Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 47: Chương 47




Na Na đem thịt viên nhỏ về nhà trẻ, dùng mọi cách dặn dò bé phải nghe lời cô giáo, phải cùng các bạn học đoàn kết tương ái, không được đánh nhau, lúc này mới vội vàng chạy về bệnh viện.

Nếu bình thường buổi chiều trong phòng cũng không có nhiều bác sĩ lắm, có giải phẫu thì đi tới phòng giải phẫu, người nào viết bệnh án thì tới văn phòng công tác, không có gì việc thì hoặc là về nhà hoặc là ở ngay tại phòng trực ban nghỉ ngơi.

Niếp Duy Bình buổi chiều không có giải phẫu, Na Na có biết nhưng là tìm một vòng cũng chưa nhìn thấy người.

Vẫn là Lưu y tá trưởng chỉ cho cô phương hướng mới ở phòng thí nghiệm tìm được hắn.

Niếp Duy Bình đang đối chiếu DSA của bệnh nhân ngã giàn giáo, dùng máy tính nghĩ ra mô hình ba chiều, sau đó thử các loại biện pháp ý đồ tìm phương án có thể dùng làm giải phẫu.

Công việc có thể làm cho hắn hoàn toàn bình tĩnh, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn chỉ cần nhập tâm vào công việc liền không có thứ gì có thể làm nhiễu loạn.

Hắn cũng không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy canh cánh trong lòng việc bản thân buông tay với bệnh nhân này, chỉ là hiện tại nếu như không tìm chút việc phân tán lực chú ý thì sợ chính mình sẽ bị cái người không lương tâm kia làm cho tức chết.

Theo các góc độ tay vào, tiến hành đến cảnh kia vẫn là không có gì đột phá, Niếp Duy Bình phiền muộn tháo kính mắt xuống tùy tiện đặt trên bàn, sau đó xoa châm mày đau khổ suy tư.

Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm ngập ngừng: “Bác sĩ Niếp……”

Phòng thí nghiệm an tĩnh như vậy Niếp Duy Bình thiếu chút nữa bị dọa đứng tim, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm người vừa tới, tức giận hỏi: “Cô tới để làm gì?”

Na Na ủy khuất cắn cắn môi, thật cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Niếp, anh còn giận em sao?”

Niếp Duy Bình cười lạnh: “Cô cảm thấy sao?”

Không đề cập tới thì không sao, Niếp Duy Bình vừa nghĩ tới chính mình đầy ngập nhiệt tình lại bị người ta lợi dụng liền tức giận đến ngực phát đau.

Na Na chân tay luống cuống đứng trước mặt hắn, cúi đầu giống trẻ nhỏ phạm lỗi, trù trừ mở miệng nói: “Thực xin lỗi, em biết sai rồi…… Anh muốn thế nào để nguôi giận?”

Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cô, lãnh đạm nói: “Tôi đã nguôi giận……”

Na Na nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng khó che dấu.

Niếp Duy Bình thản nhiên tiếp tục nói: “Tôi sẽ không đối với người râu ria mà tức giận, tôi đã làm theo như cô nói nên không cần xuất hiện ở trước mặt tôi, chúng ta trong lúc đó không có quan hệ gì nữa!”

Na Na sắc mặt trắng nhợt, vội vàng hỏi: “Nhưng là em……”

“Đừng nói nữa!” Niếp Duy Bình phiền muộn đánh gãy lời của cô, cầm lấy kính mắt đeo lên lại khôi phục thành cái bộ dạng lãnh duệ hờ hững kia: “Tôi không muốn nghe giải thích gì cả!”

Đàn ông luôn sợ nhất là mấy lời giải thích nhàm chán? Cô vĩnh viễn sẽ không biết trong não bọn họ có cái gì, căn bản ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cứ luôn dựa theo tưởng tượng của bản thân mà phán xét.

Na Na cố lấy dũng khí khẩn trương nắm bàn tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là quyết tâm bằng bát cứ giá nào: “Hai người cùng với nhau quan trọng nhất là tín nhiệm, em không có nói cho anh biết là em không đúng! Nhưng là em không có cố ý giấu diếm, em là bởi vì sợ hãi…… Thực xin lỗi em sai rồi, không nên gạt anh, em, em thích anh là thật sự……”

Không nói cho hắn biết bất hạnh là vì sợ hãi, sợ hãi nghĩ lại đoạn thời gian đen tối kia, sợ hãi hy vọng còn sót sẽ tan biến……

Càng là chờ mong lại càng là khiếp sợ.

Niếp Duy Bình tâm tư nhảy dựng, trái tim không chịu khống chế đập thật nhanh làm cho hắn càng thêm căm tức, cố trấn tĩnh nói: “Phải không, thật đúng là thật có lỗi! Tôi không thích cô, cũng không tính ở cùng với cô!”

Na Na đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin trừng lớn hai mắt, cả người hoàn toàn u mê, đầu óc ông một tiếng nổ vang trắng xóa một mảng, lúng ta lúng túng thấp giọng nói: “Nhưng là, chúng ta……”

“À.” Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chút để ý trả lời: “Mọi người đều đã là người trưởng thành rồi, nam nữ hoan ái theo như nhu cầu…… Cô cũng nghĩ dùng thân thể hối lộ tôi để chữa bệnh cho anh trai, có thể thấy được cô cũng không phải quá đê ý như vậy!”

Trầm mặc hồi lâu, Na Na ngơ ngác gật đầu, nghẹn ngào nói nhỏ: “Em hiểu rồi, bác sĩ Niếp…… Là em không biết điều, thực xin lỗi! Anh yên tâm, em về sau sẽ không quấy rầy anh nữa……”

Na Na nói xong, thương tâm hoảng sợ xoay người chạy đi, không cẩn thận va vào xe đẩy nhưng không để ý nhà nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Niếp Duy Bình lẳng lặng ngồi ở trước máy tính, hồi lâu đột nhiên nâng tay cầm chuột ném thật mạnh vào vách tường đối diện, phanh một tiếng chuột liền vỡ nát.

Đây là thích của cô?

Đây là thích của cô!

Niếp Duy Bình tự giễu cười ra tiếng, hắn chỉ có được một câu thổ lộ tình cảm không mấy chân thành, nhưng cái thích của cô cũng chỉ có như thế!

Hắn lòng dạ hẹp hòi mới trả thù một chút, cô có thể nói đi là đi nửa điểm lưu luyến cũng không có!

Niếp Duy Bình tức giận đem tư liệu trên bàn vo thành một đoàn, đá văng bàn ghế phát tiết cảm xúc rồi bỏ đi.

Cha Niếp trước khi khi còn làm ở quân tổng bệnh viện không có nhiều thời gian, cha Niếp là bác sĩ vì để tiện đi làm nên mua một căn phòng ở, vừa ở cũng là ở liền hai mươi năm.

Niếp Phụ Phong hơn mười tuổi liền vào bộ đội, sau khi lăn lộn vài năm vượt qua khảo hạch khi giải phóng liền tới bệnh viện quân đội, bởi vì thành tích vĩ đại nên được đảng ủy bồi dưỡng đưa đi nước ngoài học tập, sau khi về nước trực tiếp công tác ở bệnh viện quân tổng rồi quen biết mẹ của Niếp Duy Bình.

Bởi vì học y, Niếp Phụ Phong ba mươi mấy tuổi vẫn chưa có kết hôn, thời kì đó, ba mươi tuổi còn chưa kết hôn đã là ế. Mẹ của Niếp Duy Bình cũng thuộc hàng ngũ nữ thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn, ở bệnh viện trong hội có bác gái nhiệt tình tác hợp vậy nên hai người liền nhanh chóng coi mắt.

Niếp Phụ Phong nửa đời gắn liền với bệnh viện nên bị viêm dạ dày cấp tính, hiện tại ở nhà tĩnh dưỡng liền quan tâm chuyện tìm vợ cho con.

Lúc Niếp Duy Bình về nhà, Niếp Phụ Phong tự mình ra cửa đón, con dâu tương lai tới cửa trong nhà đã quét tước dọn dẹp lại một phen.

Niếp Phụ Phong sau khi thăm dò con mình một hồi mới buồn bực hỏi: “Con bé đâu?”

Niếp Duy Bình sắc mặt chuyển đen, tức giận trả lời: “Ai cái gì chứ, vừa quen không tới vài ngày, con cảm thấy không thích hợp nên……”

Niếp Duy Bình nói còn chưa xong một miếng giẻ lau nhà đen thùi liền bay đến trước mặt hắn, nhanh nhẹn tránh thoát lại vẫn bị dính đầy đầu nước bẩn.

Niếp Phụ Phong chống tay tức giận đến trợn tròn mắt, chỉ vào mũi hắn tức giận mắng: “Vừa quen không tới vài ngày có thể đem con bé nhà người ta lôi lên giường sao? Cái đồ vô liêm sỉ nhà anh! Đừng cho là tôi không biết! Với cái dứa hạnh thối tha nhà anh nào có người nào chịu được!”

Niếp Duy Bình lau nước bẩn đang tức giận muốn đòi mạng vừa nghe vậy liền nhìn một cái xem thường, cười nhạo ra tiếng: “Bây giờ là thời đại nào chứ, nếu trước khi lên giường phải kết hôn, con đây không phải đã cưới cả một hậu cung?”

“Câm miệng, mày còn dám nói!” Niếp Phụ Phong khinh miệt đánh giá hắn một cái, đem giẻ lau ném vào thùng nước không chút khách khí chế ngạo: “Chỉ bằng anh? Còn vọng tưởng ba ngàn người đẹp? Anh chống đỡ nổi không? Trong đó còn bao gồm cả tay phải của anh sao?”

Niếp Duy Bình tức giận đến sắc mặt xanh mét, khinh thường con mình như vậy có phải là người cha tốt sao!

Niếp Phụ Phong thản nhiên tà nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, tự đắc cười cười, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Lau rửa sạch sẽ rồi mang ra ban công phơi nắng…… Nếu con bé không xem anh vừa mắt……”

“Cái gì là không xem con vừa mắt?” Niếp Duy Bình diện mạnh miệng nói: “Là con không vừa mắt cô ấy!”

Niếp Phụ Phong cũng không có phản bác, chính là ánh mắt kia đều là không chút tin tưởng, thản nhiên tiếp tục nói: “…… Buổi tối anh tự lấy đồ ăn thừa trong tủ lạnh ra mà ăn đi!”

Niếp Duy Bình tức giận đến phổi cũng đau, Đây mà mà cha đẻ sao, hắn rõ ràng là bị nhặt về mà!

Hắn đây không phải là vội vàng tìm ngược a!

Niếp Duy Bình không khỏi căm hận chính mình chân quá dài, cư nhiên đầu óc vừa mới chuyển thì đã về đến nhà, trong lòng đối với đầu sỏ gây nên con thỏ nhỏ kia, không khỏi càng tức giận!

Na Na hốt hoảng đến lúc tan tầm, mặc cho Lưu y tá trưởng nói bóng nói gió thế nào đều một chữ cũng không nói.

Thời tiết càng ngày càng nóng, thời điểm tan tầm mặt trời còn thiêu đốt. Na Na đi tới nhà trẻ đón tiểu Viễn, tiểu tử kia nghi hoặc hỏi: “Chú đâu ạ?”

Trước nay khi Na Na tới đón đều là cùng Niếp Duy Bình tới đón bé.

Na Na miễn cưỡng cười khổ, sờ sờ đầu bé nói: “Chú còn có việc của mình…… Đi thôi, chúng ta trở về!”

Bạn nhỏ Na Viễn lôi kéo tay cô lắc lắc: “Cô út có phải lại cùng chú cãi nhau sao ạ?”

Na Na thở dài, không hé răng.

Tiểu tử kia quyệt miệng bất mãn than thở: “Chú ấy cũng thật nhỏ mọn! Cháu cùng Đinh Hiểu Kiệt đều đã làm hòa ~”

Na Na nhéo nhéo tay bé khen ngợi: “Tiểu Viễn thật sự là đứa trẻ ngoan!”

Na Viễn kiêu ngạo mà ưỡn ưỡn bộ ngực.

Làm xong cơm chiều Niếp Duy Bình còn chưa có trở về, Na Na nhìn nhìn một chút, do dự mà quyết định vẫn nên là chờ một chút.

Bảy giờ hơn, bạn nhỏ Na Viễn đói liền ngao ngao kêu gào, Na Na không thể làm gì khác đành phải cho tiểu Viễn ăn cơm trước.

Tiểu tử kia nắm thìa hướng miệng nhét cơm, nhai nhai nuốt xuống, sau đó đòi cô út bón cho mình ăn, cảm thấy mỹ mãn ăn thật là no.

Ăn uống no đủ xong, tiểu tử kia vuốt bụng hỏi: “Cô út ~ cô không vui?”

Na Na thu dọn xong, lắc đầu cười nói: “Cô út không có không vui nha!”

Na Viễn mất hứng quyệt quyệt miệng: “Cháu biết cô út không vui ~ đều là chú không tốt, khi dễ cô út~”

Na Na cảm thấy đầu óc nóng như đun sôi nước vội đem bát thìa đi rửa sạch, yết hầu như bị cái gì đó chặn lại làm cho cô một chữ cũng nói không nên lời.

Đến mười giờ bác sĩ Niếp còn chưa có trở về, Na Na liền hiểu được ý tứ của hắn.

Đứa nhỏ không chịu nổi đã sớm gật gù ngã trái ngã phải, ánh mắt mơ màng được Na Na ôm trở về phòng ngủ.

Tiểu tử kia nằm ở trên giường miễn cưỡng trợn mắt, hàm hàm hồ hồ oán giận: “Tại sao lại không ngủ giường lớn nha ~ không nên một người ngủ……”

Na Na đôi mắt đỏ lên, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nhẹ giọng nỉ non nói: “Thực xin lỗi, tiểu Viễn…… Cô út vô dụng, chúng ta vừa mới chuyển nhà, về sau…… lại ủy khuất cháu……”

Tiểu tử kia ngủ thật sự ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bỉu môi, khò khè phun ra một chút nước miếng.

Căn nhà to như vậy bởi vì thiếu một người mà trở nên trống rỗng, Na Na ở bên cạnh bàn ăn ngồi hồi lâu, mới đưa đồ ăn lạnh như băng mang vào phòng bếp đổ đi.

Kỳ thật sau khi hai người ở chung một chỗ bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ, Niếp Duy Bình đã sửa lại lịch công tác của hai người, cố ý chỉnh thời gian lệch với lịch của cô để tránh cho cả hai đồng thời trực ca đêm không có người chiếu cố tiểu Viễn. Na Na không phải lần đầu tiên một mình ở nhà nhưng cho tới bây giờ cũng không có khổ sở giống như thế này.

Ở trong này được một thời gian ngắn, đây là quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất của Na Na sau khi xảy ra tai nạn xe cộ đó, mặc dù cùng Niếp Duy Bình cãi nhau, mỗi ngày bị hắn khi dễ đến tâm tình buồn bực nhưng lại vẫn là vui vẻ thoải mái.

Na Na nằm ở trên giường của Niếp Duy Bình, trong bóng đêm nước mắt không ngừng chảy ra, ngày vui lại quá ngắn như vậy nhưng nhớ lại lại cảm thấy thật dài, Đây là hạnh phúc nhỏ bé không đáng kể nhưng giờ phút này toàn bộ đều đang gào thét nảy lên trong lòng, muốn không nhớ cũng không thể được.

Cô dùng hết dũng khí mới nói ra được lời thổ lộ lại bị dập nát hoàn toàn như vậy, hóa ra vốn là không nên hy vọng xa vời nhiều như thế!

Niếp Duy Bình tuổi trẻ anh tuấn, tiền đồ vô lượng…… Là cô tự mình đa tình mới có thể nghĩ hắn đối tốt như vậy là yêu mình.

Nhưng là…… Cô thật sự là rất thích a!

Không thể tự kềm chế mà thích hắn.

Na Na tuy nói hiện tại cuộc sống quẫn bách nhưng cô cũng là sống trong một gia đình hạnh phúc được nuông chiều mà lớn lên, cha mẹ ân ái, anh trai đối với chị dâu cũng là săn sóc yêu thương. Cô gái nào không ôm ấp tình cảm chứ, cô cũng từng tưởng tượng qua tình yêu trong tương lai, đối phương nhất định phải giống ba ba cùng anh trai ôn nhu cẩn thận như vậy, đối với chính mình sủng cưng chăm sóc.

Cho nên ngay từ đầu, Niếp Duy Bình ngẫu nhiên đối tốt với cô mà nói là hoàn toàn không đủ.

Người đàn ông lòng dạ hẹp hòi lại nói lời độc ác như vậy, tính tình cũng xấu như vậy, không tiếng động liền khi dễ mình đến nước mắt lưng tròng…… Nửa điểm cũng không phù hợp với tiêu chuẩn lý tưởng của cô.

Nhưng cô vẫn là bất tri bất giác thích hắn, tiếp xúc càng nhiều lại càng thích, dần dần cảm thấy không thể thoát ra, mặc dù không thể tin được tâm ý của hắn đối với mình nhưng vẫn là khống chế không được bị hắn hấp dẫn.

Niếp Duy Bình không ôn nhu không săn sóc, còn thường xuyên khi dễ mình…… Nhưng có quan hệ gì đâu?

Chỉ có cô biết, Niếp Duy Bình giấu đằng sau vẻ ngoài lạnh như băng là tâm tư ấm áp biết bao nhiêu!

Thậm chí ngay cả lời nói ác độc không được tự nhiên của hắn khi hắn lần lượt mềm lòng thỏa hiệp đều làm cho Na Na không thể ức chế tim đập thình thịch.

Na Na đem mặt vùi vào gối, chung quanh tất cả đều là hơi thở thơm mát của Niếp Duy Bình, nhưng người kia cũng sẽ không nhân lúc nửa đêm lặng lẽ ôm lấy cô vào lòng nữa……

Na Na nhỏ giọng nức nở, không biết khi nào thì sắc trời tờ mờ sáng, nắng sớm chiếu rọi, một đoạn trí nhớ khắc cốt ghi tâm cũng như một hồi mộng đẹp, đột nhiên bừng tỉnh.

Na Na nhẹ nhàng đứng lên thu dọn đồ đạc.

Lúc mới đến mới chỉ có hai túi nhỏ thời điểm ra đi mới phát hiện bất tri bất giác đồ đạc đã tích lũy nhiều như vậy.

Tựa như rất nhiều chi tiết vụn vặt tốt đẹp chưa từng để ý tới, hồi tưởng lại mới bỗng dưng phát hiện hóa ra hạnh phúc lại có nhiều như vậy……

Trong phòng vệ sinh là hai chiếc bàn chải và khăn mặt đặt song song nhau, tiểu Viễn dùng đều là đồ hoạt hình dễ thương…… Một đống đồ linh tinh cũng chiếm đầy một túi.

Na Na mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, lấy di động ra gọi điện thoại cho Lưu y tá trưởng xin phép.

Hiện tại cô đã cố không được nhiều như vậy, cuối tuần sẽ hết đợt luân chuyển này…… Cùng Niếp Duy Bình sẽ thật sự ít gặp mặt, cũng coi như như hắn mong muốn không bao giờ quấy rầy hắn nữa.

Lưu Mân không nói thêm gì nhiều liền đồng ý làm cho cô yên tâm nghỉ, nói với cô không có vấn đề gì sau đó lại dặn dò vài câu mới tắt điện thoại.

Na Na đối với đống hành lý mà phát sầu, nghĩ tới sau này sẽ ở nơi nào đây?

Về nhà thì đi làm thật sự không tiện, tiểu Viễn cũng chuyển tới nhà trẻ ở nơi này rồi, mà mình cô cũng khó đưa đón cô làm sao có thể yên tâm?

Nhưng mà kí túc xá hoàn cảnh lại quá kém, thật sự không thích hợp để trẻ nhỏ ở……

Nhất thời cũng không nghĩ ra nơi để đi, nghĩ nghĩ Na Na vẫn là quyết định về ký túc xá trước ở tạm hai ngày, sau đó mau chóng tìm phòng trọn thích hợp chuyển ra ngoài.

Lúc này cũng chỉ có thể trước ủy khuất tiểu Viễn……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.