Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy

Chương 28: Chương 28




“ Lục Tĩnh Hy! Em chạy nhanh như vậy làm gì? ”

Nam Phong Vũ mất một lúc đâu mới đuổi theo cô kịp, công nhận nhỏ nhỏ con mà chạy nhanh thật đó, anh chạy muốn thục mạng theo cô.

Lục Tĩnh Hy ngồi trên băng ghế ở cạnh đài phun nước, ánh mắt vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh một cách mơ hồ, Nam Phong Vũ ngồi xuống cạnh cô.

“ Sao? Có ai như em không? Thấy người khác ôm chồng tương lai của mình lại chạy đi mất như vậy chứ ” Nam Phong Vũ nhìn cô lên tiếng.

Cô chỉ mỉm cười nhẹ, nụ cười đó còn khó coi hơn cả lúc cô khóc nữa.

“ Anh chạy theo em một đoạn xa như vậy để làm gì rồi lại trách em ”

Nam Phong Vũ tựa lưng vào thành ghế, anh thở ra một hơi “ Sợ em đau lòng mà nghĩ không thông, lo cho em nên mới chạy theo ” nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lục Tĩnh Hy khi nãy, trái tim Phong Vũ như hàng vạn cây kim đâm vào, vừa đau, vừa sợ, lại cảm thấy khó chịu.

Lục Tĩnh Hy thật sự người đuổi theo cô không phải là Vũ Thần mà là Nam Phong Vũ, cô rốt cuộc trong mắt anh là gì vậy? Cô còn cảm thấy với anh cô như một món đồ tùy tiện đem ra trêu đùa.

“ Thật ra em cũng không bất ngờ lắm, vì em biết Vũ Thần yêu cô ấy ” Cô bình thản trả lời.

Không phải không hay biết, không phải ngu dốt cố chấp, cô biết chứ, biết anh và cô gái đó đã từng trải qua những gì, biết bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, chỉ là cô muốn thử đánh cược một lần, cược với bản thân.

Nhưng thứ cô không ngờ đến chính là cô ấy còn sống, vì thông tin cô biết được thì cô ấy qua đời rồi.

Nam Phong Vũ cũng không quá bất ngờ, anh điềi tra Tĩnh Hy biết được lúc đó Tĩnh Hy đang điều tra Mạc Vũ Thần. “ Vậy em có tiện nói cho anh nghe, tại sao em lại biết không? ”.

“ Một phần là Chu Hạ nói, một phần là vì chính anh ấy nói ” giọng cô ngày một mang theo sự khổ sở, nghe thoáng qua liền thấy Lục Tĩnh Hy đã mạnh mẽ chịu đựng đến nhường nào.

“ Hôm đó Vũ Thần uống rất nhiều, anh ấy gọi em là Hy Hy còn liên tục nói yêu em, em biết với em anh ấy chưa bao giờ nói như thế, anh ấy bảo em rất thích bánh trứng nhưng thật ra em rất ghét nó, trùng hợp thật lúc em đều tra biết được Chu Lạc Hy lại rất thích bánh trứng, lúc đó thì em đã nhận ra rồi ” Lục Tĩnh Hy ánh mắt chất chứa đầy thất vọng, cô ôm toàn bộ tổn thương, ôm bao nhiêu mộng mơ, ôm bao nhiêu hi vọng vào người nhỏ bé này để rồi cô phải thành loại người gì chính cô cũng không biết.

“ Em sắp đính hôn rồi ” Nam Phong Vũ nghiên tục nói lên một câu.

Lục Tĩnh Hy liền bật cười “ Em sẽ dùng lần đính hôn này cá cược một lần nữa, nếu anh ấy vì em, em nhất định bỏ qua, còn nếu nước cờ này em thua em nhất định buông bỏ tất cả làm lại từ đầu ” Lục Tĩnh Hy cô trước giờ thứ gì nắm được sẽ buông được cũng chưa từng sợ hãi bất cứ thứ gì trên đời này.

Nam Phong Vũ vỗ tay mấy cái ngầm tán thưởng “ Được! Anh sẽ cùng em đợi em ”.

Ván cờ này nếu Lục Tĩnh Hy thua Phong Vũ anh nhất định sẽ bảo vệ cô, sẽ bên cạnh cô không để ai đến tổn thương cô một lần nữa. Còn nếu Lục Tĩnh Hy thua anh nhất định sẽ cho rằng tình cảm này chính là nghiệt duyên.

Hoắc Chiến Cửu và Mộ Tử Hiên không muốn dấn thân vào cuộc chiến quan hệ phức tạp này nên dù là Chu Lạc Hy thì bọn anh cũng không ngại từ chối, Hoắc Chiến Cửu cảm thấy có gì đó không đúng với chiếc nhẫn Lạc Hy đeo, bình thường những cái kí hiệu này đều sẽ dùng trong Hắc Đạo, chuyện này thật sự không đơn giản nhỉ?

Mạc Vũ Thần và Chu Lạc Hy đến một nhà hàng năm sao, anh để cho Lạc Hy tùy ý gọi món, anh nhớ rất rõ khẩu vị của Lạc Hy, nhưng anh thấy hình như khẩu vị thay đổi rồi những món cô gọi đều là những món lúc trước cô rất ghét.

“ Em đổi khẩu vị rồi? ” Mạc Vũ Thần cầm ly rượu nhấp một ngụm thuận miệng hỏi.

Chu Lạc Hy có chút giật mình nhưng cũng đã rất nhanh để lấy lại bình tĩnh “ Bôn ba nhiều năm như vậy, có gì ăn nấy không kén chọn nữa ” nói xong cô ta liền mỉm cười vui vẻ.

Mạc Vũ Thần không nghi ngờ gật đầu, anh chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể tìm ra lí do được.

“ Vũ Thần! Em về rồi, có phải anh sẽ lấy em như lúc nhỏ đã nói không? ” Chu Lạc Hy chậm rãi lên tiếng, ánh mắt đọng nước, viền mắt đỏ lên dần nhìn Mạc Vũ Thần nói.

Anh có chút bất ngờ với câu hỏi, đây không phải câu hỏi mà Chu Lạc Hy nên hỏi khi gặp lại anh. Cô ấy thái độ gấp gáp vừa gặp lại đã hỏi như vậy là có ý gì.

Mạc Vũ Thần một hơi uống cạn ly rượu, đặt xuống bàn sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng “ Ba ngày nữa anh đính hôn rồi, chuyện quá khứ có nhắc lại cũng không thể thay đổi ”.

Chu Lạc Hy đột nhiên xanh mặt, Vũ Thần là đang từ chối cô ta sao?

“ Anh yêu cô ấy sao? Anh sẽ không hủy hôn? ” Chu Lạc Hy khẩn trương vô cùng.

Ngay cả Mạc Vũ Thần bây giờ cũng cảm thấy lạ “ Ừm! Anh vẫn sẽ xem em như em gái, cũng sẽ bảo vệ em thật tốt vì ơn cứu mạng, em yên tâm anh không bỏ rơi em ” anh nhận ra từ lúc Lục Tĩnh Hy tuần trước vì anh vào bếp, đợi anh về dùng bữa, vì anh mà bị thương trong việc nấu nướng vẫn cố chấp học hành.

Nhận ra rõ ràng hơn là lúc trưa anh ôm Chu Lạc Hy, cảm giác không giống lúc trước nữa, suốt thời gian dài anh luôn nghĩ là vì Lục Tĩnh Hy giống Chu Lạc Hy nên anh mới giữ lấy cô, nhưng giờ anh nhận ra Lục Tĩnh Hy ở bên cạnh anh, anh liền cảm thấy vui vẻ, không có cô anh liền cảm thấy rất tẻ nhạt.

“ Em sẽ không từ bỏ đâu ” Chu Lạc Hy ánh mắt kiên định nhìn Mạc Vũ Thần, ánh mắt sẽ không chịu nhường cũng không chịu thua.

“ Tùy em! Em dùng xong thì sẽ có người đưa em về em mới về nước thì nên nghĩ ngơi sớm đi, sau này không cần phải chịu cực nữa, cần gì cứ nói anh, nhà anh cũng cho người chuẩn bị sẵn cho em rồi, anh phải về rồi ” Mạc Vũ Thần đứng dậy, chuyện gì cần giải quyết cũng nên giải quyết rồi, không chậm trễ được nữa, anh không dùng bữa cùng Lạc Hy là vì về nhà Lục Tĩnh Hy sẽ nấu cơm đợi anh.

Nhưng mà khoan? Lúc trưa cô thấy anh như vậy, anh còn chưa giải thích có khi nào cô bỏ đói anh không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.