Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 60: Chương 60




Niếp Duy Bình là thật mệt mỏi thảm hại, bị mất nước làm cho hắn ngồi trên ghế không buồn nhúc nhích, thỏ ngốc ngoan ngoãn để hắn dựa vào, một bên còn không ngừng bón nước cho hắn.

Niếp Duy Bình trên người sức cùng lực kiệt, trong lòng đã thỏa mãn rất lớn nói không nên lời!

Không phải bởi vì hắn tạo nên thành tựu y học mà là bởi vì hắn rốt cục cũng không có cô phụ tín nhiệm của Na Na.

Niếp Duy An tắm giặt sạch sẽ đi ra, thấy Niếp Duy Bình như không có xương cốt dựa vào trên người cô gái nhỏ, kính nể sùng bái vừa mới xuất hiện liền tan thành mây khói, khinh bỉ tiến lên đạp cho hắn một cước hảo tâm nhắc nhở: “Lão ba lập tức sẽ đi ra, nếu để ông ấy thấy anh có cái bộ dạng này cẩn thận ông ấy một gậy đập chết anh!”

Niếp Duy Bình nghe vậy da đầu không tự giác run lên, trên người vẫn còn mấy vệt xanh tím chưa tan lại ẩn ẩn đau.

Niếp Duy An trời sinh đối với kẻ yếu thì khoan dung, hiền lành cười nói với Na Na: “Cô đã lo lắng hãi hùng cả ngày, cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi thôi!”

Na Na cảm động gật đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi cái gì cũng không có làm, là mọi ngươi vất vả mới đúng…… Bác sĩ Niếp muốn uống nước không? Nơi này còn có chút đồ ăn !”

Niếp Duy Bình nhăn trán, yên lặng đem đầu chôn thật sâu vào hõm vai của Na Na.

Niếp Duy An cũng không khách khí, cười ha ha tiếp nhận nước cô đưa, thuận tay lấy một thanh chocolate: “Cảm ơn! Tôi còn có việc đi trước…… Hai người thừa dịp lão gia đại đại nhân còn chưa đi ra mà nhanh chóng đi đi!”

Na Na vẫy tay tạm biệt cô ấy, chờ cô ấy đi xuống lầu mới lay người đàn ông đang dính trên người hỏi: “Đã tốt hơn chưa? Chúng ta cần phải đi……”

Niếp Duy Bình nghĩ nghĩ, đánh giá nếu hắn chờ lão ba đi ra xác định chắc chắn sẽ lôi kéo bọn họ về nhà, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng đòi phần thưởng được.

Niếp Duy Bình quyết định thật nhanh vội gật đầu: “Đỡ anh đứng lên, đi mau!”

Niếp Duy Bình chân đã có cảm giác một chút lại được Na Na đỡ lấy liền vội vàng rời đi.

Về nhà, Niếp Duy Bình tứ chi duỗi thẳng ngồi phịch ở trên sô pha, lúc này mới nhớ tới hỏi: “Đứa nhỏ đang ở cùng ai vậy?”

Na Na chạy đến buồng vệ sinh giúp hắn pha nước ấm, cao giọng đáp: “Em nhờ Mao Đan trông chừng giúp, tí nữa em sẽ quay lại bệnh viện đón thằng bé trở về!”

Niếp Duy Bình uống một bụng nước rốt cục cũng hơi chút dễ chịu một chút, mệt mỏi tới cực điểm ngược lại lại không có khẩu vị, nước ấm pha xong liền thích ý nằm vào bồn tắm lớn, tùy ý để nước ấm thư giãn cơ thể.

Na Na giống tiểu nha hoàn vén cao tay áo, đỏ mặt ngồi xổm bên cạnh dùng khăn tắm chà sát cho hắn, cũng không biết là do khẩn trương hay là do phòng tắm độ ấm rất cao, trên cái mũi thanh tú có một lớp mồ hôi mỏng, hai gò má hồng như phát sốt.

Đang nhắm hai mắt hưởng thụ Niếp Duy Bình bỗng nhướng mày bất mãn hỏi: “Em là đang giặt quần áo sao? Không biết là làn da mềm mại này không chịu nổi chà đạp như vậy sao? Nhìn xem này, đều đỏ cả lên rồi!”

Được rồi…… Na Na vội vàng thổi thổi, đúng là không cẩn thận sức lực, không chỉ có đỏ một mảng lớn mà có nơi còn bị xước da bầm máu.

Na Na không hề tức giận vì bị sai sử mà còn thật sự lo lắng lực tay quá nhẹ sẽ làm cho Niếp Duy Bình không được thoải mái…… Dù sao đối với thân thể trần truồng của một người đàn ông trẻ tuổi ở trước mặt mình lại vừa sờ vừa chà thật sự rất dễ dàng lửa cháy đổ thêm dầu!

Na Na cũng không muốn bị hiểu lầm là có ý đồ bất lương vì thế mà bàn tay nhỏ nhắn lại càng dùng sức chà, không nghĩ tới…… Khí lực mạnh quá mức!

Phòng tắm là nơi hơi nước mông lung lượn lờ…… Thật sự rất dễ dàng làm cho người ta tâm sinh thoải mái.

Na Na vì muốn dời đi lực chú ý của bản thân mà vội vàng mở miệng tìm đề tài để nói.

“Bác sĩ Niếp trên người anh sao lại bị thương như thế?”

Niếp Duy Bình mất hứng mở mắt ra, thật sự là muốn hồ đồ thế nào là hồ đồ thế đó mà, trừng mắt nhìn cô bày ra bộ dạng vân đạm phong khinh thản nhiên trả lời: “Không có gì, mấy ngày hôm trước ở trên đường gặp cướp, cùng kẻ đó đánh một trận.”

Thỏ ngốc thuần lương thiên chân vôi mở to mắt, vẻ mặt sùng bái tán thưởng: “Không nghĩ tới bác sĩ Niếp cũng có nhiệt huyết anh dũng như thế……”

Niếp Duy Bình chậm rãi nhăn mi, chậm rãi lặp lại: “…… Không nghĩ tới?”

Na Na tươi cười cứng đờ, cười gượng nói: “Không không không, anh bình thường cũng thực anh dũng! Chỉ là…… Em vẫn cảm thấy bác sĩ Niếp anh rất lạnh lùng cơ trí, am hiểu lý trí, không nghĩ tới cũng sẽ gặp chuyện bất bình nhiệt huyết dâng trào mà rút đao……”

Niếp Duy Bình thoáng vừa lòng, nhắm mắt lại nâng chân lên, hừ hừ ra mệnh lệnh nói: “Phía dưới cũng chà xát qua đi!”

Na Na: “……”

Na Na khóc không ra nước mắt, bác sĩ Niếp anh dám nâng chân chân như thế sao? Cái thứ như ẩn như hiện…… Thật sự không biết là quá phóng túng sao!

Na Na nội tâm giao chiến hồi lâu chỉ là không có hạ thủ, vứt tắm khăn đứng lên bối rối nói: “Em, em nên đi đón tiểu Viễn, sắc trời đã khuya Mao Đan cũng phải ngủ……”

Nói xong không đợi Niếp Duy Bình mở miệng, vội bỏ chạy lấy người.

Niếp Duy Bình bị khăn tắm ướt ném thẳng vào mặt, lau mặt rồi nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thằng oắt con sẽ phá hư chuyện tốt của mình!”

Ở bệnh viện bạn nhỏ Na Viễn thật sự là đang nằm trong họng súng, cái mông béo lắc lư nằm úp sấp trên giường mà vẽ, bút sáp mầu dây ra cả ga giường, may mắn giường này không phải là của Mao Đan, bằng không phỏng chừng mặt cô ấy đã tái xanh rồi.

Phải biết rằng, nơi này không có chỗ để giặt giũ, ga giường và vỏ chăn tất cả đều phải ra quán để giặt rồi còn phải mang lên mái nhà phơi nắng, miễn bàn tốn nhiều sức thế nào!

Tiểu tử kia vẽ mấy linh tinh mấy thứ liền có chút buồn ngủ.

“Dì Mao, cô út vì sao còn chưa tới đón cháu?”

“Gọi ta là chị!” Mao Đan ngáp một cái: “Bảo bối ngoan, cô út của em còn phải lo cho ba em, rất nhanh sẽ tới thôi!”

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo liền xuát hiện, Na Na mở cửa tiến vào mới vừa đi đến bên giường, bạn nhỏ Na Viễn đã phấn khởi từ trên giường quấn lấy cô.

Na Na luống cuống tay chân đỡ bé, bị ép tới hô hấp cũng cứng lại, cánh tay vừa chua xót lại vừa đau, cắn răng đắn đo sức nặng trong lòng nói: “Tiểu Viễn, cháu lại béo hơn, cô về sau buổi tối không thể cho cháu ăn quà vặt !”

Tiểu tử kia hừ một tiếng, bất mãn chu mỏ, quyệt miệng rầu rĩ phản bác: “Co út xấu xa! Người ta mới không có béo ~ là đáng yêu nha ~”

“Ừa là cháu đáng yêu a!” Na Na thả bé lại trên giường, ngồi xổm xuống đi giày cho bé: “Đi thôi, Dì Mao của cháu đã buồn ngủ rồi, chào dì ấy đi!”

Mao Đan rút trừu khóe miệng, tức giận kháng nghị: “Là chị! Chị!”

Thịt viên nhỏ nhảy xuống cười hì hì phất tay nói: “Mao ~ a ~ di ~ Gặp lại kiến!”

Mao Đan giận dữ, tiểu tử kia liền cười xấu xa chạy trốn.

“Giải phẫu thế nào?” Mao Đan quan tâm hỏi: “Anh cậu tỉnh chưa?”

“Bác sĩ Niếp nói rất thành công, sau bốn mươi tám giờ có thể tỉnh lại sẽ không có vấn đề gì lớn!”

Na Na đau đầu đem đồ đạc trên giường dọn sạch, cất dọn một chút đồ rồi cầm túi xách của Na Viễn, nói với Mao Đan: “Hôm nay đã làm phiền cậu, cảm ơn nhé! Cậu cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, gặp lại!”

Mao Đan gật gật đầu: “Ân, trên đường cẩn thận một chút, cậu trở về cũng đi ngủ sớm một chút đi!”

Na Na lôi kéo tiểu Viễn về nhà, Niếp Duy Bình chờ không kịp đã sớm nằm ở trên giường ngủ như bất tỉnh.

Na Na dắt nhóc con ra nhà tắm bên ngoài tắm rửa cho bé xong, vỗ mông bé bảo bé nhỏ miệng rồi lặng lẽ trở về phòng đi ngủ.

Bạn nhỏ Na Viễn lúc đầu còn ngoan ngoãn gật đầu, ra cửa đi mũi chân, lập tức hướng tới phòng Niếp Duy Bình mà đi.

Niếp Duy Bình ngâm nước ấm mệt mỏi toàn thân như được giãn mở, toàn thân càng thêm vô lực lung tung lau khô người ngay cả quần áo cũng đều lười mặc, buồn ngủ mà bổ nhào lên trên giường mắt nhất liền nặng nề ngủ.

Na Viễn bước chân cố sức nhẹ nhàng lên giường, sau đó kinh ngạc phát hiện chú ngủ mà trống trơn, nhất thời cái miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ o, trừng lớn mắt tò mò đánh giá hắn.

Tiểu tử kia nhất thời hưng phấn hét lên một tiếng, tay béo hướng thẳng đến cái thứ đang ngủ say giữa hai chân hắn mà nhéo, không biết nặng biết nhẹ mà dùng sức túm chặt, Niếp Duy Bình như bị điện giật ngồi dậy vẻ mặt sợ hãi đau đớn.

“A –”

Na Na sợ tới mức vội vàng đẩy cửa tiến vào, khẩn trương liên thanh hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy……”

Na Na nhất thời đơ ngay tại chỗ, bộ dạng như bị sét đánh sau đó quýnh quáng trừng mắt trước một màn quỷ dị này.

Bạn nhỏ Na Viễn thuần lương chớp mắt bộ dạng như bị kinh hách sau đó cười hì hì nói: “Cô út mau đến xem nha ~ Anh bạn nhỏ của chú vừa đen vừa xấu nha

Na Na: “……”

Mệnh tử bị nhéo khiến Niếp Duy Bình toát mồ hôi, hai mắt phun hỏa trừng bé, bàn chân to co ra rụt lại, đem thịt viên tròn không biết tốt xấu ngã chổng vó.

Cuối cùng cũng giải cứu được bảo bối đệ đệ, Niếp Duy Bình đen mặt, động tác máy móc cuốn tròn chắn lại.

Tiểu tử kia lắc lắc thân mình ngồi xuống, đối với hành động vừa rồi cũng không để ý chỉ nghịch nghịch cục thịt nhỏ giữa hai chân mình, ngây ngô nói: “Dì Mao nói, anh bạn nhỏ vừa xấu vừa lớn sẽ là tiểu công còn nhỏ nhắn đáng yêu sẽ là tiểu thụ ~ anh bạn nhỏ của tiểu Viễn so với của chú nhỏ nhắn đáng yêu hơn ~ tiểu Viễn là tiểu thụ! Đúng hay không cô út?”

Na Na: “……”

Na Na khóc không ra nước mắt, giận dữ quát: “Mao Đan chết tiệt! Tớ muốn giết cậu!”

Niếp Duy Bình lạnh lùng cười: “Đã sớm bảo là tiến hành giáo dục giới tính cho nó! Xem đi, giai đoạn này đã bắt đầu tìm tòi rồi sẽ ảnh hưởng tâm sinh lý đứa nhỏ sau này! Về sau nó có biến thái thì em sẽ phải hối hận !”

Na Na bị hù dọa hoang mang không ngừng hỏi: “Sao, làm sao bây giờ?”

Niếp Duy Bình đem thịt viên nhỏ kéo lại gần, âm thanh nhẹ nhàng mà giáo dục: “Ngoan ngoãn nhớ kỹ lời nói của chú! Làm người phải biết thẹn thùng, đàn ông không thể dựa vào cái thứ này để phân loại……”

Bạn nhỏ Na Viễn nghe một loạt từ khó hiểu mà bối rối choáng váng, căn bản không hiểu thuyết giáo này của người lớn, trừng mắt nhìn lại cảm thấy không khí không đúng liền thành thành thật thật gật đầu nói: “Cháu nhớ kỹ ~”

Niếp Duy Bình ném bé cho thỏ ngốc rồi ngáp một cái: “Nhìn thấy chưa? Giáo dục giới tinh cần chính xác hợp lý thì là ổn thôi!”

Na Na yên lặng đem thịt viên nhỏ nhét vào trong ổ chăn, bản thân cũng nằm xuống, vươn tay tắt đèn không nói chuyện.

An tĩnh trong chốc lát, Niếp Duy Bình không kiên nhẫn xoay người, hàm hàm hồ hồ than thở câu gì đó rồi đem Na Na ôm vào trong lòng, tứ chi chặt chẽ cuốn lấy ôm thân mình nhuyễn ngọc ôn hương, rốt cục cảm thấy mỹ mãn nặng nề ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.