Ánh trăng sáng trắng xuyên qua thủy tinh trong suốt đổ trên mặt đất, phủ lên nền đất một vết sáng bạc. Nhờ ánh trăng êm dịu đó, có thể lờ mờ thấy được hai người quấn lấy nhau trên giường.
Nhất Thế túm chặt lấy áo ngủ tuột xuống, bộ ngự trắng nõn đã lộ ra khe ngực, mắt hơi khép, đón nhận nụ hôn mạnh mẽ của Tống An Thần. Cô khe khẽ ưm một tiếng, đôi má ửng đỏ thoáng thẹn thùng.
Tống An Thần nhẹ nhàng phủ lên người cô, một bàn tay khéo léo di chuyển tự do trên người cô, anh không kéo bộ áo ngủ đang trong cơn nguy khốn của cô xuống mà búng khảy nhè nhẹ bên ngoài lướt qua từng đường cong trên thân thể Nhất Thế, anh hiểu rõ từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể phụ nữ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng chỗ hại Nhất Thế run rẩy cả người.
Tống An Thần hôn chụt lên đôi môi xinh xắn của Nhất Thế, thỏa mãn giải thoát cầm cố cho cô, thậm chí còn rất chu đáo luồn một cánh tay qua, giúp Nhất Thế mặc lại áo ngủ đã tuột đến mức không thể thấp hơn nữa.
Áo ngủ mặc lại đàng hoàng rồi, Nhất Thế muốn đẩy anh ra nhảy xuống giường, cách xa cái tên cầm thú chấm mút này ra, không dè anh lật tay giam cô trở lại trong ngực mình, còn híp mắt lại, cười hết sức ngây thơ, “Ngại quá, nhất thời kìm lòng không đậu.”
Nhất Thế tức giận trừng mắt. Cô tức giận, nhưng không phải giận Tống An Thần mà là giận chính mình. Vì sao không biết thua đủ, bị anh khiêu khích một chút là trầm luân hoàn toàn, không có tí sức lực nào chống đỡ, thậm chí càng khao khát?
Tống An Thần khẽ khàng ôm cô vào lòng, ban đêm sáng ánh trăng lại mát dịu như thế, đáy lòng anh đột nhiên cảm thán khó hiểu, người anh ôm trong lòng đã khiến anh không cách nào ngủ ngon mấy năm nay.
“Nhất Thế, anh rất nhớ em.” Tống An Thần vùi vào hõm cổ cô thì thầm, lẩm bẩm điều anh vẫn luôn muốn nói.
Nghĩ ngợi lung tung lại nhấp nhổm không yên, Nhất Thế không hề nghe được, lúc này cô mới phản ứng lại, “Anh mới nói gì thế?”
Tống An Thần cười khổ, ánh mắt có chút thương cảm thoáng chốc biến thành bỡn cợt, “Không có gì, chỉ rất muốn ăn em.”
Mặt cô đỏ lên, đẩy anh ra nhưng Tống An Thần cứ cố chấp ôm lấy cô, có vẻ mệt mỏi, “Ngoan, để anh ôm một chút, cho anh ngủ ngon một đêm đi.” Giọng anh càng lúc càng yếu đuối, có cảm giác mệt mỏi không chịu nổi. Nhất Thế không nhúc nhích, thành thật rúc vào lòng anh, ngẩn người.
Hai người không ai động đậy, nằm trên giường. Gian phòng rộng rãi tức thì trở nên yên tĩnh, đến hơi thở cũng nghe rõ ràng. Nhất Thế chỉ hơi nhúc nhích, bàn tay nơi eo lập tức siết chặt thêm một chút, rất cảnh giác. Cô mếu máo, chẳng qua muốn đổi tư thế nằm thôi, đâu có chạy trốn.
Cô trở tư thế nằm tốt hơn, nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt đã ngủ thẳng cẳng. Nhất Thế là “giáo chủ” sét đánh cũng không tỉnh! Tống An Thần nghe tiếng ngáy nhè nhẹ từ trong ngực mình truyền tới, thân thể căng cứng lúc này mới thả lỏng, anh hơi lỏng cánh tay giam cầm cô, đôi mắt sáng ngời như ngân hà mênh mông, tỏa ra ngàn vạn hào quang nhưng hào quang của anh chỉ chiếu trên khuôn mặt một người, mang theo dịu dàng, si tình quấn quýt của một người đàn ông nhìn người con gái của mình.
***
Cô tỉnh dậy. Dưới người đột nhiên ào ra làm cô giật mình tỉnh giấc.Cô ngồi trên giường, mở mắt nhìn phòng ngủ thoáng đãng, Tống An Thần không có bên cạnh. Cô ngẩn người, nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, kim giờ mới chỉ tới con số 6.
Sớm như vậy? Nhất Thế định ngủ tiếp một giấc nhưng càng lúc càng cảm thấy không đúng, vừa rồi ào ra như vậy có phải là quá nhiều không? Mặt cô không khỏi tái đi, vén cái chăn trắng như tuyết nhìn xuống, rốt cuộc cứng đờ, môi cũng tái nhợt.
Trên ga giường trắng tinh, có thêm một vệt đỏ! Vết đỏ giữa cao nguyên này thật sự quá bất ngờ. Cô lật đật nhảy xuống giường, đột nhiên có cảm giác trời sập đến nơi, ga giường đẹp như vậy bị cô làm hỏng rồi. Cô chạy xuống lầu, lại thấy Tống An Thần dựa vào cạnh bếp, nhìn lò viba chằm chằm. “Tít” một tiếng, anh đứng dậy đi lấy, thì ra là đang hâm sữa. Anh bưng ly sữa bò lên thấy Nhất Thế đứng ngẩn người, không nhịn được cười: “Sao dậy sớm thế?”
“Anh cũng dậy sớm quá.” Nhất Thế mím môi, nhất thời xấu hổ không biết nên mở miệng thế nào, chuyện cô làm ga giường dính máu. Tống An Thần đặt ly sữa lên bàn ăn, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn sáng, kiểu tây điển hình, bánh mì, sữa bò, phô mai, trứng ốp la.
“Tới ăn đi, chờ lát nữa đi làm.”
“Ờ.” Nhất Thế đi lại ngồi xuống, hai người không hẹn mà cùng khởi động. Bữa sáng ăn rất yên lặng, mấy lần Nhất Thế muốn nói đều bị gương mặt lạnh tanh của Tống An Thần chận họng, không nói được.
Khó khăn lắm mới ăn xong, Tống An Thần đứng dậy thu dọn, Nhất Thế lấy hết can đảm nói với Tống An Thần: “Ga giường dính máu rồi.”
Tống An Thần dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô. Cô cắn răng, mặt đỏ bừng, “Ngủ không nghiêm chỉnh, không cẩn thận thấy máu rồi.”
“Không sao.” Tống An Thần đáp bâng quơ, quay lưng đi rửa chén.
Dáng vẻ như không có gì của anh làm Nhất Thế ngây ra. Người đàn ông này, hình như chẳng để ý gì đến loại chuyện xấu hổ đó, chẳng lẽ do học y mà rèn luyện ra?
Tống An Thần rửa chén xong, đi vào phòng khách gọi điện thoại, “A lô, là tiệm giặt tẩy Bách Vật phải không? Xin đến lô A phòng 502 một chuyến, có đồ.” Tống An Thần ngắt điện thoại xong, ngoắc Nhất Thế lại, kéo cô xoay một vòng bên cạnh anh, mỉm cười, “May mà chưa dính lên áo ngủ.”
“Đây là của ai?” Nhất Thế thì thào.
“Của em.”
“Hả?” Nhất Thế há hốc miệng, khó mà tin được. Tống An Thần lại không để ý, giơ tay xem đồng hồ, “Em đi rửa ráy chút đi, chúng ta đi làm.”
Nhất Thế gật đầu, đi vào nhà tắm. Tống An Thần nhìn bóng lưng Nhất Thế, nhếch môi cười kiên nhẫn.
Nhất Thế rửa ráy mất một thời gian, cô ra khỏi nhà tắm thì thấy Tống An Thần ngồi trong phòng khách đọc sách. Phát giác Nhất Thế đi ra, anh đứng dậy mỉm cười, “Chờ nhân viên nghiệp vụ tới rồi đi?”
“Hở?” Nhân viên nghiệp vụ gì?
Tống An Thần đáp lại bằng một nụ cười. Chuông cửa vang lên, anh đi ra mở. Chờ một lát, một cô gái đi vào, thấy Nhất Thế không khỏi kinh ngạc, cười nói: “Anh Tống, xin hỏi muốn giặt gì ạ?”
“Ga giường, dính chút máu.”
Cô gái kia đầu tiên ngẩn ra, ánh mắt chuyển sang quan sát kỹ Nhất Thế, không chút mờ ám, cuối cùng rơi trên dấu hôn mờ mờ trên cổ cô, cô nàng hiểu ra rồi bèn bật cười, “Vậy tôi lên lấy.” Lúc lướt qua Nhất Thế, cô ấy còn nháy mắt.
Nhất Thế không hiểu, hỏi Tống An Thần, “Anh rất quen với cô ấy?”
“Khách hàng thường xuyên của tiệm giặt ủi Bách Vật.”
Cô gái kia xuống lầu, ôm cả bộ ga áo gối trên giường xuống, nói với Tống An Thần: “Anh Tống, hai ngày sau sẽ gọi điện cho anh tới lấy.”
“Cám ơn.” Tống An Thần mỉm cười.
Cô gái lại liếc Nhất Thế cái nữa, đáy mắt mang theo ý cười, đi mất.
Trong mắt Nhất Thế, ánh mắt của cô gái này rất kỳ cục, nhìn rất mờ ám! Tống An Thần thấy dáng vẻ mờ mịt nghĩ mãi không ra của cô, không nhịn được chống trán cười, “Đi thôi, đi làm.”
Nhất Thế đi theo sau anh xuống lầu. Thình lình, Tống An Thần đứng lại, Nhất Thế cũng dừng theo, khó hiểu nhìn cái gáy anh. Tống An Thần cười khẽ, hoàn toàn chẳng có lý do. Khóe mắt Nhất Thế động đậy.
“Anh cười gì thế?”
Tống An Thần quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt dừng trên dấu hôn anh để lại tối qua, thò tay vuốt lại bị Nhất Thế tránh ra.
“Thứ này, khiến người ta có rất nhiều ý nghĩ.” Anh nhìn cô trêu chọc, nháy mắt, tiếp tục đi xuống lầu.
Nhất Thế ngây ngốc đứng nguyên chỗ cũ, sờ dấu hôn không nông cũng chẳng sâu trên cổ, trong lòng thét lên. Người sáng mắt chắc chắn sẽ có ý nghĩ không trong sạch. Cô bây giờ đúng là cởi sạch đồ cho người ta tưởng tượng viển vông.
Cô muốn nổi điên. Lúc bọn họ vừa xuống lầu, Tống An Thần nói với Nhất Thế, “Em chờ ở đây, anh đi lấy xe.”
Nhất Thế gật đầu, nhìn anh đi. Chờ anh rất nhàm chán, Nhất Thế lôi điện thoại ra nghịch giết thời gian, cô nhìn điện thoại không khỏi ngây người, màn hìn hiển thị ba cuộc gọi nhỡ và bốn tin nhắn.
Trong đó có một cuộc gọi và hai tin nhắn của Triệu Cát Tường.
“Nhất Thế, cậu bỏ trốn với Tống An Thần rồi?”
“Tớ khinh, Nhất Thế, cậu thành người nổi tiếng ở trường tớ rồi.”
Nhất Thế nhìn hai tin nhắn mỉm cười, hai cuộc gọi nhỡ và tin nhắn còn lại đều là của sư huynh.
“Ngưu Lang nhớ Chức Nữ, không biết có gặp nhau trên cầu Ô Thước được không?”
“Tiểu sư muội, anh về thành phố B rồi.”
Nhất Thế nhìn tin nhắn, lòng đột nhiên nặng trĩu, cô vội vàng gọi điện thoại lại, đầu kia reo rất lâu mới có người bắt máy, “A lô.”
“Sư huynh, em là Nhất Thế.”
“Tiểu sư muội? Hôm qua em đi đâu vậy?”
“Cái đó…” Cô không thể nói là cô ngủ ở nhà trúc mã đêm qua được? Cô chần chừ nghĩ ngợi, quyết định nói dối, “Tối qua về nhà đi ngủ sớm, nên điện thoại reo em không nghe thấy.”
“Vậy à?” Ngôn Hành cười ha ha, “Giờ em ở đâu? Anh đón em đi làm.”
“À, không cần đâu. Em còn ở nhà, chưa tắm rửa, anh đi trước đi.”
Lúc này Ngôn Hành mới lái xe ra khỏi bãi, nhắm cổng khu Lăng Thiên lái đi, tay anh giữ điện thoại, đuôi mày khóe mắt đều thoáng ý cười, “Không sao, anh tới dưới lầu nhà em chờ, anh không sợ trễ đâu.”
Xe vừa ngoặt qua khúc quanh, anh thấy một cô gái mặc váy trắng chắn đường đi bèn ấn còi. Nhất Thế nghe còi xe quay đầu nhìn, cứng đơ người ra.
Người trong xe và người ngoài xe đều giơ điện thoại lên trợn mắt há miệng nhìn đối phương.
Nhất Thế cắn chặt môi, chẳng mấy khi nói dối một lần, lại bị vạch mặt bi kịch thế này. Ngôn Hành xuống xe đi tới trước mặt cô, cười gượng, “Khéo thật.”
Mặt Nhất Thế tái mét, cực kỳ xấu hổ cười trừ: “Sư huynh.”
“Không phải em định cho anh niềm vui bất ngờ đấy chứ? Nên mới gạt anh?” Ngôn Hành tự tìm cho mình cái cớ nhưng khi ánh mắt quét đến dấu hôn trên cổ Nhất Thế, xương sống anh đột nhiên lạnh buốt, máu từ đầu đến chân đông lại.
Đằng sau họ đột ngột vang lên tiếng còi xe, hai người đồng loạt quay lại. Tống An Thần chống một tay trên cửa xe, đôi mắt sáng rực có chút châm chọc như có như không song mặt mày lạnh tanh nói với Nhất Thế, “Lên xe.”
Nhất Thế đột nhiên có cảm giác nghẹt thở, cô không dám nhìn sư huynh. Ngôn Hành lại cười: “Đi đi.”
Nhất Thế ngẩng phắt lên nhìn Ngôn Hành, chỉ thấy Ngôn Hành gắng hết sức bộc lộ phong độ ôn hòa quen thuộc, “Đây không phải điều em vẫn muốn sao? Tiểu sư muội?” Giọng anh rất bình tĩnh song Nhất Thế lại thấy không thoải mái.
Nhất Thế hơi day dứt, cô không nên lừa sư huynh. Cô cúi đầu gật nhẹ, đi tới chỗ xe Tống An Thần, chui vào trong xe. Tống An Thần lạnh lùng liếc Nhất Thế một cái, trở mặt nhìn Ngôn Hành nói: “Bác sĩ Ngôn, gặp ở bệnh viện.”
Ngôn Hành cười khẽ, đưa mắt nhìn xe Tống An Thần lướt ra khỏi khu Lăng Thiên. Tiểu sư muội của anh, thật ra rất có xuân sắc, chẳng qua cô luôn bọc mình trong một đống quần áo làm cho bản thân nhìn lạnh lẽo. Người duy nhất có tư cách cởi đồ của cô, từ đầu chí cuối chỉ có người cô từng, và đến giờ vẫn yêu, Tống An Thần.