Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 51: Chương 51




Na Na lần đầu tiên đến tiểu khu này, cứ chạy không mục đích hồi lâu mới dừng lại.

Nhìn xe người đi lạitrên đường cái, Na Na lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt.

Cô cũng không tin tưởng trên đời này chỉ có người tốt không có kẻ xấu, vẫn tích cực sống cuộc sống khoái hoạt khoan dung đối với mọi người, nhưng cô được cái gì đây, cũng chỉ có những lưỡi dao sắc luôn nhằm vào cô.

Còn nhớ rõ ba ba thường xuyên nói một câu: “Ưu thương, bi ai, cừu hận sẽ chỉ là cảm giác ngắn ngủi mà thiện lương, trí nhớ cùng yêu thương mới là vĩnh cửu.”

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ghi nhơ những lời này ở trong lòng, tin tưởng sự tốt đẹp có tồn tại, nhưng hiện tại một mảnh tình cảm thật tâm bị hiểu lầm thật sự làm cho cô sinh ra hoài nghi.

Na Na luôn luôn cho rằng, trên đời này nào có nhiều người xấu như vậy, mọi người bất quá là vì chính mình lo lắng nhiều hơn một chút thôi. Nhân chi thường tình, có thể lý giải!

Cho nên Niếp Duy Bình hoài nghi cô, cô tuy rằng thương tâm nhưng lại có thể thông cảm. Thậm chí cảm thương hoảng sợ khi bane thân không có nơi để đi nhưng cũng chưa từng ghi hận hắn.

Nhưng hiện tại, Niếp Duy Bình không lưu tình chút nào chỉ trích cô giống như giáng một cái tát đánh nát ảo tưởng tốt đẹp của cô.

Thật khó để thể thừa nhận nhưng từng chữ vẫn còn đang vang vọng bên tai như châm nhọn đam thật sâu vào trong trái tim.

Cô thật sự không biết những điều cô vẫn luôn kiên trì đó có thật sự chính xác……

Na Na đi dọc theo đường cái trong chốc lát, chung quanh ồn ào náo động tương phản với cô, đám đông chật chội còn cô lại cô đơn bất lực, tâm thần hoảng hốt chặn một chiếc taxi, theo bản năng nói địa chỉ Lâm Hải.

Trại an dưỡng nhóm họ lý đều biết cô, nhìn thấy cô đến đều khách khí chào hỏi cô.

Hộ lý chăm sóc Na Hác vừa bưng nước đi ra, chuẩn bị lau rửa cho cậu ấy, Na Na đến liền nhận lấy việc này cho cô ấy trở về nghỉ ngơi.

Phòng bệnh không lớn nhưng lấy ánh sáng thông gió đều rất tốt. Thiết bị đơn giản đến cực điểm, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp là người đàn ông trẻ tuổi lẳng lặng nằm đó, mày rậm như mực, lông mi thật dài an tĩnh nhắm mắt, khuôn mặt tuấn lãng mang theo sự tái nhợt bệnh tật. Trên mũi cao thẳng cắm ống thông levin để truyền thức ăn, chiếc cằm gầy yếu vuông vức, chỉ liếc mắt một cái có thể thấy sự kiên nghị cùng ôn nhu dung hợp cùng một chỗ, nhưng lại làm cho người ta không hiểu sao thấy lòng chua xót.

Na Na sờ sờ mặt hắn, lau rửa thực tận tâm, Na Hác trên mặt râu được cạo sạch sẽ, mặc dù mỗi ngày nằm ở nơi này không biết không thấy nhưng cũng không bị người ta đối đãi không tốt.

Na Na dùng khăn mặt ấm cẩn thận lau cho hắn, một bên mỉm cười nói liên miên: “Anh, gần bệnh viện chỗ em làm có nhà trẻ điều kiện tốt lắm, tiểu Viễn hiện tại chuyển tới đó a, em có thể ở bên nó nhiều hơn!”

Na Na nói xong thanh âm liền nghẹn ngào: “Anh, em thật vô dụng…… Mới trước đây anh mỗi ngày đều mang theo em, dù cho bị mấy đứa trẻ khác cười nhạo anh mang theo nha đầu lừa đảo chơi, xa lánh anh, châm chọc anh nhưng anh chưa bao giờ để ý tới, đi đến chỗ nào cũng đều mang theo em sợ ta bị khi dễ…… Nhưng hiện tại, anh chỉ có mọt đứa con em lại không có thể giống như anh trước kia đối với em cẩn thận chiếu cố nó! Anh, thực xin lỗi, em không thể cho tiểu Viễn cuộc sống yên ổn…… Nó hiểu chuyện lắm, cái gì cũng không oán giận nhưng em biết nó thực không có cảm giác an toàn…… Em lừa nó nói ba mẹ cùng chị dâu đi đến nơi rất xa, nói cho nó anh nhất định sẽ rất nhanh trở về chăm sóc nó…… Nhưng là đã hơn một năm, anh cũng không nguyện ý tỉnh lại, anh có biết hay không em thực rất sợ? Anh, anh vì sao lại có thể để em thất tín với tiểu Viễn lần nữa? Nó sẽ chán ghét người cô này……”

Na Na nước mắt không ngừng chảy xuống, ôm chặt anh trai dựa vào vai hắn òa khóc nức nở tựa như trước kia mỗi lần bị ủy khuất vậy, nhưng không giống trước là không còn có bàn tay ấm áp vỗ sau lưng mình sủng nịch dỗ dành, vẫn là bả vai kiên định tin cậy như cũ nhưng không còn dày rộng, nằm trên giường đã lâu làm tiêu hao thân thể hắn, làm cho vóc người đàn ông cao lớn cường tráng trở nên từ từ gầy gò ốm yếu.

Mới trước đây khi cha mẹ còn sống, tuy rằng ba chỉ là một ảnh cảnh nhưng cũng thường thường tăng ca, có đôi khi còn có trắng đêm không trở về nhà.

Mấy lưu manh gần đó bị tạm giam sau khi được thả ra thì thường đến nhà bọn họ ném đá đập cửa sổ trả thù, nửa đêm Na Na thường bị dọa đến thét chói tai, khi đó trong nhà chỉ có anh trai hơn mười tuổi ôm cô dỗ cô, thiếu niên đang vỡ giọng tiếng nói ồ ồ như vịt thật khó nghe, ban đêm yên tĩnh thanh âm thô to đó lại liều mạng đè thấp, tinh tế hòa hoãn trấn an cô khi còn nhỏ đi vào giấc ngủ.

Na Na như là muốn phát tiết mọi ủy khuất một bên khóc một bên đứt quãng tố khổ: “Anh anh mau tỉnh lại a…… Em thật sự rất nhớ anh, tiểu Viễn cũng rất nhớ anh…… Anh, em có thích một người, anh ấy là bác sĩ rất lợi hại, em không biết vì sao lại thích anh ấy…… Anh ấy tính tình thật xấu nhưng là người rất tốt còn đặc biệt dễ mềm lòng, anh ấy ở ngay bên cạnh em em không có cách nào để không thích anh ấy…… Nhưng là anh ấy lại không thích em…… Anh, anh tỉnh lại giúp em đi, nói cho em biết phải làm sao bây giờ? Em là thật sự rất thích anh ấy, không muốn anh ấy chán ghét em……”

“…… Anh vì sao còn không tỉnh, anh trước kia không phải như thế……” Na Na càng khóc càng thương tâm, thậm chí sinh ra oán giận, vừa ủy khuất vừa oán giận nói: “Anh trước kia cái gì cũng đều thương em, không để em phải khóc…… Nhưng hiện tại em khóc cầu xin anh như vậy mà anh cũng không chịu tỉnh…… Ô ô ô, anh em ghét anh……”

Na Na nghẹn ngào khóc và oán giận, bản thân cũng không biết đang nói gì cứ lẩm bẩm tâm sự mọi chuyện một cách linh tinh, khóc đến mức đầu vai Na Hác ướt một mảng lớn.

Sắc trời đã không còn sớm, Na Na thật vất vả ngừng nước mắt nhìn nhìn thời gian, một lần nữa đổi nước ấm sạch giúp anh trai lau xong, sau đó khụt khịt ra vẻ thoải mái mà nói: “Anh an tâm dưỡng bệnh đi! Em phát tiết xong thì tốt rồi…… Em không sao, tiểu Viễn cũng không có việc gì, chúng em đều rất tốt chờ anh tỉnh lại, anh đừng lo lắng a……”

Lưu luyến không rời còn muốn nói chút chuyện nhưng Na Na nhìn bầu trời đã không còn sớm chỉ có thể vội vàng rời đi.

Tới nhà trẻ, các bạn nhỏ chờ ở cửa đã được đón về khá đông, Na Viễn kiễng chân đứng ở ven đường nhìn xung quanh, mở to hai mắt gương mặt lo lắng, Na Na nhìn thấy lại cảm thấy lòng chua xót.

“Cô út” bạn nhỏ Na Viễn ánh mắt sáng ngời nhếch môi cười rộ lên, hai cái chân ngắn béo mập chạy thật nhanh về phía trước, kéo tay Na Na nói: “Cô út chúng ta buổi tối ăn cái gì nha ~ thật đói bụng quá cơ ~”

Na Na cười sờ sờ cái bụng mềm mại của bé, còn thật sự suy nghĩ trong chốc lát mới véo mũi bé cười nói: “Tối nay cô út mang cháu ra bên ngoài ăn đại tiệc được không?”

Tiểu tử kia cao hứng hoan hô, vươn cái đầu nhìn ngó xung quanh hỏi: “A ~ chú không đi cùng chúng ta sao?”

Na Na tươi cười chợt cứng đờ, ánh mắt ảm đạm miễn cưỡng nở nụ cười dỗ bé: “Chú ấy có việc bận, về sau chúng ta không thể lại quấy rầy chú ấy được!”

Tiểu tử kia vẻ mặt mất hứng chu miệng, miệng chu dài quả thực có thể treo cái túi nhỏ, rầu rĩ than thở: “Nhưng là…… Chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau a ~”

Na Na thở dài, sờ sờ đầu bé nói: “Tiểu Viễn không phải cử chán ghét chú áy sao? ừm, như vậy đi…… Nếu tiểu Viễn muốn có chú chơi cùng cháu về sau cô út mời chú Ngụy đến được không?”

Vốn tưởng rằng đứa nhỏ đối với Ngụy Triết rất có hảo cảm nghe thấy sẽ vui vẻ, lại không nghĩ rằng bạn nhỏ Na Viễn nhăn mi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu thành một khối, nghiêm túc nói: “Cô út ~ cô không phải có mới nới cũ chứ?”

Na Na sắc mặt quýnh lên, dở khóc dở cười gõ vào trán bé một cái: “Xú tiểu tử, cháu học được nhiều mấy thứ linh tinh như vậy ở đâu hả!”

Tiểu tử kia xoa xoa gáy còn thật sự làm bộ khuyên nhủ: “Cô út như vậy thật không tốt nha ~ không thể tùy tiện vứt bỏ chú ấy ~”

Nghĩ nghĩ, bạn nhỏ Na Viễn nghiêm trang bổ sung nói: “Chú ấy cùng chú Ngụy…… Cháu còn hy vọng chú ấy có thể làm dượng út ~”

Na Na thật ngạc nhiên khó hiểu hỏi lại: “Vì sao a, tiểu Viễn không phải thực thích chú Ngụy sao?”

Tiểu tử kia làm bộ vỗ vỗ tay cô, nãi thanh nãi khí trả lời: “Ba ba nói qua, dượng út là người nhà ~”

“Ừm?”

Na Viễn vươn ngón tay mập mạp ấn mũi cô, ra vẻ người lướn giải thích: “Chú Ngụy rất tốt ~ đối với cháu rất tốt! Mang cháu đi ăn ~ chơi với cháu, còn dạy cháu trượt băng ~ không giống chú mỗi ngày mắng cháu nhóc béo, có đôi khi còn đánh mông cháu! Một chút cũng không khách khí! Nhưng là…… Chỉ có người nhà mới sẽ không khách khí a ~”

Thịt viên nhỏ nhiệt tình nói: “Chú Ngụy thực khách khí ~ cho nên chú Ngụy không phải người nhà ~”

Na Na ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu Viễn sẽ nói như vậy.

Đứa nhỏ thuần khiết ngây thơ đã có trực giác chuẩn xác, bọn chúng có thể cảm nhận được ai là thiệt tình đối tốt với mình.

Đó không phải nói Ngụy Triết đối với tiểu Viễn không tốt, chính là…… Cùng so sánh với Niếp Duy Bình, Ngụy Triết đối với tiểu Viễn không đủ thẳng thắn thành khẩn tự nhiên thật giống như có sự xa cách không giống như sự thân thiết của người nhà nên có.

Niếp Duy Bình cùng đứa nhỏ đều tính toán chi li thường mở miêngh chế nhạo, ngẫu nhiên tức giận còn có thể động thủ đánh vào mông bằng tay, thường thường khi dễ tiểu Viễn đến kêu cha gọi mẹ.

Nhưng bé con kia bên ngoài đánh nhau chịu ủy khuất…… Không để ý cái nhìn người khác đã đứng ra bá đạo bảo vệ bênh vực cũng là hắn!

Niếp Duy Bình là thật sự coi tiểu Viễn là đứa bé nhà mình mà đau.

Hắn cho tới bây giờ không coi mình là người ngoài, là thật tâm đau bé thương bé!

Na Na giật mình ngây ngốc trong mắt đột nhiên toát ra sự vui sướng nhịn không được mặt mày hớn hở ôm tiểu tử kia, hung hăng hôn bé một cái.

Một chút cũng không có quan hệ với việc đứa nhỏ thiên vị người đàn ông mình thương yêu…… Thật sự giống như miệng hắn nói là không thích cô sao?

Nghĩ đến bác sĩ Niếp ngại ngùng không được tự nhiên, Na Na trong lòng nặng nề đau khổ đột nhiên tan thành mây khói, như là bầu trời âm u chỉ một thoáng được ánh mặt trời chiếu rọi nói không nên lời sự vui sướng ấm áp!

“Tiểu Viễn……” Na Na ngồi xổm xuống, giữ vai bé cùng be sđối diện, trịnh trọng nói chuyện: “Cháu yên tâm, chú Ngụy chỉ là bạn tốt của cô út thôi!”

Na Viễn gật đầu không kiên nhẫn mở miệng thúc giục: “Được rồi cô út chúng ta mau nhanh đi ăn cơm đi ~”

Na Na ôm lấy bé, đem nhóc con mềm mại ôm vào trong ngực sung sướng cười nói: “Đi! Chúng ta đi ăn đại tiệc!”

Cái gọi là đại tiệc bất quá cũng chỉ là mấy món đồ ăn nhanh trẻ con thích ăn, Na Na tâm tình rất tốt còn ngoại lệ mua một cái bánh ngọt chocolate cho bé đỡ thèm.

Ăn uống no đủ, tiểu tử kia vuốt bụng tròn trịa, còn chưa hết thèm liền bắt tay vào ăn bánh chocolate.

“Cô út. chúng ta đêm nay không ngủ cùng chú sao?”

Buổi sáng Na Na thu dọn đồ đạc đã nói cho bé, tiểu Viễn biết buổi tối sẽ đến nới khác ở.

Na Na lấy giấy lau cái miệng của bé, áy náy nói: “Thực xin lỗi bảo bối, cô út cam đoan, cháu chỉ ủy khuất vài ngày! Đợi khi tìm được căn phòng lớn xinh đẹp liền dọn đi!”

Na Viễn gật đầu, cánh tay béo an ủi sờ sờ mặt cô, thanh âm mềm nói: “Cháu không sao ~ tiểu Viễn chỉ cần cùng cô ở một chỗ sẽ thực vui vẻ!”

Na Na hôn tay bé, lôi kéo cánh tay nhỏ bé chậm rãi đi tới ký túc xá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.