thương của mẹ của mấy người phụ nữ đó, một bộ dạng sắp khóc càng dẫn tới những người đó “yêu thích không buông tay” tiếp tục vuốt ve.

Cũng may cô út còn thương xót, biết đau lòng bé, đúng lúc giải cứu bé ra, ôm bé ở trên đùi bón bé ăn chút đồ.

Chơi cả sáng sớm đã đói bụng đến mức kêu vang, Na Viễn một bên ăn như lang như hổ, một bên trừng trừng ánh mắt đầy tức giận nhìn Niếp Duy Bình một cái.

Bác sĩ Niếp miệng rất độc, thật vất vả mới ăn một bữa cơm no đủ, không có người nghĩ muốn không thể tiêu hóa được, vì thế vị trí bên người Na Na liền dành cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.