Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 40: Chương 40




(17+)

Niếp Duy Bình động tác rất nhanh, Na Na còn chưa kịp sửa sang lại bộ dạng hỗn độn của mình xong, hắn cũng đã mặc quần áo, tiếp đó cũng không nói một tiếng liền lôi kéo cô ra cửa, ngay cả tóc cũng chưa tới kịp sấy khô vừa túm được người liền vội vàng chuồn ra khỏi hội sở.

Cũng may hội sở ở khu buôn bán phồn hoa, trước nhà hàng luôn có tãi chờ khách.

Niếp Duy Bình khí thế bức người lôi kéo trấn áp một chút phản đối cũng không cho Na Na, chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã bị nhét vào trong xe taxi.

Niếp Duy Bình khẩn cấp khó nhịn nổi báo địa chỉ, còn không quên dặn một câu: “Phiền nhanh một chút!”

Na Na xấu hổ và giận dữ đưa tay đẩy hắn ra, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn người ta.

Niếp Duy Bình không thèm che dấu ham muốn của mình như vậy…… Ách, thật háo sắc, làm cho Na Na hạ mi e lệ lại mờ mịt tùy ý hắn ôm chặt mình trong ngực, cọ một chút, hôn một cái, sờ sờ một phen, giống như con chó nhỏ dụi mũi liếm liếm làm nũng.

Na Na e lệ đồng thời trong lòng cũng thấy buồn cười không thôi, lời nói ác độc hung tàn như bác sĩ Niếp, ngày thường tựa như tuyết ngàn năm trên núi cao, lạnh lùng như đóa sen trắng cao quí không thể chạm tới, mà khi động tình lại có thể có hành vi ngây thơ như vậy cứ theo bản năng biểu đạt sự thân cận như thế, nhưng lại làm cho lòng cô mềm nhũn nổi lên một tia vui vẻ.

Trong chốc lát sẽ phát sinh ra những chuyện gì Na Na không phải không hiểu rõ ràng.

Cô tuy rằng thành thật thuần lương, có thể nói lời thẳng lời thật lại là một người truyền thống nhưng vẫn là người học y a !

Cô chưa kể nói ra trình độ hiểu biết của mình về các khía cạnh khác của bộ phận con người, lúc bình thường cũng cùng bạn học nói chút chuyện phiếm, đề tài cũng là không kiêng kỵ gì, các loại đùa vui trêu ghẹo gì đó cũng đùa thàn thói quen, vậy nên mấy chuyện nam nữ trong lúc đó như thế nào dù rằng cô chưa từng làm qua nhưng vẫn không có quá mức bỡ ngỡ!

Huống chi thời điểm cô làm ở phòng thủ thuật, có đôi khi thiếu người cô cũng sẽ giúp đỡ một tay, giúp đỡ bác sĩ mổ chính, giúp đỡ mấy người đàm ông kia đi giải quyết vài lần, vốn thật sự chỉ là trách nhiệm công việc , cô làm sao có thể đi đặt ống thông tiểu cho bệnh nhân được?

Cho nên Niếp Duy Bình biểu hiện thẳng thắn thành khẩn sự thèm muốn cô, Na Na đã khẩn trương đến tim đập như trống gõ đồng thời còn có một chút chờ mong cùng vui mừng.

Niếp Duy Bình tính tình thật xấu, lời nói ác độc, lòng dạ hẹp hòi, còn thường thường tìm cô gây phiền toái, ép buộc cô,bắt nạt cô, một chút cũng không phù hợp hình tương bạn trai lí tưởng trong mắt cô.

Nhưng có lẽ vì những điều này nên khi Niếp Duy Bình ngẫu nhiên để lộ ra sự săn sóc dịu dàng, liền phá lệ có thể đả động tâm tư của cô, lần lượt ra tay giúp đỡ khi cô gặp khó khăn cũng làm cho cô không thể không tự mình trầm luân trong đó.

Mặc dù tự ti, mặc dù băn khoăn thật nhiều, nhưng khi Niếp Duy Bình công khai thổ lộ lại làm cho cô kinh hỉ đồng thời không tự chủ đi theo hắn.

Không biết có phải bởi vì bên trong xe ấm áp hay không mà không khí dần dần trở nên thật ái muội, cả đêm đen cũng đều trở nên mông lung huyền ảo hơn.

Xe đi nhanh trên cầu vượt, Na Na nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, tâm tình thế nhưng lại bình tĩnh trở lại.

Sau đó trong đầu có cái gì đó chợt lóe qua, tổng cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp nha……

Niếp Duy Bình nhìn thấy cô nhíu mi, ngón tay trỏ thon dài xoa nhẹ lên mi tâm của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Na Na lắc lắc đầu, chần chờ nói: “Anh có cảm thấy có cái gì đó không đúng hay không?”

“Cái gì không đúng?” Niếp Duy Bình lúc này trong lòng tràn đầy ý nghĩ cân nhắc nên ăn như thế nào nên trả lời có chút qua la đại khái.

Na Na nhíu mày trầm tư: “Tổng cảm thấy là lạ làm sao ấy, giống như có chuyện gì đó rất quan trọng mà lại quên mất?”

Niếp Duy Bình nhìn gương mặt trắng noãn của cô nhăn thành một đoàn, làn da oánh nhuận còn chưa tan hết sắc ửng đỏ, hàm răng trắng chỉnh tề cắn cắn làn môi nhỏ hồng hồng, cái vẻ thiên chân ngây thơ lại đầy quyến rũ phong tình tạo nên dung mạo hài hòa kinh người làm hắn cảm thấy thật oi bức, đáy lòng ngứa ngáy như là bị bàn tay mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ gãi gãi, nhất thời cả người nóng lên làm sao còn tâm trí lo lắng có cái gì không đúng.

Niếp Duy Bình nắm lấy cánh tay của cô thật chặt, đem cả người cô kéo tới trước ngực mình, cúi đầu hôn trụ môi cô thành công đem làn môi đang bị cắn phá kia giải cứu, đầy vẻ thương tiếc mà tinh tế hôn liếm.

Ôn nhu triền miên như vậy, trong nháy mắt Na Na liền đem thắc mắc trong lòng ném qua đầu kìm lòng không đậu trúc trắc đáp lại.

Mà trong phòng ở câu lạc bộ, bạn nhỏ Na Viễn dưới sự ầm ĩ của nhạc thiếu nhi đang gấp đến độ xoay quanh, tội nghiệp túm lấy quần áo của Trần Tiệp hỏi thăm tin tức cô út.

Trần Tiệp hai mắt trừng lớn đầu cũng muốn to ra, ánh mắt muốn bảo Lưu Mân nhanh tìm chút nhạc thiếu nhi vui vui, phải nhanh dời lực chú ý của đứa nhỏ a!

Đùa sao?

Bác sĩ Niếp đã nói là cảnh thiếu nhi không nên xem, ai còn không muốn sống mà tiến tới làm mục tiêu!

Sớm đã ném thịt viên tròn qua sau đầu từ lâu rồi, hai người nam nữ trẻ tuổi thực dễ dàng sát súng phóng hỏa nha, mặc dù Niếp Duy Bình cực lực áp chế cũng khó mà khống chế được, độ ấm bên trong xe nhanh chóng trở lên nóng rực.

Ông chú lái xe ở phía trước qua kính chiếu hậu chỉ liếc mắt một cái liền vội chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm không chớp về phía trước.

Ông trời, người trẻ tuổi hiện tại thật là! Thế này là đã muốn nhịn không được rồi, nhìn ánh mắt của tiểu tử kia có vẻ như sắp chịu không nổi mà làm luôn trên xe a!

Chú lái xe nét mặt già nua khổ sở, dưới chân liều mạng thả chân ga, một đường nhanh như điện chớp đem người đưa đến đúng địa điểm.

Niếp Duy Bình tùy tay lôi tiền ra trả, chờ không kịp mà nửa ôm nửa kéo dẫn dắt Na Na vội vàng lên lầu.

Tiến vào phòng, Niếp Duy Bình liền không kiêng nể gì đem người đặt ở phía sau cửa, đèn cũng không mở, chỉ có ánh đèn bên ngoài theo cửa sổ chiếu vào, bầu không khí mông lông như vậy lộ ra một sự dụ hoặc thần bí, càng gia tăng thêm nhiều kích thích.

Na Na đã có chút không chịu nổi, hai tay chống ở trước ngực hắn, miễn cưỡng nghiêng đầu nghẹn ngào nói: “Chờ, chờ một chút……”

Tại sao bác sĩ Niếp lại thích đem người áp phía sau cửa như vậy a?

Na Na phía sau lưng bị ấn có điểm đau, lần đầu tiên ở ngoài giường…… Thật sự làm cho cô có chút không chấp nhận được!

Niếp Duy Bình không để ý tới, một tay gắt gao nắm thắt lưng của cô, một tay đặt tại sau gáy cô, một bên hôn thật sâu không có chút cố kỵ nào, cái lưỡi có lực dây dưa làm cho cô tránh cũng không thể tránh, quân lính đã hạ chỉ tan rã tùy ý hắn hôn lấy cái lưỡi của mình, bị mút đến mức khó chịu. Đầu lưỡi linh hoạt thường thường xẹt qua vách tường mẫn cảm bên trong khoang miệng mang lại cảm giác tê dại quái dị đến cực điểm, làm cho cô muốn né tránh nhưng trong lòng lại đối với loại khiêu khích này si mê không thôi, ẩn ẩn sinh ra một tia khát vọng.

Na Na mềm nhũn Niếp Duy Bình tự nhiên cũng chú ý tới , khóe miệng chứa ý cười, vốn là người lạnh lung mà giờ phút này lại toát ra hơi thở nóng rực như vậy, trực tiếp làm cháy sạch lý trí của cô.

Con thỏ nhỏ hiển nhiên chưa từng trải qua sự kịch liệt như vậy, mềm nhuyễn như một vũng nước mơ hồ bị Niếp Duy Bình kéo đi.

Niếp Duy Bình cảm thấy như vậy không đủ tận hứng, một phen ôm lấy cô, tách hai chân của cô ra quấn lấy thắt lưng của mình, một tay nâng mông của cô lên tình sắc mà vuốt ve, một tay giữ chặt thắt lưng của cô áp chặt vào mình, hơi thở gấp gáp vội vàng ra mệnh lệnh: “Hôn anh!”

Na Na bất ngờ không kịp đề phòng nên sợ tới mức tứ chi gắt gao dây dưa ôm chặt lấy hắn, vốn chỉ là sợ bị ngã mà ôm chặt lấy cổ hắn nhưng khi nghe được âm thanh khàn khàn không cho cự tuyệt của hắn, liền bị mê hoặc mà ngoan ngoãn cúi đầu chủ động hôn lên đôi mội mỏng kia.

Cô gái nhỏ trời sinh tính thẹn thùng, giờ phút này đối mặt với người mình thích lại sinh ra dũng khí rất lớn, mặc dù trúc trắc như cũ nhưng lại thật sự bướng bỉnh học tập động tác trước đó của Niếp Duy Bình mà mút vào liếm liếm.

Niếp Duy Bình bị cô không hề có kinh nghiệm cắn cắn liếm liếm bôi nước miếng, mà người đàn ông mắc bệnh khiết phích này lại không có đến nửa điểm ghét bỏ mà ngược lại vì hành động non nớt ngây ngô của cô mừng thầm, tâm tình kia thật giống như đột nhiên phát hiện trân bảo, nói không nên lời cảm giác mừng như điên.

Niếp Duy Bình một bên cùng cô hôn sâu, một bên bế cô rất nhanh đi vào phòng, đè nặng lên cô cùng nhau ngã vào chiếc giường rộng rãi mềm mại.

Cửa sổ phòng ngủ vừa lúc đối diện với một biển quảng cáo cỡ lớn, ánh đèn nê ông lóe sáng đem cô gái nhỏ e lệ kiều mỵ dưới thân chiếu rõ làm lộ ra vài phần minh diễm kinh tâm động phách.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà hồng nhuận nộn nộn như thể bóp ra nước, cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ lung linh thanh tú, lại thêm một đôi mắt ngập nước to tròn, dưới ánh trăng giống như hắc ngọc thạch nằm trong làn nước trong mát, thật sự trong suốt động lòng người mà!

Niếp Duy Bình trong lòng run rẩy, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên.

Na Na theo phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, trong lúc đó hành động của Niếp Duy Bình thiếu đi hai phần tình dục lại hơn vài phần nhu tình say đắm, làm cho không khí này giống như đêm động phòng hoa chúc trang nghiêm trịnh trọng, càng giống như nghi thức linh thể giao hòa thần thánh.

Bởi vì kinh ngạc bất an, con mắt Na Na xoay tròn, hàng mi run rẩy phất qua mặt Niếp Duy Bình, châm lên ngòi nổ dục vọng bị hắn áp chế cật lực đã lâu, theo máu rất nhanh lan đi toàn thân, làm cho mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào khát cầu.

Tay của Niếp Duy Bình là bàn tay chuyên cầm dao mổ khó có ai địch lại, nay chỉ phải đối phó với mấy cái cúc cài tự nhiên không thể làm khó cho hắn, Na Na thậm chí một chút cảm giác cũng không có đã bị mười đầu ngón tay linh hoạt lột ra sạch sẽ.

Bị khiêu khích đến mức khô da nóng thịt đột nhiên tiếp xúc với không khí hới lành lạnh, Na Na không tự giác co rúm người lại, lý trí theo đó là thanh minh vài phần.

Na Na lấy tay che mặt hắn lại, ngăn cản hành động càng ngày càng mút đi xuống của hắn, ánh mắt mờ sương nhấp nháy, thật sâu nhìn vào đôi mắt vốn lạnh lùng nay bị sự nóng bỏng thay thế, nhẹ giọng cẩn thận mở miệng hỏi: “ Bác sĩ Niếp, anh thích em sao?”

Niếp Duy Bình dừng lại , hai mắt đen kịt như có mạch nước ngầm lưu chuyển.

Na Na không chút lui bước cùng hắn đối mắt, do nhớ rõ lần đầu gặp mặt, đôi mắt này ẩn giấu sự lạnh lùng như băng tuyết sau đôi mắt kính, lãnh đạm như một con dao giải phẫu sắc bén tản ra hàn khí dày đặc.

Mà bắt đầu từ khi nào mà…… Đôi mắt này không hề còn sự lạnh lùng bén nhọn, chúng nó giống như chủ nhân dùng bộ pháp ôn nhu mà mạnh mẽ lặng yên không một tiếng động đi vào lòng cô.

Loại vấn đề vốn đã rõ ràng này nói thêm nữa không phải muốn chết sao, Niếp Duy Bình căn bản khinh thường trả lời, không được tự nhiên như hắn ngay cả cảm xúc chân thật cũng không chịu dễ dàng bộc lộ ra ngoài, làm sao có thể dễ dàng công khai thể hiện nội tâm.

Niếp Duy Bình trực tiếp cúi đầu, thâm tình mà hôn xuống, trực tiếp dùng hành động thức tế thay cho câu trả lời.

Na Na chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn trầm luân nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được ở trong lòng cảm thấy hới chút mất mát.

Niếp Duy Bình một bên bá đạo dây dưa cái lưỡi của cô, một bên nhanh chóng thoát đi quần áo của mình, thời điểm mật mật ngọt ngọt tăng cao nhịn không được siết chặt cánh tay làm cho hai người càng thêm thân mật khăng khít.

Con thỏ nhỏ khung xương rất nhỏ, bình thường nhìn không ra, đến khi cởi hết rồi sờ, cảm giác thân thể ôn nhuyễn nhẵn nhụi mềm mềm mại mại thật là vô cùng tốt, quả thực làm cho người ta yêu thích không buông tay, từ trên xuống dưới vuốt ve không ngừng.

Làm bác sĩ tự nhiên đối thân thể người sẽ có hiểu biết hơn người bình thường, Niếp Duy Bình không uổng phí một chút nào đã đem những điểm mẫn cảm của con thỏ nhỏ ra trêu chọc một lần, huống chi hắn là chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh học, những chỗ nào tập trung nhiều dây thần kinh nhất hắn đều nắm rõ, không chút nào cố sức đã đem Na Na hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.

Na Na từ từ nhắm hai mắt tinh tế thanh ngâm, khó nhịn cắn môi cực lực nhịn xuống thanh âm thẹn thùng không chịu nổi kia, nhưng vẫn như cũ khống chế không được, theo từng động tác trêu trọc của người đàn ông trên người kia, từ yết hầu cô tràn ra ngâm nga nhỏ nhẹ.

Niếp Duy Bình thập phần vừa lòng phản ứng của cô, chôn mặt ở đầu vai cô nhẹ nhàng cắn mút, đầu lưỡi giống như dẫn theo hỏa, một đường đi qua làm Na Na sợ run không thôi.

Quả nhiên là…… bánh bao nhỏ a!

Niếp Duy Bình nương nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ mà từ trên cao nhìn xuống thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, cô gái nhỏ với dàn da trắng như tuyết oánh nhuận nhẵn nhụi, trước ngực là đôi thỏ bạch mềm mại đàn hồi tốt đẹp, đỉnh màu hồng nhạt như hoa đào nở lúc đầu xuân, vì kích thích mà cương cứng dựng thẳng, cũng thật kiều diễm động lòng người.

Niếp Duy Bình đột nhiên sinh ra một chút thương tiếc, tuy rằng vì nhẫn nhịn hồi lâu mà hắn đã muốn khẩn cấp hung hăng đem cô nuốt vào bụng nhưng lại vẫn như cũ trấn an nắm lấy đôi bồng đảo trắng mịn ôn nhuyễn, ngón cái nhu nhu ấn xuống quả anh đào phấn nộn kia, kiên nhẫn đến cực điểm để khai phá đôi bảo vật chỉ thuộc về riêng mình hắn này, chậm rãi đem cô dẫn vào lốc xoáy tình dục……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.