Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 64: Chương 64: Phiên ngoại 1: phát triển tiếp theo




Na Húc vừa mới tỉnh dậy lại ở trong tiếng gào khóc mà tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Niếp Duy Bình bị cô làm hoảng sợ, vội vàng lấy tay che miệng cô lại, đen mặt thì thầm lên án: “Im lặng! Đã hơn nửa đêm, anh thấy anh vợ là bị em dọa sợ mà hôn mê tiếp đấy!”

Na Na nghe thấy thế liền ngừng khóc, trừng đôi mắt ngập nước tỏ vẻ khẩn trương, lay tay cánh tay hắn cẩn thận hỏi: “Mau nhìn xem anh em thế nào?”

Niếp Duy Bình kiểm tra đơn giản một chút, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra bình tĩnh nói: “Anh vợ hôn mê đã lâu, cơ thể còn rất yếu…Nhưng mà có thể tỉnh lại chắc hắn sẽ không có vấn đề gì lớn!”

Na Na cầm lấy tay hắn, đem mặt chôn trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, không tiếng động mà rơi lệ, nước mắt cứ thế tuôn trào làm cho Niếp Duy Bình đau lòng từng hồi từng hồi.

Na Na khóc đến không kềm chế được, bả vai run rẩy nhưng vẫn gắt gao cắn chặt môi không phát ra âm thanh.

Niếp Duy Bình nâng tay kia lên, đau lòng vuốt tóc của cô rồi nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nói: “Tốt lắm, tốt lắm, người đã không có việc gì, em còn khóc cái gì!”

Niếp Duy Bình không được tự nhiên nói hai câu lại cố ý trêu đùa: “Xem đi, anh đã nói là xung hỉ có ích mà! Có đôi khi em không thể không tin vào những điều kì lạ khó có thể giải thích được, tuy chúng chưa được khoa học chứng minh nhưng lại là một loại hy vọng mà đôi khi lại có tác dụng rất kỳ diệu!”

Niếp Duy Bình cười cười, nâng cằm của cô lên, bàn tay to lau đi nước mắt trên mặt cô, trêu trọc nói: “Không bằng chúng ta lại tiếp tục? Có khả năng anh vợ vì bị kích thích mà nhanh chóng tỉnh lại!”

Na Na rốt cục nín khóc mỉm cười, nắm tay đánh hắn một cái, khục khịt mắng: “Lưu manh!”

Na Hác thật sự đã tỉnh lại.

Tuy rằng người còn rất yếu, thời gian tỉnh táo lại mỗi ngày đều rất ít, cố gắng nói được mấy câu lại liền ngủ tiếp, nhưng hắn ngày càng chuyển biến tốt hơn.

Người vui vẻ nhất không ai khác chính là kẻ đầy kiêu ngạo bạn nhỏ Na Viễn!

Tiểu tử kia tin rằng tình yêu của nó đã làm cho ba nó tỉnh lại, cảm thấy vui vẻ phấn khích không ngừng vì bản thân đã không hề lãng phí nhiều nước miếng như vậy.

Đợi đến lúc miệng vết thương ổn định, Na Hác cũng đã có thể ngồi dựa vào giường tán gẫu.

Niếp Duy An cũng đến thăm vài lần, trái tim Na Hác sau ca phẫu thuật bị ảnh hương một chút nhưng nếu từ từ chữa trị sau này cũng không để lại di chứng gì quá lớn.

Na Hác vừa tỉnh, thịt viên nhỏ liền ôm lấy cha mà kể lể!

Không phải nói cô út đối với bé không tốt, chỉ là luôn có một ông chú xấu xa, lòng dạ hẹp hòi theo sát bên cạnh lúc nào cũng như hổ rình mồi, tiểu tử kia nghẹn uất đã lâu, lúc này lại có chỗ dựa vững chắc liền rất hãnh diện!

Na Viễn đang cầm cái bát nhựa in hình hoạt hình, bàn tay run run giơ cái muỗng nhỏ bón cơm cho ba ba, một thìa đồ ăn vừa giơ lên đã đổ ra ngoài hơn phân nửa, làm cho Na Hác dở khóc dở cười.

Na Hác cầm lấy thìa trên tay bé, tán dương: “Bảo bối thật giỏi quá! Đã biết bón cơm cho ba ba rồi! Ba ba muốn tự mình ăn, tiểu Viễn giúp ba ba bưng bát được chứ?”

Na Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy ba ba còn rất yếu koong thể cầm nổi bát nhưng cầm thìa hẳn là không có vấn đề gì, liền gật gật đầu đáp ứng.

Na Hác bị tổn thương đến đại não lại nằm quá lâu ở trên giường như vậy, nên toàn thân mềm nhũn không có khí lực, có thể ngồi dậy đã là rất tốt, hiện tại ngay cả việc cầm chén cơm cũng rất khó khăn. Na Hác tỉnh lại đã lâu như vậy, nhưng vẫn chưa gặp qua ba mẹ cùng vợ mình, tuy rằng Na Na cái gì cũng không nói nhưng trong lòng hắn đã hiểu tất cả.

Na Hác cảm thấy đu buồn chán nản nhưng một người đã từng dạo bước một vòng qua quỷ môn quan cũng khó tránh khỏi có rất nhiều sự thay đổi, cũng càng thêm hiểu được giá trị tốt đẹp của cuộc sống.

Huống chi…trên đời này còn có nhiều người quan tâm đến hắn, còn có nhiều người hắn không thể buông tay.

Tiểu tử kia hai chân ngắn ngủn, béo ú ngồi ở bên giường, miệng cắn táo, lâu lâu lại giơ lên cho ba bé cắn một miếng, cha con hòa thuận vui vẻ, trong phòng bệnh lâu lâu lại vang ra tiếng cười trong trẻo của trẻ nhỏ.

Đột kích đêm khuya!!!

Na Viễn rung đùi nói liên miên rằng Niếp Duy Bình đã hung ác thế nào thật sự là đáng khóc ròng a, thậm chí ngay cả việc đi WC cùng hắn cũng đều bị bé nói như đã phạm trọng tội, người khác không biết còn tưởng rằng Niếp Duy Bình đã làm cái gì quá quắt đến mức khiến bé phải căm hận như thế.

Na Hác thủy chung chỉ khẽ mỉm cười, cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ nhân lúc con ngừng nói, nhẹ nhàng “A” một tiếng, hoặc là thản nhiên hỏi một câu “còn có gì nữa không”, khơi gợi từng bước dẫn dứt con nhỏ kể lể không ngừng.

“…Ba là không biết…chú ấy thật sự rất đáng ghét! Luôn nói con béo, còn đặt cho con biệt danh! Ba ba, con rất béo sao, thật sự béo sao?”

Na Hác xoa xoa đầu bé, trợn tròn mắt nói dối: “Sao lại có thể? Tiểu Viễn đáng yêu lại rất soái nha, một năm không gặp thấy con đã cao hẳn lên!”

Tiểu tử kia vừa lòng gật gật đầu, cắn trái táo trong tay vừa ăn vừa nói tiếp: “Con cũng biết là như vậy mà, ở nhà trẻ, mỗi ngày đều có một bạn nữ đi theo con muốn con kết hôn cùng bận ấy nha!”

“Ah, vậy con có đáp ứng không?”

“Không.” Na Viễn lắc lắc đầu, buồn bực nói: “Nêu Nêu rất béo, không xinh đẹp!”

Na Hác: “…..”

Na Hác khóe miệng run rẩy, thật sự là không biết xấu hổ mà còn dám mắng người khác béo, hóa ra khi mình nằm ở trên giường bệnh cả năm trời đã làm cho con bị ủy khuất, lúc này vẫn còn cùng hắn kể lể rất nhiều chuyện nha!

Hai cha con trò chuyện suốt cả ngày, ăn xong cơm Na Na sẽ tới dọn dẹp bát dĩa.

“Anh, ăn no chưa?”

Na Hác gật gật đầu, cười nói: “Em nuôi anh sắp thành heo rồi! Được rồi, không cần vội vàng như thế, lại đây nói chuyện với anh!”

Na Na đem chén đĩa xếp gọn lại, rửa sạch tay rồi tới bên giường ngồi xuống: “Anh có chỗ nào cảm thấy không khỏe không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Không sao đâu!” Na Hác bất đắc dĩ cười nói: “Anh ngủ đã hơn một năm, xương cốt đều đã muốn mục rồi! Đừng lo lắng, cơ thể anh, anh biết mà…Nhưng thật ra hơn một năm nay, thật sự là vất vả cho em rồi!”

“Anh!” Na Na nghiêm mặt nói: “Thời gian qua vẫn là do anh chăm sóc em, khi đó có bao giờ anh cảm thấy vất vả đau, hiện tại em chăm sóc cho Tiểu Viễn, dù có gian nan hơn nữa em cũng sẽ không cảm thấy vất vả!”

Na Na sờ sờ đầu Tiểu Viễn, mỉm cười nói: “Chúng ta là người một nhà, bé cũng là cháu của em! Anh, anh trăm ngàn lần đừng cảm thấy đã liên lụy em…”

Na Hác nhìn cô, ánh mắt ôn hòa như nước, tình cảm đối với em gái trước sau vẫn như một, vẫn là muốn yêu thương bảo hộ.

Na Hác nhéo nhéo mặt cô, cảm thán nói: “Lúc anh hôn mê, vẫn nghe thấy tiếng em khóc, khóc đến mức anh thấy thật phiền…Anh vừa đi một chút, em liền cứ ô ô mà gào khóc, anh thấy em khổ sở thì chịu không nổi nên không còn biện pháp anh chỉ đành phải quay trở lại!”

Na Hác nhìn cô ôn nhu nói: “Anh nghe em khóc nên mới tỉnh lại, anh sợ em bị người khác khi dễ, làm thế nào cũng không thể ngủ tiếp được!”

Na Na đôi mắt đỏ lên, nước mắt lại lăn dài.

Na Hác cười khẽ ra tiếng, vỗ vỗ đầu của cô nói: “Được rồi, anh không phải là đã không có việc gì rồi sao? Đúng rồi, anh biết bác sĩ Niếp là người đã cứu mạng anh, anh vẫn còn chưa chính thức cảm ơn cậu ấy thật tốt!”

Na Na sắc mặt chợt đỏ, không biết là bởi vì ở trước mặt anh trai lại cùng Niếp Duy Bình thân thiết nên thẹn thùng hay là bởi vì hai chữ “ cảm ơn” kia làm cho cô không được tự nhiên.

“Ah, có cái gì đâu mà!”

Na Na đỏ mặt nhìn chung quanh, chỉ là ngượng ngùng không dám nhìn hắn.

Na Hác nhẹ cười nói: “Tại sao, Tiểu Viễn đã nói rất nhiều chuyện với anh! Ai, con gái hướng ngoại a, có nhà chồng là đã quên nhà mẹ đẻ…”

“Anh…” Na Na giận dữ trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi làm nũng: “Anh trai, anh lại giễu cợt em! Bác sĩ Niếp…Ừm, em cùng anh ấy hiện đang ở chung…”

Na Hác ánh mắt khẽ nhúc nhích, sắc mặt tĩnh lặng hỏi: “Sao? Em đây là thay anh lấy thân báo đáp?”

“Không phải!” Na Na vội giải thích: “Trước khi anh giải phẩu, bọn em đã ở cùng nhau…”

“Nhưng sao anh lại nghe nói là….” Na Hác chắm chú quan sát cô, thản nhiên mở miệng: “Hắn tính tình không tốt như thế nào? Mỗi ngày không chỉ có khi dễ em, còn dám đem em cùng Tiểu Viễn đuổi ra khỏi nhà?”

Na Na: “…”

Na Na vụng trộm liếc mắt nhìn tiểu tử kia, khẽ trợn mắt một cái, xú tiểu tử, dám nói xấu sau lưng!

“Đó là hiểu nhầm!”

“Cho dù có hiểu lầm lớn thế nào cũng không thể đối xử với phụ nữ và trẻ nhỏ như thế!” Na Hác cũng không nói nhiều, có đôi khi nói nhiều quá lại hỏng chuyện, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ nói: “Em cũng quá mềm yếu đi, đàn ông hư hỏng cũng là do phụ nữ nhân chìu thành hư!”

Na Na cúi đầu, một câu cũng không phản bác được.

Niếp Duy Bình sau khi hội chuẩn xong thì trở lại phòng, nhìn một vòng không thấy người, biết chính xác là lại đến phòng bệnh của anh vợ.

Đẩy cửa, quả nhiên, một nhà ba người đang cười cười nói nói, không nói cũng biết là náo nhiệt đến nhường nào!

Niếp Duy Bình nhất thời cảm thấy thật ai oán, từ lúc làm phẫu thuật cho anh vợ đến nay thỏ ngốc liền hoàn toàn ném hắn ra khỏi đầu..

Hiện tại thì sao, anh vợ đã tỉnh, thỏ ngốc không chỉ một lòng nhào đến bên người anh vợ mà thậm chí cả nhóc béo cũng không có lương tâm bám dính lấy ba nó không buông!

Rốt cuộc vẫn là ba nha, là người thân thiết hơn á…

Niếp Duy Bình trong lòng chỉ có thể thở dài, uổng công hắn tận tâm đem tên nhóc con láu cá này nuôi dưỡng đến mập mạp, chỉ chớp mắt, thấy ba nó ở trước mặt liền ném hắn sang một bên.

Tiểu tử kia miệng cũng không chịu nhàn rỗi, trong tay cầm chùm nho mọng nước, tự mình ăn một trái còn không quên đút vào miệng ba bé một trái.

Niếp Duy Bình ghen tị nha, nhìn một màn ấm áp trong phòng thật con mẹ nó, thấy sói hiền là muốn ăn hiếp à!

Trước kia khi ba nó chưa tỉnh còn ôm ngủ, hóa ra chỉ là lừa đảo a! Tại sao chưa từng thấy nó nịnh nọt, hiếu thuận, đút cho hắn ăn cái gì a?

Rõ ràng hắn cũng rất thích ăn nho đấy thôi!

“Bác sĩ Niếp đến đó à?” Na Hác ánh mắt vừa chuyển, vẻ mặt cười thân thiết, tiếp đón: “Bác sĩ Niếp cuộc sống bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến đây xem tôi, thật sự làm cho tôi thấy ngại quá!”

Không có việc gì lại chạy đến đây, đừng nghĩ là tôi không biết suy nghĩ của cậu!

Niếp Duy Bình mặt mày đứng đắn, nghiêm túc nói: “Đừng khách sáo, anh là bệnh nhân của tôi, là do tôi đề xuất làm giải phẫu, hơn hai mươi mấy giờ phẫu thuật, những gì có thể làm tôi đều đã cố gắng hết sức!”

Biết điều một chút thì sẽ hiểu được thế nào là uống của người một giọt nước thì phải ghi ân báo đáp cả đời, mau đem người phụ nữ cùng đứa nhỏ trả lại cho tôi đi!

Na Hác khẽ nhíu mày, thản nhiên cười nói: “Bác sĩ Niếp là muốn tôi phải đền đáp?”

Ngữ khí mang theo sự thản nhiên trêu chọc, làm cho người ta nghe không ra nửa điểm trào phúng, giống như là thật sự đùa cợt bình thường.

Niếp Duy Bình nhanh chóng bày ra một sắc mặt nghiêm túc, đứng đắn nói: “Chức nghiệp của người bác sĩ là cứu sống người, đây đều là việc tôi nên làm, nào dám mong báo đáp gì!”

Na Hác vừa lòng cười rộ lên: “Bác sĩ Niếp thật là không biết nói đùa, ai, người làm Bác sĩ nào cũng vậy thì thật là chẳng có chút hài hước nào sao?”.

Na Na bị hỏi sửng sốt, ha ha ngây ngô cười lên.

Niếp Duy Bình sắc mặt có chút khó coi, khụ một tiếng nói: “Na Na, giường bệnh số 36 nhiệt độ cơ thể hình như hơi cao, em tới giúp hắn xem một chút đi.”

Na Na còn chưa có trả lời, tiểu tử kia liền mất hứng, quệt miệng bất mãn than thở: “Cô út đã tan tầm nha…”

Vừa mới có người cùng bé chơi trò ghép chữ nên Na Viễn rất không vui vẻ khi bị người khác giữa đường phá rối.

Niếp Duy Bình mặt đen hoàn toàn, hai mắt lạnh lùng quét về phía tên kỳ đà béo mập kia, trong lòng lại cảm thấy thật thê lương.

Thật sự là….Có cha ruột quên chú mà!

Niếp Duy Bình ánh mắt đầy vẻ ghen tị nhìn bọn họ, Na Hác thần sắc sung sướng dựa vào đầu giường, con trai nhỏ ở bên cạnh hắn thật biết nhu thuận hiếu thảo, thỏ ngốc lại thân thiết ở bên giường hỏi đông hỏi tây…Không hổ là người một nhà a, không khí hoà hợp không có chỗ cho hắn chen vào!

Niếp Duy Bình trái tim băng giá xoay người đi, dáng vẻ cô đơn nói: “Thật có lỗi, tôi quên…Mấy người cứ tiếp tục đi, không quấy rầy!”

Nói xong liền thê lương vô hạn rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại chiếc bóng cô đơn lẻ loi đáng thương.

Na Hác nhíu mày, ánh mắt toát ra tia đắc ý không dễ phát hiện.

Đừng tưởng hắn nhắm hai mắt là cái gì cũng không biết!

Cho ngươi chừa cái tật mở miệng là đả thương người!

Cho ngươi chừa cái tội dám nhéo mặt ta!

Lại còn dám bắt cóc em gái đáng yêu nhà ta!

Na Na ngồi một lát lại cảm thấy rất bất an khó chịu liền đứng lên, ấp úng nói: “Anh, em ra ngoài một chút…”

Na Hác làm bộ như mình cái gì cũng không biết, tỏ vẻ như không có chuyện gì cười nói: “Đi đi! Bắt em ở cùng anh quả thật là làm khó cho em, ở bệnh viện thật đúng là buồn chết người, ngay cả anh cũng cảm thấy sắp chịu không nổi!”

Na Na vội vàng xua tay nói: “Không, em không ngại buồn! Anh, em sẽ trở lại ngay thôi!”

“Ừ, đi đi!”

Na Na bưng tách cà phê, lặng lẽ đẩy cửa phòng trực ban, quả nhiên bác sĩ Niếp đang ngồi ở bên trong.

Niếp Duy Bình cái gì cũng không làm, cứ ngơ ngác ngồi ở trên ghế, vẻ mặt mang theo sự cô đơn rõ ràng, còn có chút ưu thương khó tả.

Na Na nở nụ cười, đem tách cà phê đặt lên bàn: “Bác sĩ Niếp, anh làm sao vậy? Có phải mệt mỏi quá rồi không…”

Niếp Duy Bình lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài.

Na Na trong lòng ẩn ẩn hiểu được cảm xúc của hắn, ôn nhu ôm cổ hắn, không tiếng động an ủi hắn.

Qua thật lâu, Niếp Duy Bình mới mở miệng, ngữ khí mang theo sự ghen tuông khó dấu.

“Thằng nhóc đó chưa từng hôn anh…”

Na Na trong lòng cảm thấy mềm mại, ê ẩm lại ngọt ngào, có một loại hạnh phúc xúc động đến muốn khóc.

Niếp Duy Bình thật sự xem Tiểu Viễn là con của mình, nên hiện tại mới có loại thương cảm này.

Tuy rằng hắn thường ngày không nói ra lại thường xuyên cố ý trêu chọc cậu nhóc buồn bực tức giận, nhưng trên thực tế, Niếp Duy Bình là thật lòng thương bé, đau bé đến tận xương tuỷ!

Nhưng đâu có biện pháp nào khác!

Hắn đối với Tiểu Viễn cho dù tốt đến thế nào thì cũng không có biện pháp thay thế được địa vị người cha trong lòng nó.

Niếp Duy Bình giật mình, có cảm giác bị người khác cướp mất cốt nhục của mình, biết rõ ý tưởng này là không đúng, nhưng cũng không thể khống chế không ghen tị, cô đơn được.

Na Na trấn an, ôm đầu hắn sát vào trong lòng mình, lúc sau ôn nhu kéo giãn khoảng cách một chút nhìn thẳng vào mắt hắn giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định: “Đừng buồn nha, Tiểu Viễn chính là đã lâu không được gặp anh hai cho nên mới có vẻ bám dính…Nó cũng không phải đứa nhỏ không có lương tâm, anh đối với nó tốt, nó trong lòng đều nhớ kỹ!”

Niếp Duy Bình không nói, nhớ tới anh vợ mấy ngày nay luôn làm khó dễ mình, không khỏi càng thêm phiền muộn.

Na Na cắn môi, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “…Hơn nữa, chúng ta còn có thể có đứa con của mình, anh thích trẻ con như vậy, em nguyện ý sinh thêm vài đứa…”

Niếp Duy Bình toàn thân cứng đờ, ngây ngô không biết nên nói cái gì.

Na Na đột nhiên bật cười thành tiếng, giống như con mèo nhỏ cọ cọ gương mặt lên tóc hẳn, dùng ngữ khí vô cùng vui vẻ mà nói ra suy nghĩ: “Em thích anh, nguyện ý sinh con trai con gái cho anh…Em biết anh cũng thích em!”

Niếp Duy Bình lỗ tai hơi hơi phiếm hồng, không được tự nhiên hừ một tiếng nói: “Quá kiêu ngạo! Anh mới không thích em, thỏ ngốc vụng về!”

“Anh thích em!” Na Na lơ đễnh cười rộ lên, khẳng định nói: “Em biết anh là thích em!”

“Anh không thích em!”

“Nga, được rồi…” Na Na giống như vỗ về trẻ nhỏ, nói với hắn: “Anh nói không thích thì sẽ không thích đi, em thích anh là được rồi!”

Sự buồn bực trong lòng Niếp Duy Bình bị sự khoái trá lúc này cuốn đi sạch sẽ, lòng tràn đầy cao hứng, hạnh phúc quả thực quá lớn quá tuyệt vời!

Niếp Duy Bình hung hăng ôm chặt người trước mặt mình vào trong ngực, cúi đầu dùng sức cắn một ngụm, mặt dán bên tai cô cười khẽ hỏi: “Em chừng nào thì mới báo đáp cho anh? Anh đợi cũng lâu rồi…không bằng một mạng đổi một mạng, sinh cho anh một đứa nhỏ đi?”

Na Na sắc mặt đỏ bừng, cố lấy dũng khí nhìn hắn, hai mắt trong suốt nói: “Được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.