Bác Sĩ Có Độc

Chương 42: Chương 42: Lập team đi đổ rác




Sau sự kiện bị từ chối gói thuốc, Chu Sênh Sênh có vẻ im hơi lặng tiếng hơn nhiều. Nhưng Lục Gia Xuyên nhà bên lại cứ cảm thấy, mọi chuyện có vẻ sẽ không đơn giản như vậy.

Ví dụ như mỗi tối anh sẽ ra ngoài vứt rác, thời gian luôn dao động trong khoảng từ bảy giờ đến bảy rưỡi. Sau đó cô nàng hàng xóm kia bắt đầu ra vẻ vô tình gặp anh, hơn nữa còn mạnh mẽ ép thành đội đi đổ rác chung.

Một lần hai lần không chẳng sao, nhưng quá nhiều lần, anh lại cảm thấy, có vẻ không đúng lắm.

Lần đầu tiên cùng nhau đi đổ rác, là chạng vạng tối hôm sau ngày ép anh nhận thuốc. Lục Gia Xuyên dọn hết rác sinh hoạt của cả ngày, cầm túi rác ra cửa, vừa mới đi được mấy bước về phía thang máy, đã nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ sau lưng.

Ngay sau đó, là một giọng nói hào hứng phấn chấn quen thuộc: “A, bác sĩ Lục, anh đi đổ rác à?”

Anh dừng chân rồi quay đầu lại.

Ngay đối diện cửa nhà anh là cô gái hàng xóm mới mặc áo lông mỏng, cột tóc đuôi ngựa, trong tay cô nàng cũng cầm theo một túi rác.

Hôm nay anh đã hạ sốt nên tinh thần cũng tỉnh táo hơn hẳn, cảm xúc cũng không dễ kích động như hôm qua nữa. Cho nên cũng chẳng bơ cô, mà khẽ gật gật đầu, “Ừm” một tiếng, rồi xoay người sang bên ấn nút thang máy xuống lầu.

Một từ “Ừm” thôi cũng đủ kích thích thần kinh của Chu Sênh Sênh.

Cô vui vẻ chạy theo anh, khóe môi cong cong đứng bên cạnh anh bắt chuyện: “Khéo vậy sao? Dù sao cũng tiện đường, tôi đi chung với anh nhé?”

Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô một cái, cứ như đang dùng mắt mà hỏi: Chỉ là đi đổ rác thôi mà, cô ta có cần hào hứng như đang đi chơi xuân thế không?

Thu mắt về, anh bình bình trả lời: “Tùy cô thôi.”

Chu Sênh Sênh mặt mày hí hửng theo anh bước vào thang máy.

Trong thang máy Lục Gia Xuyên chỉ im lặng, một chữ cũng không nói, nhưng Chu Sênh Sênh là ai chứ, ha ha, người đã dùng ba gương mặt để làm quen với anh, thì những chuyện thế này có thể làm khó được cô sao?

Vì thế trong năm phút đồng hồ đi từ tầng mười hai đến nơi đổ rác, cô liên tục nói thao thao bất tuyệt.

Đứng trong thang máy ——

Cô theo dõi sắc mặt của anh, cao hứng nói: “Bác sĩ Lục, anh đã uống thuốc hạ sốt chưa? Hôm nay sắc mặt anh có vẻ đã khá hơn rồi nhỉ!”

“Ừm.”

“Anh là bác sĩ, phải để ý sức khỏe của mình trước, thì sau đó mới có sức chăm sóc những người khác.”

“Ừm.”

“Cứ như cảm mạo phát sốt, tuy rằng cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi, nhưng dù sao cũng phải để ý. Tầng dưới nhà tôi trước kia có một cậu bé bị sốt virus nhưng lại không uống thuốc cũng chẳng truyền nước, sau này đã biến tướng thành bệnh viêm dạ dày.” Cô lo lắng nhìn anh, trên mặt viết ba chữ rõ to “Tin tôi đi”.

“… …”

Anh cũng chẳng thèm để ý đến cô. Nói sốt virus có thể biến tướng thành viêm phổi, anh còn tin chứ viêm dạ dày sao? Anh có ngu đâu mà tin.

Nhưng Chu Sênh Sênh đi bên cạnh anh đây lại cứ lải nhải không ngừng.

Cuối cùng anh cũng không nhịn được, gọi cả họ lẫn tên cô: “Tiết Thanh Thanh tiểu thư.”

“Hả?” Tim Chu Sênh Sênh như ngừng đập, đây là lần đầu tiên từ lúc gặp lại anh gọi tên cô một cách thật đầy đủ. Trong lòng cứ như có chú nai đang nhảy nhót, cô lo sợ bất an nhìn anh.

Một lát sau, người đàn ông mặt không biến sắc nhìn cô chăm chú: “Nếu cô không biết thì tốt nhất đừng cố trợn mắt mà nói dối.”

“…”

“Trông ngốc lắm.”

“… …”

Anh cũng chẳng quay đầu lại nhìn cô mà ra khỏi thang máy luôn.

Bên ngoài thời tiết có vẻ hơi lạnh, gió xuân thổi qua khiến Chu Sênh Sênh run rẩy cả người, cô sụt xịt cái mũi, lại đuổi theo anh mà mở miệng nói trước: “Cũng đã sắp hết mùa xuân rồi mà buổi tối còn lạnh như thế. Bác sĩ Lục anh đi làm nhớ mặc thêm áo ấm nhé, tránh để bị cảm nữa.”

Lục Gia Xuyên đang mặc sơ mi và jacket, hai lớp áo rất dày có thể cản được gió lạnh, anh quay sang nhìn chiếc áo mỏng trên người cô, cũng chẳng nói gì.

Mấy lời này cô vẫn nên giữ lại tự nói cho mình nghe thì tốt hơn.

Cô nàng này cứ lải nhải liên tục ồn muốn chết, nào là hỏi sở thích hàng ngày của anh, rồi lại hỏi tình hình gần đầy của khu chung cư, phát huy hết sức khả năng bà tám hàng xóm của phụ nữ. Lục Gia Xuyên càng đi càng nhanh, anh muốn rút ngắn năm phút chung đường đổ rác này.

Mà chân anh dài có thể đi nhanh, cô tuy bước chậm nhưng cũng cố gắng chạy theo bên cạnh, vừa thở hổn hển cũng không quên tiếp tục bắt chuyện: “Bác sĩ Lục, làm bác sĩ vất vả lắm đúng không? Vừa phải trực đêm vừa phải phẫu thuật.”

“Cũng tạm.”

“Trực đêm anh cũng đừng làm nhiều, kiểm tra phòng xong thì nằm ngủ gục trên bàn chợp mắt, tôi biết các bác sĩ trong viện đều làm thế cả.”

“…” Cô ta biết nhiều chuyện thật đấy.

Cô vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Tôi nghe nói bác sĩ đều rất bận, nhiều khi còn chẳng có cả thời gian yêu đương, trông anh đẹp trai thế này, chắc hẳn cũng có bạn gái rồi nhỉ?”

Giọng điệu thăm dò nhận ra ngày.

Lục Gia Xuyên rất muốn hỏi cô: Tiểu thư, cô có thấy trên trán mình viết rất to hai chữ 【 Nhiều chuyện 】 không?

Cuối cùng vẫn cứ nhịn lại.

“Không có.” Anh nói hai chữ nhanh chóng và gọn gẽ, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Hơn nữa tôi không thích tình chị em.”

Đã đủ thẳng thắn chưa?

Anh cũng sắp lên hàng ba rồi, nhưng phải qua năm nay nữa mới tới, nhìn cô thế này chắc hẳn cũng đã hơn ba mươi rồi. Bởi vậy anh vô cùng dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện với cô.

Nào ngờ Chu Sênh Sênh cứ như không nhận ra ẩn ý trong câu nói vừa rồi của anh, còn cười hì hì chỉ vào mặt mình mà hỏi anh: “Bác sĩ Lục, anh cảm thấy năm nay tôi bao nhiêu tuổi hả?”

“Ba mươi hai.”

“… Bình thường người ta sẽ nói số chẵn tròn, sao anh lại nói chính xác đến từng con số thế?”

“Vì nhìn cô trông mặt thì hơn ba mươi, nhưng dáng người lại của tuổi hai mươi.” Vô cùng đúng trọng tâm, không chút nể tình mà trả lời.

“… …” Chu Sênh Sênh hứng chịu đả kích.

Cô oan ức che mặt: “Á, có rõ ràng thế saoooo —— “

Giọng kéo dài ra, cứ như làm thế là có thể động lòng trắc ẩn của đối phương vậy.

Một lát sau, cô chớp mắt mấy cái nhìn anh: “Thực ra năm nay tôi mới hai mươi bảy, chỉ là trông mặt hơi già trước tuổi tí thôi, nhưng thật ra bên trong là linh hồn của một thiếu nữ chỉ mới hai mươi.”

“… …”

Lục Gia Xuyên nhìn cô một lát, bình tĩnh nói: “Tôi cứ nghĩ, mặt già trước tuổi là dùng để nói những người trẻ tuổi. Đối với những người phụ nữ trung niên mà nói, người ta gọi là trông mặt già.”

Chu Sênh Sênh: “… … …”

“Nhưng Hội liên hiệp quốc tế đã công bố phụ nữ trung niên bắt đầu tính từ bốn lăm tuổi. Nói tôi là phụ nữ trung niên có vẻ không đúng lắm nhỉ? Dù sao tôi còn lâu mới tới bốn lăm tuổi mà.” Cô cố gắng phản bác.

“Còn lâu lắm à?” Người đàn ông đi bên cạnh cô bỗng nhiên hỏi lại, cười khẽ hai tiếng, “Hôm nay người ta còn ở bên cạnh cô, ngày mai lại có thể bốc hơi khỏi trái đất, biến mất sạch sẽ. Cho nên thời gian là thứ mà ta chẳng thể nói trước được.”

Câu nói này cứ như bùa chú, trong phút chốc che kín miệng Chu Sênh Sênh.

Cô có thể ồn ào, có thể nói liên tục, có thể nói luyên thuyên, chút chuyện nhỏ đó cô có thể làm được, nhưng đối mặt với một câu nói nhẹ nhàng như thế, cô lại đột nhiên mất đi khả năng đối đáp.

Trong chớp mắt, bọn họ đã đến khu đổ rác.

Lục Gia Xuyên vứt túi rác vào trong hố rác lớn rồi xoay người đi trước. Còn cô ngây ngốc học theo anh vứt túi rác vào hố rồi xoay người nhìn bóng lưng anh dần biến mất ở xa xa, chẳng còn chút dũng khí đuổi theo anh.

Ánh đèn trên cao phản chiếu cái bóng anh thật dài trên mặt đất, nhìn càng có vẻ cô đơn hơn.

Cô cúi đầu nhìn chính cái bóng của mình, trong một khoảnh khắc, cô muốn khóc lên vì áy náy.

Nhưng cô là Chu Sênh Sênh, cô không thể gục ngã sớm như thế được, vì thế cô nắm chặt tay tự cổ vũ bản thân: Chỉ cần chăm chỉ vung búa, không có góc tường nào không đập nát được!

Góc tường của Chu An An, sao Tiết Thanh Thanh không đập nát được?!

Chứng tỏ cô vẫn chưa đủ cố gắng!

Vì thế bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày cô đều ngồi canh ngoài cửa, còn quyết tâm mang ghế dọn ra trước cửa ra vào, vừa xem tivi, vừa nhìn xuyên qua mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài.

Cửa đối diện vừa có động tĩnh, cô sẽ ngay lập tức mở cửa, tạo ra tình huống bất ngờ gặp mặt.

Cũng bởi vậy, Lục Gia Xuyên nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn. Bởi vì mỗi sáng khi anh vừa mở cửa đi làm, đã thây cô bay ra mở cửa: “A, khéo như vậy sao, anh đi làm à bác sĩ Lục?”

Mà mỗi tối khi anh đi đổ rác, cô cũng có thể bấm đúng lúc mở cửa, cười mỉm mà nhìn anh: “Bác sĩ Lục, cùng đi chung nhé?”

Lại đi chung, chung em gái nhà cô ấy!

Lục Gia Xuyên vô cùng hoài nghi, cô nàng này đang theo dõi anh.

Vì thế anh cũng thông minh hơn, mỗi sáng sẽ xách theo túi rác trong tay, đi làm thì tiện thể đi đổ rác luôn. Tuy rằng để rác trong nhà qua đêm khiến anh không thoải mái cho lắm, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn đi đổ rác chung cùng cô nàng kia.

Nhưng anh không ngờ trên đời này lại có người mặt dày đến thế.

Chạng vạng tối ngày thứ ba sau khi anh thay đổi lịch đổ rác, Chu Sênh Sênh gõ vang cửa nhà anh.

Thông qua mắt mèo anh thấy cô đang cầm túi rác, trong lòng do dự, nhưng căn cứ biểu hiện những ngày qua của cô, anh đã dự đoán trước được việc nếu không mở cửa cho cô —— cô tuyệt đối sẽ vừa gõ cửa vừa gọi tên anh mà liên tục quấy rối.

Vì thế dù không tình nguyện cho lắm nhưng Lục Gia Xuyên vẫn đành phải mở cửa: “Cô có việc gì sao?”

Ngoài cửa, Chu Sênh Sênh cầm theo túi rác, cười tươi như hoa giơ túi lên, thấy anh ghét bỏ lùi người về sau, cô mới nhận ra thứ mình cầm đang là rác, chứ chẳn phải đồ tốt gì cả.

Cô xấu hổ rụt tay về, một giây sau lại nở nụ cười vô hại: “Bác sĩ Lục, chúng ta cùng đi đổ rác thôi!”

“………”

Là anh tính sai rồi.

Anh ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ mặt cô dày đến mức có thể hẹn anh cùng đi đổ rác thế này. Đây là cái lý do mẹ gì chứ?! Người ta hẹn anh đi ăn cơm dạo phố xem phim, đây là lần đầu tiên có người hẹn anh cùng đi đổ rác đấy!!!

“Chúng ta rất thân sao?” Anh nhìn cô chằm chằm, “Đã quen thân đến mức hẹn nhau đi đổ rác sao?”

“Là vì không quen, cho nên phải cùng nhau đi đổ rác, càng tăng thêm tình cảm hàng xóm thân thiết!” Cô nói có vẻ vô cùng hợp lý.

“Nhưng tôi không muốn đi đổ rác cùng cô.”

“Nói không chừng ngày nào đó anh lại muốn thì sao?”

“Không có ngày nào đó đâu, cô đừng hy vọng làm gì, Tiết Thanh Thanh tiểu thư.” Huyệt thái dương cứ nhảy dựng cả lên, anh đang rất tức, rất muốn đóng cửa rầm một cái trước mặt cô.

Nào ngờ cô nàng kia đột nhiên tiến lại gần anh, cả người cứ như muốn nhào vào người anh, hại tay anh run lên, không dám đóng cửa trước mặt cô.

Chu Sênh Sênh lo lắng nhìn anh rồi chỉ vào cằm anh: “Bác sĩ Lục, anh giận dữ thế làm gì, anh xem, chỗ này có mấy con mụn rồi kìa.”

“… … …” Bởi vì ai chứ?!

Ngay sau đó, cô tiếc hận nhìn anh: “Trước nay tôi vẫn nghe nói dậy thì mới mọc mụn, còn chưa thấy ai đã trưởng thành rồi mà còn mọc mụn. Đây là mụn thời mãn kinh sao?”

Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi: “Tiết Thanh Thanh tiểu thư. Nếu tôi nhớ không nhầm, liên hiệp quốc tế đã quy định người dưới bốn lăm tuổi vẫn là thanh niên, lời này là do chính cô nói. Cho nên theo tuổi mà tính tôi vẫn là thanh niên, đương nhiên là mụn của thời dậy thì rồi.”

Mụn thời mãn kinh, mụn của em gái cô ấy!

Nào ngờ cô nàng kia trông có vẻ khá quan tâm liền tới gần nhìn kĩ mặt anh: “Anh xem, còn đang nhiễm trùng này, vừa đỏ lại sưng. Đều là hàng xóm láng giềng, bác sĩ Lục, tôi nói cho anh một cách trị mụn tuyệt lắm nhé, anh lấy kem đánh răng phủ lên đầu mụn, vừa có thể nhanh chóng giảm nhiệt, còn giảm đau nữa —— “

Anh thật sự sắp bị cô làm phiền đến chết rồi, trên đời này tại sao lại có một cô nàng nhiều chuyện chẳng biết khó mà lui thế này? Anh hung hăng đóng rầm cửa lại, vốn chẳng đợi cô nói dứt lời.

Nhưng sau khi đóng cửa, mặt anh đen xì, xoa cằm đi vào toilet.

Trong gương, con mụn đỏ rực trên cằm kia thật bắt mắt, quả thực khiến người ta giận sôi người.

Anh đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, lại nhìn hộp kem đánh răng trong cốc, ma xui quỷ khiến liền cầm lên, chần chừ một lúc, rồi lại như tên trộm nhanh chóng bóp ra chút kem, thoa lên con mụn trên cằm…

Quả thật là chẳng còn đau như vừa rồi nữa.

Lục Gia Xuyên tâm trạng ngổn ngang đứng trước gương.

Anh chẳng cần cảm ơn cô, mẹ nó, con mụn này vì cô mà xuất hiện, anh cảm ơn cái rắm ấy!

Nghĩ như vậy, anh hung dữ ném thỏi kem đánh răng vào cốc đựng, cứ như đang có mối thù không đội trời chung với nó vậy.

*****

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.