Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 3: Chương 3: Lại Kết Thù




Niếp Duy Bình cảm thấy gần đây mọi chuyện không thuận, cả ngày nay hắn đều không hay ho đến cực điểm, buổi chiều tham dự khám giải phẫu gấp, phẫu thuật hơn hai giờ mà vẫn không thể thành công, người nhà bệnh nhân đuổi theo hắn kiệt sức khóc cầu, mặc kệ nói như thế nào cũng không tin người đã không còn.

Tiểu tử hai mươi tuổi, mới trưởng thành, lại bởi vì tai nạn xe cộ mà bị trấn thương sọ não, điều này làm cho cha mẹ hắn xác nhận như thế nào?

Niếp Duy Bình tâm tình kém đến cực điểm, còn phải nhẫn nại đi viết chứng minh tử vong, các loại báo cáo thập phần rườm rà, toàn bộ làm xong tốt thì lại bị phòng cấp cứu kêu đi phân tích trường hợp tử vong, sau khi kết thúc đã gần tới giờ tan tầm.

Niếp Duy Bình muốn đi uống hai chén để thả lỏng, lại nghĩ sau khi uống rượu không thể lái xe, vừa lúc quán bar cách không xa, xe đã bị hắn để tại bệnh viện, liền từ cửa sau đi ra con đường gần đó, không nghĩ tới cư nhiên họa trời giáng, một cây gậy tre rơi bổ vào đầu hắn, đau đến mức nước mắt hắn đều nhanh chảy ra !

May mắn cũng không có đập trúng mặt, bằng không ngày mai bị người ta nhìn thấy, chẳng phải bị toàn viện chê cười!

Na Na nhìn thấy là hắn liền lùi đầu về sau, Mao Đan nhìn thấy vẻ mặt cô vặn vẹo, không khỏi quá sợ hãi: “Sẽ không đen đủi như vậy đi, thực sự là tai nạn chết người ?”

Na Na vẻ mặt cầu xin thấp giọng ai kêu: “Xong đời, thật là tai nạn chết người! Tớ đã bẻ gãy đóa hoa duy nhất của tổng viện!”

Mao Đan đột nhiên nghe nói đến người đó là đóa hoa sen trắng trong lòng mình, trên mặt đầu tiên là giận dữ, ngay sau đó như là nghĩ đến cái gì,ánh mắt đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt tươi cười quỷ dị, kinh hỉ ngó ra bên ngoài cửa sổ, nửa thân mình đều muốn đu ngoài cửa sổ.

Người đàn ông chật vật ngồi ôm đầu phía dưới chính là Niếp Duy Bình!

Không hổ là đóa sen trắng thánh khiết bác sĩ Niếp, ngay cả tư thế ngồi xổm cũng đều phá lệ động lòng người……

Na Na bi tráng kêu lên: “Chíp bông, tớ……”

Nói còn chưa nói hết, đã bị Mao Đan không kiên nhẫn một cước đá văng.

Mao Đan nhanh chóng ấn đầu cô xuống, nửa ngồi bình tĩnh đối diện tầm mắt của cô, ngữ khí nghiêm túc nói: “Nghe, nói là tớ làm rơi, không được phép để lộ ra nửa điểm dấu vết!”

Nói xong, liền như một trận gió xông ra ngoài.

Na Na đầu đầy mờ mịt, tránh ở sau bức màn vụng trộm ngó ra bên ngoài xem xét, liền thấy Mao Đan vui vẻ chạy tới bên người Niếp Duy Bình.

Na Na nhất thời lòng tràn đầy cảm động, dùng bức màn lau nước mắt lưng tròng.

Thời khắc mấu chốt vì bằng hữu mà nhận hai đao……

Đây mới là thật tình, đủ nghĩa khí a!

Đừng nhìn Mao Đan ngày thường vô tâm vô phế, lúc hoạn nạn thật đúng là toát ra không ít tình ý!

Khoa giải phẫu thần kinh giải phẫu cần lực chú ý tập trung cao độ, không chấp nhận được nửa điểm sai lầm, bằng không có thể gây cho bệnh nhân tai họa lớn vĩnh viễn không thể bù lại.

Cho nên một ngày giải phẫu căng thẳng, Niếp Duy Bình đầu óc mỏi mệt đến cực điểm, bị một gậy bất ngờ như vậy nên không kịp phòng, nhất thời hoa mắt chóng mặt,một hồi lâu cũng không đứng lên được.

Niếp Duy Bình ngồi một lát mới ổn định lại, vừa muốn đứng lên liền cảm thấy một trận gió quất đến trước mặt mình.

Hắn không thói quen bị người khác ngưỡng mộ, chậm rãi đứng thẳng mới đạm mạc nhìn về phía đối phương.

Mao Đan mặt mang xuân phong,lòng tràn đầy kích động, chạy xuống đến nơi khuôn mặt cũng đã trở nên thẹn thùng đỏ ửng, chớp ánh mắt ra vẻ kinh hoàng mở miệng: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, thời điểm đang thu quần áo tay bị trượt…… Thật sự là thật có lỗi, có làm anh bị thương hay không?”

Niếp Duy Bình mắt lạnh nhìn đối phương đang cúi đầu tạ lỗi, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ công trào phúng.

Hành động kém như vậy còn dám đi ra khoe khoang, thực nghĩ là hắn không có đầu óc?

Tuy rằng người đối diện vẻ mặt xin lỗi, nhưng trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn, ánh mắt này hắn rất quen thuộc,giống như là tầng tầng lớp lớp hoa đào nở rộ, một đóa tiếp một đóa,chìm chết người ta trong phấn hồng.

Càng giống như là……Con cẩu đói bụng rất lâu, chợt vừa nhìn thấy thịt nhiều xương ngon, hận không thể lập tức lao lên ôm lấy cắn xé!

Tốt lắm, vật tiêu khiển chủ động đưa đến cửa, xem ra đêm nay có thể tiết kiệm tiền thưởng đây!

Niếp Duy Bình nghẹn một bụng hỏa rốt cục có cơ hội phát tiết, ánh sang lạnh sau thấu kính chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một ý cười không tốt.

“Không có việc gì, tôi có thể thông cảm……”

Mao Đan máu toàn thân nhất thời sôi trào , ánh mắt say mê, tươi cười mộng ảo.

Bác sĩ Niếp thật ôn nhu thật hiền hoà a!

Niếp Duy Bình thản nhiên tiếp tục nói: “Loại người giống như cô từ thời điểm sinh ra đến chết đi não đều nhỏ, tôi đã thấy rất nhiều, tứ chi không phối hợp thì thôi! Trượt tay đã tính là cái gì, may mắn cô không trượt chân, bằng không với tải trọng này của cô mà rơi xuống…… Phỏng chừng có thể trực tiếp đè tôi bẹp thành mặt bằng!”

Niếp Duy Bình không chỉ có y thuật cao minh hạ dao tinh chuẩn, mắng người cũng chỉ cần một câu mà máu chảy đầm đìa.

Mao Đan trên mặt tươi cười cứng đờ, gương mặt vừa mới đỏ hồng ngượng ngùng lập tức liền rút sạch.

“Ha ha, anh thực hay nói giỡn……”

Niếp Duy Bình làm sao dễ dàng buông tha cô, nhíu mày nói: “A? Chẳng lẽ không phải là cô đã quên mang bộ não nhỏ bé đó, mà là thời điểm mẹ cô sinh chỉ để lại cuống rốn mà vứt thai nhi đi?”

Mao Đan giống như nghe được trong thân thể mình truyền ra âm thanh hò hét ầm ĩ.

Cô nàng não tàn mang theo tinh thần điên cuồng truy lùng bác sĩ Niếp, bị nói hai ba câu liền đổ vỡ!

Niếp Duy Bình liếc mắt nhìn cô một cái, cô gái nhỏ đã hoàn toàn vỡ mộng, cái biểu tình vặn vẹo kia làm cho tâm tình hắn sung sướng.

Niếp Duy Bình khí trong lồng ngực vừa thoát ra, khó được hiền lành cười cười, có chút hảo tâm trấn an nói: “Kỳ thật cô cũng không phải là đồ bỏ đi như vậy,ít nhất cô còn khống chế được chân a.”

Được rồi, Niếp Duy Bình lưỡi mang kịch độc “an ủi” cũng không quên mang người ta ra châm chọc.

Mặc cho ai bị lời nói ác độc như vậy đều chịu không được, huống chi là cô gái nhỏ xuân tâm tràn ra, làm sao thừa nhận được từ “Trọng tải” rất tốt này, bị người mình ngưỡng mộ dùng trên người chính mình?

Mao Đan muốn hỏng mất, bụm mặt một đường chạy thẳng về ký túc xá, phá cửa nhào vào trong lòng Na Na, bi phẫn lau nước mắt mắng: “Na na cậu nói dối, bác sĩ Niếp chính là một đóa hoa cực đại hung tàn, thực là ác nhân hoa!”

Na Na kinh hãi, đẩy cô ra thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Bác sĩ Niếp có phải làm khó cậu hay không?”

Đều do cô không tốt, biết rõ bác sĩ Niếp tính tình không tốt lắm còn để cho bạn tốt thay mình gánh tội. Nếu như không là vì nàng, Mao Đan như thế nào bị đả kích thành bộ dạng này!

Mao Đan cảm thấy thế giới này rất tiêu tàn, xem xem đây đều là bị Niếp Duy Bình làm cho vặn vẹo !

Lau nước mắt, Mao Đan đem mọi chuyện miêu tả lại, thương tâm muốn chết nức nở nói: “Như Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh gặp nhau…… bác sĩ Niếp lại cô phụ như vậy thì thế nào còn có thể diễn một hồi phong hoa tuyết nguyệt, một hồi diễm ngộ mất hồn đâu!”

Chuyện này phát triển ngoài phạm vi đoán trước, nguyên tưởng rằng cho dù không có sầu triền miên, ít nhất cũng nên mắt đi mày lại thông đồng mới đúng, ai ngờ đến vấp phải trắc trở còn chưa nói, lại bị oánh đến đầu rơi máu chảy!

Mao Đan bị mất mát thật lớn đả kích, lòng tràn đầy bi thương, phẫn hận cắn móng tay: “Thật sự là rất không hiểu phong tình !”

Na Na hung hăng đạp một cước, hoàn toàn hết chỗ nói rồi!

Cô hoàn toàn mất đi cảm động cùng áy náy!

Cô đã nói Mao Đan tâm không có yếu như vậy, nguyên lai là dụng tâm kín đáo a……

Na Na tức giận nói: “Cái này là cậu không chịu tin lời tứ nói. Đã sớm nói cho cậu hắn không phải đóa hoa sen trắng như vậy!”

Mao Đan hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, có chút bao che khuyết điểm nói: “Không cho nói bác sĩ Niếp không tốt!”

Na Na lại nhịn lại nhẫn, vẫn là không nhịn xuống được nhìn một cái xem thường.

Bất quá cô là một đứa trẻ phúc hậu, sẽ không tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, rút hai tờ giấy đưa cho bạn lau nước mắt, nghĩ nghĩ an ủi nói: “Đừng khổ sở, đây không phải vấn đề của cậu, đại khái…… Là vì cậu không nhẫn nại chờ được Tây Môn đại quan nhân chủ động tìm tới đây đi?”

Mao Đan thanh âm sụt sùi một chút, cẩn thận ngẫm lại cũng thấy đúng, cũng không phải bởi vì chính mình không đủ rụt rè sao!

Từ xưa đến nay, đàn ông không phải đều thích giả dạng đóa sen trắng dối trá sao? Cô vội vàng khẩn thiết như vậy chẳng phải là tự hạ giá trị con người mình?

Mao Đan trong lòng được an ủi rất nhiều, nhất thời bất mãn trừng mắt nhìn cô oán giận: “Cậu như thế nào lại tiền trảm hậu tấu như vậy? Thật là, một chút đều không có giống Vương bà khôn khéo thông minh!”

Na Na khinh thường bĩu môi, cô so với Vương bà không biết khôn khéo bao nhiêu lần!

Vương bà cuối cùng là bị chém đầu, cô mới mặc kệ loại giao dịch tự chịu diệt vong tổn hại da thịt này!

Na Na xem Mao Đan đã không có việc gì, không khỏi nhớ tới chuyện thập phần trọng yếu.

“Đúng rồi, gậy móc đâu?”

Mao Đan không để ý chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Phỏng chừng còn ở phía dưới a.”

“Tớ còn chưa thu xong quần áo đâu!”

“Tìm về thôi nếu không lại phải mua cái mới!”

Na Na nhận mệnh thở dài, thành thật chủ động đi xuống lầu tìm lại. Bên dưới không có một bóng người,gậy móc đã bị gẫy làm hai đoạn bị tùy tay vứt bỏ ở ven đường,chắc là trong cơn giận dữ của Niếp Duy Bình trở thành vật hi sinh!

Na Na có tính cần kiệm,gậy móc tuy không đáng giá bao nhiêu,nhưng vừa mua được vài ngày,liền như vậy bị người ta hủy đi,không khỏi có chút đau lòng.

Na Na đem gậy móc nhặt lên, chuẩn bị cầm về dùng băng dính buộc lại mà dùng, sờ sờ chỗ gẫy, nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Thật sự là phá hoại mà!”

Na Na lòng tràn đầy bất mãn ánh mắt đều dừng lại trên vật hi sinh gậy móc,căn bản không biết, bộ dáng keo kiệt này đều rơi vào trong mắt Niếp Duy Bình một chút cũng không xót.

Niếp Duy Bình đã từ cửa sau đi ra ngoài thật xa, mới đột nhiên nhớ tới, nếu đã không còn muốn chuẩn bị đi uống hai chén, làm chi còn làm điều thừa đi đường xa như vậy về nhà?

Niếp Duy Bình lại quay lại, liếc mắt một cái liền thấy Na Na quyệt mông nhặt lên gậy móc, còn có đau lòng lấy giấy xoa xoa mặt trên dính bụi.

Niếp Duy Bình trong lòng đột nhiên bùng lên ngọn lửa, ánh tịch dương nhu hòa không vì hắn mà nhiễm nửa phần lo lắng, thấu kính lóe ra hào quang sắc lạnh, như phía chân trời hắc ám lóe ra một tia chớp nhỏ, dưới ánh tà dương như máu liền làm nổi bật lên, tăng thêm hàn khí âm lãnh dày đặc, mưa gầm gió gào mà đến……

Tốt, nguyên lai không phải thủ đoạn vô tình cố ý nhỏ của cô gái tư xuân kia, mà là âm mưu,hành động ngấm ngầm ra tay. Đây rõ là một âm mưu báo thù!

Niếp Duy Bình chỉ cảm thấy hờn dỗi tích tụ ở ngực toàn bộ nổ tung, hắn còn không có xuất thủ trả thù đâu, hellokitty mà lại dám cưỡi ở trên đầu lão hổ!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vùng thành thị duyên hải có phải hay không ánh mặt trời đều như vậy? Giữa trưa xuất môn đi làm, dự báo thời tiết nói cực nóng 35 độ, bị thái dương phơi nắng, nhất thời cảm thấy làn da như bị lửa thiêu, so với dĩ vãng 38,9 độ thời tiết này còn giống hỏa lò hơn! Muốn làm năm tam phục thiên giữa trưa đi ra ngoài phơi nắng trở về, trên cánh tay, tóc gáy cùng bị lửa thiêu giống nhau…… Lệ chảy,mặt trời ở bờ biển là có nhiều nắng phơi nhất a! Lăn lộn cầu bao dưỡng, cầu hoa hoa ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.