Nhờ phúc của cô gái điên kia, mà Lục Gia Xuyên ngủ ngon cả đêm ấy, ngoại trừ giấc mơ gần sáng.
Trong mơ, cô gái dáng người nhỏ nhắn cầm chiếc vòng tay bằng vàng cứ gõ liên tục vào đầu anh, bình bịch bình bịch đập vô cùng hăng hái . Mặt anh đen xì nhanh chân đuổi theo cô, muốn bẻ đầu cô xuống luôn, nhưng cô cười ha ha ha ha chạy cách anh rất xa.
Tiếng cười kia quá vui vẻ, mãi đến khi anh mơ màng tỉnh lại, nhấn tắt chuông từ chiếc đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường mà ngồi dậy, thì dường như còn có thể nghe thấy tiếng cười ha ha không ngậm được mồm của cô vang bên tai mình.
……
Rút cục đã xảy ra chuyện gì ?
Anh đưa tay xờ sau gáy mình, vừa nãy trong mơ cô gái điên kia cứ đập liên tục vào sau gáy anh. Anh vẫn còn sợ hãi trong lòng, một giây sau lại bỗng nhiên ngẩn người vì động tác của mình, sau đó thì không nhịn được mà bật cười, rồi anh cong khóe môi đứng dậy đi rửa mặt.
Người đàn ông trong gương còn rất trẻ, trên cằm có vài sợi râu, râu ria mọc lún phún phối hợp với vẻ mặt lười biếng của anh, còn cả chiếc áo len màu xám cổ tròn, để lộ hoàn toàn bộ xương quai xanh. Dĩ nhiên chỉ có thể dùng hai chữ gợi cảm có thể miêu tả anh lúc này.
Anh bôi kem cạo râu quanh cằm, rửa qua chiếc dao cạo râu trong nước nóng, sau đó nghiêng mặt bắt đầu cạo râu. Trong đầu bỗng mơ màng xuất hiện một ý nghĩ: cô nàng điên đó tên là gì ấy nhỉ?
… Hình như anh vẫn chưa biết tên cô.
Lúc làm bữa sáng, khi anh thoa bơ lên bánh mì rồi bỏ vào máy nướng bánh, đương trong lúc chờ bánh chín, thì liền cầm di động lên nhắn một tin: Cô tên là gì?
Không có tin nhắn lại.
Mãi cho đến khi anh ăn sáng xong rồi lái xe đi làm, cô nàng điên kia vẫn không nhắn tin đáp lại.
Lục Gia Xuyên vứt toẹt chiếc di động sang ghế lái phụ, cứ khi nào dừng lại vì đèn đỏ giữa ngã tư đường, thì anh liền không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn trộm. Nhưng có nhìn bao nhiêu lần nữa thì cũng vô dụng, cô gái điên kia vẫn lạnh lùng như vậy, chẳng nhắn lại tin nào.
Đến khi đi được nửa đường, thì di động bỗng vang lên ‘tinh’ một tiếng.
Anh dừng xe trước cột đèn đỏ, ngay lập tức đưa tay cầm di động lên nhìn.
Cô nàng điên nói: Đang trên đường đi làm, thấy đèn đỏ nên dừng chân tiện tay nhắn tin lại, tôi tên Chu An An, làm sao, bác sĩ Lục có hứng thú với tôi rồi à?
Anh cười xì một tiếng, rồi vứt lại di động lên ghế lái phụ.
Ai thèm hứng thú với cô gái điên đó chứ? Nực cười.
Có điều quả là trùng hợp mà, cô cũng đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ như anh.
Anh quyết định bơ cô nửa tiếng nữa, sau đó mới nhắn tin lại.
Lục Gia Xuyên vịn tay lên vô lăng, ánh mắt nhìn về con đường phía trước, trong miệng lẩm nhẩm ba chữ Chu An An, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Mãi đến khi ánh mắt bỗng sững lại, anh nhìn thấy một chiếc xe đạp màu xanh da trời đang chen chúc trong dòng xe cộ tấp nập kia.
Một cô gái trẻ tuổi dáng người nhỏ bé mặc chiếc áo khoác màu trắng trông thật quen mắt, một chân cô chống dưới đất. Trên chiếc ghế sau xe có chất ba thùng giấy nhỏ, nhưng chỉ dùng một sợi dây thừng mỏng manh cột vào xe.
Cô nhón mũi chân cố gắng duy trì thăng bằng, để tránh những chiếc thùng kia đổ xuống.
Anh và cô chỉ cách nhau hai chiếc xe ô tô con.
Đèn xanh bật sáng, toàn bộ dòng xe cũng theo đó mà khởi động. Dáng người nhỏ bé kia lại cẩn thận từng chút, vừa phải giữ thăng bằng đầu xe, lại vừa phải chú ý không để rơi những chiếc thùng giấy phía sau .
Càng hoảng thì tay chân càng luống cuống, nhìn là biết vừa ngốc lại vụng bề.
Lục Gia Xuyên nhìn dáng vẻ vụng về ngớ ngẩn của cô nàng kia mà bật cười, nhưng chiếc xe màu trắng đi trước anh kia có vẻ đã thiếu kiên nhẫn, chủ xe bấm còi réo inh ỏi, thoáng một cái chiếc xe đạp vừa dừng lại của Chu Sênh Sênh bỗng lại lăn bánh lần nữa.
Tiếng còi vang lên càng gấp hơn, người đàn ông ló ra từ cửa xe hét: “Làm gì thế, cô đừng cản đường nữa, tôi đang vội đi làm đấy!”
Cô gái nhỏ kia liên tục quay đầu lại nói xin lỗi: “Thật xin lỗi anh, mấy cái thùng này nặng quá, tôi không đi được. Xin lỗi xin lỗi anh, tôi đi ngay đây!”
Cô vừa quay đầu, thì Lục Gia Xuyên càng nhìn rõ cô hơn .
Giờ đang là tám giờ sáng, trên gương mặt cô như phủ một lớp ánh sáng mỏng vàng rực, cô ngẩng đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bình tĩnh mà quan sát, đây là một cô gái với gương mặt rất xinh xắn và sáng sủa.
Quả thật là cô ấy, Chu An An.
Anh cứ đỗ xe ở đó, nhìn Chu Sênh Sênh mấy lần, trong khi chiếc xe màu trắng bấm còi inh ỏi giục không ngừng như thế, thì mấy chiếc thùng giấy sau xe bỗng đổ xuống. Sau đó cô luống cuống dựng xe lại rồi nhặt từng thùng giấy đặt lại lên ghế sau, rồi dắt xe vào cạnh ven đường.
… quả là một cô nàng chân ngắn đáng thương, vậy mà đôi chân ngắn kia bước đi cũng thật nhanh, cứ như được gắn một bộ máy chạy bằng điện vậy.
Chủ nhân chiếc xe trắng kia không ngừng lải nhải trách móc cô: “Không biết đi xe thì đừng có đi, làm lỡ thời gian quẹt thẻ chấm công của tôi rồi, cô có bồi thường được không?”
Lục Gia Xuyên liếc nhìn cô gái đang cố gắng dựng xe bên ven đường kia, rồi phi xe đuổi theo chiếc xe con màu trắng. Thoáng một cái xe anh đã đổi được vị trí, từ đi theo sau chiếc xe trắng, đã trở thành đi song song với nó, rồi cuối cùng vọt một cái vượt qua nó.
Vừa lái xe vào đường một chiều , anh liền cố ý đi chậm lại trước xe màu trắng, tốc độ cũng không phải rùa bò cho lắm, nhưng lại chẳng thay đổi gì cả.
Chủ nhân chiếc xe màu trắng bắt đầu bấm còi inh ỏi.
Lục Gia Xuyên coi như không nghe thấy, từ kính chiếu hậu anh quan sát chiếc xe kia, rồi bắt đầu từ từ đổi hướng xe sang trái sang phải liên tục theo tiết tấu của nó. Nó đi sang trái, anh liền quay xe sang trái; nó hướng sang phải, anh cũng quay sang phải.
Trong radio vừa đúng lúc vang lên ca khúc rất thịnh hành bấy giờ: “Làm theo tôi nào tay trái tay phải một động tác chậm, tay trái tay phải lặp lại lần nữa.” [1]
[1] Lời bài hát ‘Sổ tay rèn luyện thanh xuân’ – TFBoys
Mi tâm anh hơi nhăn lại, rồi vài giây sau đã thả lỏng tạo thành một vệt cong tuyệt đẹp, bên trong xe còn vang lên tiếng cười nhỏ.
Ở phía sau anh, chủ nhân chiếc xe màu trắng có vẻ tức điên lên rồi. Không biết tên kia là bệnh nhân tâm thần vừa trốn từ trại nào ra, chắn đường trước mặt xe hắn thì thôi, còn cố ý không chịu cho hắn vượt? ! ! !
Tít tít tít —— tiếng còi vang lên càng gấp hơn.
Lục Gia Xuyên chẳng chút hoang mang nhìn qua gương chiếu hậu một cái, chỉ thấy kia người đàn ông kia ló mặt qua cửa sổ, chỉ tay về phía anh quát ầm lên. Nhìn đồng hồ, cũng đến giờ tới bệnh viện rồi, lúc này anh mới nhàn nhã quay xe lại, bên khóe môi còn dắt theo nụ cười mỉm.
Ừm, một buổi sáng tuyệt vời bắt đầu từ một việc tốt, thấy chuyện bất bình thì rút dao tương trợ.
Anh đến bệnh viện, thay một chiếc áo blouse trắng, trên đường tới phòng làm việc thì bỗng nhớ ra chuyện gì đó, anh liền lôi di động ra nhắn một tin.
***
Khi Chu Sênh Sênh bê một chồng thùng giấy nhìn còn cao hơn đầu cô vào quán, thì Hoàn Tử đứng phía sau quầy cằm cũng sắp rơi xuống đất luôn: “Ôi trời ơi, dáng người này, sức lực này, An An cậu ăn gì mà lớn vậy?”
“Shit.” Anh quản lý đứng bên cạnh chen mồm nói vào, “Ha ha, ăn – shit mà lớn đấy.”
“………”
Anh quản lý vẫn đang chìm đắm trong nỗi buồn vô hạn vì tối qua bị Chu Sênh Sênh nhìn thấy mình trốn dưới gầm quầy ngồi khóc, hôm nay anh quyết định sẽ biến đau thương thành sức mạnh, vì thế thở ra câu nào với bạn học Chu Sênh Sênh cũng đầy tính công kích.
Chu Sênh Sênh đặt chồng thùng giấy lên bàn, thở hổn hển không nói được lời nào.
Tiểu Kim bất bình đứng ra bênh cô: “Anh quản lý, anh nói hơi quá đáng rồi đấy. An An thay anh đi nhận đồ cho tiệm mình, nếu không phải anh muốn sống muốn chết đòi mua đống hạt café kia, thì một cô gái nhỏ như An An cũng không đến nỗi phải làm việc của đàn ông thế này.”
“Đúng vậy, tôi nhìn mà đau lòng quá.” Đông Đông từ phòng bếp đi ra, vứt khăn lau lên mặt anh quản lý một cái, rồi vươn tay tới nắm chặt hai tay Chu Sênh Sênh, “Để anh xem nào, tay cũng đỏ hết rồi. Em gái à, đừng khóc, anh Đông thổi cho em nhé, nếu muốn khóc thật to cũng không sao cả, vai anh Đông đây còn rộng hơn cả đại dương ngoài kia, bất cứ lúc nào cũng có thể cho em dựa vào.”
Chu Sênh Sênh không khóc, mà anh quản lý lại là người khóc.
Anh quản lý kéo chiếc khăn xuống, “Khuất nhục” mà lau nước mũi, rưng rưng nói: “Mấy đứa được lắm, tay anh bón phân tưới nước cho mấy đứa trưởng thành, mà mấy đứa báo đáp anh như vậy đấy…”
Phụ nữ thường đau khổ vì tình, nhưng đến lượt đàn ông cũng chẳng khác là mấy. Mắt anh vẫn sưng, chứng tỏ tối qua về nhà còn lén lút cắn chăn nằm khóc.
Chu Sênh Sênh rụt tay mình ra khỏi tay Đông Đông, lục tìm trong túi áo khoác của mình, móc ra một chiếc vòng tay, bước vài bước đến trước mặt anh quản lý: “Đây, thứ này trả lại cho anh.”
Anh quản lý gạt chiếc khăn lau ra, liếc mắt nhìn chiếc vòng tay vàng trong tay Chu Sênh Sênh, vẫn là những nét hoa văn nhẵn nhụi tinh xảo, những viên đá nạm quanh lóng lánh, dưới ánh đèn quả thực là đẹp không từ nào tả được.
Anh bỗng nhiên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Chu Sênh Sênh, dường như bị dáng vẻ ngốc nghếch kia của anh chọc cười, nên khóe miệng cô khẽ cong lên.
“Sao vậy, anh không cần nữa à ?” Cô định rụt tay về, “Không cần thì thôi, em bán lấy tiền, nhìn cái vòng này có vẻ đắt lắm đấy nhé, cô gái kia còn quanh co không chịu trả lại mà. Em vật cô ta xuống đất, cô ta còn giữ chặt chiếc vòng tay này, để em xem rốt cục là chiếc vòng tay này bằng mấy cái túi xách hàng limited đây.”
“Đừng đừng đừng ——” Anh quản lý đoạt lại chiếc vòng, cẩn thận từng chút từng chút cất vào trong túi mình.
Chu Sênh Sênh cười tựa như không mà nhìn anh.
Anh quản lý không nhịn được, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà lắp bắp hỏi lại: “Em… em muốn gì không?”
Chiếc vòng tay này đối với anh rất quan trọng, cô có thể lấy nó lại cho anh, anh rất cảm kích trong lòng. Đương nhiên, bán nó cũng chẳng mua được mấy chiếc túi xách hàng limited, mẹ anh mà biết không phải sẽ lột sạch da anh sao, vậy nên anh đồng ý dùng thứ khác để báo đáp lại cô.
Chu Sênh Sênh ra vẻ “để em suy nghĩ xem phải dùng võ sư tử ngoạm thế nào đây”, khiến anh quả thực cảm thấy hơi sốt sắng, ánh mắt tội nghiệp nhìn cô chằm chằm.
Nhưng đến cuối cùng, cô cũng chỉ nhíu nhíu mày nói: “Nói một câu Chu An An là cô gái xinh đẹp độc nhất vũ trụ thì thế nào?”
Cả đám tặc lưỡi phản đối.
Hoàn Tử trợn mắt: “Không ngờ cậu mặt dày vậy đó Chu An An.”
Đông Đông gật đầu: “Cũng sắp theo kịp anh rồi, rất có tương lai đấy nhé em gái.”
Trong tiếng nhạo báng của cả lũ, anh quản lý nhìn cô hồi lâu, cuối cùng tiến lại gần cô, ho khan hai tiếng rồi nói: “À ừm ừm..Chu An An là là ờ ừm ờ ừm cô gái xinh đẹp…”
“Ờ ừm cái gì thế? Em không nghe thấy gì cả.”
“…………”
“Không nói à? Vậy cũng được, mau đưa vòng tay trả lại đây, em bán đi mua mấy cái túi xách.”
“Được được được, anh nói anh nói.” Anh quản lý hơi mất tự nhiên, trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với cô: “Chu An An là cô gái xinh đẹp độc nhất vũ trụ, được chưa? Được chưa? Được chưa?”
Chu Sênh Sênh xì một tiếng bật cười thành tiếng.
Một buổi sáng tốt lành bắt đầu từ một câu khích lệ của anh quản lý khẩu xà tâm phật.
Cô gái xinh đẹp độc nhất vũ trụ Chu Sênh Sênh vào phòng thay đồ thay đồng phục làm việc, chiếc chân váy màu caffe, cùng chiếc áo sơ mi trắng không một hạt bụi, phối hợp với mái tóc đuôi ngựa buộc cao của cô quả nhiên mang đến cho người ta một cảm giác tươi trẻ thuần khiết của thanh xuân.
Vừa đẩy cửa bước ra khỏi phòng thay đồ, thì chiếc di động trong túi bỗng rung lên hai lần, báo hiệu có tin nhắn mới đến .
Cô dừng chân đứng lại, cúi đầu lôi di động ra.
Bạn có một tin nhắn mới đến từ ‘Bác sĩ núi lửa’. Mở ra, chỉ có bốn chữ ngắn ngủn: ‘Không cần cám ơn’.
? ? ?
Cô mơ màng nhắn lại: bệnh gì vậy?
Ting ——
Người ở đầu bên kia cúi đầu liếc nhìn tin nhắn mới hiển thị trên màn hình, khóe miệng anh hơi cong lên nhưng cũng không nhắn lại, liền đeo găng tay khử trùng lên, nở nụ cười nói với vị y tá đang đứng ngoài cửa: “Người tiếp theo.”
Y tá Trần đứng ngoài cửa hoảng hồn, bác sĩ Lục hôm nay uống nhầm thuốc sao, lại còn cười với cô? Vừa nãy có một cậu bé khóc liên tục, vung tay lên quạt trúng đầu bác sĩ Lục, cô còn sợ đến mức kinh hồn bạt vía trốn sang một bên, nào ngờ anh chẳng hề tức giận, ngược lại còn xoa xoa đầu thằng bé.
Ôi đức mẹ ơi, không ổn rồi ! Hôm nay bác sĩ Lục bị trúng virus nhiễm bệnh gì sao? !
Vừa nghĩ như vậy, cô nàng lén lút thò đầu từ cửa nhìn vào.
Ừm, thật ra nhìn bao nhiêu lần, thì gương mặt dịu dàng của bác sĩ Lục quả nhiên vẫn rất đẹp trai!