Bác Sĩ Có Độc

Chương 9: Chương 9: Thay đổi liên tục




Lục Gia Xuyên ngồi trong xe, đây là lần thứ ba anh giơ tay xem đồng hồ.

10:00 AM.

Cô gái điên này, thầy giáo không dạy cô ta biết phải đến nơi hẹn đúng giờ sao?

10:15 AM.

Điện thoại Lục Gia Xuyên vang lên —— leng keng một tiếng, anh cầm điện thoại di động đang đặt trên ghế phụ, mở ra đọc tin nhắn.

Là cô gái điên kia gửi tới.

Nội dung tin nhắn như sau: ‘Xin lỗi anh, bác sĩ Lục, vì tôi có chuyện đột xuất nên hôm nay tôi không thể cùng anh về nhà ăn cơm được. Thực sự rất xin lỗi, hi vọng anh sẽ không giận tôi, tôi thật sự không phải cố ý hủy hẹn đâu, xin anh hãy hiểu cho tôi. Xin lỗi rất xin lỗi…’

Hiểu cho cô? Lục Gia Xuyên đọc xong tin nhắn, thì mặt tối đen, không lừng chừng mà gọi điện ngay cho cô.

Không có ai nhấc máy cả.

Được lắm, cô ta dám cho anh leo cây, giờ còn không dám nhận điện thoại của anh?

Khi Lục Gia Xuyên gọi một cuộc rồi một cuộc nữa, mà trả lời anh vẫn cứ là tiếng nhạc chuông lạnh lùng kia, thì dường như anh muốn bùng cháy luôn rồi. Anh thừa nhận bản thân mình rất nóng tính, nhưng giận đến mức này thì đây là lần đầu tiên.

Anh cảm thấy có chút buồn cười, sáng sớm mới dậy còn cảm thấy rất vui sướng, giờ nhìn người đàn ông ăn mặc chỉn chu trong gương chiếu hậu kia trông thật nực cười.

Thậm chí anh không kiềm chế được mà nghĩ rằng, có phải Chu Sênh Sênh đang muốn trả thù anh không? Vì mấy lần trước anh đã khiến cô phải lúng túng và xấu hổ, nên cô mới bày ra trò này. Nếu không thì tại sao vừa vào trận cô đã bỏ chạy?

Cô nghĩ rằng chỉ với một tin nhắn thế này mà muốn đuổi anh đi sao?

Lục Gia Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đào ba kilomet quanh đây để tìm cô cho bằng được. Ha ha, chẳng trách đêm đó cô không chịu để anh đưa cô về nhà, hoá ra là vì kế hoạch định cho anh leo cây sáng nay, hơn nữa còn muốn anh không thể làm gì cô được!

***

Rầm —— Cửa phòng bên mở ra.

Chu Sênh Sênh từ từ đi ra khỏi wc công cộng, đứng soi mình trước tấm gương ngay phía bên ngoài.

Gương mặt xinh đẹp trẻ trung kia đã không còn nữa, thay vào đó, là gương mặt của một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, bên khóe mắt còn có nếp nhăn, và cả những vết tàn nhang lấm chấm trên mặt.

Cô vươn tay xoa xoa mặt, cằm rồi môi, mẹ nó, còn cả ria mép thế này! Cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt, cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên vô cùng bức bối và buồn bã [1].

[1]Gốc là ‘Bi thương ngược dòng thành sông, đây là tên một cuốn tiểu thuyết của Quách Kính Minh, nội dung kể về câu chuyện tình tàn khốc bi thương, kéo người ta vào sự u buồn, bức bối, đầy thương cảm.

Chiếc di động trong túi áo khoác rung lên liên tục, cô buồn bực tắt nguồn, rồi bất chấp tất cả chạy dưới cơn mưa to.

Có người tò mò đưa mắt nhìn cô, chắc hẳn là vì thấy một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi lại mặc chiếc áo khoác dạ hồng trẻ trung giả làm người trẻ. Cô có cảm giác mắt mình lại bắt đầu mờ rồi, nên càng chạy nhanh hơn, cũng chẳng thèm quay đầu lại mà hung dữ quát một câu: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa thấy gái xinh bao giờ à?”

Choáng ngợp cả bầu trời là những giọt mưa lạnh buốt, và trái tim cô cũng thế.

Tất cả cảm giác thoải mái sung sướng đều trôi sạch theo cơn mưa bất ngờ này rồi, bao gồm cả quán cafe đem đến sự ấm áp cho cô, rồi những người đồng nghiệp dễ thương, tất cả đều cùng gương mặt kia trở thành một phần quá khứ trong cô.

Toàn thân Chu Sênh Sênh ướt đẫm đẩy cửa mà vào, cô nhanh chóng đi tắm nước nóng, sau đó vùi mình nằm trong chăn.

Trịnh Tầm vào phòng, chỉ thấy một ngọn núi nhỏ phía trong chăn.

“Chu Sênh Sênh.” Anh gọi cô.

“Tâm trạng tôi bây giờ đang không tốt, tốt nhất cậu đừng đến làm phiền tôi.” Cô cảnh cáo anh.

Thật ra không khó để nhận ra điều này, vài ngày qua tâm trạng cô rất tốt, cuộc sống cũng bình yên, Trịnh Tầm biết mấu chốt là gương mặt lại thay đổi rồi, nên cô nhất định sẽ không vui. Nhưng anh có thể làm gì được chứ?

Anh suy nghĩ, quyết định sẽ an ủi cô một chút.

Ho nhẹ hai tiếng, anh ngồi xuống bên mép giường: “Cậu nói xem đây cũng đâu phải lần đầu tiên cậu bị đổi mặt, phản ứng thái quá thế này có đáng không?”

“…”

“Gương mặt ấy đổi tới đổi lui, lúc đẹp lúc lại xấu, coi như lần này không đẹp cho lắm, thì lần sau rồi cũng sẽ đẹp, đúng không?” Anh dịu dàng nói lời an ủi cô, bản thân cũng bị chính mình làm cảm động rồi, thuận tiện anh vén chăn của cô lên, không ngừng rơi lệ, “Mau, ra ngoài hít thở một chút đi, cậu cũng biết là dù mặt cậu có biến dạng kiểu gì đi nữa, tôi cũng —— “

Còn chưa nói chưa dứt, thì đập vào mắt anh là một người phụ nữ trên mặt đầy vết nhăn nheo hoa tàn bướm nát, vô cùng khó nhìn, da mặt thì vàng như nghệ, bởi vì cách nhau quá gần, nên ngay cả những sợi ria mép trên môi rung lên, anh cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Trịnh Tầm buông tay cọ cọ vào người mấy cái rồi lùi bước ra đến tận cửa, ngay lập tức chút dịu dàng săn sóc đã biến mất sạch không còn chút nào nữa.

Chu Sênh Sênh ngẩng gương mặt đáng thương nhìn anh, chờ đợi anh nói tiếp: “Cậu cũng làm sao?”

Trịnh Tầm nhìn chằm chằm gương mặt cô mấy giây, rồi trưng ra vẻ mặt thương hại: “Mẹ nó, biến dạng thành thế này, thì mẹ tôi cũng không nói được lời an ủi nữa là.”

***

Thành phố Bắc rất ít mưa, một năm sau đó chỉ có ba trận mưa to, mà Chu Sênh Sênh cũng thay mặt ba lần.

Chỉ tiếc là bất luận thế nào cô cũng không thể trở về gương mặt xinh đẹp trẻ tuổi đó được nữa.

Gương mặt đầu tiên, cô trở thành người phụ nữ trung niên ria mép đầy quanh miệng, làm việc nửa tháng tại siêu thị. Cuộc sống bình thường không có gì đặc sắc, điều cô hy vọng duy nhất chính là trời mau mau mưa đi.

Gương mặt thứ hai dọa cô suýt nữa đứng tim mà chết, lần đầu tiên trong đời cô trở thành một bà lão bảy mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo, trong hai tháng trôi qua đó cô không dám cả soi gương.

Buồn cười nhất chính là chỉ có gương mặt cô thay đổi, tóc và cơ thể thì không thay đổi theo. Bởi vậy cô đành phải mua vài bộ tóc bạc giả trên taobao, cộng thêm vài bộ phụ kiện người già cho hợp với gương mặt, khiến mình hoàn toàn trở thành một bà lão từ đầu đến chân.

Bà lão Chu Sênh Sênh khi ra ngoài, đều sẽ có người nhường chỗ ngồi cho mình trên xe bus, ban đầu cô vẫn chưa quen với gương mặt này của mình, còn vô cùng phóng khoáng xua tay nói: “Cô cứ ngồi cứ ngồi đi, tôi đâu cần —— “

Nói được nửa câu, cô mới nhớ ra, bèn hạ thấp giọng ho khan hai tiếng mà nói: “À ừm, vậy thì cám ơn cô nhé.”

Cô lúng túng đón nhận ý tốt của người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi kia, ai bảo trong cơ thể cô là một cô gái hai mươi tư tuổi, nhưng gương mặt lại của một bà lão bảy mươi tuổi cơ chứ?

Lúng túng nhất là một lần đi trên tàu điện ngầm, cô đã sớm biết tàu điện ngầm của thành phố Bắc khá đông người, nhưng đây là lần đầu tiên cô dùng gương mặt bảy mươi tuổi đi chen chúc trên tàu điện thế này.

Khi tàu điện dừng lại ở những trạm dừng đông nhất thành phố, cô chịu trăm nghìn cay đắng vất vả lắm mới chen ra được đến cửa, nhưng lại cảm thấy trên đầu cô vừa có gì đó bị nhấc lên, đột nhiên trên đầu có cảm giác thật mát mẻ.

Cô có dự cảm không tốt, vừa giơ tay lên xờ thử thì ——

Mẹ nó, tóc giả rơi mất rồi!

Cô há hốc mồm quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy bộ tóc giả màu bạc vừa nằm trên đầu cô giờ đang lung lay sau lưng một chàng thanh niên cao lớn, móc khóa balo của cậu ta kéo theo bộ tóc giả của cô đi rồi, mà cậu ta hoàn toàn không phát hiện ra, còn đang chen chúc đi vào khoang tàu.

Một giây sau, vô số ánh mắt trên tàu điện ngầm đột nhiên dính chặt lên mặt Chu Sênh Sênh.

Mọi chuyện là thế nào?

Bà cụ già bảy mươi tuổi gương mặt nhăn nheo, nhưng trên đầu lại là một mái tóc đen sáng bóng? !

Chu Sênh Sênh hét lên một tiếng, rồi chạy trối chết, lại không nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.

Vì vậy bà cụ bảy mươi tuổi không chỉ có bộ tóc dài đen sáng bóng, mà còn bước nhanh như bay…

Cũng vì gương mặt này, Chu Sênh Sênh không tìm được việc làm, ở nhà ăn chơi trác táng ròng rã hai tháng trời. Trịnh Tầm ở lại quán bar điều chế rượu cả ngày lần đêm, chính là vì trả tiền thuê nhà cho hai người. Trong những ngày đó, anh chịu trách nhiệm trở thành chiếc cần câu cơm duy nhất của gia đình.

Một buổi tối nào đó lúc Chu Sênh Sênh về đến nhà, liền nhìn thấy Trịnh Tầm ngồi một mình bên bàn đang tính toán gì đó, cô liền lén lén lút lút đến gần xem, mới phát hiện ra trên giấy có viết:

Thịt chó năm mốt cân,

Chu Sênh Sênh chín hai cân,

Thịt chó một cân mười tệ,

Chu Sênh Sênh : …

Hai chân cô nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ xuống gọi Trịnh Tầm một tiếng ông nội, cô đã ép anh đến đường cùng ngõ cụt rồi sao, đến mức anh còn định bán cả cô lẫn Romeo thế này?

Chu Sênh Sênh ngày ngày cầu, đêm đêm cầu, chỉ ngóng trông ông trời mau chóng mưa đi, nhưng ông trời cũng chẳng thèm để ý, đến lần mưa tiếp theo đã là tận hai tháng sau đó.

Hai tháng sau với gương mặt thứ ba, Chu Sênh Sênh trở thành một cô gái ba mươi tuổi, gương mặt cân đối.

Cô xin vào làm tạp vụ trong một văn phòng luật sư tư nhân, tuy chỉ là một nhân viên tạp vụ nhưng cô lại được dọn dẹp ở một nơi khá cao cấp.

Chỉ tiếc là tiệc vui chóng tàn, một ngày nọ khi cô đang cầm cây lau quét dọn ngoài hành lang, trong lúc vô tình liền nghe thấy một tiếng vang kỳ quái phát ra từ một căn phòng đang mở hé cửa.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã theo bản năng nhìn xuyên qua khe cửa mà nhòm vào, liền nhìn vị luật sư Tô nổi tiếng nhất văn phòng này đang vui vẻ với một phụ nữ dáng người nóng bỏng trong góc tối. Người phụ nữ kia đi một đôi giày cao gót màu tím, trên gót còn đính những mẩu kim cương vụn nhỏ.

Mẹ nó, đau mắt quá!

Cô nhanh chóng quay người đi, vội vã đẩy chiếc xe dụng cụ lao công đi mau.

Tin tức về các luật sư ở sở nội vụ luôn rất nhanh nhạy, Chu Sênh Sênh nghe nói luật sư Tô gần đây có nhận một vụ án ly hôn, một Vương lão ngũ [2] tốt lấy một diễn viên nổi tiếng xinh đẹp, cuối cùng lại đau đớn phát hiện ra đời sống riêng tư của người đẹp này còn loạn hơn Phan Kim Liên [3], số nón xanh cô ta cho anh đội cộng lại còn khiến anh ta bỗng dưng cao thêm mười centimet.

[2] Vương lão ngũ – 石王老五: chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế.

[3] Phan Kim Liên : là người đàn bà đa tình và hiểm độc, giết chồng để ngoại tình và cũng là nhân vật trong truyện Kim Bình Mai của Vương Thế Trinh, đại diện cho phụ nữ phong kiến, không thể làm theo ý mình, muốn được giải thoát.

Vị vương lão ngũ kia đau lòng muốn chết, quyết định ly hôn, nhưng người đẹp kia không chịu —— “Anh nói tôi ngoại tình sau lưng anh? Không có chứng cứ nhưng muốn ly hôn sao ? Ly hôn cũng được thôi, nhưng tài sản chúng ta chia đôi một người một nửa!”

Vương lão ngũ khóc lóc yêu cầu luật sư bên mình lấy ảnh ra cho cô ta xem, nhìn gương mặt trắng bệch trong chớp mắt của người đẹp kia anh ta liền quay đầu bỏ đi để lại chiến trường cho luật sư Tô giải quyết.

Anh còn cho rằng chỉ cần với đủ bằng chứng như trên thì anh có thể được phán quyết công bằng.

Cho đến khi Chu Sênh Sênh chứng kiến được chuyện đó trong phòng làm việc của luật sư Tô.

Cô đẩy chiếc xe dụng cụ chạy thật nhanh vào phòng nghỉ của nhân viên tạp vụ, nhưng dần dần cô nhận ra có chỗ nào đó không đúng… Đôi giày cao gót màu tím đính kim cương kia nhìn rất quen.

Cô nhớ hai ngày trước lúc quét dọn ở phòng nghỉ, trong lúc vô tình đã nghe thấy trợ lý của luật sư Tô tám chuyện cùng mọi người, cô ta nói là Vương lão ngũ đối với vợ mình tốt vô cùng, cam lòng vung tiền như rác mua những đôi giày kim cương nổi tiếng cả thế giời, chỉ vì muốn cô ta vui.

Nghe nói đôi giày cao gót kia có tên là Tường Vi Thời Cổ, nạm tới mười viên kim cương kuwait, bên cạnh đó là hàng trăm mẩu kim cương nhỏ, giá trị lên tới sáu trăm nghìn nhân dân tệ.

Một cô nàng liền hỏi: “Tôi chả tin, trên thế giới này còn có một đôi giày đắt cỡ đó sao?”

Cô trợ lý đắc ý lấy di động ra cho bạn mình xem: “Coi như hôm này cậu có phúc lắm mới được nhìn thấy nó đấy nhé. Thấy tôi thông minh không, lúc thầy đọc tài liệu, tôi đã lén chụp ảnh người phụ nữ kia lại, quan trọng là trong tấm ảnh đó cô ta cũng đi đôi giày kia.”

Chu Sênh Sênh chưa từng nhìn thấy đôi giày nào giá hàng trăm nghìn tệ thế này, nên cũng lập tức nghển cổ tới hóng chuyện, vừa đúng lúc liền nhìn thấy đôi giày cao gót màu tím nhạt giá trên trời kia.

Đôi giày rất đẹp, nhưng thứ cho mắt cô kém cỏi, thực sự cô không thể hiểu được một đôi giày chỉ đi dưới chân thôi tại sao phải làm cầu kỳ tới mức đó, tiền lương của giai cấp phải cố gắng cả đời như cô thì bao giờ mới mua được, nhưng lại có những người có thể vung tiền như rác lãng phí để mua nó cho bằng được.

Giờ đây, cô nhớ lại đôi giày cao gót vừa nhìn trộm được ở phòng làm việc của luật sư Tô, nhất thời bỗng ngỡ ngàng.

Đôi giày kia là của vị Phan Kim Liên nhà Vương lão ngũ, mà luật sư Tô luật vốn là luật sư đại diện bên Vương lão ngũ, nhưng bây giờ anh ta đang làm bậy cùng người phụ nữ kia?

Thảm rồi, bằng chứng của Vương lão ngũ còn nằm trong tay luật sư Tô!

Nhớ tới cảnh tượng mấy hôm trước Vương lão ngũ còn vừa khóc lóc vừa kể khổ với Luật sư Tô, Chu Sênh Sênh do dự trong giây lát rồi cô quyết định hành động.

Cô đẩy cửa ra, nhìn hai bên hành lang không có một bóng người nào, rón rén từng bước đi về phía cửa phòng làm việc kia.

Làm chuyện xấu cũng không biết đường đóng chặt cửa lại, quả là thói đời bạc bõi, lòng người tha hóa.

Chu Sênh Sênh vừa tự cảm thán bản thân mình quả là một thanh niên nghiêm túc, vừa chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cảnh tượng trong căn phòng kia nhất định sẽ rất khó nhìn.

Cô lấy chiếc di động trong túi áo, bắt đầu quay video.

Không sao không sao không sao hết, Chu Sênh Sênh mày có thể làm được. Cô hít sâu một hơi, tự nói với bản thân, cũng đâu phải mày chưa xem phim người lớn đâu, lần này chỉ là bản ghi hình trực tiếp tại hiện trường thôi mà.

Trên màn hình, cặp nam nữ trong phòng vừa vật lộn kịch liệt trên mặt đất, vừa bàn luận về việc làm ăn xác thịt.

Chuyện bất ngờ xảy ra là khi đang quay được nửa chừng, thì cô trợ lý đang từ tầng dưới đi lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Sênh Sênh đang quay trộm ngoài cửa. Cô nàng lớn tiếng quát: “Chu Nhiên, đang trong giờ làm cô không làm việc đàng hoàng, mà ngồi xổm ở góc đó làm gì? Còn cầm di động chụp gì vậy! Có thứ gì đẹp sao?”

Chu Nhiên là tên trên chứng minh thư hiện tại của Chu Sênh Sênh.

Vì không thể lần nào tên cô cũng là Chu Sênh Sênh.

Hai người trong phòng đột nhiên tách nhau ra, vừa nghe thấy có người quay lén mình, luật sư Tô gào lên vừa vội vừa giận giữ: “Mau gọi bảo vệ, bảo vệ đâu? Giữ cô ta lại! Không được để cô ta chạy thoát!”

Hắn ta đang cố gắng kéo quần lên, chuẩn bị thu dọn xong sẽ chạy ra đuổi theo cô.

Chu Sênh Sênh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên cô không thể đứng đó chờ người ta đến bắt mình, nên cô lập tức cầm chặt di động chạy về phía thang máy.

Cô trợ lý đuổi theo, luật sư Tô cũng đẩy cửa ra đuổi theo, vừa chạy vừa gào gọi bảo vệ, hai người trong phòng bảo vệ cũng nhanh chóng chạy ra, bốn người chạy trên hai dãy hành lang ngay sát bên cạnh Chu Sênh Sênh.

Cô quả là may mắn, vừa mới chạy đến thang máy, đã thấy cửa thang máy chuẩn bị khép lại, liền đâm đầu len mình trong đám đông đang đứng chật cả thang máy.

Cửa khép lại, người ngoài cửa tức đến nổ phổi ấn nút bấm dứng lại, nhưng dĩ nhiên không thể mở cửa thang máy được.

Trong không gian nhỏ hẹp chật ních người, Chu Sênh Sênh đi từ tầng mười lăm bắt đầu xuống dưới.

Cô mặc đồng phục nhân viên tạp vụ, trái tim đập thình thịch liên hồi .

Mỗi một tầng, thang máy đều dừng lại để mọi người đi ra đi vào.

Chu Sênh Sênh biết nếu như đến tầng một, cô cứ ra ngoài thế này, nhất định sẽ bị bảo vệ chặn lại. Nếu bọn họ bò bằng thang bộ, hẳn là cũng bò đến tầng một rồi.

Làm sao bây giờ?

Khi thang máy dừng lại ở tầng bảy thì cô bỗng dưng chạy ra ngoài, phóng thẳng về phía phòng vệ sinh.

Trong lúc cô đang chạy, thì một cảm giác nóng rực quen thuộc từ da đầu bắt đầu từ từ lan tỏa ra toàn thân.

Chu Sênh Sênh ngạc nhiên, quay đầu nhìn ban công ngoài trời phía cuối hành lang, có một vài hạt mưa theo gió hắt vào trong.

Trời mưa rồi?

Trong chớp mắt cô hoảng hốt, rồi ngay sau đó là mừng rỡ như điên.

Ha ha ha ha ha ha, rốt cục vẫn là ông trời có mắt mà! ?

Cô cầm điện thoại di động, vừa cười thật to rồi chạy vào phòng nghỉ cho nhân viên ngay gần đó, khép cửa lại, nhanh chóng cởi đồng phục của nhân viên tạp vụ.

Mấy phút sau, cửa phòng lại được đẩy ra lần nữa, một cô gái mặc áo khoác lông trắng che tay lên mặt đi đến trước gương, cô hít sâu một hơi, sau đó từ từ thả tay xuống.

Trong gương là một cô gái trẻ tầm hai lăm hai sáu tuổi, chân mày tựa viễn sơn [3], không mỏng không dày, môi như cánh hoa đào nở rộ. Cô nhìn mình trong gương, nhịp tim đập loạn trong khoảnh khắc ấy.

[3] Là kiểu mày này : thực sự ko tìm ra từ Việt nào, ai biết thì ý kiến hộ mình nhé ^^

Một giây sau, cô vui mừng cười phá lên, cả người như cánh bướm hồ điệp đập phần phật lao ra khỏi phòng vệ sinh.

Tên khốn kiếp Trịnh Tầm kia đã mấy tháng rồi không dám nhìn thẳng vào mặt cô, giờ đây cuối cùng cô cũng được quay lại hãng ngũ gái đẹp lần nữa rồi, còn đẹp đến mức cả trai và gái đều yêu thế này, anh cứ chờ mà quỳ xuống đất dập đầu xin cô cho anh nhìn lâu hơn một chút đi, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.