Thời tiết càng ngày càng nóng, mùa xuân đến người nào cũng cảm thấy dễ dàng mệt mỏi rã rời, tuy rằng bệnh viện có thời gian co dãn ba mươi phút sau khi tam tầm nhưng nhà trẻ thì không thể như vậy.
Rất nhiều bác sĩ đều luôn đợi lệnh hai tư trên hai tư giờ, mặc dù thời gian nghỉ trưa dài hơn nhưng cũng có khả năng không có cơ hội để nghỉ ngơi, cho nên thời gian của nhà trẻ cũng phải sắp xếp theo, cơm trưa cơm tối đều cung cấp, sau khi ăn xong sẽ có giáo viên cho bọn nhỏ ngủ trưa.
Niếp Duy Bình cùng Na Na hai người ăn đơn giản xong, Niếp Duy Bình vẫn tự cân nhắc làm sao mở miệng nói với Na Na rằng muốn cô buổi tối này trở về cùng hắn gặp cha mẹ, thời gian để nghỉ trưa liền bị cuộc gọi cấp báo phá hỏng.
Nhà trẻ gọi điện tới báo, bạn nhỏ Na Viễn đã xảy ra chuyện hiện tại đang ở bệnh viện.
Niếp Duy Bình sắc mặt lúc ấy liền thay đổi, thanh âm lãnh đạm hỏi vài câu rồi tắt điện thoại chuẩn bị ra cửa.
Na Na từ phòng bếp đi ra, hai tay đang lau nước lên tạp dề hỏi: “Bệnh viện có việc?”
Niếp Duy Bình lắc lắc đầu, cố gắng nói nhẹ nhàng: “Nhà trẻ gọi tới, tiểu tử kia giữa trưa cùng bạn đánh nhau……”
Na Na liền ngây ra, trong đầu có vô số ý niệm đáng sợ xuất hiện, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lo lắng hỏi: “Tiểu Viễn bị thương?”
“Đừng lo lắng!” Niếp Duy Bình giúp cô cởi bỏ tạp dề: “Đã đưa tới bệnh viện, chúng ta mau đi qua nhìn xem, trẻ nhỏ cãi nhau ầm ĩ thôi sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì đâu!”
Na Na vội vã thay giầy chạy ra bên ngoài, một đường chạy thẳng đến bệnh viện, thời tiết cuối mùa xuân tuy rằng chưa phải quá ấm áp nhưng ánh mặt trời vẫn khá mạnh, mới chỉ chốc lát Na Na đã cảm thấy da bỏng rát.
Niếp Duy Bình túm lấy cánh tay của cô dùng sức kéo lại, đem người ôm vào trong ngực, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng phá lệ trầm ổn: “Đừng sợ, có anh ở đây, chuyện gì cũng không thể xảy ra!”
Na Na gật gật đầu, như tìm chỗ để dựa vào toàn thân cô như bị mất đi khí lực, tay chân như nhũn ra dựa vào trên người Niếp Duy Bình, đôi mắt phiếm hồng cúi đầu tự trách: “Đều là do em! Là em không chăm sóc nó thật tốt……”
Trong khoảng thời gian này công tác quả thật bận rộn, nhưng tâm tư của cô cũng chia một phần lớn đặt trên người Niếp Duy Bình, đối với Tiểu Viễn tự nhiên quan tâm chăm sóc so ra kém hơn trước.
Nếu như…… Tiểu Viễn ra chuyện gì, cô làm sao còn mặt mũi mà đối diện với anh trai!
Niếp Duy Bình ôm cô bước nhanh tới khu cấp cứu, ở nơi tiếp đón có hộ lý quen biết với hắn vừa nhìn thấy hắn đến liền tiến lại hỏi thăm.
“Trẻ nhỏ đánh nhau? Hình như là có…… Ai nha đừng ra vẻ ngưng trọng như vậy, không có nghe nói cần làm loại cấp cứu gì, khẳng định là không có vấn đề gì! Đi thôi, tôi mang hai người đi!”
Niếp Duy Bình cùng Na Na rất nhanh tìm được người.
Tiểu tử kia không biết lăn lộn ở đâu mà một thân bùn đất, tóc tai lộn xộn ngồi ở trên ghế lắc lư đôi chân ngắn, tuy rằng nhìn chật vật nhưng là sắc mặt hồng nhuận, hiển nhiên là không có vấn đề gì lớn.
Na Na cùng Niếp Duy Bình nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Bạn nhỏ Na Viễn đang ngạm kẹo mút, tròng mắt quay tròn chuyển chuyển nhìn ra cửa thấy người quen liền cười tủm tỉm vẫy tay: “Cô út ~ chú ~”
Niếp Duy Bình cau mày ôm bé đứng lên sờ nắn xem xét một lượt từ đầu đến chân, cuối cùng phát hiện đầu gối bên phải có một vết thương.
Na Na nâng cái chân bị thương của bé lên đau lòng mà sờ miếng gạc băng bó, nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối có đau hay không?”
Na Viễn ưởn ngực kiêu ngạo lớn tiếng trả lời: “Không đau ~ Tiểu Viễn là nam tử hán, không sợ đau!”
“Hừ!” Niếp Duy Bình không thèm tin, quay sang nhìn về phía bác sĩ trong phòng: “Nó bị thương thế nào?”
Bác sĩ trực cấp cứu buồn cười nói: “Bác sĩ Niếp cậu yên tâm, bạn nhỏ này chỉ bị xước da ngay cả máu cũng chưa kịp chảy! Quấn băng gạc là phòng ngừa miệng vết thương ma sát với quần sẽ bị đau, không có việc gì nha!”
Niếp Duy Bình nói lời cảm ơn sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Na Viễn một cái, làm bé sợ tới mức vội vùi đầu vào trong lòng cô út.
Trong phòng còn có hai giáo viên nhà trẻ, Niếp Duy Bình khách khí hỏi: “Là cô giáo đã gọi điện thoại cho chúng tôi? Thật sự là làm phiền mọi người……”
Niếp Duy Bình rất nhanh liền từ trong miệng cô giáo biết được chân tướng sự việc.
Ăn cơm xong co giáo dẫn bọn trẻ đi ngủ trưa tập thể, vừa mới ngủ được một chút thì bạn nhỏ bên cạnh liền ngồi dậy, làm bé tỉnh ngủ vì thế hai bé cùng nhau đi WC xì xì. Bạn học nhỏ làm trò đùa dai hất nước tiểu lên người bé, đứa nhỏ lúc mới rời giường tính khí khó chiều liền nhất thời phẫn nộ giương nanh múa vuốt đánh một phát, đem đối phương đánh cho tè ra quần……
Niếp Duy Bình càng nghe sắc mặt càng đen, hận không thể đem tự mình ra tay xử lý tiểu hỗn đản đó!
Na Na yên lặng lắng nghe, khó trách a hóa ra là do bạn học không đúng a!
“Vậy bạn nhỏ kia đâu? Có bị thương hay không?” Na Na nhớ tới còn có một đứa bé nữa không khỏi có chút nóng nảy, đừng nói là đem người đánh hỏng rồi a!
Cô giáo cười an ủi nói: “Đinh Hiểu Kiệt cũng không có việc gì, trên tay bị thương một vệt, không sâu! Nhưng mà……”
Cô giáo sắc mặt đột nhiên trở nên cổ quái, nhìn nhìn Na Viễn một chút rồi thở dài tiếp tục nói: “Na Viễn đem bạn học ấn vào bồn nước tiểu, Đinh Hiểu Kiệt đã được ba me mang về thay quần áo !”
Na Na: “……”
Lời này vừa nói ra, một phòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đầu sỏ gây nên.
Thịt viên nhỏ híp mắt, vẻ mặt thật hưởng thụ liếm kẹo mút, cảm thấy tầm mắt mọi người chung quanh liền nghi hoặc mở to mắt chớp chớp, biểu tình muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Na Na áy náy nói: “Thật sự là rất xin lỗi, làm phiền mọi người…… Ngày mai tôi sẽ đưa nó tới xin lỗi Đinh Hiểu Kiệt!”
Bạn nhỏ Na Viễn không vừa ý quyệt miệng kêu lên: “Dựa vào cái gì nha ~ là nó hắt nước tiểu lên người cháu trước!”
“Câm miệng!” Na Na tái mặt, nghiêm khắc giáo huấn bé: “Mặc kệ thế nào nhưng đánh người là không đúng ! Bạn ấy có lỗi thì cháu phải đi tìm cô giáo chứ, cô cũng đã nói với cháu bạn học phải hòa đồng thân ái! Cháu đem bạn ấy đánh bị thương chẳng lẽ không nên đi xin lỗi sao!”
Tiểu tử kia không phục tức giận trừng mắt nhìn cô, đôi mắt ủy khuất đều đỏ lên, nước mắt ầng ậng bộ dạng thật đáng thương.
Na Na nhìn thấy bộ dạng này của bé tâm đã mềm nhuyễn, nhưng lại không thể để bé đánh nhau như vậy, đành quyết tâm nghiêm mặt hỏi bé: “Biết sai chưa?”
Tiểu tử kia “Oa” một tiếng khóc lớn bi phẫn kêu to: “Chau không sai ~ cô út thật xấu ~”
Niếp Duy Bình ôm lấy bé, Na Viễn ủy khuất ôm lấy cổ hắn, ghé vào trên vai hắn thương tâm mà khóc.
Niếp Duy Bình nhẹ nhàng vỗ lưng bé, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ là nên giải thích rõ ràng, nhưng gây chuyện trước không phải nó, đối phương còn chưa xin lỗi trước dựa vào cái gì lại ủy khuất đứa nhỏ nhà mình. Nếu muốn thì tự em đi mà xin lỗi đi!”
Nói xong, Niếp Duy Bình gật đầu với hai cô giáo kia coi như chào hỏi rồi ôm đứa nhỏ lập tức rời đi.
Na Na trợn mắt há mồm hoàn toàn không thể tin tưởng được, bản thân mình thật vất vả mới hạ được quyết tâm cứng rắn dạy dỗ đứa nhỏ, Niếp Duy Bình cư nhiên cứ như vậy phá hỏng việc của cô!
Na Na miễn cưỡng cười trừ, đối với mấy giáo viên liên tục xin lỗi khách khí đem tiễn bước họ, lúc này mới nổi giận đùng đùng vào phòng tìm người tính sổ.
Na Viễn hôm nay vốn cũng bị thương lại không nghĩ tới cô út thân thiết nhất không chỉ có không an ủi bé, không ra mặt giúp bé mà lại quay lại mắng bé làm bé thấy thật ủy khuất thương tâm, khóc rấm rứt hồi lâu.
Niếp Duy Bình đem người ôm về phòng, tắm rửa cho bé một chút, sau đó lấy quần áo của mình mặc cho bé rồi ôm bé vào phòng trực ban, đặt bé trên giường sau đó cùng bé mặt đối mặt nói chuyện.
“Khóc sướt mướt cũng chỉ là vô dụng! Chịu ủy khuất liền tự mình đòi lại, khóc thì có ích lợi gì!”
“Cô út mắng cháu……”
“Cô ấy mắng cháu là đúng! Mắng đúng cháu phải nhớ kỹ, mắng không đúng cháu cứ vào tai này ra tai kia.” Niếp Duy Bình véo má phúng phính của bé một cái: “Chuyện này cũng đáng để cho cháu khóc!”
Hai người vừa mới bắt đầu Na Na liền đẩy mạnh cửa tiến vào, giận không thể nhịn nói: “Anh đừng có dạy hư đứa nhỏ!”
Niếp Duy Bình kỳ quái liếc nhìn cô một cái: “Anh làm sao lại dạy hư nó chứ?”
Na Na tức giận chỉ vào hắn: “Em vừa mới mắng nó hai câu anh liền phá, bé trai nghịch ngợm gây sự trước không dạy thật tốt sau này sẽ dễ dàng biến thành du côn đầu đường xó chợ suốt ngày đánh đấm! Anh như vậy là không phân biệt tốt xấu dung túng nó, nó chẳng phải là càng thêm không hiểu chuyện?”
“Em cứ như vậy không phân biẹt tốt xấu mà mắng nó sẽ không lo lắng đem nó dạy thành phế vật không có chủ kiến của mình?” Niếp Duy Bình không chút khách khí phản bác: “Nhìn nó đi mới một chút chuyện là chảy nước mắt cứ như bé gái yếu ớt, đều là do em dạy ra!”
Na Na tức giận đến mặt cũng đỏ lên, không chút suy nghĩ mà mở mồm mắng: “Anh đừng có mỉa mai! Dù sao cũng không phải là cháu anh đương nhiên là vui vẻ cổ vũ! Anh đây là ở xúi giục……”
Niếp Duy Bình sắc mặt trầm xuống, trong ánh mắt như có bi thương chợt lóe rồi biến mất.
Na Na vừa nói ra miệng liền biết là không đúng, cô hoàn toàn là do lo lắng sợ hãi quá mức sau đó là quá mức tức giận mới có thể nói lời thiếu suy nghĩ như vậy.
Niếp Duy Bình đứng dậy lãnh đạm mở miệng nói: “Xem ra, anh là người ngoài lại cố tình xen vào việc của người khác.”
Na Na há mồm muốn giải thích nhưng Niếp Duy Bình đã đi ra ngoài đầu cũng không quay lại.
Na Na cắn cắn môi ảo não thở dài, toàn thân vô lực tới bên giường ngồi xuống.
Bạn nhỏ Na Viễn bị bác sĩ Niếp bọc trong chiếc áo thun màu đen rộng thùng thình, bả vai nhỏ nộn nộn lộ ra ngoài, mở to hai mắt đen thùi không dám lên tiếng, gương mặt trắng noãn mập mập tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi.
Na Na trong lòng có chút không đành lòng, sờ sờ đầu bé nói: “Thực xin lỗi, là cô út không tốt, tiểu Viễn đừng có giận cô!”
Bàn tay nhỏ mấp máy đặt lên trên đùi Na Na, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ cô giống như muốn an ủi nói: “Cô út cô đừng giận mà ~ Tiểu Viễn ngày mai đi xin lỗi Đinh Hiểu Kiệt a!”
Na Na vươn tay ôm bé vào trong ngực, đứa bé này đã như vạy ngay từ khi còn nhỏ, làm cho lòng cô thấy ê ẩm khổ sở, tức giận tiêu tan chỉ còn lại đau lòng cùng yêu chiều đối với bé.
Đôi môi mềm mại cọ cọ trên mặt mình mang theo sự ngọt ngào thơ ngây tốt đẹp.
Na Na đem người ôm càng chặt, thằng bé trong lòng thực ngoan, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: “Cô út đừng buồn ~ là chú xấu, sau này chúng ta đi chơi không cho chú ấy đi cùng nữa!”
Na Na bật cười, bị bé chọc cười vui vẻ: “Tiểu Viễn không giận cô út sao? Chú là muốn giúp cháu nha!”
Bạn nhỏ Na Viễn khó xử cố sức tự hỏi hồi lâu, do dự nói: “Kia…… Chúng ta vẫn là mang theo chú ấy đi ~ cháu biết là cô út thực thích chú nha!”
Na Na khóe miệng co rút: “Xú tiểu tử!”
Tiểu tử kia mất hứng rầu rĩ không vui nói: “Cháu không thối ~ chú đã tắm cho cháu rồi ~”
Na Na cười cười hôn bé một ngụm tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không ghét bỏ bé, ánh mắt chuyển động nhẹ giọng dụ dỗ bé: “Tiểu Viễn ngoan, cháu đi tìm chú đi…… Cô út về nhà lấy quần áo cho cháu được không?”
Na Viễn xem xét cô một chút, biểu tình thật miễn cưỡng bất đắc dĩ ra vẻ người lớn thở dài: “Người lớn hai người thật là phiền toái! Mỗi lần cãi nhau đều phải là cháu ra tay ~”