Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 42: Chương 42




Niếp Duy Bình một bộ dạng ăn uống no đủ thích ý, lười biếng dựa ở đầu giường, híp mắt vẻ mặt thoả mãn vẻ mặt, còn thiếu “Sau một điếu thuốc” , nhìn thế nào cũng giống như muốn ăn đòn.

Na Na đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền, ghé vào trước ngực hắn gian nan vòng vo xoay chuyển hướng suy nghĩ.

Lúc này Niếp Duy Bình tâm tình tự nhiên là rất vui sướng, săn sóc giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, rồi vuốt ve vỗ về sau lưng cô.

Tấm lưng trần trắng noãn, đường cong eo lưng mê người, da thịt nhẵn nhụi ôn nhuyễn sờ lên có xúc cảm thật tốt làm cho Niếp Duy Bình có chút yêu thích không buông tay.

Na Na ngại ngùng không được tự nhiên co rụt thân mình. Cả đêm bị ép buộc đến chết đi sống lại, lúc này di động chân tay đều khó khăn.

“Làm sao vậy?”

Giữa đêm khuya, thanh âm Niếp Duy Bình không hề cứng rắn lãnh liệt mà tiếng nói trở nên trầm thấp nhu hòa còn mang theo một chút khàn khàn, thật là gợi cảm đến rối tinh rối mù mà.

Nhưng mà Na Na cũng không tâm tư thưởng thức sự ôn nhu hiếm khi có được của hắn, cô còn nhớ rõ mới vừa rồi mình bị ép buộc trình diễn ra bao nhiêu tư thế kì lạ như thế nào…… Hiện tại bắp đùi còn rất đau cứ như bị rút gân vậy, động một chút chính là đau đến mức muốn chết! Chỉ hận không thể nâng móng vuốt vẽ vài nét hoa trên bản mặt của bác sĩ Niếp!

Na Na không thèm quan tâm hắn, Niếp Duy Bình nghĩ nghĩ, vẻ mặt như bừng hiểu hỏi: “Có phải nơi đó còn đau hay không?”

Na Na căm giận nhắm mắt lại.

Niếp Duy Bình không yên lòng, ngồi dậy, vươn tay mở hai chân của cô ra, Na Na sợ tới mức toàn thân run rẩy liều mạng siết chặt chân lại.

“Đừng nhúc nhích! Anh xem thế nào……” Niếp Duy Bình vươn tay vỗ vỗ mông của cô, rồi từ từ mở chân cô ra cau mày nghiêm túc xem xét: “A, có chút sưng…… Rất đau sao? Vừa mới rồi nhìn em cũng rất hưởng thụ, anh còn nghĩ em không có đau……”

Na Na đem đầu vùi sâu vào trong gối, xấu hổ và giận dữ đập giường mắng: “Hỗn đản, ai nói không đau! Anh thử bị chọc như vậy xem!”

Niếp Duy Bình gật gật đầu: “Ừm, xem ra là đau…… bằng không cũng sẽ không có gan nói loại lời nói này!”

Na Na rõ ràng nằm úp sấp trên giường giả chết.

Niếp Duy Bình đứng dậy rời giường đem cô bế lên, Na Na sợ tới mức trợn tròn mắt: “Làm gì vậy?”

Niếp Duy Bình không chút để ý nhìn cô một cái, con thỏ nhỏ thịt mềm vùi sâu ở trong lòng hắn, nho nhỏ đáng yêu chọc người trìu mến.

“Mang em đi tắm rửa!” Niếp Duy Bình khẽ cười, nhíu mi nói: “Nước ấm sẽ bớt đau cũng miễn cho buổi sáng ngày mai em không thể đứng dậy!”

Na Na sắc mặt đỏ bừng, không buồn hé răng tùy ý sự chăm sóc ôn nhu khó có của Niếp Duy Bình.

Nước ấm làm dàn da trắng nõn của con thỏ nhỏ chuyển sang hồng hồng, Niếp Duy Bình săn sóc giúp cô xoa bóp thắt lưng khiến cô thỏa mái đến mức không muốn đứng dậy.

Niếp Duy Bình đem cô tắm rửa sạch sẽ, thời điểm ôm tới trên giường ý thức của Na Na đã trở nên mơ hồ.

Na Na mơ mơ màng màng mở mắt ra, than thở nói: “Tiểu Viễn làm sao bây giờ……”

Niếp Duy Bình thở dài, hôn hôn cái trán của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đã quá muộn, y tá trưởng các người đó sẽ không mặc kệ nó đâu, khẳng định là đã mang về nhà họ…… Ngày mai trước khi đi làm anh với em đi đón nó, bây giờ cứ yên tâm ngủ đi!”

Na Na thả lỏng tâm tư, nhắm mắt lại liền nặng nề ngủ.

Niếp Duy Bình vươn tay tắt đèn, vô cùng cao hứng đem cô ôm vào trong ngực, trước khi ngủ trong lòng không khỏi cảm thán: Thằng nhóc con không ở đây, giường này nằm ngủ thật sự quá rộng a!

Một đêm tốt đẹp, ngày hôm sau là thứ hai, mới sáng sớm đồng hồ báo thức kêu vang chấn thiên, mới sáu giờ đã đem hai người gọi dậy.

“Ai, ồn muốn chết……” Na Na thống khổ ôm tai, vẫn còn buồn ngủ mà than thở: “Không muốn dậy……”

Niếp Duy Bình bị làm ồn đến đau đầu, duỗi tay ra tắt đồng hồ báo thức, ôm người tiếp tục ngủ: “Ngủ tiếp một lát……”

Na Na đột nhiên mở mắt ra, buồn ngủ hoàn toàn biến mất, hình ảnh tối hôm qua mây mưa thất thường rầm rầm xuất hiện trước mắt, lúc này mới nhớ tới đã xảy ra chuyện gì!

Na Na ngồi bật dậy: “A” một tiếng lại ngã trở về, toàn thân xương cốt giống bị xe nghiến qua, xương sống thắt lưng và chân đều đau, so với sau khi chạy tám trăm mét còn thống khổ hơn.

Niếp Duy Bình không kiên nhẫn ôm lấy người cô: “Mới sáng sớm náo loạn cái gì a!”

Na Na vừa mới thức dậy, bây giờ đang nằm trên giường u mê chìm đắm trong suy nghĩ riêng, nghe thấy hắn nói như vậy không hiểu sao liền cảm thấy thật ủy khuất.

Quả nhiên…… Thái độ trước và sau khi ăn xong sẽ không giống nhau a!

Ăn được liền trở mặt…… Đàn ông đều không phải thứ tốt đẹp gì!

Đêm qua bao nhiêu ôn nhu toàn bộ liền biến mất, thời điểm dỗ dành mình bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt gì đều có thể nói, thế nào mới qua một đêm thái độ liền thiếu kiên nhẫn rồi !

Na Na càng nghĩ càng khổ sở, yên lặng gỡ cánh tay đang ôm lấy thắt lưng mình, gian nan đứng lên.

Tối hôm qua rốt cuộc là có quá nhiều kịch liệt a, nhìn xem quần áo tán loạn trên mặt đất…… Nhìn thế nào cũng tràn đầy vẻ dâm tà!

Na Na ngượng ngùng nhìn cơ thể trần trụi bước xuống giường, che ngực với lấy quần áo từ từ mặc vào, động tĩnh của cô quá lớn làm Niếp Duy Bình rốt cục cũng tỉnh táo lại.

“Em đang làm gì vậy?” Niếp Duy Bình đem cô kéo lại vào trong ổ chăn, ngáp một cái đầu tóc lộn xộn bước xuống giường.

“Em ngủ tiếp một lát đi, anh làm xong điểm tâm sẽ kêu em!”

Niếp Duy Bình cứ tự nhiên quan tâm như vậy lại tuyệt không ôn nhu, nhưng không hiểu sao lại làm cho Na Na cảm thấy được hắn đang đau lòng sủng nịnh cô cơ chứ.

Na Na đem chăn kéo đến mặt, hai tròng mắt quay tròn loạn chuyển ngắm nhìn những đường cong tinh tráng của bác sĩ Niếp mà đỏ mặt tim đập thật mạnh.

Chậc chậc, bình thường nhìn bộ dạng khi mặc quần áo nhìn qua có vẻ gầy gò, không nghĩ tới dáng người lại có thể đẹp mắt như vậy!

Dáng người cao ngất, tấm lưng rắn chắc,eo thon có lực, hai bắp chân thon dài lại thẳng……

Thật sự là mặc quần áo thì gầy, thoát y thì có thịt!

Nếu đã tỉnh, Na Na cũng không muốn nằm lại trên giường nữa, thừa dịp Niếp Duy Bình ở trong buồng vệ sinh đánh vệ sinh cá nhân vội vàng chụp lấy cái áo sơmi, cùng quần áo trong của mình chạy thẳng về phòng mình.

Rửa mặt xong thay đổi quần áo sạch sẽ quay trở ra, Niếp Duy Bình cũng vừa đem bánh mì nướng xong đặt lên bàn.

Na Na còn có chút ngượng ngùng đối mặt với hắn, thẹn thùng mà liếc mắt nhìn hắn một cái rồi đỏ mặt cúi đầu.

Niếp Duy Bình nhếch khóe môi, mặt không chút thay đổi mở miệng nói: “Em có đồ để ở phòng khách.”

Na Na “A” một tiếng ngẩng đầu, lông mi mấp máy không dám nhìn thẳng vào hắn: “Cái gì vậy?”

Niếp Duy Bình cười trong mắt không có ý tốt chợt lóe, thản nhiên nói: “Quần lót.”

Na Na: “……”

Na Na vội vàng bật dậy, đẩy ghế ngồi ra sau, hét chói tai rồi chạy thẳng ra phòng khách.

“Đừng đi!” Niếp Duy Bình ngăn cô lại như không có việc gì nói: “Anh đã nhặt đem tới phòng giặt rồi.”

Na Na vẻ mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: “A, ha ha,thật không…… Thật sự là cám ơn anh……”

Niếp Duy Bình tư thế tao nhã cầm lấy miếng bánh mì, từ từ xé ra sau đó đưa cho cô, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

“Không cần khách khí!”

Na Na hận không thể nắm thẳng miếng bánh mì vào mặt hắn.

Cười cái gì mà cười! Mới sáng sớm ra không sợ làm cho người ta kinh sợ sao!

Niếp Duy Bình không trêu cô nữa, ăn xong điểm tâm nói với Na Na: “Em nhanh sắp xếp chút đồ cho thằng bé tí nữa chúng ta tới bệnh viện đón nó.”

Nhắc tới cháu nhỏ, Na Na liền gật gật đầu: “Cũng không biết bé ở nhà ai nữa.”

Niếp Duy Bình vừa mắc áo khoác vừa nói: “Mới gọi cho Lưu y tá trưởng rồi, thằng bé bị Trần Tiệp mang về nhà, co ấy hôm nay đi làm sẽ đưa nó đến bệnh viện, chúng ta vừa lúc đón nó đưa đến nhà trẻ luôn.”

Thời gian có vẻ gấp, cũng may Trần Tiệp tới sớm, Na Na vừa tới bệnh viện vội vàng vào phòng hộ lý, tiểu tử kia đang ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên.

“Tiểu Viễn……” Na Na áy náy sờ sờ đầu bé, vừa muốn đem chuyện đêm qua bỏ bé lại mà giải thích thì chỉ thấy bé ngẩng đầu tròn mắt nhìn cô, ánh mắt mở thật to sáng long lanh không chút ủy khuất lên án.

Thịt viên nhỏ hai mắt tỏa sáng, vội vàng túm góc áo Na Na, thanh âm trẻ con non nớt tràn ngập chờ mong, thanh âm trong trẻo vang vọng khăp phòng.

“Cô út cô út ~ cô cùng chú sinh em gái cho cháu đâu ~”

Na Na: “……”

Bạn nhỏ Na Viễn không phát giác ra cô út của mình đang rối loạn, trong lòng tràn đầy hi vọng về em gái nhỏ đáng yêu, vội vàng thúc giục nói: “Nhanh lên a ~ đem em gái cho cháu chơi……”

Na Na chớp mắt phản ứng lại, nhanh chóng bịt mồm bé lại ngăn không cho mở miệng, vẻ mặt sắp hỏng mất hỏi: “Ai nói cho cháu là có em gái nhỏ!”

Tiểu tử kia nghiêng đầu ra sức đem miệng tránh đi, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ là em trai nhỏ?”

Nói xong còn kèm theo vẻ mặt thất vọng, không tình nguyện mà chấp nhận nói: “Được rồi được rồi, tuy rằng cháu thích em gái nhỏ xinh đẹp ~ nhưng mà em trai nhỏ nếu nghe lời cháu cũng sẽ thích nha ~”

“Chú muốn biết……” Trầm mặc hồi lâu Niếp Duy Bình rốt cục mở miệng, vẻ mặt đứng đắn chậm rãi hỏi: “Con chú dựa vào cái gì phải nghe lời cháu?”

Na Na: “……”

Đây là trọng điểm sao? Đây mà là trọng điểm sao?? Phải không?! phải không?!!

Bác sĩ Niếp anh học nhiều về y thế chẳng lẽ lại không biết mới một đêm làm sao có thể sinh ra ngay một đứa nhỏ!

Thần a, mau bảo thiên lôi trực tiếp đánh chết cô đi!

Na Na sắp bị hai người làm cho phát điên rồi, sợ hãi khi lời nói sau còn kinh khủng hơn lời nói trước, phát điên dậm chân nói: “Thời gian sắp muộn tới nơi rồi, tiểu Viễn nhanh lên chút, cô đưa cháu đi nhà trẻ!”

“Nhưng là……”

“Không có nhưng nhị gì cả!” Na Na trảm đinh chém sắt đánh gãy lời bé, lôi kéo bé nói: “Nhanh không sẽ đến muộn!”

Na Viễn mất hứng mân mê miệng.

Niếp Duy Bình mỉm cười, khó có ôn nhu vỗ vỗ đầu bé, an ủi nói: “Đừng có gấp, em trai em gái đều đã có!”

Na Na: “……”

“Chú thật tốt ~” Tiểu tử kia cười tủm tỉm thân thiết ôm cổ hắn, ở trên mặt Niếp Duy Bình hon một cái vang dội, sau đó đôi mắt nhỏ mang theo vài phần khinh thường đắc ý tà nghễ liếc nhìn Na Na, cái mũi nhỏ kiêu ngạo hừ một tiếng.

Niếp Duy Bình thập phần hưởng thụ cười rộ lên.

Na Na chỉ cảm thấy thật đau đầu, không khỏi nói hỏi ông trời cô rốt cuộc là đã tạo nghiệt gì mới có thể bị ép buộc muốn mất nửa cái mạngthế này, mới sáng sớm đã bị hai con người ngây thơ này độc hại!

Hôm nay…… Làm sao có thể trôi qua đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.